GIÁO HỘI HIỆN THẾ
_______
THỨ BẢY 6/1/2007 TRƯỚC LỄ HIỂN LINH |
? Vì “con người là trọng tâm của hòa bình” nên con người có quyền sống và quyền tự do tôn giáo
? "‘Canh tân’ không phải là một biến cố mà là một tiến trình, và năm nay là năm đánh dấu một cơ hội quan trọng để bảo đảm cho các tiến trình này được tiếp tục"
? "Tôn giáo và lý lẽ cho vấn đề dung nhượng tôn giáo là những gì được bắt nguồn từ con người, dù là người có tín ngưỡng hay chăng"
Vì “con người là trọng tâm của hòa bình” nên con người có quyền sống và quyền tự do tôn giáo
Phân tích học hỏi Sứ Điệp Hòa Bình 1/1/2007 của Đức Thánh Cha Biển Đức XVI
Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL,
chuyển dịch trực tiếp từ mạng điện toán toàn c ầu của Tòa Thánh V atican
http://www.vatican.va/holy_father/benedict_xvi/messages/peace/documents/hf_ben-xvi_mes_20061208_xl-world-day-peace_en.html
4. Nhiệm vụ tôn trọng phẩm vị của mỗi một con người, một phẩm vị tự bản chất phản ảnh Đấng Hóa Công mà bởi đó có nghĩa là con người không thể bị sử dụng tùy nghi theo ý muốn. Tất cả những ai có quyền hành hơn về chính trị, kỹ thuật hay kinh tế không được sử dụng quyền hành này để phạm tới các quyền lợi của những người khác mang thân phận thấp kém hơn. Hòa bình được căn cứ vào việc tôn trọng các quyền lợi của tất cả mọi người. Ý thức được như thế, Giáo Hội tranh đấu cho các thứ nhân quyền căn bản của mỗi một người. Giáo Hội đặc biệt cổ động và bênh vực việc tôn trọng sự sống và tự do tôn giáo cho hết mọi người. Việc tôn trọng quyền sống ở mọi giai đoạn của nó thực sự làm nên một nguyên tắc có một tầm quan trọng quyết liệt, ở chỗ, sự sống là một tặng ân không hoàn toàn tùy thuộc vào việc sử dụng của chủ thể. Cũng thế, việc xác định quyền tự do tôn giáo là những gì liên kết con người với một nguyên tắc siêu việt kéo họ ra khỏi tính cách thất thường của con người. Quyền sống và quyền tự do bày tỏ niềm tin tưởng của cá nhân đối với Thiên Chúa không phải là những gì lệ thuộc vào quyền bính của con người. Hòa bình đòi phải thiết lập một biên giới rõ ràng giữa những gì thuộc quyền sử dụng của con người và những gì không, nhờ đó, mới tránh được những thứ xâm nhập bất khả chấp vào gia sản của những thứ giá trị chuyên biệt của con người.
5. Đối với quyền sống, chúng ta cần phải vạch trần việc vi phạm lan tràn của nó trong xã hội của chúng ta: ngoài những nạn nhân của các cuộc xung đột võ trang, nạn khủng bố và những hình thức bạo động khác, còn có những cái chết âm thầm gây ra bởi đói khổ, bởi phá thai, bởi việc thí nghiệm phôi thai bào con người và bởi việc triệt sinh an tử. Làm sao chúng ta lại không thấy nơi tất cả những thứ ấy cuộc tấn công hòa bình chứ? Việc phá thai và việc thí nghiệm phôi thai bào con người là một thứ trực tiếp chối bỏ thái độ chấp nhận người khác như là những gì bất khả châm chước để thiết lập những mối liên hệ hòa bình bền vững. Liên quan tới việc tự do bày tỏ niềm tin cá nhân, một triệu chứng phiền nhiễu khác gây ra tình trạng thiếu hòa bình trên thế giới được thấy nơi những khốn khó mà cả Kitô hữu và những tín đồ thuộc các tôn giáo khác thường gặp phải khi công khai và tự động tuyên xưng các niềm tin tưởng về đạo giáo của mình. Đặc biệt về Kitô hữu, tôi cảm thấy khổ tâm khi phải lên tiếng nói rằng họ chẳng những có những lúc bị ngăn cản làm như thế; mà ở một số Quốc Gia, họ thực sự còn bị bách hại, thậm chí người ta còn thấy được cả những trường hợp thê thảm mới đây gây ra bởi việc bạo lực tàn ác nữa. Có những chế độ áp đặt một tôn giáo duy nhất trên mọi người, trong khi các chế độ trần thế thường không dẫn tới chỗ có nhiều cuộc bách hại dữ dội cho b ằng tới việc nhạo báng theo chiều hướng văn hóa các niềm tin tôn giáo. Trong cả hai trường hợp, nhân quyền căn bản của con người đều không được tôn trọng, gây ra hậu quả trầm trọng đến cuộc chung sống thuận hòa. Tình trạng này chỉ có thể cổ võ một thứ tâm thức và văn hóa không lợi ích gì cho hòa bình cả.
(ngày mai: Vì “con người là trọng tâm của hòa bình” nên tất cả mọi người đều bẩm sinh bình đẳng với nhau)
? "‘Canh tân’ không phải là một biến cố mà là một tiến trình, và năm nay là năm đánh dấu một cơ hội quan trọng để bảo đảm cho các tiến trình này được tiếp tục".
ĐTGM Celestino Migliore Đại Diện Tòa Thánh ở Liên Hiệp Quốc Nữu Ước Hoa Kỳ ngày 2/10/2006 tại khóa họp của Tổng Hội Đồng về ‘Bản Tường Trình của Vị Tổng Thư Ký về Hoạt Động của Tổ Chức LHQ’
Thưa Bà Chủ Tịch,
Khi chúng ta đang cứu xét tới bản tường trình của vị tổng thư ký về hoạt độn g của Tổ Chức này, vai trò đại biểu tôi đây xin gửi đến ông lời cám ơn cũng như đến nhân viên của ông, về việc làm của họ trong lãnh vực này cũng như về toàn bộ bản tường trình.
Như vẫn thường được nói tới, ‘canh tân’ không phải là một biến cố mà là một tiến trình, và năm nay là năm đánh dấu một cơ hội quan trọng để bảo đảm cho các tiến trình này được tiếp tục. Theo chiều hướng ấy, chúng tôi hoan nghênh những nỗ lực của vị tổng thư ký trong việc tiếp tục thúc đẩy vấn đề canh tân. Đặc biệt là việc thiết lập một thứ khả năng hỗ trợ trung gian trong Phân Bộ Chính Trị Vụ là một thí dụ cho thấy n hững thứ cơ cấu hiện hành cần phải được cải tiến một cách hiệu nghiệm ra sao trong việc giải quyết những nhu cầu hoàn vũ. Tuy nhiên, cho dù có đạt được tiến bộ, vẫn còn nhiều việc cần phải làm trong những lãnh vực khác nhau.
Chúng tôi có cùng những quan điểm của vị tổng thư ký về tầm quan trọng của v iệc ngăn ngừa xung khắc và trách nhiệm bảo vệ. Đồng thời chúng ta cũng muốn nhấn mạnh đến nhu cầu cần phải liên kết một cách hiển nhiên hơn nữa và hiệu nghiệm hơn nữa giữa lãnh vực an ninh và phát triển. Việc thiếu tiến bộ hiện nay trong những lãnh vực trợ giúp phát triển và canh tân vấn đề mậu dịch là những gì đe dọa đến nền an ninh và phúc hạnh của mọi người. Trái lại, việc hoàn trọn những mục tiêu phát triển ngàn năm MDGs [Millennium Development Goals] là những gì hứa hẹn cho việc tiến bộ về kinh tế, về việc giảm nghèo, về việc giảm khủng bố và về vấn đề gia tăng cuộc sống hòa hợp trong xã hội.
Ở những cuộc hội họp và hội nghị gần đây về vấn đề giải giới, vai trò đại biểu tôi đây đã tỏ ra hết sức quan tâm đến tình trạng khựng lại của các cuoôc thương thảo đa phương về vấn đề giải giới và thôi leo thang vũ khí nguyên tử. Toàn thể guồng máy LHQ cần phải nắm lấy cơ hội này để nhận thấy được những móc nối giữa vấn đề giải giới, phát triển và các mối quan tâm về nhân đạo, và dấn thân thực hiện các sách lược và chương trình giảm thiểu nhu cầu đòi hỏi các thứ vũ khí cũng như tình trạng bạo động võ trang.
Trong lãnh vực trợ giúp về nhân đạo, việc thiết lập Ngân Quĩ Đáp Ứng Khẩn Cấp Chính Yếu và canh tân lại guồng máy hợp tác liên hệ này là những thứ chỉnh đốn quan trọng đối với hệ thống trợ giúp về nhân đạo hiện nay. Vai trò đại biểu tôi đây mong thấy được những tiến triển của chúng. Trong việc điều hợp trợ giúp về nhân đạo, LHQ cần phải tiếp tục đóng vai trò dẫn đầu trong vấn đề cân bằng quyền tự lập của các tác nhân xã hội dân sự với nhu cầu cần phải cung cấp việc trợ giúp hiệu năng cho thành phần yếu kém nhất.
Vai trò đại biểu tôi đây xin đồng ý với bản tường trình là đã có nhiều tiến bộ nơi các lãnh vực ngăn ngừa, chữa trị và chăm sóc cho Hội Chứng Liện Kháng hay Vi Khuẩn Liệt Kháng. Tuy nhiên, trong khi nạn dịch này dường như bị kiềm chế ở một số quốc gia, thì nhiều quốc gia khác lại tỏ ra hầu như ba1â lực trong việc chặn đứng việc làn tràn chúng. Chúng ta cần phải làm hết sức để đối phó với vấn đề này bằng những khởi động tập trung hơn, chẳng hạn, bằng việc học biết từ hành động đặc biệt ở lãnh vực nợ nần hải ngoại với những quốc gia nghèo khổ nhất với chồng chất nợ nần (HIPCs - highly indebted poorest countries). Việc tập trung vào các nguồn tài chính, hậu cần và nhân bản là những gì sẽ giúp cho các quốc gia bị ảnh hưởng nhất bởi Hội Chứng Liệt Kháng hay Vi Khuẩn Liệt Kháng ấy có thể chấm dứt tai hoạ này và củng cố niềm hy vọng là nhân loại sẽ khăé phục được nạn dịch này trên khắp thế giới.
Thưa Bà Chủ Tịch, trong lúc cần hoạt động hơn nữa để bảo đảm rằng tất cả mọi quyết tâm của năm 2005 được nên trọn, cần phải hiểu rằng chiều rộng của những quyết tâm ấy đã được thực hiện rồi. Bản Văn Kiện Đúc Kết Thượng Nghị Thế Giới này đã là một văn kiện được thảo luận kỹ lưỡng và soạn thảo cẩn thận trong việc tìm cách cân bằng những quan điểm được mạnh mẻ chủ trương. Bởi thế, khi áp dụng văn kiện này chúng ta rất cần phải làm sao để bảo đảm được việc tồn tại của vấn đề tôn trọng sự cân bằng tế nhị ấy. Theo chiều hướng này, cần phải tái xác nhận rằng ‘việc bảo đảm cho vấn đề có thể hưởng được sức khỏe sản sinh vào năm 2015’, như được đề cập tới trong Đoạn 24, được các vị lãnh đạo của chúng ta thấy như là một phương tiện đạt mục tiêu giảm bớt tử vong cho người mẹ hơn là tự nó và bởi nó là chính mục tiêu.
Sau hết, chúng tôi hy vọng rằng khóa họp này của Tổng Hội Đồng sẽ tiếp tục tiến triển từ những quyết tâm sang hành động, và LHQ có thể tiếp tục tiến bộ trong việc biến mình thành một cơ cấu sẵn sàng chiến đấu với các thánh đố của thế kỷ 21.
Xin cám ơn Bà Chủ Tịch
Đaminh
Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL, chuyển dịch theo tín liệu được Zenit phổ biến ngày
3/10/2006
"Tôn giáo và lý lẽ cho vấn đề dung nhượng tôn giáo là những gì được bắt nguồn từ con người, dù là người có tín ngưỡng hay chăng".
ĐTGM Silvano Tomasi Đại Diện Tòa Thánh tại Liên Hiệp Quốc Geneva Thụy Sĩ trong Khóa Họp Thứ Hai của Hội Đồng Nhân Quyền ngày 21/9/2006
Thưa Ông Chủ Tịch,
Cám ơn ông về thời gian được phân phối để bàn về những vấn đề nhân nhượng và tự do tôn giáo, những đề tài chắc chắn cần phải suy tư cẩn thận và kéo dài cho tới những năm tới đây. Hiện nay chỉ cần thấy rằng đâu có ngờ vực thì người dẫn giải hay nhất của một bản văn đó là chính tác giả của nó. Đức Thánh Cha Biển Đức XVI đã giải thích những gì ngài có ý muốn nói. Cũng tốt thôi khi chú ý tới lời lẽ này của ngài.
1. Hai mươi năm năm trước đây, cộng đồng thế giới đã đồng lòng chấp nhận Bản Tuyên Ngôn quan trọng về Việc Loại Trừ Tất Cả Mọi Hình Thức của Những Gì Là Bất Nhân Nhượng và Kỳ Thị về Tôn Giáo hay Niềm Tin [1]
2. Ngày nay, việc áp dụng bản tuyên ngôn này vẫn còn xa vời với mục tiêu của nó, một công việc đang trên đà tiến triển đòi phải hành động hòa hợp với nhau để cổ võ những tiêu chuẩn về quyền tự do tôn giáo được cộng đồng quốc tế nhìn nhận. Nơi một số quốc gia thì tình trạng bất dung nhượng và các hành động bạo lực nhắm tới đặc biệt thành phần dân chúng và cộng đồng thuộc những tôn giáo khác là những gì phạm đến quyền lợi của họ bằng những cách thức khác nhau.
3. Vai trò đại biểu của Tòa Thánh nhận thấy rằng những cấu trúc về pháp lý ở mọi nơi không dấn thân đủ trong việc bảo vệ thành phần thiểu số về tôn giáo và các phần tử của họ, ngay cả khi họ là thành phần công dân của các xứ sở trong cuộc nữa.
4. Ảnh hưởng nhanh chóng của vấn đề thông tin và các kỹ thuật truyền thông đang cống hiến một ý nghĩa mới cho ngôi làng hoàn vũ này, vượt cả ra ngoài những guồng máy về kinh tế của nó. Tính cách đa dạng của những ý nghĩ và văn hóa đang được xích lại gần nhau hơn và đang hòa trộn với nhau ngay cả ở những xó xỉnh trên thế giới, và những cuộc di chuyển rộng lớn của thành phần di dân là những gì làm cho các tư tưởng và văn hóa ấy trở thành hiện hữu và cụ thể trong cuộc sống thường nhật.
Cái xuất hiện ở đây đó là những gì có thể gây ra lo sợ và xung khắc, hay một giai đoạn mới của một thứ làm phong phú nhau và tôn trọng nhau là những gì tạo cơ hội chuyên chở những đóng góp của tất cả mọi người vào việc xây dựng một nền hòa bình chân chính hơn và bền vững hơn. Bởi thế càng khẩn trương hơn bất cứ một thứ luật lệ nào có khuynh hướng muốn áp đặt những lo sợ và xung khắc ấy, hơn là thái độ cởi mở và chấp nhận nhau, hơn là việc giáo dục lòng trí trong việc nhìn nhận và coi trọng mỗi một người như là một phần tử bình đẳng của gia đình nhân loại. Việc truyền thông đại chúng và các sách giáo khoa cần phải góp phần vào nỗ lực này chứ đừng làm bùng lên những cảm xúc theo các ý nghĩa mơ hồ hay sai lầm gây nên thái độ bất dung nhượng và khép kín lòng trí lại trước một tương lai vui tươi mừng rỡ.
5. Để xây dựng một tương lai như thế cần phải hiểu biết sâu xa hơn: 1) về vai trò nền tảng và việc đóng góp của tôn giáo nơi đời sống của cá nhân cũng như của các cộng đồng; 2) về những cái khác biệt giữa các tôn giáo để có thể thực hiện một cuộc đối thoại chân thành và hiệu quả; 3) về khoa địa chính trị vì những căn tính theo miền đất và tôn giáo không nhất thiết phải là những gì trùng hợp, và do đó nó là những gì cần phải được điểu chỉnh về quan niệm.
6. Tôn giáo và lý lẽ cho vấn đề dung nhượng tôn giáo là những gì được bắt nguồn từ con người, dù là người có tín ngưỡng hay chăng. Việc chú trọng vào các thứ ý hệ hơn là vào dân chúng và các cộng đồng tín hữu chất chứa nguy cơ biến những chủ trương tôn giáo thành tư lợi về chính trị.
Thưa Ông Chủ Tịch,
7. Để kết thúc, tôi muốn dùng những lời được Đức Giáo Hoàng Biển Đức XVI ngỏ cùng những vị đại diện thuộc các cộng đồng Hồi Giáo năm ngoái, đó là: ‘Những bài học trong quá khứ cần phải là những gì giúp chúng ta tránh đi việc tái vấp lại cùng những lầm lỗi. Chúng ta cần phải tím kiếm những đường lối hòa giải và biết sống tôn trọng các căn tính của nhau. Việc bênh vực quyền tự do tôn giáo, hiểu như thế, là một trách nhiệm vĩnh viễn vậy’ (bài nói trong chuyến Tông Du Đức Quốc 18-21/8/2005).
Xin cám ơn Ông Chủ Tịch
[1] Phẩm giá và sự bình đẳng tất cả mọi người được thừa hưởng, một nguyên tắc căn bản của Bản Hiến Chương Liên Hiệp Quốc, được coi như bị vi phạm nặng nề khi quyền tự do tư tưởng, tự do sống theo lương tâm và tôn giáo được con người chủ trương và hành sử bị coi thường, một quyền tự do ‘theo cá nhân hay cộng đồng, và ở nơi chung hay riêng, muốn biểu lộ tôn giáo hay niềm tin tưởng tôn thờ, tuân giữ, thực hành và giảng dạy’ (Khoản 1.1).
Đaminh
Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL, chuyển dịch theo tín liệu được Zenit phổ biến ngày
21/9/2006