Bài 15
Thánh Thần Hiện Xuống:
Một Cuộc Tỏ
Hiện Đầy Quyền Năng của Thiên Chúa
K |
iến thức của chúng ta
về Chúa Thánh Thần được căn cứ vào những
gì Chúa Giêsu nói cho chúng ta hay về Ngài, nhất là khi Chúa Giêsu
nói về việc Người ra đi của mình và việc
Người trở về cùng Cha Người: “Khi nào Thày ra
đi... Thánh Thần sẽ đến cùng các con” (x Jn.16:7).
Cuộc “ra đi” của Chúa Kitô vượt qua thập giá,
phục sinh và thăng thiên đạt tới tuyệt đỉnh
của mình nơi ngày Lễ Hiện Xuống, tức là nơi
việc Chúa Thánh Thần hiện xuống trên các tông đồ.
Các vị đã “đồng tâm nhất trí chuyên
chú nguyện cầu” nơi nhà tiệc ly “cùng với mẹ
của Chúa Giêsu” (x.Acts
Trong
biến cố này, Chúa Thánh Thần vẫn là một Thiên Chúa
kín nhiệm (x.Is.45:15), và Ngài cứ như thế qua trọn
lịch sử của Giáo Hội cũng như của thế
giới. Có thể nói rằng Ngài ẩn mình nơi bóng dáng của
Chúa Kitô, Lời Thiên Chúa Ngôi Con, Đấng cùng bản thể
với Chúa Cha, Đấng “đã hóa thành nhục thể và ở
giữa chúng ta” (Jn.1:14) trong một dạng thức hữu
hình.
Nơi
mầu nhiệm Nhập Thể, Chúa Thánh Thần đã không
tỏ mình ra một cách hữu hình - Ngài vẫn là một
Thiên Chúa ẩn thân - và Ngài đã bao phủ Mẹ Maria cách mầu
nhiệm. Thiên thần đã nói cùng Đức Trinh Nữ,
người nữ được đặc tuyển cho
việc Thiên Chúa đến với con người là: “Thánh
Thần sẽ đến trên trinh nữ và quyền phép của
Đấng Tối Cao sẽ bao phủ trinh nữ” (Lk.1:35).
Tương
tự như thế, vào ngày Lễ Hiện Xuống, Chúa Thánh
Thần “bao phủ” Giáo Hội sơ sinh, để, dưới
ảnh hưởng của Ngài, Giáo Hội được
ban quyền năng để “loan báo những công việc
quyền uy của Thiên Chúa” (x. Acts 2:11). Điều
đã xẩy ra nơi cung dạ Mẹ Maria trong mầu nhiệm
Nhập Thể giờ đây càng được nên trọn.
Thần Linh tác hành như một vị “Thiên Chúa ẩn thân”,
vô hình theo thân phận của mình.
Tuy nhiên, Ngày Lễ Hiện Xuống cũng là một
cuộc hiển linh, nói cách khác, là một cuộc tỏ hiện
thần linh đầy quyền năng. Cuộc tỏ
hiện này hoàn tất cuộc tỏ hiện ở núi Sinai,
lúc mà dân Yến Duyên sau khi đã được Moisen lãnh đạo
giải thoát cho khỏi cảnh làm tôi cho người Ai Cập.
Theo truyền thống của dân Do Thái thì cuộc tỏ hiện
ở núi Sinai đã xẩy ra 50 ngày sau biến cố Vượt
Qua trong cuộc Xuất Ai Cập, đó là Ngày Lễ Ngũ
Tuần.
“Núi
Sinai được phủ khói, vì Chúa ở trong lửa mà
xuống trên nó; và khói của nó bốc lên như khói của
một lò đúc, toàn thể ngọn núi chuyển động
mãnh liệt” (Ex.19:18). Sự siêu việt tuyệt đối
của “Đấng hiện hữu” (x.Ex.3:14) bấy giờ
đã biểu lộ ra. Ở chân Núi Horeb, Moisen đã nghe thấy
từ giữa bụi gai cháy những lời: “Chớ đến
gần; hãy cởi giầy ra, vì nơi ngươi đang đứng
là thánh địa” (Ex.3:5). Giờ đây, tại chân Núi
Sinai, Chúa cũng phán cùng ông: “Hãy đi xuống cảnh giác dân
chúng kẻo họ tranh nhau nhìn xem Chúa mà phải chết”
(Ex.19:21).
Cuộc
hiển linh của Ngày Lễ Ngũ Tuần
là cuộc hiển linh cuối cùng trong các cuộc tỏ hiện
Thiên Chúa đã tuần tự tỏ mình ra cho con người
biết. Với cuộc tỏ hiện này, việc tự mạc
khải mình ra của Thiên Chúa đã đạt đến tột
đỉnh; nhờ cuộc tỏ hiện này, Ngài muốn
làm cho con người tin vào uy linh và sự siêu việt của
Ngài, cũng như vào sự hiện diện hòa nhập của
Đấng “Emmanuel”, của một vị “Thiên Chúa ở cùng
chúng ta”.
Cuộc
hiển linh vào Ngày Lễ Hiện Xuống, cùng với Mẹ
Maria, đã trực tiếp chạm đến toàn thể
Giáo Hộïi nơi những thành phần nồng cốt ban đầu
của Giáo Hội, nhờ đó làm hoàn tất cái tiến
trình kéo dài được bắt đầu dưới thời
cựu ước. Nếu phân tích những chi tiết của
biến cố diễn ra tại nhà tiệc ly được
sách Tông Đồ Công Vụ (2:1-13) ghi nhận này, chúng ta thấy
có những yếu tố khác nhau gợi lại những cuộc
hiển linh trước đó, nhất là cuộc hiển
linh ở núi Sinai, cuộc hiển linh mà thánh Luca dường
như đã liên tưởng đến khi trình thuật lại
cuộc hiện xuống của Chúa Thánh Thần. Theo thánh
Luca diễn tả thì cuộc tỏ hiện ở nhà tiệc
ly đã diễn ra bằng những thể thức của
một hiện tượng tương tự như những
gì ở núi Sinai: “Đến ngày Lễ Ngũ Tuần, khi mà
các vị tất cả đang cùng nhau ở một nơi.
Thình lình một tiếng phát ra từ trời
như gió thổi mạnh, tràn vào đầy nhà nơi các vị
đang ở. Thế rồi có những lưỡi như
lửa xuất hiện và tản ra đậu trên mỗi một
người trong các vị. Vậy các vị được
đầy Thánh Linh và bắt đầu nói tiếng lạ,
như Thần Linh cho họ nói” (Acts 2:1-4).
Ba yếu tố đánh dấu biến cố này là
tiếng gió mạnh, những lưỡi như lửa, và đặc
sủng nói những ngôn ngữ khác nhau. Tất cả
những yếu tố này đều có một giá trị tiêu
biểu phong phú cần phải lưu ý. Theo ý nghĩa của
những sự kiện này, người ta hiểu rõ hơn
điều mà tác giả sách Tông Đồ Công Vụ nghĩ
tưởng khi viết rằng những người hiện
diện ở nhà tiệc ly bấy giờ “được
tràn đầy Thánh Linh”.
“Một tiếng như gió thổi mạnh”. Theo quan điểm ngôn ngữ học, ở đây
có một sự liên hệ giữa gió (hơi gió) và “thần
trí”. Theo tiếng Do Thái, cũng như tiếng Hy Lạp,
“gió” đồng nghĩa với “thần trí”: “ruah - pneuma”. Chúng ta đã đọc
thấy trong sách Khởi Nguyên (1:2): “Thần trí (ruah) của Thiên Chúa bấy giờ
chuyển vận trên mặt của các giòng nước”, và
trong Phúc Aâm thánh Gioan: “Gió (pneuma)
thổi đâu thì thổi” (Jn.3:8).
Theo
Thánh Kinh, luồng gió mạnh “loan báo” sự hiện diện
của Thiên Chúa. Nó là dấu hiệu của một
cuộc hiển linh. Chúng ta đã đọc thấy
trong Quyển Samuen Thứ Hai: “Ngài được thấy
trên những cánh gió” (
và một ngọn lửa liên tục
chớp chớp” là một cuộc tỏ hiện được
diễn tả ngay đầu cuốn Sách Tiên Tri Ezekien (1:4).
Hơi gió là một biểu hiệu đặc biệt cho
quyền lực thần linh là quyền lực làm cho cuộc
biến động trở thành nề nếp tạo dựng
(x.Gn.1:2). Nó còn là biểu hiệu cho tự do của Thần
Linh: “Gió thổi đâu thì thổi, ông nghe được tiếng
nó, song ông không biết nó từ đâu đến và sẽ đi
đâu” (Jn.3:8). “Một tiếng như gió thổi
mạnh” là yếu tố thứ nhất trong cuộc hiển
linh của Ngày Lễ Ngũ Tuần, một cuộc tỏ
hiện của quyền năng thần linh tỏ tường
trong Chúa Thánh Thần.
Yếu
tố thứ hai của biến cố Lễ Ngũ Tuần
là lửa: “Có những lưỡi như lửa xuất hiện”
(Acts 2:3). Lửa luôn luôn hiện diện trong các cuộc tỏ
hiện của Thiên Chúa nơi Cựu Ước. Chúng ta thấy
điều này ở cuộc giao ước giữa Thiên Chúa
và Abraham (x.Gn.15:17); cũng thế, khi Thiên Chúa tự tỏ
mình cho Moisen trong bụi cây cháy mà không bị thiêu rụi
(x.Ex.3:2); rồi trong các cột lửa dẫn dân Yến Duyên
qua sa mạc ban đêm (x.Ex.13:21-22). Lửa đặc biệt
hiện diện nơi cuộc tỏ hiện của Thiên
Chúa ở Núi Sinai (x.Ex.19:18), cũng như ở những cuộc
hiển linh được các tiên tri diễn tả (x.Is.4:5,64:1; Dan.7:9 v.v.). Bởi thế,
lửa là biểu hiệu cho sự hiện diện của
Thiên Chúa. Ở một vài nơi, Sách Thánh còn nói rằng
“Thiên Chúa của chúng ta là một ngọn lửa thiêu”
(Heb.12:29; Dt.4:24,9:3). Nơi những lễ
nghi toàn thiêu, việc tiêu hủy của vật được
hiến dâng không quan trọng bằng mùi thơm ngọt ngào
tượng trưng cho việc hiến dâng lễ vật lên
Thiên Chúa, trong khi đó, lửa, cũng được gọi
là “thừa tác viên của Thiên Chúa” (x.Ps.104:4), biểu hiệu
cho việc thanh tẩy sạch tội lỗi của con người,
giống như bạc được nung và vàng được
thử bằng lửa vậy (x.Zech.13:8-9).
Nơi cuộc hiển linh ở Ngày Lễ Ngũ
Tuần còn có một biểu hiệu là những lưỡi
như lửa đậu trên mỗi một người hiện
diện tại nhà tiệc ly. Nếu lửa biểu hiệu
cho sự hiện diện của Thiên Chúa, thì những lưỡi
lửa phân tán và đậu trên đầu của các vị
như nói lên việc “ngự xuống” của Thánh Thần
Thiên Chúa trên thành phần hiện diện, hiến ban chính mình
cho từng người trong các vị để sửa soạn
các vị thực hiện sứ vụ của mình.
Tặng
ân của Thần Linh, lửa của Thiên Chúa, mặc lấy
một hình thể đặc biệt, đó là hình thể của
“lưỡi”. Ý nghĩa của
nó được cắt nghĩa ngay sau đó khi tác giả
thêm: “Các vị bắt đầu nói tiếng lạ, như
Thần Linh cho các vị nói” (Acts 2:4). Những lời nói phát
xuất từ Thánh Linh mà ra thì “như lửa” (x.Jer.5:14,
Tính cách biểu trưng của “việc nói nhiều
ngôn ngữ” này rất là quan trọng. Theo Thánh Kinh, tình
trạng khác biệt nhau về ngôn ngữ là một dấu
hiệu tăng thêm các thứ dân và các nước, mà họ
đã thực sự tản mác ra sau biến cố xây tháp
Để
kết luận chúng ta hãy đọc lại những lời
của Công Đồng Chung Vaticanô II qua Hiến Chế về Mạc Khải Thần Linh:
“Chúa Kitô đã thiết lập vương quốc của
Thiên Chúa trên trái đất, đã tỏ Cha của Người
và chính Người ra bằng việc làm cũng như bằng
lời nói, và đã hoàn tất công cuộc của Người
bằng việc chết đi, phục sinh và thăng thiên
vinh hiển của Người, cũng như bằng việc
sai đến Chúa Thánh Thần. Được treo lên khỏi
mặt đất Người đã kéo tất cả con người
lên với Người (x.Jn.12:32), chỉ một mình Người
là Đấng có những lời sự sống đời đời
(x.Jn.6:68). Mầu nhiệm này đã không được tỏ
ra cho các thế hệ nào khác như bấy giờ đã được
tỏ ra cho các thánh tông đồ và tiên tri trong Chúa Thánh Thần
(x.Eph.3:4-6), để các vị có thể rao giảng Phúc
Aâm, khơi lên lòng tin nơi Chúa Giêsu là Đức Kitô và là Chúa,
và tụ họp họ lại thành Giáo Hội” (đoạn
17). Đây là một công việc cao cả của Chúa Thánh Thần
cũng như của Giáo Hội nơi cõi lòng con người
và nơi lịch sử.
(Bài
Giáo Lý thứ 8 của Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II, chia sẻ
ngày Thứ Tư,
trong loạt 80 bài về chủ đề
Chúa Thánh Thần)