Hoa Sao Nhái
|
TTO - Xuất xứ của cái tên đó kể ra cũng khá thú vị. Ngày xưa, khi đất chưa có giá, nơi này là một nơi hoang vu, lau sậy và những hầm hố xen kẽ nhau.
Nói đúng ra nó vẫn là một khu vực nằm trong thị xã, nhưng vì nơi đây chưa phát triển nên người ta vẫn để nó hoang vu như thế... và gọi nó bằng tên gọi thật ấn tượng ấy.
Lúc bấy giờ, những khu đất như thế thường được cấp cho các viên chức nhà nước để xây nhà. Họ vẫn nhận, nhưng không cất nhà vì nó hoang vu quá. Đến những năm thị xã lên Thành phố, người ta mở đường, mở trường đại học... dân số gia tăng, nhu cầu dịch vụ gia tăng... Vì có ưu thế nằm trong khu đất gần trường đại học nên "Cánh đồng hoang" trở thành một khu đất vô giá...
Bây giờ, nơi ấy không còn lau sậy nữa, mà thay vào đó là các dãy phố sáng rực được cất theo kiến trúc hiện đại nhất, công viên được thi công xây dựng... và cái tên vẫn được giữ lại vì người ta đã quen gọi nó như thế. Có lẽ họ sợ rằng đổi tên, người ta sẽ không biết đường tìm ra nó...?!
Ở giữa các dãy phố khang trang ấy, lọt thỏm một khu đất trống... Không còn lau sậy và đã được đổ cát cẩn thận. Điều đặc biệt là trên khu đất trống kia, chủ nhân chỉ trồng một loại hoa duy nhất: hoa Sao Nhái với màu vàng rực lửa. Cứ chiều chiều, tôi và đám bạn lại tụ tập ra công viên, ngồi hóng mát trên ghế đá nhìn về khu đất trống và cười vang với ý nghĩ vơ vẩn "Những buổi chiều vàng"...
Thời gian cứ thế trôi qua... suốt sáu tháng, chúng tôi đến đó đi tản bộ, ngồi chơi, rồi về mà vẫn không biết khu vườn đó của ai... Cho đến một một chiều nọ, chúng tôi ra công viên chơi, nhìn về khu đất thấy một đoàn người với kèn trống, với những băng rôn đen, với vòng hoa, với khăn tang trắng... Chúng tôi đến gần... Người ta đang đưa linh cửu của một bà cụ xuống khu đất ấy. Kế bên linh cửu, cô gái xinh đẹp nước mắt ràn rụa... Kế bên cô là người chồng nước ngoài sang trọng...
Người ta kể rằng có bà mẹ bán chè nuôi con học hết đại học. Ra trường, cô đi làm công ty nước ngoài, lấy chồng nơớc ngoài và không về thăm bà suốt 8 năm trời. Cô gái gửi tiền nuôi bà, mua đất cho bà để cất nhà nhưng bà đều gửi tiền cho trẻ mồ côi... Bà vẫn giữ khu đất, không bán cho bất kì ai dù có trả bao nhiêu tiền... Và những hoa Sao Nhái được trồng, được chăm sóc, tràn sức sống dưới đôi tay run rẩy già nua của bà... Bà luôn kể với hàng xóm về ước muốn của con gái ngày xưa "Ước gì con có một mảnh đất trống mẹ nhỉ? Con sẽ trồng toàn hoa Sao Nhái... Nhà mình sẽ sáng rực với màu vàng của nó cho mà xem...".
Sau đám tang, chúng tôi không còn thấy cô gái lần nào nữa. Chúng tôi vẫn đến công viên mỗi chiều, vẫn thấy khu đất trống với ngôi mộ được xây cất rực rỡ. Nhưng những hoa Sao Nhái thì ngày càng tàn lụi... Chúng héo tàn vì không còn ai chăm sóc hay chúng héo tàn vì không còn muốn sống một kiếp sống cô đơn...?