Bài
24 (Thứ Tư
1. Theo
chương trình được phác họa trong Tông Thư Ngàn
Năm Thứ Ba Đang Đến Tertio Millennio Adveniente,
Năm Mừng Kỷ Niệm này, năm long trọng cử
hành biến cố Nhập Thể, phải là một năm
“nặng về Thánh Thể” (số 55). Bởi thế, sau
khi ngắm nhìn vinh quang của Chúa Ba Ngôi tỏa chiếu trên
đường nẻo của con người, chúng ta hãy bắt
đầu tiến đến phần giáo lý về việc
cử hành vinh quang thần linh cao cả dù thấp hạ là
Thánh Thể. Cao cả, vì Thánh Thể là việc Chúa Kitô hiện
diện được thực sự thể hiện giữa
chúng ta “mãi mãi cho đến tận thế” (Mt 28:20); thấp
hạ, vì Thánh Thể được trao ban cho thành phần
đơn thành, vì là những hình thức bánh rượu thường
ngày, vì là thứ của ăn của uống thông thường
nơi mảnh đất của Chúa Giêsu cũng như của
nhiều phần đất khác. Nơi thứ bổ dưỡng
thường ngày này, Thánh Thể mang lại chẳng những
hứa hẹn mà còn “bảo chứng” cho vinh quang mai hậu
nữa: “futurae gloriae nobis pignus datur” (Thánh Tôma Aquina, Officium
de festo corporis Christi). Để thấu hiểu được
tính cách cao cả của mầu nhiệm Thánh Thể, hôm nay
chúng ta hãy suy niệm đề tài về vinh quang thần
linh cũng như về tác động của Thiên Chúa trong
thế giới, một thứ vinh quang và tác động hiện
nay đang được tỏ lộ qua những biến
cố cứu độ cao cả, một thứ vinh quang và
tác động hiện nay đang được khuất kín
dưới những hình thức thấp hạ mà chỉ có
con mắt đức tin mới thấy được.
2. Trong
Cựu Ước, từ ngữ kabód của tiếng
Do Thái nói lên việc tỏ hiện của vinh quang thần
linh cũng như việc hiện diện của Thiên Chúa
trong lịch sử cùng thiên nhiên vạn vật. Vinh quang Chúa đã chiếu tỏa
trên đỉnh núi Sinai, nơi mạc khải Lời thần
linh (x Ex 24:16). Vinh quang Chúa hiện diện
nơi lều thánh cũng như trong phụng vụ của
Dân Chúa qua cuộc lữ hành nơi sa mạc
của họ (x Lv
3. Vinh
quang thần linh này, một vinh quang thần linh được
bộc lộ cho dân Yến Duyên cách đặc biệt, đang
hiện diện trên toàn thế giới, như
tiên tri Isaia đã nghe thấy thần Seraphim loan báo vào lúc lãnh
nhận ơn gọi của mình: “Chúa các đạo binh là
thánh, thánh, thánh; toàn thể trái đất đầy vinh
quang Ngài” (Is 6:3). Thật vậy, Chúa đã tỏ vinh quang của
Ngài ra cho tất cả mọi dân nước, như chúng ta
đọc thấy trong Thánh Vịnh: “Tất cả mọi
dân nước được thấy vinh quang của Ngài”
(Ps 97:6). Bởi thế, việc chiếu tỏa ánh sáng vinh
quang là một việc làm phổ cập, để tất
cả loài người có thể nhận ra việc thần
linh hiện diện trong vũ trụ. Việc chiếu tỏa
ánh sáng vinh quang này được nên trọn đặc biệt
nơi Chúa Kitô, vì Người “phản ánh vinh quang” của
Thiên Chúa (Heb 1:3). Việc chiếu tỏa vinh quang ấy cũng
được nên trọn nơi các việc Người làm,
như Thánh Ký Gioan đã chứng thực qua dấu lạ ở
4. Việc
vinh quang thần linh tỏ hiện trên thế gian đạt
đến tột đỉnh của mình nơi biến cố
Phục Sinh, một biến cố được riêng các bản
văn của Thánh Gioan và Phaolô cho là Chúa Kitô vinh hiển ngự
bên hữu Chúa Cha (x Jn 12:23, 13:31, 17:1; Phil 2:6-11; Col 3:1; 1Tím
3:16). Mà mầu nhiệm vượt qua, một mầu nhiệm
“Thiên Chúa hoàn toàn được vinh hiển” (Hiến Chế
về Phụng Vụ Sacrosanctum Concilium, 7), được
kéo dài nơi hy tế Thánh Thể, một tưởng niệm
cuộc tử nạn và phục sinh Chúa Kitô đã được
ký thác cho Giáo Hội, Hiền Thê dấu yêu của Người
(x cùng nguồn vừa dẫn, 47). Bằng lời
truyền “các con hãy làm việc này mà nhớ đến Thày”
(Lk
5. Ngày
nay chúng ta đã có được một cuộc cử hành
tuyệt vời nhất vinh quang thần linh trong phụng vụ:
“Vì cuộc tử nạn của Chúa Kitô trên Thập Giá và cuộc
phục sinh của Người làm nên những gì thuộc
sinh hoạt hằng ngày của Giáo Hội và là bảo chứng
cho Cuộc Vượt Qua vĩnh cửu của Người
mà việc đầu tiên của phụng vụ là không ngừng
dẫn chúng ta trở về với cuộc hành trình Phục
Sinh do Chúa Kitô khởi xướng, một cuộc hành trình
chúng ta chấp nhận chết đi để tiến vào
sự sống” (Tông Thư Vicesimus quintus annus, 6). Giờ
đây, công việc đầu tiên của phụng vụ này
trước hết được thực thi qua việc cử
hành Thánh Thể, một việc cử hành làm hiện thực
Cuộc Khổ Nạn của Chúa Kitô và là một việc
thông đạt năng lực của cuộc khổ nạn
này cho tín hữu. Như thế, việc tôn thờ
của Kitô Giáo là một diễn đạt sống động
nhất cuộc gặp gỡ giữa vinh quang thần linh
với vinh hiển phát xuất từ môi miệng và lòng trí
loài người. Đường lối
chúng ta “hết lòng tôn vinh Chúa” (Sir 35:8) cần phải xứng
hợp với “vinh quang Chúa tràn ngập lều tạm” (x Ex
40:34).
6. Như
Thánh Phaolô nhắc nhở, chúng ta cũng phải tôn vinh Thiên
Chúa nơi thân xác của chúng ta nữa, tức là nơi tất
cả cuộc hiện hữu của chúng ta, vì thân xác của
chúng ta là đền thờ của Thần Linh là Đấng
ngự trong chúng ta (x 1Cor
(Tuần
san L’Osservatore Romano, ấn bản Anh ngữ,