V) THIÊN CHÚA: ĐẤNG HOÀN THÀNH
A- CÁNH CHUNG CON NGƯỜI
380- Về phương diện cứu độ trần gian thì chết là một hình phạt của tội lỗi. (DF)
381- Tất cả mọi người mắc nguyên tội đều phải lụy thuộc lề luật sự chết. (DF)
382- Khả năng lập công hay lầm lỗi hoặc ăn năn trở lại đều chấm dứt cùng với cái chết. (SFP)
383- Ngay sau khi chết con người bị phán xét riêng về số phận đời đời của mình theo Phán Quyết Thần Linh. (SF)
384- Linh hồn người lành vào lúc qua đời nếu không còn vướng mắc lỗi lầm cùng hình phạt phải đền tội thì được lên Thiên Đàng. (DF)
385- Thêm vào vinh phúc Thiên Đàng chính yếu phát xuất từ việc được Trực Kiến Thiên Chúa, còn có cả tùy phúc nữa là những gì xuất phát từ kiến thức và tình yêu tự nhiên nơi tạo vật. (SC)
386- Vinh phúc Thiên Đàng thì vô cùng bất tận. (DF)
387- Người lành được hưởng cấp độ trọn hảo của phúc kiến tùy theo công nghiệp của mình. (DF)
388- Linh hồn của thành phần chết trong tình trạng đang mắc tư tội trọng thì phải sa Hỏa Ngục. (DF)
389- Hình phạt Hỏa Ngục thì vô cùng bất tận. (DF)
390- Kẻ bị trầm luân đời đời chịu hình phạt tương xứng với lỗi lầm của mình. (SC)
391- Linh hồn người lành trong lúc lâm chung còn vướng mắc tội nhẹ hay các hình phạt chưa đền tội xong thì phải vào Luyện Ngục. (DF)
392- Lửa thanh tẩy trong Luyện Ngục sẽ không còn nữa sau cuộc Phán Xét Chung. (SC)