TÌM VỀ CHÂN THIỆN MỸ

Định Hướng Cuộc Đời…
Con Người Là Ai?
Sống Để Làm Gì?
Đâu Là Sự Thật?
 


Nếu quyền làm người là yếu tố định đoạt và làm nên tầm vóc chính thức của con người, và nếu ý thức được quyền làm người của mình ấy là dấu chứng tỏ con người đã thực sự trưởng thành, mà thực tế lại cho thấy con người càng văn minh thì họ càng ngày càng chống đối nhau và sát hại nhau trắng trợn và rùng rợn hơn bao giờ hết, (chưa thế kỷ nào văn minh bằng thế kỷ 20, thế mà cũng chưa có thể kỷ nào giết nhau như thế kỷ này), thì phải chăng con người chưa thực sự trưởng thành, chưa đạt đến sự sống trọn vẹn và viên mãn? Thế nhưng, sống trọn vẹn và viên mãn là gì và như thế nào?? Phải chăng sống viên mãn là một vấn đề có liên hệ trực tiếp đến ơn gọi làm người, một ơn gọi được Tạo Hóa vô cùng khôn ngoan thượng trí, chẳng những đã ghi khắc lề luật luân lý phổ quát vào trong tâm khảm hay trong lương tâm của mỗi người (xem Rm 2:15), mà còn phác họa hết sức r ràng ngay trên thân mình của con người nữa???

Như thế, để tìm hạnh phúc hay để làm cho con người mình nên trọn, con người nhất định phải biết định hướng cuộc đời, biết con người mình là ai, phải biết mình sống để làm gì và biết đâu là sự thật.

Định Hướng Cuộc Đời:

Cuộc đời của con người trên trần gian, từ khi mở mắt chào đời cho đến khi nhắm mắt lìa đời, là một cuộc hành trình đi về vĩnh cửu, là một cuộc tìm đạt Chân-Thiện-Mỹ.

Đối với con người hữu hình và hữu hạn, một cuộc hành trình tiến về một đích điểm có vẻ mờ mịt như thế chính là một Hành Trình Niềm Tin, một hành trình đầy tối tăm và cạm bẫy, tối tăm cho tâm linh hướng hạ của con người, và cạm bẫy cho bản chất yếu đuối của con người.

Mang một bản tính vừa bất toàn lại bất lực như thế, lý trí thì mù lòa, ý chí thì yếu nhược, tình cảm thì lệnh lạc, con người không thể nào tự mình đi trọn cuộc Hành Trình Niềm Tin này mà không bị lầm lạc, vấp phạm và sa ngã.

Lầm lạc trong cuộc Hành Trình Niềm Tin có nghĩa là đi mãi mà cứ luẩn quẩn một chỗ, cứ dậm chân tại chỗ, cứ chứng nào tật ấy, nhiều khi càng ngày lại càng xa hay càng mất đích điểm cần phải đến, thậm chí không còn phân biệt được lành với dữ.

Thế nên, khi bị lầm lạc, con người cần phải dừng chân đứng lại, để biết mình đang ở đâu, mới có thể tìm ra đúng hướng đi. Có ra khỏi cái vòng lẩn quẩn hay tệ trạng của mình, con người mới vững tâm tiếp tục đi cho đến cùng cuộc Hành Trình Niềm Tin của mình.

Tĩnh tâm là một chặng dừng chân cuộc đời, để lấy lại sức thiêng và định hướng đi chính xác cho cuộc Hành Trình Niềm Tin của mình.

Một con người lầm lạc là một con người làm những điều không xứng hợp với thân phận, với phẩm giá hay với ơn gọi làm người của mình. Trong tình trạng lầm lạc này, con người chẳng khác nào như một người nằm mơ (nếu nhẹ), một người say rượu (nếu vừa), một người điên khùng (nếu nặng), tức là những thành phần làm các điều ngớ ngẩn, trẻ con, nguy hại, mà nếu tỉnh táo, có lẽ đa số họ đã không dám làm như vậy.

Thế nên, biết mình là tình trạng tỉnh táo của con người, là lúc con người ý thức được mình, để thấy được rằng mình đang ở đâu và đang làm gì, đúng hay sai, tốt hay xấu, lành hay dữ, thiện hay ác, lợi hay hại, khôn hay dại v.v. Biết mình, bởi đó, là khởi điểm của Hành Trình Niềm Tin, là điều kiện cải thiện đời sống, để có thể đạt đến Chân-Thiện-Mỹ, đích điểm của đời sống làm người.

Cuộc sống của con người là một khám phá liên lỉ chính bản thân mình. Thế nhưng, cho đến chết, con người cũng không thể nào hoàn toàn biết mình cho trọn vẹn. Bằng cớ là, còn sống con người còn lầm lạc, còn lỗi phạm, còn mê man, nghĩa là còn cần phải cải thiện, còn cần phải được đánh thức dậy.

Cải thiện đời sống là tác động thức giấc biết mình, để sống đúng với ơn gọi làm người của mình, trong cuộc hành trình đi về vĩnh cửu, một hành trình tìm gặp Chân-Thiện-Mỹ, Thần Tượng của con người, Tuyệt Đích của đời sống, Chân Trời của hạnh phúc.

Con Người Là Ai?

Là một tạo vật duy nhất trên đời có cả hồn lẫn xác, vừa hữu hình lại vừa vô hình, vừa linh thiêng lại vừa vật chất, trong mầu nhiệm tạo dựng, con người là một tổng hợp đất trời, và là một tụ điểm trong trời đất.

Thế nhưng, con người vẫn không phải là trung tâm điểm của vũ trụ, trái lại, con người vẫn phải tự xoay vần lấy bản thân mình và còn phải xoay mình chung quanh mặt trời Thần Linh nữa mới có thể tồn tại. Thực tế đã cho thấy, bao lâu còn biết lắng nghe tiếng lương tâm chân chính, theo hấp lực của Mặt Trời Chân-Thiện-Mỹ tối cao bất biến, thì con người, cá nhân cũng như xã hội, mới có thể sinh tồn trong bình an thịnh đạt. Bằng không, sống bất hòa hợp với định luật thiên nhiên của trời đất, nhất là với qui luật luân lý phổ quát của tâm linh, con người chỉ gặp toàn bất trắc và bất hạnh, mà nếu không kịp thời cải thiện, chính con người sẽ trở thành một tận điểm tự diệt vong!

Cũng có thân xác như con vật, nhưng hình thức cấu trúc nơi thân xác của con người khác hẳn với của con vật, thân xác của con người đã là một ấn tích làm người của họ, và cả hồn xác của con người là một bí tích hiệp thông của trời đất.

Về thể chất và theo hình thức, con người chẳng khác gì con vật. Nhưng về nội dung, con người chẳng những có lý trí để tìm kiếm Sự Chân Thật, có lòng muốn để tìm kiếm Sự Thiện Hảo, có tình cảm để tìm kiếm Sự Mỹ Lệ, mà còn có cả lương tâm để nhận thức Chân-Thiện-Mỹ và có tinh thần để có thể đạt đến Chân-Thiện-Mỹ cũng như để hiệp thông với Chân-Thiện-Mỹ nữa.

Phải chăng vì thế mà:

Thân của con người không nằm ngang, tức không nằm song song với mặt đất như thân thể của con vật, một thế nằm như nói lên rằng con người cũng chỉ có một giá trị ngang hàng với vật chất, mà là một thế thẳng đứng trên mặt đất, hoàn toàn vượt trên vật chất.

Đầu của con người không hướng hạ, chúi xuống mặt đất, một hướng chiều như công nhận vật chất là cùng đích của mình, mà là hướng thượng, vươn thẳng lên trời cao, như hướng về quê hương vĩnh cửu của mình.

Mắt của con người không nhìn xuống mặt đất, như coi mặt đất là đối tượng mình phải đạt đến, mà là nhìn thẳng về phía trước mặt, như hướng về và tìm kiếm một tương lai vĩnh cửu, một hạnh phúc trường sinh bất diệt.

Bụng của con người không nằm sát với mặt đất, như dính chặt với bản năng thú tính sống để mà ăn, nhưng được đặt nằm ở trên đôi chân đạp mặt đất, vì con người bao giờ cũng phải làm chủ mặt đất, có quyền sử dụng vật chất chứ không làm tôi lệ thuộc vật chất.

Tay của con người không phải để bò như một cặp chân phụ giống con vật, loài dùng bốn chân trong việc đi kiếm ăn, mà được dùng để làm việc canh tác trái đất và phục vụ tha nhân đồng loại của mình.

Chính vì thế:

Con người là một tạo vật cao cả vươn lên, chứ không phải là một loài thấp kém thường hèn. Vì thân của con người thẳng đứng như một cây mọc trên mặt đất. Chân như rễ cây đâm sâu xuống lòng đất, để hút lấy từ ngoại giới kinh nghiệm làm nhựa sống cho tâm linh của mình, nhờ đó, càng bước đi trên mặt đất, con người lại càng từng trải trong cuộc Hành Trình Niềm Tin.

Con người là một tạo vật hướng thượng, chứ không phải là một loài hướng hạ. Vì đầu của con người hướng thẳng lên trời như hướng về một ci siêu linh cao cả, với mớ tóc tư tưởng khôn ngoan như hoa lá, trổ sinh từ trí óc suy luận của con người khoa học, để được sinh hoa kết thành một nền văn hóa nhân bản cho cuộc sống nhân sinh.

Con người là một tạo vật của vô biên vĩnh cửu, chứ không phải là một loài của vật chất hiện sinh. Vì đôi mắt của con người nhìn thẳng trước mặt, như hướùng về một tương lai với bao ước mơ và hy vọng, và sẽ luôn luôn tìm kiếm cho đến khi được viên mãn. Nằm ngửa mà ngủ, con người như đợi chờ một cuộc sống trường sinh bất diệt.

Con người là một tạo vật được dựng nên để làm chủ, chứ không phải là một loài hiện hữu để làm tôi. Bụng của con người được đặt trên đôi chân đạp mặt đất, như con người ăn để mà sống. Đôi tay của con người thong dong không bám sát mặt đất như đôi chân, để có thể tạo nên cho mình một nền văn minh nhân sinh, bằng cách sử dụng tất cả mọi khả năng của mình trong việc khai thác tất cả mọi tài nguyên thiên nhiên, trong việc khám phá hữu ích về khoa học thực nghiệm, và trong việc sáng chế những tiện nghi về kỹ thuật, tạo thoải mái cho đời sống làm người của mình trên mặt đất.

Con người đúng là một Hạt Giống Thần Linh được gieo vào mặt đất trần gian, mà thân xác của con người là lớp vỏ, cần phải bị mục nát đi theo định luật tự nhiên, để hồn thiêng là nhân sự sống có thể nẩy mầm, phát triển và sinh hoa kết trái, một sản phẩm thần linh bất diệt của Chân-Thiện-Mỹ.

Sống Để Làm Gì?

Nếu con người thực sự biết mình, con người tất nhiên sẽ biết được ý nghĩa của cuộc đời: Sống để làm gì?

Biết mình chính là con mắt của con người nhìn vào cuộc đời và nhận diện cuộc đời. Cho dù cuộc đời tự nó có sáng đẹp mấy đi nữa, nếu con người bị mù loà ở chỗ không biết mình, thì đối với họ, cuộc đời chỉ là một màn đêm tăm tối, chỗ nào cũng có thể là cạm bẫy chụp bắt họ, là cản trở làm cho họ vấp ngã, là hố thẳm làm cho họ bị diệt vong...

Thực ra, đời sống ngay từ ban đầu vốn tốt lành song đã bị con người sa đọa biến nó từ một Thiên Thai Địa Đường thành ‘đời là một bể khổ’, là một bãi tha ma chết chóc. Do đó, càng không biết mình, con người càng dễ bị tử thần bắt cóc, và càng dễ trở thành những bóng ma quái trên trần gian, gây ra những gương mù, lôi kéo những kẻ yếu vía đi vào ci chết ngàn thu.

Chính vì thế, nếu không được Quyền Năng Tuyệt Đối giải cứu, sống trên đời, con người sẽ vĩnh viễn bị chìm ngập trong bể khổ, cuối cùng là thối nát trong nấm mồ sự chết. Con người không đã và đang sống trong nấm mồ sự chết là gì, khi họ liên lỉ sống trong tình trạng hoàn toàn bất toàn, bất lực, bất mãn và bất an.

Con người bất toàn: ở chỗ, họ muốn những điều không được làm.

Con người bất lực: ở chỗ, họ không làm được những điều họ muốn hay tránh những được những bất trắc xẩy ra, dù đã hết sức đề phòng.

Con người bất mãn: ở chỗ, họ muốn những điều như ý lại gặp những điều trái ý.

Con người bất an: ở chỗ, họ muốn cả những điều làm hại cho chính bản thân của họ, nhất là dù biết trước hậu qủa của nó mà vẫn cứ nhào vô, vẫn không thể nào bỏ được...

Bởi đó, cuộc sống của con người trên trần gian này chính là một cuộc vượt qua sự chết mà vào Sự Sống, vượt qua lãnh giới tự nhiên mà vào lãnh giới siêu nhiên, vượt qua thân phận làm người để nên giống như Thần Linh.

Mọi sinh vật sống động theo bản tính tự nhiên của mình. Con vật chỉ có xác, nên chúng chỉ sống để mà ăn. Con người có cả xác lẫn hồn, nên không nguyên sống bởi bánh mà còn sống bởi những gì có tính cách Thần Linh, sống theo những chân lý đời đời.

Con người bề ngoài chẳng những có xác thịt như con vật, bề trong còn có hồn thiêng như bản tính của thần linh. Mà yếu tố chính yếu làm nên con người, đồng thời cũng là yếu tố làm cho con người khác với con vật, đó là linh hồn của họ. Thế nên, sống theo bản năng là con người sống như con vật, sống theo tâm linh khôn ngoan, con người mới tỏ ra mình thực sự là người và làm người.

Con người chỉ bắt đầu làm người, khi biết dùng trí khôn để tìm kiếm Sự Chân Thật, biết dùng lòng muốn để tìm kiếm Sự Thiện Hảo, và biết dùng tình cảm để tìm kiếm Sự Mỹ Lệ.

Con người càng ngày càng tỏ ra mình trưởng thành, khi biết suy tư và phán đoán theo Sự Chân Thật, biết chọn lựa và quyết định theo Sự Thiện Hảo, biết thông cảm và phản ứng một cách khôn ngoan theo Sự Mỹ Lệ.

Đạt đến Chân-Thiện-Mỹ, đích điểm của cuộc đời, chính là và phải là mục đích tối hậu và trên hết của con người sống trên trần gian. Một khi chưa đạt được đích điểm của thân phận làm người này, con người sẽ không thôi khao khát, sẽ còn khắc khoải cho đến khi hoàn toàn được bình an vui sống.

Đâu Là Sự Thật?

Một con người dù có lừa dối được tất cả mọi người, nhưng họ vẫn không bao giờ muốn bị ai lừa dối. Bởi vì, con người vốn hướng về và tìm kiếm Sự Chân Thật duy nhất, đối tượng của lý trí con người, có thể làm con người phán đoán chính trực.

Một con người dù có ác độc làm hại hết mọi người, nhưng họ vẫn không muốn bị ai làm hại. Bởi vì, con người vốn hướng về và tìm kiếm Sự Thiện Hảo tối thượng, đối tượng của lòng muốn con người, có thể làm con người hoàn toàn thỏa mãn,

Một con người dù quê mùa dốt nát đến đâu, cũng có thể bất chấp thủ đoạn để được mọi sự như ý muốn. Bởi vì, con người vốn hướng về và tìm kiếm Sự Mỹ Lệ tuyệt vời, đối tượng tác hành của con người, có thể làm con người khôn ngoan khéo léo.

Thế nhưng, trên con đường thiên định một chiều tiến về Siêu Việt Thể Chân-Thiện-Mỹ, về Chân Trời Hạnh Phúc muôn đời bất diệt, kinh nghiệm hết sức thực tế và nhiều khi phũ phàng cho thấy, cuộc sống của con người vốn có khuynh hướng ngược chiều, khuynh hướng tìm mình, chủ quan và cố chấp, chắc chắn họ sẽ khó lòng tránh được tai nạn, ở chỗ, họ cảm thấy bất mãn, bất nhất, bất định, bất an, thậm chí đi đến chỗ chán chường, buông thả và tuyệt vọng... Như thế, khi gặp tai nạn trầm trọng trong cuộc hành trình Tìm Về Chân Thiện Mỹ, con người có thể sẽ trở thành một hạt giống bị hư nhân, không bao giờ còn nẩy mầm để mọc lên được nữa, và đời đời sẽ bị chôn vùi dưới lòng đất tuyệt vọng đầy hư ảo.

Cho dù con người là một hạt giống mà nhân của nó có còn lành mạnh đi nữa, cũng không thể tự mình nẩy mầm và phát triển được, để đạt đến tầm vóc đích thực của mình, nếu nó không có đủ điều kiện thuận lợi.

Do đó, không lạ gì, trong khi đi tìm Sự Chân Thật, con người cứ tưởng những gì mình nghĩ là đúng. Trong khi đi tìm Sự Thiện Hảo, con người cứ tưởng những gì mình muốn là tốt. Trong khi đi tìm Sự Mỹ Lệ, con người cứ tưởng những gì mình tác hành là hay, mình phản ứng là lợi. Nhưng cuộc đời của họ, trước con mắt chứng nhân của một lương tri còn chân chính, lại chỉ toàn trổ sinh hoa bất mãn và trái bất an.

Tìm đạt Chân-Thiện-Mỹ mãi mà không được không phải là vì không có Chân-Thiện-Mỹ, hay Chân-Thiện-Mỹ chỉ là một địa chỉ ma, không có trong bản đồ cuộc sống của con người. Do đó, càng sống buông thả như không có Chân-Thiện-Mỹ, con người càng chìm đắm và mất tích trong một cuộc sống hoang đường.

Chân-Thiện-Mỹ là một Thực Tại Tối Cao Siêu Việt, chỉ có Lương Tâm chân chính mới có thể cảm nghiệm.
Chân-Thiện-Mỹ là một Thực Tại Thần Linh Tuyệt Đối, chỉ có Niềm Tin thuần túy mới có thể giao tiếp.
Chân-Thiện-Mỹ là một Thực Tại Viên Mãn Bất Tận, chỉ có Tình Yêu cao cả mới có thể hiệp thông.

Bởi thế, trong cuộc Hành Trình Đức Tin của con người hướng về và tìm kiếm vĩnh cửu:
Sống động là phát triển tầm vóc;
lương tri là ơn gọi làm người;
niềm tin là văn hóa thần linh;
tự do là làm chủ cuộc đời;
bình an là tràn đầy sức sống;
yêu thương là bản tính hoàn thiện;
hạnh phúc là viên mãn yêu thương.

Tuy nhiên, con người không thể nào xoay vần trong quĩ đạo nhân sinh của mình, nếu không có Mặt Trời Thần Linh hiện hữu và không được Mặt Trời này thu hút. Mặt Trời luôn Tỏ Mình cho con người đây chính là Đấng Tối Cao, Đấng thu hút con người bằng Ân Sủng Toàn Năng của Ngài, và xoay vần con người theo Thần Linh Chí Thánh của Ngài.

Như thế, nếu những gì con người làm khi choáng váng say rượu, hay làm lúc nửa tỉnh nửa mơ, hoặc làm khi mất trí, khi điên điên khùng khùng, là những việc con người làm theo phản ứng tự nhiên và thường là những việc không hợp với bản tính con người thế nào, thì những việc con người văn minh ngày nay làm có tính cách phi nhân bản, thậm chí phản nhân bản, phản luân thường đạo lý, cũng chứng tỏ cho thấy con người còn rất ấu trĩ, nếu không muốn nói là con người đang bị chứng tật chậm phát triển (developmental disability), thậm chí con người đang ở trong một tình trạng hôn mê, một tình trạng chẳng biết mình gì cả. Nghĩa là con người chưa sống thực, ở chỗ chưa biết mình.

Thực tế cho thấy con người chỉ tỏ ra nên trọn và viên mãn khi vươn ra khỏi bản thân mình, để trở thành con người phổ quát, con người cho mọi người. Chính thể lý, sinh lý cũng như tâm lý của họ cũng đã cho họ thấy r chiều hướng của cuộc đời họ, một chiều hướng thiên về kẻ khác hơn là qui về mình.

Đó là lý do, về tâm lý, trong tuổi dậy thì, thời điểm con người đang khi tìm khám phá ra mình là ai thì lại cũng chính là lúc con người cảm thấy hết sức tự nhiên và mãnh liệt hướng về đối tượng khác phái tính với mình.

Đó cũng là lý do, về thể lý, bộ ngực của nữ giới không phải chỉ là bộ phận hấp dẫn của họ mà còn là chính bầu sữa cho con cái nữa. Nên vắt sữa đổ đi hơn là cho con bú chỉ vì cố ý muốn giữ thân thể đẹp là một việc làm hết sức bất xứng.

Thật vậy, thân xác bẩm sinh của chúng ta nói chung không phải của chính bản thân mình cho bằng của tha nhân. Điển hình nhất là thân xác của người mẹ. Chính vì làm mẹ mà họ được sinh ra với thân phận phụ nữ dưới hình dạng và thân xác đàn bà, để có thể thụ thai, cưu mang và sinh nở. Sở dĩ họ có sữa là vì họ có con, tức nếu không có con họ sẽ không bao giờ có sữa. Vậy sữa đó là của người con hơn là của người mẹ, vẫn biết sữa đó từ thân xác của người mẹ mà có. Và vì sữa nơi người mẹ là của người con hơn của ngươêi mẹ mà nếu bà không chịu cho con mình bú, nó sẽ tự động hết đi và không còn nữa.
 

Tâm Phương Cao Tấn Tĩnh
(bài Phát Thanh Vui Mừng Và Hy Vọng 9, 17/3/2002: www.tinmungsusong.org
và bài cho mục Hội Ngộ Tâm Linh của www.thoidiemmaria.net)