Bài 11 (Thứ Tư 24/5/2000)

 

VINH QUANG BA NGÔI NƠI VIỆC CHÚA KITÔ THĂNG THIÊN

 

1-         Mầu nhiệm Vượt Qua của Chúa Kitô liên quan đến lịch sử nhân loại song đồng thời cũng siêu vượt trên lịch sử này. Chính tư tưởng cũng như ngôn ngữ nhân loại có thể hiểu biết và truyền đạt mầu nhiệm này một cách nào đó, song không thể nào hiểu biết và truyền đạt hết được. Đó là lý do tại sao, mặc dù nói về “việc phục sinh” như được thấy nơi Kinh Tin Kính cổ xưa mà chính Thánh Phaolô đã lãnh nhận và truyền lại trong Bức Thư Thứ Nhất gửi Giáo Đoàn Côrintô (xem 15:3-5), Tân Ước cũng dùng kiểu diễn tả khác để giải thích ý nghĩa của Phục Sinh. Đặc biệt là theo Thánh Gioan và Phaolô thì Phục Sinh như là một cuộc thượng tôn hay một cuộc vinh hiển của Đấng Tử Giá. Do đó, đối với Thánh Ký thứ bốn, Thập Giá của Chúa Kitô đã là vương tòa được dựng trên trái đất nhưng thấu tới trời. Chúa Kitô ngự trên ngai tòa Thập Giá này như là một Đấng Cứu Thế và như là Chúa Tể của lịch sử.

Thật vậy, trong Phúc Âm Thánh Gioan, Chúa Giêsu đã kêu lên rằng: “Khi nào Tôi được treo lên khỏi mặt đất, Tôi sẽ kéo tất cả mọi người lên cùng Tôi” (12:32; xem 3:14, 8:28). Qua bài thánh ca trong Bức Thư gửi Giáo Đoàn Philiphê, sau khi diễn tả việc Con Thiên Chúa hạ mình thẳm sâu cho đến chết trên thập giá, Thánh Phaolô đã ca tụng việc Phục Sinh như thế này: “Vì thế Thiên Chúa đã tôn vinh Người và ban cho Người một danh hiệu trên hết mọi danh hiệu, ở chỗ khi nghe tên Giêsu thì trên trời, dưới đất và trong lòng đất mọi đầu gối quì xuống và mọi miệng lưỡi tuyên xưng Giêsu Kitô là Chúa, cho vinh danh Thiên Chúa là Cha” (Phil 2:9-11).

 

2-         Việc Chúa Kitô Thăng Thiên về trời, được Thánh Luca thuật lại như là một việc niêm ấn cho Phúc Âm của thánh nhân và là việc mở màn cho công cuộc thứ hai của ngài là Cuốn Tông Vụ, cũng phải hiểu theo cùng chiều hướng trên đây. Đó là lần Chúa Giêsu hiện ra cuối cùng, lần hiện ra được “kết thúc ở chỗ nhân tính của Người dứt khoát vào hưởng vinh hiển thần linh được biểu hiệu bằng đám mây và tầng trời” (Giáo Lý Giáo Hội Công Giáo, số 659). Tầng trời là dấu hiệu đúng nhất nói lên siêu việt tính thần linh. Nó là một lãnh giới của vũ trụ ở bên trên lãnh vực trái đất là nơi con người sinh sống.

 

Sau khi hành trình trên những nẻo đường lịch sử và thậm chí đã tiến đến tận vùng tối tăm của tử thần là những giới hạn nơi thân phận có cùng của con người và là lương bổng của tội lỗi (xem Rm 6:23), Chúa Kitô trở về với vinh hiển mà Người từ đời đời đã thông phần với Chúa Cha và Thánh Thần. Và Người đã mang theo nhân tính được cứu chuộc với Người về trời. Thật vậy, Bức Thư gửi cho Giáo Đoàn Êphêsô nói rằng “Thiên Chúa , Đấng giầu lòng thương xót, bởi tình yêu cao cả đối với chúng ta, ... đã làm cho chúng ta được sống với Chúa Kitô ... cũng như đã làm cho chúng ta được ngự với Người trên thiên quốc” (Eph 2:4-6). Điều này trước hết áp dụng cho trường hợp Mẹ Maria, Mẹ của Chúa Giêsu, mà việc Mẹ Mông Triệu là hoa trái đầu mùa của việc chúng ta lên trời trong vinh quang.

 

3-         Chúng ta hãy dừng lại trước Chúa Kitô vinh hiển Thăng Thiên để chiêm ngưỡng sự hiện diện của cả Ba Ngôi Thiên Chúa. Chúng ta biết rằng nghệ thuật Kitô Giáo, ở những gì được gọi là Trinitas in cruce, thường phác tả Chúa Kitô tử giá có Chúa Cha cúi xuống như ôm ấp lấy Người, trong lúc chim câu Thánh Thần đậu trên cả hai (như Masaccio trong Thánh Đường Santa Maria Novella ở Florence). Như thế, Thánh Giá là biểu hiệu hiệp nhất liên kết nhân tính và thần tính, sự chết và sự sống, đau khổ và vinh quang.

 

Cũng thế, chúng ta có thể thoáng nhìn thấy sự hiện diện của Ba Ngôi thần linh nơi cảnh Chúa Giêsu Thăng Thiên. Nơi trang cuối cùng Phúc Âm của mình, trước khi trình bày cho thấy Đấng Phục Sinh, với tư cách là tư tế của Tân Ước, đã chúc lành cho các môn đệ và được nâng lên khỏi mặt đất mà vào vinh quang trên trời (xem Lk 24:50-52), Thánh Luca đã thuật lại lời Người từ biệt các Vị Tông Đồ. Trong lời từ biệt này, trước hết chúng ta thấy dự án cứu độ của Chúa Cha, Đấng đã báo trước trong Thánh Kinh về Cuộc Tử Nạn và Phục Sinh của Chúa Con, nguồn mạch thứ tha và giải thoát (xem Lk 24:45-47).

4-         Thế nhưng, cũng qua những lời từ biệt này của Đấng Phục Sinh, chúng ta cũng thoáng thấy Chúa Thánh Thần, mà việc hiện diện của Ngài sẽ là nguồn sức mạnh và chứng nhân tông đồ: “Thày sẽ sai lời hứa của Cha Thày đến với các con; song các con hãy ở lại trong thành cho tới khi các con được mặc lấy quyền lực từ trên cao” (Lk 24:49). Nếu trong Phúc Âm Thánh Gioan Đấng An Ủi được Chúa Kitô hứa ban thì đối với Thánh Luca tặng ân Thần Linh thuộc về lời chính Chúa Cha hứa ban vậy.

Thế nên, cả Ba Ngôi Thiên Chúa hiện diện nơi giây phút khởi đầu của Giáo Hội. Đây là điều Thánh Luca nhấn mạnh trong Sách Tông Vụ về trình thuật Chúa Kitô Thăng Thiên. Thật vậy, Chúa Giêsu đã khuyến dụ các môn đệ của mình là “hãy chờ đợi lời Chúa Cha hứa ban”, tức là, hãy “chịu phép rửa Thánh Linh”, vào ngày Lễ Ngũ Tuần bấy giờ đã gần đến (xem Acts 1:4-5).

5-         Như thế, việc Thăng Thiên là một cuộc hiển linh của Ba Ngôi Thiên Chúa cho thấy mục đích mà lịch sử mỗi người và vũ trụ đang mau tới. Cho dù thân xác chết chóc của chúng ta bị biến thành cát bụi trong trái đất này, thì cả con người được cứu chuộc của chúng ta hướng lên cao tới Thiên Chúa, theo Chúa Kitô là vị hướng đạo của chúng ta.

Được bồi dưỡng bởi niềm tin hoan hỉ này, chúng ta hãy hướng về mầu nhiệm Thiên Chúa là Cha và Con và Thánh Thần, mầu nhiệm được mạc khải trong Thập Giá vinh quang của Chúa Kitô phục sinh, bằng lời cầu nguyện tôn thờ của Chân Phước Êlizabét Chúa Ba Ngôi như sau: “Ôi lạy Thiên Chúa là Ba Ngôi con tôn thờ, xin giúp con hoàn toàn quên chính mình đi để con có thể ở trong Chúa, tự tại và bình an như thể linh hồn con đã thuộc về vĩnh cửu... Xin Chúa ban cho linh hồn con bình an; xin hãy làm cho nó trở thành thiên đàng của Chúa, nơi trú ngự yêu dấu của Chúa và là nơi nghỉ ngơi của Chúa... Ôi lạy Ba Ngôi là Tất Cả của con, là Vinh Phúc của con, Đấng Độc Nhất, Vô Biên khôn cùng là nơi bản thân con mất hút, con trao phó mình con cho Chúa..., cho đến khi con rời bỏ trần gian để chiêm ngưỡng vực thẳm cao cả Chúa trong ánh sáng của Chúa” (Lời Nguyện Cầu cùng Chúa Ba Ngôi, 21/11/1904).

 (Tuần san L’Osservatore Romano, ấn bản Anh ngữ, 31/5/2000)