HÒA BÌNH THẾ GIỚI
 

Tại sao chiến tranh xẩy ra?
Chúng ta nghĩ sao về cuộc khủng bố tấn công Hoa Kỳ ngày 911?
Nguyên nhân nào đã xẩy ra biến cố khủng bố tấn công Hoa Kỳ này?
Muốn chặn đứng chiến tranh khủng bố thế giới phải làm gì?
Hòa bình là gì? Chúng ta phải làm gì để xây dựng hòa bình chân chính cho nhân loại?


1) Tại sao chiến tranh xẩy ra?

Về phương diện đạo lý, căn cứ vào chủ trương của một số tôn giáo tiêu biểu, chúng ta có thể tìm ra được căn nguyên gây ra chiến tranh như sau:

Trước hết, đối với Khổng Giáo, một đạo chủ trương “nhập thế” giúp đời, hoàn toàn ngược lại với chủ trương của Lão Giáo là đạo chỉ tìm cách “xuất thế” để có thể hoàn toàn sống vô vi thanh thoát, nếu đường lối “nhập thế” của Khổng Giáo theo tiến trình là “tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ”, thì sở dĩ “thiên hạ” chiến tranh loạn lạc, chưa được an vui thái “bình”, là vì mỗi đất nước chưa biết “trị quốc”, mỗi gia đình chưa biết “tề gia” và mỗi cá nhân chưa biết “tu thân”. Thế nhưng, trong tiến trình “nhập thế” này, Khổng Giáo có ý nhấn mạnh đến con người cá nhân chủ thể hơn là đến chung nhân quần xã hội. Bởi vì, tiến trình “nhập thế” này đi từ cá nhân đến tập thể, tức là, nói ngược lại, nếu mỗi cá nhân trong xã hội biết “tu thân” thì họ sẽ biết “tề gia”, có biết “tề gia”, họ mới có thể “trị quốc”, biết “trị quốc” rồi họ mới có thể “bình thiên hạ”. Vậy, căn cứ vào ý nghĩa và đường lối “nhập thế” này, theo Khổng Giáo, căn nguyên gây ra chiến tranh là do cá nhân con người không biết “tu thân”.

Sau nữa, đối với Phật Giáo, nếu đạo này chủ trương “đời là bể khổ”, và “khổ” là do con người còn “tham, sân, si”, vậy nếu chiến tranh là một trong những cái “khổ” của con người, thì cái “khổ” chiến tranh này gây ra bởi căn nguyên “tham, sân, si” nơi con người: “Tham” là tham lam ham muốn, “sân” là thù hằn giận dữ, “si” là ngu si đần độn. Thực tế cũng cho thấy r điều này. Chính vì con người còn sống theo lòng “tham” vô đáy của mình, nên mới đi đến chỗ hà hiếp cướp giật của nhau. Chính vì hành động bất chính này của kẻ tham lam đã làm cho nạn nhân bị họ hà hiếp cướp giật cảm thấy hết sức uất hận, đâm ra giận dữ thù hằn, đến nỗi có thể đi đến chỗ tìm cách trả đũa họ. Sở dĩ người có hành động “tham” lam cướp giật lẫn người có phản ứng giận dữ thù hằn như thế là vì cả hai còn ngu “si” đần độn, tức còn sống trong “vô minh”. Đó là lý do Phật Giáo chủ trương “giác ngộ” để nhận ra “chân ngã” của mình, nhận ra con người thực của mình. Vậy, theo Phật Giáo, chiến tranh xẩy ra là do con người còn sống trong “vô minh”.

Sau hết, đối với Kitô Giáo, một đạo chủ trương “yêu thương kẻ thù mình” (Mt 5:44), “bị tổn thương không chống cự lại” (Mt 5:39), thậm chí, “bị tát má này hãy chìa cả má kia” (Mt 5:39). Vậy chiến tranh xẩy ra là vì con người không biết quảng đại thứ tha, chỉ biết phản ứng theo “công lý” là “mắt đền mắt, răng đền răng” (Mt 5:38), chứ không biết sống theo tinh thần “chế ngự sự dữ bằng sự lành” (Rm 12:21): “Hòa bình không thể thiếu công lý, công lý không thể thiếu thứ tha” là như thế, một chủ trương cũng là một lời kêu gọi của Giáo Hoàng Gioan Phaolô II, Vị Lãnh Đạo Tối Cao của Giáo Hội Công Giáo, trong Sứ Điệp Hòa Bình gửi thế giới Ngày Tân Niên 1/1/2002. Đúng thế, nếu “nhân vô thập toàn” thì làm sao con người tránh khỏi vô tình hay hữu ý xúc phạm đến nhau. Do đó, nếu không “một nhịn chín lành” thì làm sao tránh khỏi chiến tranh. Vậy, theo Kitô Giáo, căn nguyên của chiến tranh là do con người sống hẹp lượng.

Tóm lại, theo Khổng Giáo, chiến tranh xẩy ra là do con người chưa biết “tu thân”, theo Phật Giáo là do con người còn sống trong “vô minh”, và theo Kitô Giáo là do con người không biết “thứ tha”.

2) Chúng ta nghĩ sao về cuộc khủng bố tấn công Hoa Kỳ ngày 911?

Trước hết, theo nghĩa giao chiến, nếu chiến tranh là một cuộc đánh nhau, một cuộc đụng độ giữa hai bên bất bình nhau và kình địch nhau, thì nguyên hành động khủng bố mà thôi không phải là chiến tranh, đúng hơn, khủng bố là hành động trực tiếp vi phạm công lý một cách trắng trợn và dã mãn, nếu không muốn nói khủng bố còn là một hành động gián tiếp khiêu chiến hay gây chiến, như trường hợp sau khi bị khủng bố tấn công ngày 11/9/2001, Hoa Kỳ đã tấn công khủng bố ngày 7/10/2001.

Sau nữa, theo nghĩa nghênh chiến, nếu chiến tranh có thể xẩy ra bất cứ lúc nào giữa hai bên kình địch nhau, thì mưu đồ và tổ chức khủng bố có chiến lược nhắm vào một đối tượng đặc biệt nào đó, thật sự là hành động nghênh chiến, bởi thế khủng bố cũng là hành động chiến tranh, nhất là khi nó bất ngờ bùng nổ ở chỗ tấn công trước, và nếu bị trả đữa thì hành động khủng bố chính là hành động khai chiến vậy. Thật vậy, nếu giao chiến là loại chiến tranh nóng, thì nghênh chiến là loại chiến tranh lạnh, như đã xẩy ra giữa hai khối tư bản và cộng sản, một thứ chiến tranh không đánh nhau nhưng lúc nào cũng có thể xẩy ra chiến tranh, một thứ chiến tranh nguyên tử còn khủng khiếp và tàn phá hơn cả hai Thế Chiến I và II, một thứ chiến tranh thi đua vũ trang để tranh giành và cân bằng quyền lực chính trị của mình trên thế giới.

Thật ra không phải cho tới thế kỷ 20 vừa rồi con người mới có thứ chiến tranh lạnh và hành động khủng bố. Thánh Kinh của Do Thái Giáo cho thấy ngay từ đầu chiến tranh lạnh và khủng bố đã xẩy ra rồi. Theo Sách Khởi Nguyên là cuốn đầu tiên trong bộ Sách Thánh của Do Thái Giáo thì chiến tranh lạnh xẩy ra khi hai ông bà nguyên tổ ăn “trái cấm” trái với ý muốn của Thiên Chúa, và ngay đi đó hai người đã trở thành kình địch của nhau, ở chỗ ông đổ lỗi cho bà khi bị Thiên Chúa Hóa Công hạch hỏi. Để rồi, từ cuộc chiến tranh lạnh này, một thứ chiến tranh ly thân, không còn ở trong tình trạng đầm ấm tình người, tình trạng trọn vẹn hiệp thông “trần truồng không biết xấu hổ” nữa, chiến tranh nóng đã bùng nổ. Ở chỗ, giữa hai đứa con trai đầu tiên của ông bà, Cain đã ra tay khủng bố sát hại Abel, đứa em lành thánh của mình, chỉ vì ghen hận với nó, thấy nó được Thiên Chúa yêu thương hơn. Như thế, xét về căn nguyên chiến tranh, theo Do Thái Giáo, qua câu truyện thuật lại bốn nhân vật loài người đầu tiên này của Sách Khởi Nguyên, có thể nói là do con người đã lìa bỏ Thiên Chúa, đã đi ngược lại với ý định thần linh của Ngài.

Riêng về cuộc khủng bố tấn công Hoa Kỳ Ngày 911, nhiều cái còn rất mập mờ. Chẳng hạn, Hoa Kỳ có biết trước mình sẽ bị khủng bố như thế chăng, vào ngày giờ ấy, tại địa điểm ấy và bằng cách ấy? Chẳng lẽ hệ thống tình báo CIA và FBI của Hoa Kỳ như màng nhện bao trùm khắp thế giới mà lại không hề biết gì về chuyện động trời này xẩy ra hay sao, trong khi đó, tin tức sau này tiết lộ, có 4 ngàn người Do Thái làm tại Cao Ốc Trung Tâm Thương Vụ Thế Giới hôm đó nghỉ hết không ai đi làm? Thế nhưng, vấn đề Hoa Kỳ thực sự không biết gì về cuộc khủng bố tấn công này thì còn có thể chấp nhận được, vì dù sao Hoa Kỳ cũng không phải là thần thánh, biết hết mọi sự và có thể kiểm soát hết mọi sự, bằng không Hoa Kỳ đã không rút quân khỏi Việt Nam! Trái lại, nếu đây là một khổ nhục kế của Hoa Kỳ, ở chỗ, dù biết trước mình sẽ bị khủng bố tấn công như thế, mà vẫn để cho xẩy ra, để chết bao nhiêu là dân lành vô tội của mình, với mục đích muốn thực hiện một mưu đồ lịch sử nào đó, chẳng hạn để lợi dụng cơ hội này mới có đủ lý do chính đáng trước mặt thế giới mà tống đi những vũ khí cũ và thí nghiệm các vũ khí mới, hay để có lý xâm nhập vùng mỏ dầu hỏa của thế giới, thì, một khi lịch sử phanh phui ra sự thật, liệu Hoa Kỳ còn chỗ đứng trên thế giới nữa không? Còn nước nào tin tưởng Hoa Kỳ nữa không? Không biết Hoa Kỳ có dám cả gan đánh lừa cả thế giới như thế hay chăng và có dám chấp nhận cái giá phải trả sau này cho khổ nhục kế này của mình hay chăng? Bởi thế mới nói “riêng về cuộc khủng bố tấn công Hoa Kỳ Ngày 911, nhiều cái còn rất mập mờ”.

Tuy nhiên, trong Biến Cố Ngày 911 này có một điều hết sức sáng tỏ, đó là Hoa Kỳ đã thực sự bị khủng bố tấn công, nhưng không phải là lần đầu mà, theo lịch sử ghi nhận, là lần thứ 17 từ năm 1984 đến Ngày 911 vừa rồi. Biên niên những cuộc khủng bố tấn công nhắm vào Hoa Kỳ này có thể tóm gọn theo thứ tự như sau: ngày 18/04/1983 tại Beirut, Lebanon; 23/10/1983 - Beirut, Lebanon; 12/12/1983 - Kuwait City; 20/09/1984 - Beirut, Lebanon; 27/12/1985 - Rome, Italy; 02/04/1986 trên phản lực cơ từ Rôma đến Nhã Điển; 09/1986 - Karachi, Pakistan; 14/11/1987 - Beirut, Lebanon; 21/12/1988 tại Lockefbie, Scotland; 13/11/1995 - Riyadh, Saudi Arabia; 26/02/1996 - New York; 25/06/1996 - Dhahran, Saudi Arabia; 7/08/1998 - Nairobi, Kenya; 7/08/1998 - Dar es Sallaam, Tanzania; 02/1999 – do quân du kích Columbia; và 12/10/2000 - Aden, Yemen
Vấn đề được đặt ra ở đây là tại sao Hoa Kỳ lại bị khủng bố tấn công tới tấp như vậy?

3) Nguyên nhân nào đã xẩy ra biến cố khủng bố tấn công Hoa Kỳ này?

Tin “Tổng hợp từ Asia Times, Iran Online và Newyork Times” được Màn Điện Toán Vietcatholic phổ biến ngày 3/11/2001, đã cho biết những nhận định và tiết lộ những sự kiện lịch sử về chính sách ngoại giao của Hoa Kỳ như sau:
”Người Mỹ ở bên ngoài lãnh thổ của họ cư xử với các dân tộc khác một cách không nhất quán với những lý tưởng mà Hoa Kỳ thường nêu cao trong nước. Người ta có cảm tưởng khác  là dưới mắt người Mỹ, phẩm giá của người Hoa Kỳ cao hơn, sang hơn người dân của các nước khác gấp nhiều lần.
“Thành ra, ở các nước mà người Mỹ đặt chân đến: Năm đầu thì U.S. Welcome, năm thứ hai thì Yankee! Go Home và năm thứ ba trở đi thì chống Mỹ cứu nước".
”Tháng 8/1953, CIA lật đổ chính phủ dân chủ Iran do tiến sĩ Mossadeq thành lập vì hành động theo những lợi ích quốc gia đi ngược với quyền lợi kinh tế Hoa Kỳ. Cuộc đảo chánh này đã dìm Iran vào trong những khủng hoảng trầm kha và dẫn dắt đất nước này theo đuổi một chính sách Hồi Giáo quá khích kéo dài mãi tận đến bây giờ. Đúng một thập niên sau đó, ngày 1/11/1963, Hoa Kỳ trực tiếp tham gia vào cuộc thảm sát tổng thống Ngô Đình Diệm của miền Nam Việt Nam, một người bạn và là một đồng minh chiến lược của Hoa Kỳ trong vùng, chỉ vì ông đã cư xử không theo ý muốn và không phù hợp với quyền lợi Mỹ. Người ta cảm nhận hình ảnh Hoa Kỳ như một thế lực vô đạo, với một quyền uy vô biên có thể làm bất cứ chuyện gì bất chấp bạn hay thù. Cảm nhận này càng ngày càng sâu sắc hơn qua việc thay thế Sukarno bởi Suharto vào năm 1965 tại Indonesia; lật đổ chính phủ tả phái Salvador Allende của Chilê và giết ông này trong cuộc chính biến 1973, và vô số những cuộc lật đổ tại các nước Á, Phi và Mỹ Châu La Tinh khác. Nhiều đại sứ Hoa Kỳ được khoác cho những danh hiệu như ‘chuyên viên đảo chánh’, chẳng hạn như Cabot Lodge, là một bằng chứng hiển nhiên cho thấy Hoa Kỳ coi thường quyền tự quyết của các dân tộc.
“Chính sách ngoại giao của Hoa Kỳ có thể tóm gọn trong nhận xét của Henry Kissinger: "to be an enemy of America can be dangerous, but to be a friend is fatal (làm kẻ thù của Mỹ thì có thể bị nguy hiểm, nhưng làm bạn với Mỹ thì đã tới số rồi)".
Nếu quả thực những sự kiện trên đây là một sự thật, thì căn nguyên gây ra khủng bố Hoa Kỳ là vì chính sách tân thực dân của Hoa Kỳ trong vấn đề ngoại giao kinh tế và chính trị với các nước đang tiến.

4) Muốn chặn đứng chiến tranh khủng bố thế giới phải làm gì?

Trước hết, về phía những kẻ trong cuộc, nếu “không có lửa làm sao có khói” thì chỉ cần dập tắt lửa đi là hết khói. Cũng vậy, nếu thành phần khủng bố là nạn nhân của một chế độ tân thực dân, thì chỉ cần dập tắt lửa tân thực dân đi thì tự nhiên sẽ hết khói khủng bố. Nếu không dập tắt lửa tân thực dân đi thì việc tấn công khủng bố để dập tắt khủng bố sẽ chẳng khác gì như lửa thêm dầu, để rồi lửa càng bốc lên cao khói càng đen càng khét. Đó là lý do trong diễn từ ngỏ cùng 172 vị lãnh sự của những quốc gia có liên hệ với Thành Quốc Vatican hôm 6/12/2001, Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đã khẳng định như sau: “Chúng ta phải luôn luôn nhớ rằng những bất công mà con người đương thời của chúng ta trải qua, tất cả những tình trạng nghèo khổ, tình trạng thiếu giáo dục đối với giới trẻ, phần lớn đã gây ra tình trạng bạo động trên thế giới”.

Sau nữa, về phía thế giới nói chung, nếu quả thực “phần lớn tình trạng bạo động trên thế giới” gây ra bởi “những bất công, những tình trạng nghèo khổ, tình trạng thiếu giáo dục đối với giới trẻ”, đúng như nhận định của Vị Lãnh Đạo Thế Giới Công Giáo trên một tỉ tín đồ như thế, thì thế giới cần phải lắng nghe và thực hiện những gì Ngài đề nghị trong cùng một đoạn ngỏ với 172 vị lãnh sự trên đây như sau: “Công lý, hòa bình, việc chống lại cùng khổ và thiếu tu luyện về tâm linh, về luân lý cũng như về tri thức nơi giới trẻ là những khía cạnh thiết yếu của những giải quyết Tôi đã kêu gọi các nhà lãnh đạo quốc gia, các nhà ngoại giao cũng như tất cả mọi con người nam nữ thiện chí thực hiện”.

Tóm lại, muốn chặn đứng chiến tranh khủng bố thế giới phải, về phần tiêu cực, tránh đi những bất công, và về phần tích cực, phải thực hiện công lý và hòa bình, phục vụ người nghèo và giáo dục giới trẻ.

5) Hòa bình là gì? Chúng ta phải làm sao để xây dựng hòa bình chân chính cho nhân loại?

Nếu hòa bình không phải là một cuộc đình chiến, là tình trạng không xẩy ra chiến tranh, là tình trạng cân bằng lực lượng vũ khí như thời chiến tranh lạnh, mà là tình trạng toàn cầu hóa của tình đoàn kết nhân loại trong công lý và tình thương, thì chúng ta quả thực chỉ có thể xây dựng hòa bình chân chính cho nhân loại khi nào mỗi người chúng ta nói riêng và các quốc gia nói chung thực hiện được vấn đề Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đã khẳng định trong Sứ Điệp Hòa Bình gửi thế giới Ngày Tân Niên 1/1/2002: “Không thể có hòa bình nếu thiếu công lý, không thể có công lý nếu không biết thứ tha”.

Đúng vậy, “không thể có hòa bình nếu thiếu công lý, không thể có công lý nếu không biết thứ tha”, bởi vì, như trên đã định nghĩa: “hòa bình… là tình trạng toàn cầu hóa của tình đoàn kết nhân loại trong công lý và tình thương”.

Như thế, nếu hòa bình là sống tình đồng loại, sống gia đình nhân loại, sống hiệp thông nhân loại thì sống hòa bình là sống văn minh yêu thương, là truyền đạt văn hóa sự sống vậy!

(Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL:
Viết cho Chương Trình Phát Thanh Vui Mừng Và Hy Vọng tinmungsusong.org,
Buổi Phát Thanh Lần Thứ Ba, ngày 3/2/2002,
Và cho mục Hội Ngộ Tâm Linh của Màn Điện Toán thoidiemmaria.net)