Bài
6 (Thứ Tư
1- “Một
nguồn mạch và một gốc rễ, một hình thể
chiếu tỏa ánh quang tam diện. Từ những tầng
sâu thẳm rạng ngời của Ngôi Cha bừng lên quyền
lực của Ngôi Con, một sự khôn ngoan đã tạo dựng
nên toàn thể thế gian, một hoa trái được hạ
sinh từ cung lòng của Ngôi Cha! Và ở đó lóe lên ánh sáng
hiệp nhất Thánh Linh”. Synesius of Cyrene đã hát như vậy
trong Bản Thánh Ca II từ đầu
thế kỷ thứ năm, khi kính mừng Ba Ngôi thần
linh, duy nhất về nguồn gốc và tam diện trong
vinh quang, vào lúc rạng đông của một ngày mới. Sự
thật này về một vị Thiên Chúa duy nhất có Ba Ngôi
bằng nhau và biệt phân không được suy giảm xuống
thành một sự thật về tầng trời; không thể
coi sự thật ấy, như theo giả thiết của
triết gia Kant, là một thứ “định lý toán học
về tầng trời” chẳng có một liên hệ gì với
đời sống con người.
2- Thật
vậy, như chúng ta đã nghe Thánh Ký Luca trình thuật, vinh
quang của Ba Ngôi Thiên Chúa trở nên hiện thực trong thời
gian và không gian, cũng như được thể hiện
nơi Chúa Giêsu, nơi việc Nhập Thể và đời
sống của Người. Thánh Luca giải thích việc đầu
thai của Đức Kitô thực sự theo chiều hướng
của Ba Ngôi Thiên Chúa, như được chứng thực
bởi những lời thiên thần nói với Mẹ Maria
trong một ngôi nhà tầm thường ở thôn Nazarét xứ
Galilêa, một ngôi nhà được khảo cổ học
khám phá thấy. Sự hiện diện thần linh siêu việt
ấy được sáng tỏ qua lời thiên thần Gabiên
loan báo: Chúa là Thiên Chúa – qua Mẹ Maria cũng như nơi
giòng dõi Đavít – đã ban Con mình cho thế gian: “Cô sẽ thụ
thai và sinh một con trai, rồi cô đặt tên cho Người
là Giêsu. Người sẽ nên cao trọng và sẽ
được gọi là Con Đấng Tối Cao; Chúa là
Thiên Chúa sẽ ban cho Người ngôi báu Đavít tổ phụ
của Người” (Lk
3- Ở
đây chữ “con” có hai ý nghĩa, vì mối liên hệ con cái
với Cha trên trời và với mẹ dưới đất
được liên kết với nhau chặt chẽ nơi
Đức Kitô. Thế nhưng Chúa Thánh Linh cũng thông phần
vào biến cố Nhập Thể nữa, một biến cố
thực sự đã được Ngài tác động làm
cho việc đầu thai trở thành độc nhất vô
nhị và bất khả tái diễn: “Thánh Linh sẽ đến
với cô và quyền phép Đấng Tối Cao sẽ bao phủ
cô; bởi thế con trẻ do cô sinh ra sẽ được
gọi là thánh, là Con Thiên Chúa” (Lk 1:35). Những lời của
thiên thần giống như một Kinh Tin Kính vắn gọn
làm sáng tỏ căn tính của Đức Kitô trong mối
liên hệ với các Ngôi khác trong Ba Ngôi. Đó là đức
tin nhất trí của Giáo Hội được Thánh Luca cho
thấy ở vào lúc mở màn cho thời điểm cứu
độ đã đến hồi viên mãn: Đức Kitô là
Con Đấng Tối Cao, là Đấng Cao Cả, là Đấng
Thánh, là Vua, là Đấng Hằng Hữu, Đấng được
đầu thai hóa thành nhục thể do bởi quyền phép
Thánh Linh. Bởi thế, Thánh Gioan sau này đã viết trong Bức
Thư Thứ Nhất của mình rằng: “Không ai chối bỏ
Con mà lại có Cha. Ai tuyên xưng Con thì cũng
có Cha vậy” (1Jn
4- Ở
tâm điểm của đức tin chúng ta là mầu nhiệm
Nhập Thể, một biến cố tỏ hiện vinh
quang của Ba Ngôi cũng như cho thấy tình yêu của Ba
Ngôi đối với chúng ta: “Và Lời đã hóa thành nhục
thể và ở giữa chúng ta… chúng ta đã được
thấy vinh hiển của Người” (Jn 1:14). “Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban
Con duy nhất của Ngài” (Jn
Tiêu
biểu nhất cho ý nghĩa này là câu Thánh Phaolô viết trong
Thư gửi giáo đoàn Galata: “Đến thời gian viên trọn,
Thiên Chúa đã sai Con Ngài sinh ra bởi một người nữ,
sinh ra theo lề luật để cứu
những ai thuộc về lề luật, nhờ đó chúng
ta được ơn làm nghĩa tử. Vì anh em là con cái nên
Thiên Chúa đã sai Thần Linh của Con đến với lòng
anh em mà kêu lên ‘Abba, Thưa Cha!’ Vậy nhờ
Thiên Chúa anh em không còn là nô lệ nữa mà là con cái, và nếu
là con cái thì anh em cũng là kẻ thừa tự” (Gal 4:4-7;
cf. Rm
5- “Nhận
biết Thiên Chúa và Con Ngài là chấp nhận mầu nhiệm
hiệp thông yêu thương của Cha, Con và Thánh Thần bằng
đời sống riêng của mình, một cuộc sống
ngay từ bây giờ đã hướng
đến sự sống trường sinh, vì cuộc sống
ấy thông phần vào sự sống của Thiên Chúa. Thế
nên, sự sống trường sinh là sự sống của
chính Thiên Chúa đồng thời cũng là sự sống của con cái Thiên Chúa. Khi tâm niệm chân lý vượt quá lòng mong ước
và khôn tả được tỏ cho chúng ta nơi Chúa Kitô
này, các tín hữu không khỏi luôn luôn lạ lùng bỡ ngỡ
với lòng cảm mến không cùng” (Thông Điệp Phúc Âm Sự Sống, 37-38).
Với nỗi
ngỡ ngàng và chấp nhận này, chúng ta phải tôn thờ
mầu nhiệm Thiên Chúa Ba Ngôi “là mầu nhiệm chính yếu
của đức tin và đời sống Kitô giáo. Đó là mầu
nhiệm của Thiên Chúa nơi chính mình Ngài. Bởi thế
đó cũng là nguồn mạch của tất cả mọi
mầu nhiệm đức tin khác, là ánh sáng chiếu soi các
mầu nhiệm đức tin này” (Giáo Lý Giáo Hội Công Giáo, 234).
Nơi mầu nhiệm Nhập
Thể, chúng ta chiêm ngắm tình yêu Ba Ngôi Thiên Chúa được
mạc khải nơi Chúa Giêsu, một tình yêu không dính liền
với vòng hào quang tuyệt hảo sáng ngời vinh quang, mà là
chiếu sáng nơi nhục thể loài người cũng
như nơi lịch sử loài người; nó thấm nhập
vào con người, tân sinh con người thành một người
con trong Ngôi Con. Vì lý do này, như Thánh Irênêô mới nói, vinh
quang của Thiên Chúa đó là con người sống động:
‘Gloria enim Dei vivens homo, vita autem
hominis visio Dei”. Họ được như
thế không phải chỉ vì sự sống thể lý của
họ, mà đặc biệt vì “sự sống của con người
là ở chỗ chiêm ngắm Thiên Chúa” (Addversus Heareses IV, 20, 7). Và thấy Thiên Chúa tức
là được biến đổi trong Ngài: “Chúng ta sẽ
giống như Ngài, vì chúng ta sẽ thấy Ngài như Ngài là”
(1Jn 3:2).
(Tuần san
L’Osservatore Romano, ấn bản Anh ngữ,