GIÁO HỘI HIỆN THẾ
_______
THỨ HAI 23/1/2006 Tuần 3 Thường Niên |
? Đức Thánh Cha Biển Đức XVI: Huấn Từ Truyền Tin Chúa Nhật III Thường Niên 22/1/2006 về Tuần Lễ Cầu Nguyện Cho Mối Hiệp Nhất Kitô Giáo
? Hai Nhà Thần Học Giáo Hoàng Gia: Nghinh Tân (Lý Lịch Bổ Nhiệm) và Tống Cựu (Quá Trình Kinh Nghiệm)
? Bản Tuyên Cáo ngày 12/1/2006 của Các Vị Giám Mục Hoa Kỳ về Vấn Đề Chuyển Giao Hữu Trách ở Iraq: Những Thách Đố Đặc Biệt Cho Việc Chuyển Giao Hữu Trách
Đức Thánh Cha Biển Đức XVI: Huấn Từ Truyền Tin Chúa Nhật III Thường Niên 22/1/2006 về Tuần Lễ Cầu Nguyện Cho Mối Hiệp Nhất Kitô Giáo
Anh Chị Em thân mến!
Chúa Nhật này được cử hành vào giữa Tuần Lễ Cầu Nguyện Cho Mối Hiệp Nhất Kitô Giáo, một tuần lễ được cử hành hằng năm từ ngày 18 đến 25 tháng Giêng. Đây là một sáng kiến xuất phát từ đầu thế kỷ vừa qua, một sáng kiến đã diễn tiến tốt đẹp, càng ngày càng trở thành một cứ điểm của vấn đề đại kết giúp cho Kitô hữu thuộc các chủ trương khác nhau cùng nguyện cầu và suy tư về cùng một bài Thánh Kinh.
Câu được chọn cho năm nay được trích từ Đoạn 18 theo Phúc Âm Thánh Mathêu, một Phúc Âm đề cập tới một số những giáo huấn của Chúa Giêsu liên quan đến cộng đồng môn đệ của Người. Trong số những giáo huấn này, Phúc Âm ấy xác nhận là “Nếu hai người trong các con trên trần gian này hợp nhau xin bất cứ điều gì thì sẽ được Cha Thày ở trên trời ban cho. Vì đâu có hai hay ba người qui tụ lại vì danh Thày thì Thày ở đó giữa họ” (Mt 18:19-20).
Những lời này của Chúa Giêsu là những gì mang lại đầy tin tưởng và hy vọng! Đặc biệt những lời ấy mời gọi Kitô hữu hãy cùng nhau xin Chúa ban cho họ mối hiệp nhất trọn vẹn ấy, một mối hiệp nhất đã được chính Chúa Kitô thiết tha nguyện cầu cùng Cha trong Bữa Tiệc Ly (x Jn 17:11,21,23). Bởi thế chúng ta hiểu được lý do tại sao Kitô hữu chúng ta rất cần phải kêu xin tặng ân hiệp nhất này một cách kiên trì. Nếu chúng ta tin tưởng làm như thế chúng ta mới có thể nắm chắc là lời cầu nguyện của chúng ta sẽ được đáp ứng. Chúng ta không biết khi nào hay cách nào, vì nó không phải là điều chúng ta cần biết, nhưng chúng ta không được ngờ vực là một ngày kia chúng ta sẽ là “một”, như Chúa Giêsu và Chúa Cha hiệp nhất trong Thánh Thần vậy.
Việc cầu nguyện cho hiệp nhất là linh hồn của phong trào đại kết, một phong trào, nhờ Chúa, phát triển khắp thế giới. Dĩ nhiên là không thiếu những khó khăn và thử thách, thế nhưng những điều này có tính cách hữu dụng thiêng liêng của chúng, khi chúng thúc đẩy chúng ta đến chỗ nhẫn nại và kiên trì cũng như gia tăng đức bác ái huynh đệ. Thiên Chúa là tình yêu và chỉ khi nào chúng ta trở về với Ngài và chấp nhận Lời của Ngài chúng ta tất cả mới có thể hiệp nhất trong một Nhiệm Thể duy nhất của Chúa Kitô.
Lời diễn tả “Thiên Chúa là tình yêu”, theo tiếng Latinh “Deus Caritas Est”, là đầu đề của bức thông điệp tiên khởi của tôi, một thông điệp sẽ được ban hành vào ngày Thứ Tư tới đây, 25/1/2006, Lễ Thánh Phaolô Trở Lại. Tôi lấy làm vui mừng khi thấy nó trùng vào ngày kết thúc Tuần Lễ Cầu Nguyện Cho Mối Hiệp Nhất Kitô Giáo. Vào hôm ấy, tôi sẽ đến Đền Thờ Thánh Phaolô Ngoại Thành để chủ sự Giờ Kinh Tối có sự tham dự của thành phần đại diện các giáo hội và các cộng đồng giáo hội. Xin Trinh Nữ Maria, Mẹ của Giáo Hội, chuyển cầu cho chúng ta.
(Sau khi Nguyện Kinh Truyền Tin, Đức Thánh Cha nói tiếp:)
Năm trăm năm trước đây, vào ngày 22/1/1506, Giáo Hoàng Julius đã đón nhận và chúc lành cho đạo quân đầu tiên của Thành Phần Hộ Vệ Thụy Sĩ đến Rôma để bảo đảm việc bênh vực bản thân ngài cũng như Tông Dinh của Tòa Thánh. Nhờ đó đã phát xuất ra Vệ Binh Thụy Sĩ Giáo Hoàng. Khi nhắc lại biến cố lịch sử này, tôi hân hoan chào tất cả những ai làm nên đạo quân nổi bật ấy, như dấu hiệu cảm nhận và nhìn nhận, tôi đặc biệt ban phép lành tòa thánh.
Trong số nhiều quan tâm về tình hình quốc tế, giờ đây tôi lại nghĩ tới Phi Châu, đặc biệt đến Ivory Coast là nơi những căng thẳng trầm trọng nơi những yếu tố xã hội và chính trị khác nhau. Tôi kêu mời tất cả mọi người hãy tiếp tục cuộc đối thoại xây dựng này để đạt tới chỗ hòa giải và an bình. Tôi ký thác những ý hướng này cho việc chuyển cầu của Trinh Nữ Thánh là vị được nhân dân Ivory thân mến.
Đaminh
Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL, chuyển dịch theo tín liệu được Zenit phổ biến ngày
22/1/2006
Hai Nhà Thần Học Giáo Hoàng Gia: Nghinh Tân (Lý Lịch Bổ Nhiệm) và Tống Cựu (Quá Trình Kinh Nghiệm)
Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL, chuyển dịch theo CNS ngày 30/12/2005 và 12/1/2006
? Bản Tuyên Cáo ngày 12/1/2006 của Các Vị Giám Mục Hoa Kỳ về Vấn Đề Chuyển Giao Hữu Trách ở Iraq: Những Thách Đố Đặc Biệt Cho Việc Chuyển Giao Hữu Trách
Về Việc Chuyển Giao Hữu Trách ở Iraq
Bản Tuyên Cáo của Giám Mục Thomas G. Wenski
Giám Mục Orlando
Chủ Tịch Tiểu Ban của Hội Đồng Giám Mục Hoa Kỳ về Chính Sách Quốc Tế
(tiếp 20 Thứ Sáu, 21 Thứ Bảy và 22 Chúa Nhật)
Những Thách Đố Đặc Biệt Cho Việc Chuyển Giao Hữu Trách
Hội Đồng giám mục chúng tôi tin rằng quốc gia của chúng ta và nhân dân Iraq đang phải đương đầu đối diện với một số những thách đố đặc biệt xuất phát từ tình hình phức tạp, bất ổn và nguy hiểm ở Iraq. Những thách đố này bao gồm:
- Nạn khủng bố và việc chúng ta chống khủng bố;
- Việc vi phạm nhân quyền của những người bị các lực lượng Hoa Kỳ và Iraq giam giữ;
- Những mối đe dọa về quyền tự do tôn giáo và về thành phần thiểu số tôn giáo ở Iraq;
- Cảnh khốn cực của thành phần tị nạn; và
- Việc đáp ứng các trách nhiệm khác của quốc gia chúng ta.
Bạo động và khủng bố: Hội Đồng chúng tôi đồng lòng lên án tất cả mọi cuộc khủng bố tấn công, nhất là những cuộc khủng bố tấn công thành phần dân sự. Chúng tôi xin lập lại giáo huấn của Đức Thánh Cha chúng tôi là Giáo Hoàng Biển Đức XVI: “Ngày nay, hòa bình chân chính tiếp tục bị tổn thương và loại trừ một cách thảm thương bởi nạn khủng bố, một nạn khủng bố thực hiện những mối đe dọa và các cuộc tấn công gây tội ác làm cho thế giới ở trong một tình trạng sợ hãi và mất an ninh” (Pope Benedict XVI, World Day of Peace Message [January 1, 2006], no. 9). Việc sử dụng võ lực không bao giờ chính đáng khi nó không biết phân biệt giữa thành phần chiến đấu và thành phần không chiến đấu trong cuộc xung đột.
Hội Đồng chúng tôi đồng thời cũng xin lập lại là không thể nào chiến đấu với nạn khủng bố chỉ bằng phương pháp quân sự mà thôi, thậm chí cho dù theo nguyên tắc đi nữa. Tiểu Ban Điều Hành Hội Đồng Giám Mục Hoa Kỳ đã cảnh giác vào năm 2002 như sau:
Cuộc “chiến về khủng bố” này cần phải được chiến đấu với sự hỗ trợ của cộng đồng quốc tế và chính yếu bằng phương tiện phi quân sự, như ngăn chặn các nguồn lợi cho việc khủng bố, ngăn chặn việc tuyển mộ khủng bố, và ngăn chặn các cơ hội thực hiện các hành động ác độc của họ… Vì chúng ta đương đầu với các hành động ác độc bất khả biện minh mà “cuộc chiến về khủng bố” này không được làm cho chúng ta bị lạc hướng trong việc dấn thân khả thủ để chế ngự tình trạng bần cùng, xung đột và bất công, nhất là ở Trung Đông và thế giới đang phát triển, nơi có thể trở thành mảnh đất phì nhiêu cho nỗi thất vọng và nạn khủng bố hoành hành. (Administrative Committee, United States Conference of Catholic Bishops, Statement on the Anniversary of September 11th, September 10, 2002).
Trong công việc đương đầu một cách chới với và nguy hiểm với những kẻ khủng bố, thành phần khủng bố giờ đây đã lọt vào và đang hoạt động ở Iraq, đất nước của chúng ta cần phải coi chừng những phản ứng quá hung hăng và quân sự bất khôn gây nguy hại cho thường dân, vì thế làm suy yếu đi việc chinh phục các tâm trí đang chỉ trích cuộc chiến đấu dài hạn với thành phần khủng bố và nổi loạn. Truyền thống luân lý của chúng tôi nhấn mạnh rằng việc sử dụng lực lượng quân sự cần phải là những gì tương xứng và biệt phân. Khi cần phải có những phản ứng về quân sự theo sách lược, chúng ta không bao giờ được quên rằng cuộc chiến đấu càng rộng lớn với nạn khủng bố, cùng với những đòi hỏi căn bản về luân lý của chúng ta và những trách nhiệm về pháp lý của chúng ta, là những gì đòi phải tôn trọng nhân quyền.
Chúng ta cần phải nghe lời cảnh giác của Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II trong Sứ Điệp Cho Ngày Hòa Bình Thế Giới Năm 2002 sau đây:
“Việc hợp tác quốc tế trong cuộc chiến đấu chống các hoạt động khủng bố cũng cần phải bao gồm cả việc dấn thân can đảm và dứt khoát về chính trị, ngoại giao và kinh tế để làm giảm thiểu các trường hợp áp bức và loại trừ nhau là những gì dể đưa đến những mưu đồ khủng bố. Việc tuyển mộ thành phần khủng bố thật sự trở nên dễ dàng ở những nơi nhân quyền bị chà đạp và bất công được dung túng trong một thời gian lâu dài” (John Paul II, 2002 World Day of Peace Message [January 1, 2002], no. 5).
Cần phải phân biệt giữa sách lược của các cuộc khủng bố tấn công là những gì không bao giờ được gọi chính đáng với những mối quan tâm về chính trị gây ra tình trạng nổi loạn. Để giảm bớt việc hỗ trợ thông dụng cho tình trạng nổi loạn, rất cần phải giúp kiến tạo nên một chỗ đứng chính trị quan trọng cho phái Sunni và việc tham phần vào Iraq của thành phần thiểu số.
(còn tiếp)
Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL, chuyển dịch theo tín liệu được Zenit phổ biến ngày 12/1/2006