GIÁO HỘI HIỆN THẾ

_______

 THỨ NĂM 17/5/2007

PHỤC SINH TUẦN 6

 

?  VINH QUANG BA NGÔI NƠI VIỆC CHÚA KITÔ THĂNG THIÊN

?  KHÔNG AI ĐÃ TNG LÊN TRI, NGOI TR ĐẤNG T TRI XUNG

?  Tông Du Ba Tây: ĐTC Biển Đức XVI Bài Khai Mạc cho Đệ Ngũ Tổng Nghị Hàng Giáo Phẩm Mỹ Châu La Tinh và Caribbean Chúa Nhật 13/5/2007 ở Sảnh Đường của Đền Thánh Mẫu Aparecida: 1. Đức Tin Kitô Giáo ở Mỹ Châu La Tinh

 

 

LỄ CHÚA GIÊSU THĂNG THIÊN

 

 

?  VINH QUANG BA NGÔI NƠI VIỆC CHÚA KITÔ THĂNG THIÊN

 

ĐTC Gioan Phaolô II: Bài Giáo Lý 11 về Đại Năm Thánh 2000 ngày Thứ Tư 24/5/2000

 

1-         Mầu nhiệm Vượt Qua của Chúa Kitô liên quan đến lịch sử nhân loại song đồng thời cũng siêu vượt trên lịch sử này. Chính tư tưởng cũng như ngôn ngữ nhân loại có thể hiểu biết và truyền đạt mầu nhiệm này một cách nào đó, song không thể nào hiểu biết và truyền đạt hết được. Đó là lý do tại sao, mặc dù nói về “việc phục sinh” như được thấy nơi Kinh Tin Kính cổ xưa mà chính Thánh Phaolô đã lãnh nhận và truyền lại trong Bức Thư Thứ Nhất gửi Giáo Đoàn Côrintô (xem 15:3-5), Tân Ước cũng dùng kiểu diễn tả khác để giải thích ý nghĩa của Phục Sinh. Đặc biệt là theo Thánh Gioan và Phaolô thì Phục Sinh như là một cuộc thượng tôn hay một cuộc vinh hiển của Đấng Tử Giá. Do đó, đối với Thánh Ký thứ bốn, Thập Giá của Chúa Kitô đã là vương tòa được dựng trên trái đất nhưng thấu tới trời. Chúa Kitô ngự trên ngai tòa Thập Giá này như là một Đấng Cứu Thế và như là Chúa Tể của lịch sử.

 

Thật vậy, trong Phúc Âm Thánh Gioan, Chúa Giêsu đã kêu lên rằng: “Khi nào Tôi được treo lên khỏi mặt đất, Tôi sẽ kéo tất cả mọi người lên cùng Tôi” (12:32; xem 3:14, 8:28). Qua bài thánh ca trong Bức Thư gửi Giáo Đoàn Philiphê, sau khi diễn tả việc Con Thiên Chúa hạ mình thẳm sâu cho đến chết trên thập giá, Thánh Phaolô đã ca tụng việc Phục Sinh như thế này: “Vì thế Thiên Chúa đã tôn vinh Người và ban cho Người một danh hiệu trên hết mọi danh hiệu, ở chỗ khi nghe tên Giêsu thì trên trời, dưới đất và trong lòng đất mọi đầu gối quì xuống và mọi miệng lưỡi tuyên xưng Giêsu Kitô là Chúa, cho vinh danh Thiên Chúa là Cha” (Phil 2:9-11).

 

2-         Việc Chúa Kitô Thăng Thiên về trời, được Thánh Luca thuật lại như là một việc niêm ấn cho Phúc Âm của thánh nhân và là việc mở màn cho công cuộc thứ hai của ngài là Cuốn Tông Vụ, cũng phải hiểu theo cùng chiều hướng trên đây. Đó là lần Chúa Giêsu hiện ra cuối cùng, lần hiện ra được “kết thúc ở chỗ nhân tính của Người dứt khoát vào hưởng vinh hiển thần linh được biểu hiệu bằng đám mây và tầng trời” (Giáo Lý Giáo Hội Công Giáo, số 659). Tầng trời là dấu hiệu đúng nhất nói lên siêu việt tính thần linh. Nó là một lãnh giới của vũ trụ ở bên trên lãnh vực trái đất là nơi con người sinh sống.

 

Sau khi hành trình trên những nẻo đường lịch sử và thậm chí đã tiến đến tận vùng tối tăm của tử thần là những giới hạn nơi thân phận có cùng của con người và là lương bổng của tội lỗi (xem Rm 6:23), Chúa Kitô trở về với vinh hiển mà Người từ đời đời đã thông phần với Chúa Cha và Thánh Thần. Và Người đã mang theo nhân tính được cứu chuộc với Người về trời. Thật vậy, Bức Thư gửi cho Giáo Đoàn Êphêsô nói rằng “Thiên Chúa , Đấng giầu lòng thương xót, bởi tình yêu cao cả đối với chúng ta, ... đã làm cho chúng ta được sống với Chúa Kitô ... cũng như đã làm cho chúng ta được ngự với Người trên thiên quốc” (Eph 2:4-6). Điều này trước hết áp dụng cho trường hợp Mẹ Maria, Mẹ của Chúa Giêsu, mà việc Mẹ Mông Triệu là hoa trái đầu mùa của việc chúng ta lên trời trong vinh quang.

 

3-         Chúng ta hãy dừng lại trước Chúa Kitô vinh hiển Thăng Thiên để chiêm ngưỡng sự hiện diện của cả Ba Ngôi Thiên Chúa. Chúng ta biết rằng nghệ thuật Kitô Giáo, ở những gì được gọi là Trinitas in cruce, thường phác tả Chúa Kitô tử giá có Chúa Cha cúi xuống như ôm ấp lấy Người, trong lúc chim câu Thánh Thần đậu trên cả hai (như Masaccio trong Thánh Đường Santa Maria Novella ở Florence). Như thế, Thánh Giá là biểu hiệu hiệp nhất liên kết nhân tính và thần tính, sự chết và sự sống, đau khổ và vinh quang.

 

Cũng thế, chúng ta có thể thoáng nhìn thấy sự hiện diện của Ba Ngôi thần linh nơi cảnh Chúa Giêsu Thăng Thiên. Nơi trang cuối cùng Phúc Âm của mình, trước khi trình bày cho thấy Đấng Phục Sinh, với tư cách là tư tế của Tân Ước, đã chúc lành cho các môn đệ và được nâng lên khỏi mặt đất mà vào vinh quang trên trời (xem Lk 24:50-52), Thánh Luca đã thuật lại lời Người từ biệt các Vị Tông Đồ. Trong lời từ biệt này, trước hết chúng ta thấy dự án cứu độ của Chúa Cha, Đấng đã báo trước trong Thánh Kinh về Cuộc Tử Nạn và Phục Sinh của Chúa Con, nguồn mạch thứ tha và giải thoát (xem Lk 24:45-47).

 

4-         Thế nhưng, cũng qua những lời từ biệt này của Đấng Phục Sinh, chúng ta cũng thoáng thấy Chúa Thánh Thần, mà việc hiện diện của Ngài sẽ là nguồn sức mạnh và chứng nhân tông đồ: “Thày sẽ sai lời hứa của Cha Thày đến với các con; song các con hãy ở lại trong thành cho tới khi các con được mặc lấy quyền lực từ trên cao” (Lk 24:49). Nếu trong Phúc Âm Thánh Gioan Đấng An Ủi được Chúa Kitô hứa ban thì đối với Thánh Luca tặng ân Thần Linh thuộc về lời chính Chúa Cha hứa ban vậy.

 

Thế nên, cả Ba Ngôi Thiên Chúa hiện diện nơi giây phút khởi đầu của Giáo Hội. Đây là điều Thánh Luca nhấn mạnh trong Sách Tông Vụ về trình thuật Chúa Kitô Thăng Thiên. Thật vậy, Chúa Giêsu đã khuyến dụ các môn đệ của mình là “hãy chờ đợi lời Chúa Cha hứa ban”, tức là, hãy “chịu phép rửa Thánh Linh”, vào ngày Lễ Ngũ Tuần bấy giờ đã gần đến (xem Acts 1:4-5).

 

5-         Như thế, việc Thăng Thiên là một cuộc hiển linh của Ba Ngôi Thiên Chúa cho thấy mục đích mà lịch sử mỗi người và vũ trụ đang mau tới. Cho dù thân xác chết chóc của chúng ta bị biến thành cát bụi trong trái đất này, thì cả con người được cứu chuộc của chúng ta hướng lên cao tới Thiên Chúa, theo Chúa Kitô là vị hướng đạo của chúng ta.

 

Được bồi dưỡng bởi niềm tin hoan hỉ này, chúng ta hãy hướng về mầu nhiệm Thiên Chúa là Cha và Con và Thánh Thần, mầu nhiệm được mạc khải trong Thập Giá vinh quang của Chúa Kitô phục sinh, bằng lời cầu nguyện tôn thờ của Chân Phước Êlizabét Chúa Ba Ngôi như sau: “Ôi lạy Thiên Chúa là Ba Ngôi con tôn thờ, xin giúp con hoàn toàn quên chính mình đi để con có thể ở trong Chúa, tự tại và bình an như thể linh hồn con đã thuộc về vĩnh cửu... Xin Chúa ban cho linh hồn con bình an; xin hãy làm cho nó trở thành thiên đàng của Chúa, nơi trú ngự yêu dấu của Chúa và là nơi nghỉ ngơi của Chúa... Ôi lạy Ba Ngôi là Tất Cả của con, là Vinh Phúc của con, Đấng Độc Nhất, Vô Biên khôn cùng là nơi bản thân con mất hút, con trao phó mình con cho Chúa..., cho đến khi con rời bỏ trần gian để chiêm ngưỡng vực thẳm cao cả Chúa trong ánh sáng của Chúa” (Lời Nguyện Cầu cùng Chúa Ba Ngôi, 21/11/1904).

 

(Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL, dịch từ Tuần san L’Osservatore Romano, ấn bản Anh ngữ, 31/5/2000)

 

 TOP

 

? KHÔNG AI ĐÃ TNG LÊN TRI, NGOI TR ĐẤNG T TRI XUNG

(Thánh giáo phụ giám mục tiến sĩ Âu Quốc Tinh: Sermo de Ascensione Domini, Maj 98, 1-2: PLS 2,494-495)

Hôm nay Chúa Giêsu Kitô lên trời; lòng trí chúng ta cũng hãy lên trời với Người. Chúng ta hãy lắng nghe những lời của Vị Tông Đồ: Nếu anh em đã được sống lại với Chúa Kitô, lòng trí anh em hãy gắn bó với những sự trên trời, nơi Chúa Kitô ngự bên hữu Thiên Chúa; anh em hãy tìm kiếm những sự trên trời, đừng tìm kiếm những sự dưới thế. Giống như Người đã ở với chúng ta ngay cả khi Người sống lại thế nào, thì chúng ta cũng đã ở trên trời với Người như vậy, cho dù những gì chúng ta được hứa hẹn chưa nên trọn nơi thân xác của chúng ta.

Chúa Kitô giờ đây đã được nâng lên trên các tầng trời, thế nhưng, Người vẫn chịu đựng trên trái đất tất cả mọi nỗi khổ đau mà chúng ta là những chi thể của thân mình Người phải chịu. Người đã tỏ ra điều này khi Người kêu lên từ trời rằng: Saolê, Saolê, tại sao ngươi lại bắt bớ Ta? Cũng như khi Người phán: Ta đói các người đã cho Ta ăn.

Vậy thì ngay lúc này đây tại sao chúng ta không nỗ lực để tìm kiếm nghỉ ngơi với Người trên trời, bằng đức tin, đức cậy và đức mến là những gì hiệp nhất chúng ta với Người? Dù ở trên trời Người cũng ở với chúng ta; vậy đang ở dưới thế chúng ta cũng ở với Người. Người ở dưới thế với chúng ta bằng thần tính của Người, bằng quyền năng của Người và bằng tình yêu của Người. Chúng ta không thể ở trên trời, như Người ở trên thế gian bằng thần tính, nhưng trong Người, chúng ta có thể ở trên trời bằng tình yêu.

Người đã không bỏ trời khi Người xuống với chúng ta; Người cũng không rời bỏ chúng ta khi Người trở về trời. Sự kiện Người ở trên trời trong khi Người ở dưới thế được bộc lộ từ chính lời Người phán: Không ai đã từng lên trời ngoại trừ Đấng từ trời xuống là Con Người, Đấng ở trên trời.

Những lời này được hiểu là chúng ta nên một với Chúa Kitô, vì Người là đầu của chúng ta và chúng ta là thân thể của Người. Không ai đã từng lên trời trừ Chúa Kitô, vì chúng ta cũng là Chúa Kitô: Người là Con Người bởi Người hiệp nhất với chúng ta, và chúng ta là con cái Thiên Chúa bởi chúng ta được hiệp nhất với Người. Thế nên Thánh Tông Đồ mới viết: Như thân thể con người có nhiều chi thể song chỉ là một, vì tất cả mọi chi thể khác nhau làm nên một thân thể thế nào, nơi Chúa Kitô cũng thế. Người có rất nhiều chi thể nhưng chỉ là một thân thể.

Người đã từ trời xuống thế vì thương xót chúng ta, và mặc dầu Người đã lên trời một mình, chúng ta cũng lên trời nữa, vì chúng ta ở trong Người bằng ân sủng. Như thế, không ai ngoài Chúa Kitô xuống thế cũng như không ai ngoài Chúa Kitô lên trời; không phải là vì có sự phân biệt giữa đầu và thân, mà bởi vì thân là một khối duy nhất không thể tách rời khỏi đầu.

(Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL, dịch từ The Office of Readings, Saint Paul Editions, 1983, trang 617-618)

 

TOP

 

 

? Tông Du Ba Tây: ĐTC Biển Đức XVI Bài Khai Mạc cho Đệ Ngũ Tổng Nghị Hàng Giáo Phẩm Mỹ Châu La Tinh và Caribbean Chúa Nhật 13/5/2007 ở Sảnh Đường của Đền Thánh Mẫu Aparecida

 

Quí Huynh Giám Mục thân mến, các linh mục, tu sĩ nam nữ và giáo dân yêu dấu,

Quí vị quan sát viên thuộc các niềm tin tôn giáo khác thân mến:

 

Tôi rất hân hoan được ở đây hôm nay cùng với anh chị em để khai mạc Đệ Ngũ Tổng Nghị Hàng Giáo Phẩm Mỹ Châu La Tinh và Caribbean là một biến cố đang được tổ chức ở gần Đền Thánh Mẫu Aparecida, Quan Thày của Ba Tây. Tôi xin được bắt đầu bằng những lời tạ ơn và chúc tụng Thiên Chúa về đức tin Kitô Giáo là tặng ân cao cả được ban cho các dân tộc ở Châu Lục này. Tôi cũng hết lòng cám ơn về những lời lẽ tốt đẹp được Đức Hồng Y Javier Errázuriz Ossa, Tổng Giám Mục Santiago và là Chủ Tịch của CELAM, đã ngỏ cùng tôi với tư cách của ngài và thay cho hai vị Chủ Tịch khác cùng tất cả mọi người tham dự Cuộc Tổng Nghị này.

 

1.         Đức Tin Kitô Giáo ở Mỹ Châu La Tinh

 

Niềm tin tưởng nơi Thiên Chúa đã là những gì làm sinh động đời sống và văn hóa của những dân tộc này trên năm thế kỷ nay. Từ cuộc gặp gỡ giữa niềm tin này với các người thổ dân đã làm nổi lên nền văn hóa Kitô Giáo phong phú ở Châu Lục này, được thể hiện nơi nghệ thuật, âm nhạc, văn chương, và nhất là nơi các truyền thống tôn giáo cũng như nơi tất cả mọi lối sống của các dân tộc được liên kết với nhau như thể các truyền thống này có cùng một lịch sử và cùng một niềm tin là những gì dẫn tới một tình trạng hòa hợp sâu xa lớn lao, bất chấp tính cách đa dạng của các nền văn hóa và ngôn ngữ. Hiện nay, niềm tin tưởng như nhau này đang gặp phải một số thách đố cần phải được giải quyết, vì tình trạng phát triển hòa hợp của xã hội và căn tính Công Giáo của những dân tộc đây đang gặp hiểm nghèo. Về vấn đề này, cuộc Đệ Ngũ Tổng Nghị đây đang sửa soạn để chia sẻ về tình trạng này, để giúp tín hữu Kitô Giáo sống hân hoan và gắn bó với niềm tin của họ, giúp họ ý thức sâu xa về việc làm môn đệ và thừa sai của Chúa Kitô, thành phần được Người sai vào thế gian để loan báo và làm chứng cho niềm tin và tình yêu của chúng ta. 

 

Tuy nhiên, việc chấp nhận niềm tin Kitô Giáo có nghĩa là gì đối với các quốc gia ở Mỹ Châu La Tinh và Caribbean? Đối với họ, nó có nghĩa là nhận biết và đón nhận Chúa Kitô, vị Thiên Chúa vô danh được cha ông họ tìm kiếm mà không nhận ra nơi các truyền thống tôn giáo phong phú của họ. Chúa Kitô là Đấng Cứu Thế mà họ âm thầm mong đợi. Cũng có nghĩa là họ đã lãnh nhận, nơi nước Rửa Tội, sự sống thần linhlàm cho họ trở nên con cái được Thiên Chúa thừa nhận; hơn thế nữa, họ đã lãnh nhận Thánh Thần là Đấng đã đến để làm cho các nền văn hóa của họ sin h hoa kết trái, khi thanh tẩy chúng và làm tăng triển nhiều hạt giống được Lời nhập thể gieo trồng nơi chúng, nhờ đó hướng dẫn họ tiến bước theo những đường lối của Phúc Âm. Thật vậy, việc loan báo Chúa Giêsu và Phúc Âm của Người không bao giờ tách lìa với các nền văn hóa trước thời kỳ của thám hiểm gia Colimbus, cũng chẳng phải là những gì áp đặt lên một thứ văn hóa ngoại lai. Các nền văn hóa chân chính không tự mình đóng khung kín mít, cũng chẳng trở nên cố định ở bất cứ thời điểm lịch sử nào, song chúng cởi mở, hay nói đúng hơn, chúng đang tìm kiếm một cuộc hội ngộ với các nền văn hóa khác, hy vọng đạt tới tính cách đại đồng nhờ hội ngộ và đối thoại với lối sống khác và với những yếu tố có thể dẫn tới một tổng hợp mới, trong đó tính cách đa dạng của những thứ thể hiện bao giờ cũng được tôn trọng cùng với tính chất đa dạng của việc biểu lộ văn hóa riêng biệt của việc thể hiện này.

 

Tận cùng thì chỉ có sự thật mới mang lại hiệp nhất mà thôi và chứng cớ về việc này là tình yêu. Đó là lý do tại sao Chúa Kitô, thực sự là Lời nhập thể, là “tình yêu cho đến cùng”, đã không xa lạ với bất cứ một nền văn hóa nào, hay với bất cứ một con người nào; trái lại, đáp ứng được Người tìm kiếm nơi tâm điểm của các nền văn hóa đó là những gì mang lại cho các nền văn hóa ấy căn tính tối hậu của chúng, đó là việc hiệp nhất nhân loại đồng thời tôn trọng sự phong phú của tính chất đa dạng, hướng con người ở khắp mọi nơi tới việc tăng trưởng về nhân tính đích thực, về việc tiến bộ chân chính. Lời Chúa, khi hóa thành nhục thể nơi Chúa Giêsu Kitô, cũng đã trở thành lịch sử và văn hóa nữa.  

 

Cái Không Tưởng của việc trở về để thổi sự sống vào các thứ tôn giáo trước thời Columbus, tách biệt các thứ tôn giáo này khỏi Chúa Kitô và khỏi Giáo Hội hoàn vũ, sẽ không phải là một bước tiến lên song thực sự là một bước giật lùi. Thật vậy, nó sẽ là một bước lùi về một giai đoạn lịch sử gắn liền với quá khứ.

 

May thay cái khôn ngoan của các thổ dân đã dẫn họ tới chỗ hình thành một tổng hợp giữa các nền văn hóa của họ với đức tin Kitô Giáo là đức tin được các vị thừa sai cống hiến cho họ. Bởi thế mà chúng ta thấy được hồn sống của các dân tộc Mỹ Châu La Tinh nơi tính chất đạo nghĩa phong phú và sâu xa này:

 

- lòng yêu mến Chúa Kitô khổ đau, Vị Thiên Chúa của lòng xót thương, của thứ tha và hòa giải; Vị Thiên Chúa đã yêu thương chúng ta đến phó mình vì chúng ta;

- lòng yêu mến Chúa Kitô hiện diện nơi Thánh Thể, Vị Thiên Chúa nhập thể, Đấng đã chết đi và sống lại để trở nên bánh sự sống;

- Vị Thiên Chúa gần gũi với thành phần nghèo khổ cũng như với những ai khổ đau;

- lòng sâu xa tôn sùng đối với Vị Trinh Nữ rất thánh Guadalupe, Aparecida, Vị Trinh Nữ được cầu khấn bằng những danh hiệu khác nhau ở quốc gia và địa phương. Khi Vị Trinh Nữ này hiện ra với người thổ dân Da Đỏ là Thánh Juan Diego, Mẹ đã nói những lời quan trọng này cùng thánh nhân: “Mẹ không phải là Mẹ của con hay sao? Con không ở dưới bóng của Mẹ và ánh mắt của Mẹ hay sao?Mẹ không phải là nguồn vui của con hay sao? Con không nương náu dưới áo choàng của Mẹ hay sao, trong vòng tay của Mẹ hay sao?” (Nican Mopohua, nos. 118-119).

 

Tính chất đạo nghĩa này cũng được thể hiện cả nơi lòng sùng kính các thánh nhân cùng với lễ quan thày của mình, nơi lòng kính mến Giáo Hoàng và các vị Mục Tử khác, và lòng mến yêu Giáo Hội hoàn vũ như là một đại gia đình của Thiên Chúa, Đấng không bao giờ bỏ con cái một mình hay bị cơ cực. Tất cả những điều ấy làm nên một tấm vi thạch ghép về lòng đạo đức phổ thông, một lòng đạo đức  là kho tàng quí báu của Giáo Hội Công Giáo ở Mỹ Châu La Tinh, và cần phải được bảo vệ, cổ võ và thanh tẩy nếu cần.  

 

(còn tiếp)

 

Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL, chuyển dịch trực tiếp từ mạng điện toán toàn cầu của Tòa Thánh

 

http://www.vatican.va/holy_father/benedict_xvi/speeches/2007/may/documents/hf_ben-xvi_spe_20070513_conference-aparecida_en.html 

 

TOP

 

GIÁO HỘI HIỆN THẾ