Hình như trong cuốn “Tâm Hồn Cao
Thượng”, có một bài viết được bắt đầu bằng câu :
- Tôi sinh ra đời dưới một ngôi sao
xấu.
Càng suy nghĩ về đờn ông con giai, gã
càng nghiệm thấy thân phận phe ta thật là hẩm hiu, bẽ bàng
và cay đắng. Chỉ nguyên những lễ hội trong năm mà thôi, cũng
đã đủ cho phe ta tức hộc máu. Nào là ngày lễ tình nhân dành
cho những người đang yêu, nào là ngày quốc tế phụ nữ vùng
lên đòi quyền sống, nào là ngày tưởng nhớ công ơn mẹ hiền.
Ấy là chưa kể tới ở Việt Nam còn có những ngày mừng kính
những vị anh hùng…liệt nữ, như ngày Hai Bà Trưng. Tất cả
những ngày này đều được tổ chức một cách long trọng và phe
ta cứ việc móc hào bao, vui vẻ mua quà tặng cho cánh đờn bà
con gái.
Rất nhiều cố gắng đã được thực hiện để
bàn dân thiên hạ vực ngày tưởng nhớ công ơn người cha lên để
mừng vào trung tuần tháng sáu, nhưng xem ra chẳng có ma nào
hưởng ứng, thành thử những cố gắng ấy chỉ là như một tiếng
kêu trong sa mạc mà thôi :
- Dạ tràng xe cát biển Đông,
Nhọc nhằn mà chẳng nên công cán gì.
Đã tới lúc phe ta phải gào lên :
- Tôi sinh ra đời dưới một ngôi sao
xấu.
Hay hợp lời với nhà thơ Thế Lữ mà hét
toáng :
- Lũ chúng ta đầu thai lầm thế kỷ!
Cám cảnh trước số mạng đen thủi đen
thui ấy, một tác giả nào đó trong ngày tưởng nhớ công ơn
người cha, tiếng Ăng Lê gọi là “Fathers’day”, đã viết một
bài với tựa đề “Đền tội”, như để góp thêm một tiếng lẻ loi
và cô đơn.
Thế nhưng, khi đọc xong bài này, gã đã
phải vỗ đùi đánh đét một cái và rất lấy làm tâm đồng ý hợp.
Vì thế, gã xin mượn tạm một vài hình ảnh của tác giả, làm
chất liệu để suy gẫm thêm về thập giá, về nỗi khổ đau của
những ông chồng trong hoàn cảnh hiện nay.
Có một câu chuyện vui kể lại rằng : Hôm
đó vào lúc năm giờ chiều, thánh Phêrô đang chuẩn bị đóng cửa
thiên đàng, thì bỗng từ xa nghe văng vẳng những tiếng kêu la
thất thanh :
- Lạy thánh cả, chờ con với, chờ con
với.
Thánh Phêrô giật mình quay lại. Không
phải một người réo gọi, mà những hai người đang vội vã chạy
tới, mồ hôi mồ kê toát ra nhễ nhại. Thấy vậy, thánh Phêrô
bèn hỏi :
- Hai anh đi đâu mà chạy cứ như Tào
Tháo rượt vậy ?
Cả hai vừa thở hổn hển, vừa trả lời :
- Dạ, xin cho chúng con được vào thiên
đàng.
Thánh Phêrô nhìn hai người, rồi lên
giọng :
- Hai anh làm như thiên đàng là chỗ
không người, muốn vào lúc nào là vào phải không ?
Nói đoạn, thánh Phêrô quay lại nhìn
chằm chặp như dò xét, rồi chỉ tay thẳng vào người đứng
trước, tướng tá đẹp trai, vóc dáng hồng hào khỏe mạnh và hỏi
:
- Anh đã làm gì ở dưới thế ?
- Dạ, con là linh mục đã bốn mươi năm
và đang chuẩn bị mừng kim khánh.
Nghe vậy, thánh Phêrô bèn bảo :
- Anh đứng qua một bên. Còn anh kia,
anh có gia đình, vợ con gì chưa ? Nếu có thì đã được bao
nhiêu năm rồi ?
- Dạ con đã có vợ được bốn mươi năm và
đèo thêm bốn đứa con nữa.
- Anh làm nghề gì ?
- Dạ con là dân biểu.
Vừa nghe nói tới hai chữ dân biểu,
thánh Phêrô liền đùng đùng nổi giận :
- Anh là đại diện dân mà không chịu khó
làm việc vì dân, chỉ lo quơ tiền, vơ vét về cho đầy túi tham
của mình, nên không xứng đáng vào thiên đàng chút nào.
Anh ta vội vã giơ tay xin đính chính :
- Dạ con không phải là dân biểu, nghị
sĩ gì ráo cả. Con làm nghề đạp xe xích lô. Dân biểu cho chở
đi đâu, thì con chở đi tới đó, nên ở dưới trần thế, cánh nhà
báo ăn hại đái nát gọi chúng con là dân biểu.
Thánh Phêrô nhìn kỹ anh dân biểu, thấy
mặt mũi anh ta xanh lè, thân hình anh ta là một bộ xương
cách trí biết đi, gầy ốm đong đưa như cây sậy, đứng ngồi
không vững. Thánh cả bèn dang rộng hai tay ra ôm lấy con
người khốn khổ ấy và nói :
- Ngày hôm nay, con sẽ ở nơi vui vẻ
cùng ta.
Sau đó, thánh cả quay sang anh linh mục
mà phán :
- Anh phải xuống luyện ngục đền tội bốn
mươi năm.
Anh linh mục nghe vậy lấy làm tức tối,
bèn khiếu nại :
- Tại sao ngài cư xử quá bất công như
vậy. Ở dưới đó, con đã thực hiện biết bao nhiêu công việc
làm sáng danh Chúa và cứu vớt được biết bao nhiêu linh hồn.
Không để cho anh linh mục nói hết,
thánh Phêrô đã xua tay và ngắt lời :
-Thôi. Biết rồi, khổ lắm nói mãi. Thế
nhưng, anh đâu có hay anh dân biểu này đã đền tội bốn mươi
năm rồi, còn anh thì chưa có đền tội một ngày nào hết.
Nói xong, thánh cả dắt anh dân biểu vào
thiên đàng và đóng sập cửa lại, mặc cho anh linh mục la lối
om xòm.
Câu chuyện trên đây muốn nói lên rằng :
những anh đờn ông con giai nào đã lấy vợ và có gia đình, đều
là những người đang đền tội cả đấy, nhưng mỗi người đền tội
theo một cách thức khác nhau.
Kinh nghiệm đời thường cho thấy : con
người không thể nào sống cô độc lẻ loi như một pháo đài biệt
lập, hay như một hòn đảo giữa biển khơi, nhưng sống là sống
với người khác, nhất là với những người thân yêu trong cùng
một gia đình.
Tuy nhiên, trong cuộc sống chung này,
chúng ta không thể nào tránh đi cho hết những va chạm, những
bực bội và những buồn phiền, bởi vì bá nhân bá tánh, mỗi
người đều có một tính tình riêng, hơn nữa nhân vô thập toàn,
ai cũng có những sai lỗi khuyết điểm của mình.
Do đó, mỗi gia đình đều có những thập
giá của mình. Con cái là thập giá của cha mẹ và cha mẹ cũng
là thập giá của con cái. Vợ là thập giá của chồng và chồng
cũng là thập giá của vợ. Cho nên Kinh Thánh đã khuyên :
- Anh em hãy vác đỡ thập giá của nhau.
Ngôn ngữ Việt Nam quả thực là tài tình
và phong phú. Người phụ nữ khi còn là con gái thì dễ thương
dễ mến làm sao. Sở dĩ như vậy bởi vì cái âm “ái” có nghĩa là
yêu. Từ lời nói dịu dàng đến nhõng nhẽo, từ cử chỉ hiền hòa
đến nũng nịu, tất tật đều làm cho trái tim phe đờn ông con
giai bị lúc lắc.
Thế nhưng, cũng người phụ nữ ấy một khi
đã trở thành bà vợ, thì bỗng quay phắt 180 độ. Xưa rồi Diễm
ơi, đâu còn nữa :
- Một thương tóc bỏ đuôi gà,
Hai thương ăn nói mặn mà có duyên.
Ba thương má lúm đồng tiền,
Bốn thương răng nhánh hạt huyền kém
thua…
Sở dĩ như vậy bởi vì cái âm “ợ” nghe
chẳng êm tai chút nào, nó làn cho ta như nuốt chẳng trôi,
chỉ muốn đưa lên cổ họng,rồi ói ra ngoài mà thôi.
Đồng thời, cái âm “ợ” nhắc ta nhớ đến
danh từ rợ nghĩa là cái dây, cái xích :
- Trai có vợ như rợ buộc chân.
Hơn thế nữa, cái âm “ợ” còn khiến ta
liên tưởng tới danh từ nợ. Vợ là cái nợ phải mang và phải
trả trong suốt đời mình. Chẳng thế mà người ta đã bảo :
- Anh đờn ông con giai đi lấy vợ là tự
ý ký vào bản án chung thân, bế mạc cuộc đời.
Hay như một câu danh ngôn cũng đã nói :
- Trong đời anh đờn ông con giai có hai
ngày vui. Ngày vui thứ nhất là ngày cưới vợ, vì lúc ấy anh
ta ngu ngơ ngớ ngẩn. Còn ngày vui thứ hai là ngày vợ chết,
vì lúc ấy, anh ta được thoát khỏi…cái của nợ.
Vậy đâu là những khổ đau âm thầm đã kết
thành cây thập giá đời thường cho những anh chồng ? Dĩ nhiên
là có nhiều, nhiều lắm. Nhưng trong khuôn khổ của bài viết,
gã chỉ xin đưa ra hai cái tật mà thôi.
Cái tật thứ nhất là nói dài, nói
dẻo, nói dai.
Tác giả bài “Đền tội” cho biết như sau
:
Các nhà tâm lý nghiên cứu về đời sống
lứa đôi, đã đi tới kết luận như sau :
- Đờn bà sau khi có chồng, thì nói
nhiều hơn lúc chưa lấy chồng một trăm lần. Còn đờn ông thì
ngược lại, nói ít đi một trăm lần sau khi có vợ.
Chúng ta thử tưởng tượng xem khi các bà
gặp nhau thì sẻ xảy ra những gì ?
Trước hết là một cái chợ được hình
thành. Tất cả những chuyện cà kê dê ngỗng đều được đem ra
bày bán, còn hơn hàng cá hàng thịt. Hàng cá hàng thịt thì
chỉ có một loại hay một món, có trả giá, có kỳ kèo. Còn đây
thì không phải chỉ có một thứ, mà là đủ thứ…hầm bà lằng.
Các nhà tâm lý còn cho biết : nơi nào
có hai bà ngồi nói chuyện với nhau, thì sẽ có một người đờn
ông bị đấu tố. Nhưng nơi nào có ba bà ngồi nói chuyện với
nhau, thì sẽ có một người đờn ông bị đưa lên đoạn đầu đài,
chết tức tưởi không kịp ngáp.
Trong phạm vi gia đình, ngoài những tin
tức lượm lặt từ vỉa hè hay xó bếp hàng xóm, thì điệp khúc
buồn được phát đi phát lại nhiều lần trong ngày, đó là điệp
khúc “cơm áo gạo tiền”. Thôi thì vật giá leo thang. Thôi thì
học phí gia tăng. Thôi thì xăng dầu lên giá. Còn tiền lương
khiêm tốn anh chồng đem về chỉ được có bằng ấy, làm sao mà
chi dùng cho đủ ? Khốn khổ cho anh chồng làm thân trâu ngựa,
hì hục kéo cày suốt năm suốt tháng, cốt tìm tiền kiếm bạc,
mà đem về nộp cả cho bà xã.
Tuy nhiên, không hiểu phe đờn ông con
giai ta có nên nghe theo tất cả những lời nói dài, nói dẻo,
nói dai ấy hay không ?
Ngày xưa, trong vườn địa đàng, Thiên
Chúa đã dựng nên ông Adong. Thấy ông buồn sầu vì cứ phải
lặng lẽ sống cu ki một mình và âm thầm kéo lê những bước
chân cô đơn, nên đã dựng nên bà Eva để ông có bạn. Ngài muốn
Eva sẽ là người bạn đường đem lại nguồn vui cho ông trong
suốt cả cuộc đời.
Vì thế, Ngài đã ban tặng cho ông bà tất
cả những gì tốt đẹp nhất, đặt ông bà lên làm chủ cá biển,
chim trời cùng muôn loài muông thú. Ngài chỉ cấm không được
ăn trái cây biết lành biết dữ mà thôi.
Thế nhưng, bà Eva đã không vâng nghe
lời Thiên Chúa truyền, giơ tay ngắt trái cấm mà ăn, lại còn
xúi ông Adong cùng ăn. Từ đó, ông bà mất đi tất cả.
Còn chúng ta là con cháu cũng đã bị
lãnh đủ hậu quả thảm khốc của tội tổ tông truyền : sống một
cuộc sống vất vả vì phải đổ mồ hôi sôi nước mắt mới có cơm
ăn, một cuộc sống khổ đau vì đất đai đã trổ sinh gai góc và
cuối cùng kết thúc bằng cái chết vì là thân tro bụi, nên sẽ
phải trở về cùng bụi tro.
Giả như ông Adong phe lờ và bỏ ngoài
tai những lời dụ dỗ đường mật của bà Eva, nhất định không
thèm nếm thử trái cấm, thì chắc chắn thân phận của phe đờn
ông con giai cũng như của toàn thể nhân loại đã sáng sủa và
tốt đẹp hơn nhiều.
Kinh nghiệm của ông Adong đưa ra cho
chúng ta một vấn đề vừa cụ thể lại vừa nghiêm trọng, mà gã
cũng vừa mới nêu lên, đó là :
- Có nên nghe lời vợ hay không ?
Thiết tưởng phe đờn ông con giai ta cần
phải suy nghĩ thật kỹ càng và nghiêm chỉnh về vấn đề này,
bởi vì kinh nghiệm ông Adong vẫn còn đó, sờ sờ trước mặt,
rồi lịch sử cũng đã minh chứng :
- Vua nghe vợ, mất nước.
Thế mà trong phạm vi gia đình, biết bao
nhiêu anh chồng vẫn còn mê muội cho rằng :
- Lệnh vua thua lệnh bà.
- Nhất vợ nhì giời.
- Vợ muốn là trời muốn.
Thành thử mèo vẫn hoàn mèo và chó đen
vẫn giữ mực, không khá lên được !!!
Cái tật thứ hai là vung tay quá
trán.
Lương ông xã thì ba cọc ba đồng, thu
nhập chả được bao nhiêu, mà bà vợ thì lại có đam mê mua sắm,
bóc ngắn mà lại cắn dài, con nhà lính nhưng tính lại nhà
quan, thành thử sự thiếu hụt là như một căn bệnh mãn tính,
khiến mọi người đều phải bó tay.
Tại Việt Nam cũng như tại nhiều nơi
trên thế giới, các siêu thị hiện giờ mọc lên như nấm sau cơn
mưa và các “shop” liên tục phát triển vì ăn nên làm ra. Họ
đã tung vào thị trường biết bao nhiêu “độc chiêu” để dụ dỗ
các thượng đế : Nào là mua hàng có thưởng, nào là khuyến
mãi giảm giá 50%, nào là mua trả góp…khiến cho các bà các
cô, cứ như con nai vàng ngơ ngác, mê mẩn cả tâm thần và máu
“shopping” bốc lên đùng đùng. Thấy cái lợi trước mắt mà quên
mất cái hại sau lưng. Hiện tượng này phải chăng nên được gọi
là “hội chứng shopping”!!!
Thực vậy, tôi có một cô em thuộc loại
ghiền siêu thị. Vào những ngày nghỉ, thì chương trình của cô
nàng rất giản đơn : sáng đi siêu thị, chiều đi siêu thị và
tối cũng đi siêu thị. Nhiều khi đi chỉ để mà ngắm các thứ
hàng hiệu, rồi thèm rỏ rãi, vì tiền đâu mà mua, có nằm mơ
cũng chả thấy.
Có những bà vợ thuộc hàng chuyên viên,
luôn nghiên cứu và sưu tầm những cửa hàng khuyến mãi. Hễ chỗ
nào khuyến mãi là nhào vô ăn có, bởi vì các bà ấy lý luận :
- Giá rẻ mạt, tội gì mà không mua.
Và thế là các bà ấy lôi về nhà đủ mọi
thứ lỉnh kỉnh. Thậm chí có thứ chẳng được xài tới một lần.
Chỉ tội cho các ông chồng, cứ phải xì tiền ra, mà mặt thì
nhăn như cái bị rách.
Chuyện rằng :
Trong phiên tòa xử một ông chồng về tội
hành hung vợ. Quan tòa phán :
- Anh không được quyền…đá vợ, làm như
vậy là phạm tội. Tòa tuyên án anh ba tháng tù treo và không
được tới gần vợ 3 mét trong suốt thời gian thụ án.
Ông chồng đau khổ xin được hỏi lại :
- Thưa quan tòa, nếu bà vợ trong gia
đình cứ xài tiền lương của chồng một cách xả láng. Tối ngày
shopping, tụ họp bài cào tứ sắc, chẳng lo lắng gì đến con
cái, đã vậy khi bảo ban thì chẳng nghe, lại còn văng tục
chửi thề. Trong trường hợp như thế thì phải làm sao bây giờ
?
Quan tòa nghe nói, tức khí nổi xung,
đập bàn cái rụp và tuyên bố hách xì xằng :
- Đánh bỏ mẹ nó đi, cho chừa cái tật
hỗn láo.
Nói vậy thôi, chứ đa số đờn ông con
giai ta đều hiền như ông…bụt, và nhất là mắc phải chứng bệnh
sợ vợ :
- Lời vợ dặn, phải lắng nghe,
Mai sau “khôn lớn” mà khoe mọi người.
Nói ra xin hãy chớ cười,
Vợ ta ta sợ ! Vợ người…còn lâu.
Chứng bệnh này dường như đã thấm sâu
vào máu huyết con tim, ám vào lục phủ ngũ tạng nên không còn
thuốc chữa. Thực vậy, rất nhiều lần phe đờn ông con giai
muốn vùng lên, thoát khỏi cái “cồng” bà, mà liền thất bại
ngay từ trong ý đồ, ngay từ trong trứng nước.
Hôm ấy, trời đang nắng bỗng dưng có một
cụm mây đen kéo tới và bất ngờ đổ xuống những giọt nước mưa,
khiến cho áo quần đang phơi, không kịp chạy đều bị ướt hết
trơn hết trọi. Và thế là ông chồng liền bị bà vợ xài xể cho
một trận tơi bời hoa lá :
- Anh thật là phường vô tích sự, chỉ
mỗi việc chạy quần áo mà làm cũng không xong. Còn ra cái
thể thống gì nữa, sao không chết đi cho rồi.
Nghe vậy anh hàng xóm bèn góp ý với ông
chồng :
- Tại sao anh cứ để cho bà ấy xài xể và
lên mặt như vậy. Phải tay tôi ấy à…
Vừa phát ngôn tới đây, anh hàng xóm
liền nghe thấy một giọng nói oang oang từ phía sau :
- Gớm thật, phải tay tôi ấy à…
Quay mặt lại, thấy bà xã đang hầm hầm
tiến tới. Và thế là anh hàng xóm bèn cười toe toét :
- Dạ thưa mình, phải tay tôi thì tôi đã
chạy quần áo từ trước khi có những đám mây đen.
Phe đàn ông con giai của một làng kia
bị bàn dân thiên hạ chê là bọn sợ vợ. Nhân ngày các bà đi
chợ hết, họ mới ngấm ngầm thông báo tổ chức đại hội. Phen
này phe ta nhất định phải rửa nhục. Một là để cho các bà ấy
biết tay ta. Hai là để những kẻ xấu bụng thối mồm làng khác
không còn dí mũi vào mà khinh bỉ ta nữa.
Họ đưa ra hết sáng kiến này tới tối
kiến kia. Nhưng trước câu hỏi ai sẽ thực hiện, thì xem ra
mọi người đều e dè sợ sệt. Cuối cùng, một vị cũng đã can đảm
giơ tay xin lãnh nhận nhiệm vụ cao cả ấy. Anh ta nói :
- Phen này nhất định phải vùng lên, cho
các bà ấy lãnh đủ.
Giữa lúc đang hăng tiết vịt như vậy,
thì các bà đi chợ về. Nhìn thấy quang cảnh đại hội, các bà
bèn vứt quang, vứt thúng…chỉ còn mỗi cái đòn gánh và xông
vào chiến trận.
Và thế là các ông bèn lỉnh mất tiêu,
tìm chỗ nấp để xem sự việc xảy ra làm sao. Chỉ còn mỗi một
anh tình nguyện là bám trụ ở lại để chống cự. Các ông mừng
thầm vì từ nay mình có một nhà lãnh đạo thật xứng đáng.
Nhưng sao cứ thấy anh ta quì gối mãi ?
Té ra, khi các bà xông tới, anh ta liền bị nhồi máu cơ tim
và chết bất đắc kỳ tử trong tư thế quì gối như vậy.
Giai làng nọ cũng mang tiếng là phường
râu quặp, nhưng họ lại có máu văn nghệ. Vì thế, thay vì bạo
động, họ vận dụng lời ca tiếng hát để đấu tranh đòi
quyền…sướng.
Vào một đêm trăng sáng, họ tụ lại với
nhau, rồi phệu lời ca và cùng nhau tập dượt :
- Ta không chê vợ người, ta không khen
vợ ta…
Đang say mê với lời ca như vậy, bỗng có
mấy bà xuất hiện, thế là họ bèn đổi tông, trước cứng như
sắt, thì bây giờ lại mềm nhũn như con chi chi :
- Nhưng dù sao đi nữa, ta về ta tắm ao
ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn.
Thế mà cũng đòi đấu với tranh, đấm với
đá. Một hãy cúi đầu xuống như muông chim cho rồi.
Mỗi khi gặp những người khổ đau, thiên
hạ thường chia sẻ và khuyên nhủ :
- Âu cũng là thập giá Chúa gửi đến,
ráng vác đời này để được thưởng đời sau.
Một người đờn ông mon men tới cửa thiên
đàng. Thánh Phêrô bèn hỏi :
- Trong cuộc sống nơi trần gian, anh đã
làm được những gì để xứng đáng lãnh nhận phần thưởng Nước
Trời.
Anh đờn ông gãi đầu gãi tai mà chẳng
thấy mình làm được một việc gì tốt lành cả. Cuối cùng, như
sực nhớ ra điều gì, anh bèn nói :
- Thưa thánh cả, con có vợ ạ.
Nghe vậy, thánh cả Phêrô bèn vân vê
chòm râu bạc và nói :
- Ngươi cũng đã đau khổ và vác thập giá
như ta. Thôi hãy vào thiên đàng mau đi.
Và để kết luận, gã xin ghi lại mấy mấy
câu thơ như một an ủi cho phe ta :
- Mỗi lần em nổi tam bành,
Vào phòng đóng cửa mình anh nguyện
cầu.
Nhìn anh, Chúa cũng lắc đầu.
Thôi con ráng chịu, đời sau phúc lành.
Gã Siêu
gasieu@gmail.com
|