THƯ PHÒNG LÒNG THƯƠNG XÓT CHÚA
của Nhóm Tông Đồ Chúa Tình Thương
NĂM SỨ ĐIỆP THƯƠNG XÓT 2020
TRẬN CHIẾN THIÊNG LIÊNG
THÁNH KINH ỨNG NGHIỆM
TĐCTT Đaminh Maria cao tấn tĩnh, BVL
Nội Dung
Âm Mưu Hỏa Ngục - 10. Vết Tử Thương Đã Được Chữa Lành / https://youtu.be/mMPM4V2_Fyw
Âm Mưu Hỏa Ngục - 11. Cái Nhầm Lẫn Khốn Đốn Cực Hình / https://youtu.be/TL5stgt8v2Q
Âm Mưu Hỏa Ngục - 12. Người Khiêu Chiến và Người Đã Thắng / https://youtu.be/0zZd31qBtPw
Âm Mưu Hỏa Ngục - 13. Cuộc Chiến Khốc Liệt Đến Tận Thế / https://youtu.be/deOvLMdjchM
Âm Mưu Hỏa Ngục - Đạo Binh Thương Xót / https://youtu.be/pLCTNkVE6wk
Tất cả Âm Mưu Hỏa Ngục trên đây chẳng những đã và đang xẩy ra đúng như thế, từ thế kỷ 17, thời điểm Mẹ Maria mạc khải cho Nữ Tu Maria D'Agreda biết, và được chị ghi lại trong tác phẩm Thần Nhiệm Đô sau đó, mà còn ứng nghiệm mạc khải Thánh Kinh nữa. Người viết xin trích dẫn từng lời nói của Luxiphe, từ đầu đến cuối, cùng với các câu Thánh Kinh phù hợp với những lời ấy, cho thấy tính chất ứng nghiệm giữa Âm Mưu Hỏa Ngục và Dự Án Thần Linh của Thiên Chúa, và kèm theo những dẫn giải cần thiết để vấn đề ứng nghiệm này càng rõ ràng hơn.
1- Vết Tử Thương đã được chữa lành
"Hỡi các ngươi là triều thần đã theo ta qua rất nhiều thế hệ, và vẫn còn theo những chỉ dẫn của ta, để rửa hận cho các sai trái của ta, thì đều biết đến thương tích mà ta hiện chịu đựng, bởi tay của vị Thiên Chúa làm Người".
Khải Huyền 13: Bấy giờ tôi thấy một Con Thú từ dưới biển đi lên; nó có mười sừng và bảy đầu; trên mười sừng đều có vương miện, và trên các đầu có danh hiệu xúc phạm đến Thiên Chúa.2 Con Thú tôi trông thấy thì giống như con báo, chân nó như chân gấu, mõm như mõm sư tử. Con Rồng ban cho nó quyền năng và ngai báu của mình cũng như một quyền hành lớn lao.3 Một trong các đầu của nó dường như đã bị giết chết, nhưng vết tử thương của nó đã được chữa lành. Bấy giờ toàn thể cõi đất thán phục đi theo Con Thú.4 Họ thờ lạy Con Rồng vì nó đã ban quyền hành cho Con Thú, và họ cũng thờ lạy Con Thú mà rằng: "Ai sánh được với Con Thú và ai có thể giao chiến với Con Thú? "5 Nó đã được ban cho một cái mồm ăn nói huênh hoang và phạm thượng, và được ban cho quyền hành động trong vòng bốn mươi hai tháng.6 Nó mở miệng nói phạm đến Thiên Chúa, đến danh Người, đến lều thánh của Người, và những đấng ở trên trời.7 Nó được phép giao chiến với dân thánh và thắng họ, và nó được ban quyền trên mọi chi tộc, mọi nước, mọi ngôn ngữ và mọi dân.8 Mọi người sống trên mặt đất sẽ thờ lạy nó; đó là những người từ thuở tạo thiên lập địa không được ghi tên trong Sổ Trường Sinh của Con Chiên đã bị giết.9
11 Tôi thấy một Con Thú khác từ đất đi lên. Nó có hai sừng giống như sừng chiên, và nói năng như một Con Rồng.12 Nó thi hành tất cả quyền bính của Con Thú thứ nhất, trước mặt Con Thú ấy, và làm cho đất, cũng như những người sống trên mặt đất, thờ lạy Con Thú thứ nhất, mà vết tử thương đã được chữa lành.13 Nó làm những dấu lạ lớn lao, khiến cho ngay cả lửa từ trời cũng rơi xuống đất trước mặt người ta.14 Nhờ các dấu lạ mà nó được quyền làm trước mặt Con Thú, nó mê hoặc những người sống trên mặt đất, bảo họ tạc tượng thờ Con Thú mang vết thương gươm đâm mà nay đã hồi sinh.15 Nó được quyền thổi thần khí vào tượng Con Thú, khiến tượng Con Thú cũng nói được và ra lệnh giết những ai không thờ lạy mình.16 Nó bắt mọi người, không phân biệt lớn nhỏ, giàu nghèo, tự do hay nô lệ, phải thích dấu trên tay hữu hoặc trên trán.17 Không ai có thể mua bán, nếu không mang dấu thích đó, tức là tên Con Thú hoặc con số tương đương với tên nó.18 Đây là lúc cần phải có sự khôn ngoan. Ai có trí thông minh hãy tính ra số của tên Con Thú, vì đó là số của tên một người, và số của tên người ấy là sáu trăm sáu mươi sáu.
Trong đoạn Khải Huyền trên, chúng ta thấy có 2 con thú: Con Thú thứ nhất "từ dưới biển đi lên", Con Thú thứ hai "từ đất đi lên". Con Thú thứ nhất ám chỉ Satan, vì hình tượng của nó giống như Luxiphe, cũng có "10 xừng và 7 đầu" (Khải Huyền 12:3 = 13:1) như vậy, vì "Con Rồng ban cho nó quyền năng và ngai báu của mình cũng như một quyền hành lớn lao", như chính Khải Huyền đã cho biết ở đoạn 12 trước đó như sau:
7 Bấy giờ, có giao chiến trên trời: thiên thần Mi-ca-en và các thiên thần của người giao chiến với Con Rồng. Con Rồng cùng các thiên thần của nó cũng giao chiến.8 Nhưng nó không đủ sức thắng được, và cả bọn không còn chỗ trên trời nữa.9 Con Rồng bị tống ra, đó là Con Cựu Xà, mà người ta gọi là ma quỷ hay Xa-tan, tên chuyên mê hoặc toàn thể thiên hạ; nó bị tống xuống đất, và các thiên thần của nó cũng bị tống xuống với nó.
Còn Con Thú "từ đất đi lên" ám chỉ sự dữ hay sự chết mà Satan đã gieo vào thế gian qua 2 nguyên tổ. Do đó nên Sách Khải Huyền ở đầu đoạn 13 mới cho chúng ta thấy những đặc tính của nó là: 1- "nói năng như một Con Rồng", nghĩa là gian dối; 2- "thi hành tất cả quyền bính của Con Thú thứ nhất, trước mặt Con Thú ấy", nghĩa là bị Satan làm chủ và điều khiển; và 3- "làm cho đất, cũng như những người sống trên mặt đất, thờ lạy Con Thú thứ nhất, mà vết tử thương đã được chữa lành".
Sở dĩ Con Thú Thứ Nhất là Satan bị một "vết tử thương" ở trên một trong 7 đầu của nó, nhưng "vết tử thương đã được chữa lành", là vì - nếu 7 đầu của nó ám chỉ 7 mối tội đầu, mà mối tội đầu thứ nhất là "khiêm nhường chớ kiêu ngạo", thì vết tử thương của nó ở nơi tính kiêu ngạo vô cùng ngông cuồng của Con Rồng Luxicphe, đến độ bất chấp cả Thiên Chúa là Đấng đã dựng nên nó, nên nó đã bị các thần lành đánh đuổi khỏi chỗ đứng trên trời.
Tuy nhiên, sau khi hắn đã cám dỗ được 2 nguyên tổ của loài người rồi, và trở thành vương chủ thế gian, thống trị loài người, hợp với tính kiêu ngạo ngất trời của nó, nên vết tử thương nơi cái đầu kiêu ngạo của hắn kể như đã được chữa lành. Đó là lý do, ma quỉ đã dù bị vô cùng thảm bại, như rắn đã bị đạp nát đầu bởi Thánh Giá cứu độ của Chúa Kitô, nhưng nó vẫn còn tung hoành càng ngày càng dữ dội hơn bao giờ hết, như hiện nay, là vì chính con người, vẫn còn mầm mống nguyên tội, tự động chiều theo Con Thú Thứ Hai là sự chết, sống theo đường rộng dẫn đến diệt vong theo các chước cám dỗ của Satan, nghĩa là chạy theo Satan và "thờ lạy" nó là "Con Thú thứ nhất". Nên con người, với nguyên tội, đã mang danh 3 số sáu "666", tức là 3 thứ đam mê của thế gian là nhục dục xác thịt, tham lam lợi lộc và ham hố danh vọng (1Gioan 2:16).
2- Cái nhầm lẫn khốn đốn cực hình
"Các ngươi biết, qua 33 năm, Người đã làm ta mù mịt lầm lẫn như thế nào, khi Người không tỏ ra Thần Tính của Người, cùng những tác động trong linh hồn của Người... Các ngươi còn biết rằng, Người hiện nay đã thắng được chúng ta như thế nào, bằng chính Cái Chết mà chúng ta đã gây ra cho Người".
"A, khốn thân ta, việc nhầm lẫn này khiến ta phải chịu cực hình là chừng nào! Khi ta cám dỗ Người trong sa mạc, thì kết quả lại xẩy ra là làm cho Người có cơ hội để lưu tấm gương chiến thắng, nhờ đó, con người theo gương của Người có thể chế ngự ta dễ dàng hơn nhiều".
Mathêu
4:
Bấy
giờ Đức Giê-su được Thần Khí dẫn vào hoang địa, để chịu quỷ cám dỗ.2 Người
ăn chay ròng rã bốn mươi đêm ngày, và sau đó, Người thấy đói.3 Bấy
giờ tên cám dỗ đến gần Người và nói: "Nếu ông là Con Thiên Chúa, thì truyền cho
những hòn đá này hoá bánh đi! "4 Nhưng Người đáp:
"Đã có lời chép rằng: Người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh, nhưng còn nhờ mọi
lời miệng Thiên Chúa phán ra."
5 Sau đó, quỷ đem Người đến thành thánh, và đặt
Người trên nóc đền thờ,6 rồi nói với Người: "Nếu
ông là Con Thiên Chúa, thì gieo mình xuống đi! Vì đã có lời chép rằng: Thiên
Chúa sẽ truyền cho thiên sứ lo cho bạn, và thiên sứ sẽ tay đỡ tay nâng, cho bạn
khỏi vấp chân vào đá."
7 Đức Giê-su đáp: "Nhưng cũng đã có lời chép rằng:
Ngươi chớ thử thách Đức Chúa là Thiên Chúa của ngươi."
8 Quỷ lại đem Người lên một ngọn núi rất cao, và
chỉ cho Người thấy tất cả các nước thế gian, và vinh hoa lợi lộc của các nước
ấy,9 và bảo rằng: "Tôi sẽ cho ông tất cả những thứ
đó, nếu ông sấp mình bái lạy tôi."10 Đức Giê-su
liền nói: "Xa-tan kia, xéo đi! Vì đã có lời chép rằng: Ngươi phải bái lạy Đức
Chúa là Thiên Chúa của ngươi, và phải thờ phượng một mình Người mà thôi."
11 Thế rồi quỷ bỏ Người mà đi, và có các sứ thần
tiến đến hầu hạ Người.
30 Thầy sẽ không còn nói nhiều với anh em nữa, bởi vì Thủ lãnh thế gian đang đến. Đã hẳn, nó không làm gì được Thầy.31 Nhưng chuyện đó xảy ra là để cho thế gian biết rằng Thầy yêu mến Chúa Cha và làm đúng như Chúa Cha đã truyền cho Thầy. Nào đứng dậy! Ta đi khỏi đây! " (Gioan 14)
Sau khi bị mất chỗ đứng của mình trên trời và bị tống xuống đất, nghĩa là Luxiphe không còn là Rồng nữa, mà là Con Thú thứ nhất từ biển lên, ám chỉ từ Rồng, đóng vai trò cám dỗ của một Con Cựu Xa mang danh Satan, được phụ tá bởi Con Thú thứ hai từ đất tiến lên, ám chỉ từ loài người, mang mã số 666, hằng tiếp tục săn đuổi hai mẹ con mà hắn đã được Thiên Chúa tỏ cho hắn thấy để thử thách hắn, nhưng hắn đã không chấp nhận thua kém 2 mẹ con này, và vì thế hắn mới ra nông nỗi ấy.
Bởi thế, hắn càng hận ghét cả 2 mẹ con, mà cương quyết săn lùng 2 mẹ con vô cùng lợi hại này cho bằng được, để tiêu diệt cho bằng được cả 2 mẹ con ấy, vì hắn vẫn cứ nghĩ nhầm rằng hai mẹ con này dù có được Thiên Chúa tôn lên trên hắn, cũng vẫn là loài người thấp hèn và yếu kém hơn hắn. Cái nhầm lẫn đầu tiên của hắn vốn là tên cám dỗ toàn thể thế gian là như thế. Và cái nhầm lẫn này sẽ tiếp tục gây ra cho hắn hết cái nhầm này đến cái nhấm khác, càng lúc càng tệ hơn nữa, đến độ cuối cùng hắn hoàn toàn thảm bại!
Theo giòng lịch sử của nhân loại, và trên thực tế, hắn quả thực đã bị nhầm lẫn ở 3 lần then chốt sau đây: cái nhầm lẫn đầu tiên của hắn là hắn lầm tưởng hai mẹ đối thủ cần phải tận diệt của hắn là hai nguyên tổ của loài người, hóa ra không phải; cái nhầm lẫn lần thứ hai còn nhục nhã hơn thế nữa, đó là hai mẹ con thù địch của hắn ở ngay trước mắt hắn mà hắn lại chỉ ngờ ngợ hồ nghi, nên đã cố gắng thử mưu toan đủ mọi cách tinh quái để tìm cho ra chân tướng đích thực của hai mẹ con này, vậy thôi, cho đến khi vừa nhận ra hai mẹ con này thì hắn chẳng những trở tay không kịp, lại còn bị cả hai mẹ con nắm cổ chộp đầu bắt tại trận trên Đồi Canvê; và cái nhầm lẫn thứ ba lại càng tan nát hơn nữa, khi hắn tưởng bở, khi được thả ra, chẳng những không biết mình qua hai lần thua trước, trái lại, cứ ôm hy vọng trả thù hai mẹ con ấy nơi Giáo Hội Chúa Kitô, nên vừa được xổ lồng liền xông vào chỗ chết một lần cuối cùng!
"Trước khi Người mặc xác thể, ta đã ghét Người, và chối không công nhận Người xứng đáng được tạo vật sùng bái hơn ta.... Mặc dầu vì việc chống đối này, mà ta đã cùng với các ngươi bị đuổi ra khỏi trời cao, và bị hạ cấp xuống một tình trạng nhục nhã này, quá bất xứng với sự cao cả và vẻ đẹp trước kia của ta, ta còn bị cực hình hơn nữa, khi thấy rằng mình bị thua bại và chế ngự bởi Con Người này, cũng như bởi Mẹ của Người".
Khải Huyền 12:
Rồi có điềm lớn xuất hiện trên trời: một người Phụ Nữ, mình khoác mặt trời,
chân đạp mặt trăng, và đầu đội triều thiên mười hai ngôi sao.2 Bà
có thai, đang kêu la đau đớn và quằn quại vì sắp sinh con.3 Lại
có điềm khác xuất hiện trên trời: đó là một Con Rồng, đỏ như lửa, có bảy đầu
và mười sừng, trên bảy đầu đều có vương miện.4 Đuôi
nó quét hết một phần ba các ngôi sao trên trời mà quăng xuống đất. Rồi Con Rồng đứng chực sẵn trước mặt người Phụ Nữ sắp sinh con, để khi bà sinh xong là nó
nuốt ngay con bà.5 Bà
đã sinh được một người con, một người con trai, người con này sẽ dùng trượng sắt
mà chăn dắt muôn dân. Con bà được đưa ngay lên Thiên Chúa, lên tận ngai của
Người.6 Còn
người Phụ Nữ thì trốn vào sa mạc; tại đó Thiên Chúa đã dọn sẵn cho bà một chỗ ở,
để bà được nuôi dưỡng ở đó, trong vòng một ngàn hai trăm sáu mươi ngày.
13 Khi Con Rồng thấy mình đã bị tống xuống đất, nó liền đuổi bắt người Phụ Nữ đã sinh con trai.14 Bà được ban cho đôi cánh đại bàng, để bay vào sa mạc, vào nơi dành cho bà, tại đó bà được nuôi dưỡng một thời, hai thời và nửa thời, ở xa Con Rắn.15 Từ miệng, Con Rắn phun nước ra đằng sau bà như một dòng sông, để cuốn bà đi.16 Nhưng đất cứu giúp bà: đất há miệng ra uống cạn dòng sông từ miệng Con Rồng phun ra.17 Con Rồng nổi giận với người Phụ Nữ và đi giao chiến với những người còn lại trong dòng dõi bà, là những người tuân theo các điều răn của Thiên Chúa và giữ lời chứng của Đức Giê-su.18 Rồi nó đứng trên bãi cát ngoài biển.
Đúng là cái nhầm lẫn đã quả thực gây ra thảm họa vô cùng khốn đốn cực hình của Con Thú thứ hai, khi hắn dám trực tiếp đối đầu với hai mẹ con vẫn bị hắn coi thường này, bởi hắn tưởng thắng được cả hai mẹ con, mà hắn cho rằng chỉ là loài người thua kém hắn ấy một cách dễ dàng. Nhưng không ngờ, hắn chẳng những không nuốt được người con được người mẹ ấy sinh ra, mà cũng chẳng làm gì được chính người mẹ của con trẻ nữa, nên hắn đã quay ra giận cá chém thớt, tấn công giòng dõi của hai mẹ con không ngờ cao tay hơn hắn tưởng, cao tay đến độ hai mẹ con còn chấp hắn một hiệp nữa, nhưng không phải là đấu với hai mẹ con ở hiệp hai, trước khi hai mẹ con hoàn toàn tận diệt hắn, bởi chính giòng dõi của mình, bị hắn tung đủ mọi thứ chưởng độc hiểm nhất tấn công mà cuối cùng đã bị đạp nát đầu, cho đến vô cùng bất tận.
Riêng người mẹ của người con bị hắn tấn công ở hiệp hai, và đã bị người mẹ này cùng với người con đạp nát đầu ở trên Đồi Canvê, nhưng trước đó, hắn vẫn không thể làm gì được người mẹ, dù hắn cố ý tấn công chỉ một mình người mẹ.
Trước hết, cho dù người mẹ đã sinh hạ người con, hắn đã chẳng những không nuốt được người con, vì người con này "dùng trượng sắt mà chăn dắt muôn dân", nghĩa là người con này đã dùng Thánh Giá như "trượng sắt" để thiết lập vương quốc của Thiên Chúa trên trần gian này, và cũng bằng "trượng sắt" Thánh Giá này lật đổ vương quốc mà hắn đã thiết lập từ sau nguyên tội, cũng không thể làm gì được người mẹ. Bởi người mẹ này là Mẹ của Thiên Chúa, vì Thiên Chúa Nhập Thể trong lòng Mẹ, và thiên chức Mẹ Thiên Chúa này đã được Sách Khải Huyền nói đến ở câu: "Người Phụ Nữ thì trốn vào sa mạc; tại đó Thiên Chúa đã dọn sẵn cho bà một chỗ ở, để bà được nuôi dưỡng ở đó, trong vòng một ngàn hai trăm sáu mươi ngày".
Thật vậy, tự bản chất loài người của mình, người nữ sinh hạ người con ấy, không thể nào đấu lại được với Con Thú từ biển lên là Satan Cựu Xà, nếu không có ơn đặc biệt của Chúa, nên tự biết mình, người mẹ đã phải "trốn vào sa mạc" là sống bằng đức tin, và bằng "đôi cánh đại bàng", nghĩa là bằng đặc ân vô nhiễm nguyên tội và đặc ân làm Mẹ Thiên Chúa. Tuy nhiên, Con Thú Cựu Xà nhất định không buông tha người mẹ, nên nó đã "phun nước ra đằng sau bà như một dòng sông, để cuốn bà đi. Nhưng đất cứu giúp bà: đất há miệng ra uống cạn dòng sông từ miệng Con Rồng phun ra". "Dòng sông" đây chính là những lời dụ dỗ của nó ngỏ cùng nữ nguyên tổ Evà, và nó tưởng người mẹ này chắc chắn sẽ bị "dòng sông" ấy đã "cuốn bà đi" theo nó rồi, nhưng cái nhầm lẫn của nó ở hiệp nhất không ngờ vẫn không làm gì được người mẹ hạ sinh người con mà hắn muốn nuốt đi ấy, bởi "đất há miệng ra uống cạn dòng sông từ miệng Con Rồng phun ra", nghĩa là nhân tính của loài người nơi hai nguyên tổ đã chấp nhận thứ nước giả dối của nó, khi nuốt vào bụng trái cấm trong vườn địa đường.
Thấy mình bị lầm lẫn tai hại, dù bề ngoài của trận chiến nó đã dễ dàng thắng ở hiệp nhất, đó là nó đã làm cho loài người, qua hai nguyên tổ của họ bị quị gục, bởi nọc độc chết chóc gian dối ngạo mạn của mình, nhưng thật ra, về mục đích, nó đã hoàn toàn thua ở hiệp đầu này, bởi đối tượng chính yếu nó nhắm tới bị hụt, không bị giòng nước phun ra từ miệng con rồng cuốn đi, đó là 2 mẹ con nó nhắm tới nói chung, người mẹ nói riêng. Do đó, Sách Khải Huyền cùng đoạn 12 đã cho biết tiếp như thế này: "Con Rồng nổi giận với người Phụ Nữ và đi giao chiến với những người còn lại trong dòng dõi bà, là những người tuân theo các điều răn của Thiên Chúa và giữ lời chứng của Đức Giê-su. Rồi nó đứng trên bãi cát ngoài biển".
Thế là trận chiến thiêng liêng giữa Con Rồng đã trở thành "Con Thú từ biển lên" là Satan tiến sang hiệp thứ hai, khi chính nó trực tiếp đối diện và đối đầu với hai mẹ con này, rồi cuối cùng, như trên đã thuật lại và suy diễn, nó lại càng bị thảm bại hơn nữa, bị chính giòng dõi của Người Nữ là Người Con được Người Nữ này hạ sinh, Người Con mà hắn muốn nuốt, chẳng những không nuốt được, lại còn bị đập nát đầu bởi "cây trượng sắt" của Người là Thánh Giá cứu độ của Người.
Tuy nhiên, cho dù bị đạp nát đầu bởi giòng dõi Người Nữ là Nhân Vật Lịch Sử Giêsu Nazarét nơi Thánh Giá của Người, "vết tử thương" ở trên 1 trong 7 đầu của nó vẫn được chính con người "đã chữa lành" cho, khi họ, cho dù sau khi đã được cứu chuộc bởi Người Con, với sự đồng công hợp tác của Người Mẹ, tiếp tục bị "Con Thú từ đất lên", mang danh hiệu "666", là tội lỗi và sự chết, mầm mống của nguyên tội do Satan gián ác truyền nhiễm, thúc đẩy họ theo đam mê nhục dục, tham lam của cải và ham hố danh vọng, mà "tôn thờ Con Thú" từ biển lên là Satan. Bởi vậy, thành phần Kitô hữu bị nó nhắm tới trong "một trận chiến khốc liệt cho tới tận thế" của nó ở hiệp "giao chiến" thứ ba này, là "những người còn lại trong dòng dõi bà, là những người tuân theo các điều răn của Thiên Chúa và giữ lời chứng của Đức Giê-su", như sẽ được nói đến và dẫn giải ở bài thứ tư, bài cuối cùng, sau bài thứ ba tiếp theo đây.
3- Người khiêu chiến và Người đã thắng
Chúng ta đã theo dõi 2 trong 4 phần thuộc hậu trường của Âm Mưu Hỏa Ngục, liên quan đến Mạc Khải Thần Linh, đến việc Âm Mưu Hỏa Ngục của Hội Đồng Quỉ đã hoàn toàn ứng nghiệm, như đã được Thánh Kinh nói chung ứng nghiệm, cách riêng Sách Khải Huyền và các cuốn Phúc Âm, như đã được trích dẫn, suy diễn và dẫn giải, ở 2 phần trước phần 3 này: 1- "Vết tử thương đã được chữa lành"; 2- "Cái Nhầm Lẫn Khốn Đốn Cực Hình".
Sang phần thứ 3 này, chúng ta vẫn tiếp tục thấy đúng như vậy, đó là, tất cả những gì đã được ghi lại trong Thánh Kinh Tân Ước, đều đã được, đang được và sẽ được hoàn toàn ứng nghiệm nơi Âm Mưu Hỏa Ngục. Vấn đề chính yếu của phần thứ ba liên quan đến hậu trường Âm Mưu Hỏa Ngục này đó là "Người khiêu chiến và Người đã thắng", như chính lới thú nhận của Satan, tên tướng quí, vương chủ hỏa ngục. Vậy, "Người khiêu chiến" ở chỗ nào, và "Người đã thắng" như thế nào? Cũng căn cứ vào chính những gì Satan tiết lộ, chúng ta như sau.
"Người khiêu chiến":
"Có thể nào bản tính nhân loại, quá ư thấp kém hơn của ta, lại được nâng lên trên tất cả mọi thụ tạo hay chăng! Không phải hay sao đó là vì nó quá được thương yêu và ưu đãi, khi nó được hiệp nhất nên một với Đấng Tạo Hoá nơi bản thân của Lời Hằng Sống! Như thế không phải là Người đã khiêu chiến với ta trước khi thi hành công cuộc này hay sao, để rồi sau đó, lại còn làm cho ta đầy những lẫn lộn!"
"Làm sao Đấng là Thiên Chúa lại có thể tự hạ mình cho đến độ đó được? Làm sao Người có thể chịu nổi con người là kẻ xấu xa như thế được? Sao ta lại có thể tự để cho mình trở thành tay sai đắc lực, trong việc làm cho ơn cứu chuộc trở nên thật phong phú và tuyệt vời như thế được?"
Đối với Satan thì hắn cho rằng Thiên Chúa đã chủ ý "khiêu chiến" với hắn. Thế nhưng, hắn đã lầm, là Đấng dựng nên hắn làm gì mà phải hạ cấp đến độ đấu với một tạo vật vô cùng thấp hèn như hắn. Hắn nghĩ như thế cũng chứng tỏ cho thấy hắn vẫn không thôi ngạo mạn, vẫn muốn ngang hàng với đổi thủ "Thiên Chúa" của mình, dù bấy giờ hắn không còn là Rồng nữa, mà chỉ là Con Thú tử biển lên mang tên Satan, bị đầy đọa trong hỏa ngục vô cùng khốn kiếp và khốn nạn, xứng với cái ngạo mạn bất chấp trời cao của hắn.
Về phần mình, những gì Satan cho rằng "Người khiêu chiến" thì thật ra chỉ là "thử thách" của một Vị Thiên Chúa đối với loài tạo vật đệ nhất trong tất cả mọi tạo vật được Ngài dựng nên trong 6 ngày, mà họ là loài tạo vật được Ngài dựng nên trước hết và trên hết vào ngày thứ nhất trong 6 ngày tạo dựng của mình, khi Ngài phán "hãy có ánh sáng" thì "liền có ánh sáng" (Khởi Nguyên 1:3). Sau đó, "Thiên Chúa thấy rằng ánh sáng tốt đẹp. Thiên Chúa phân rẽ ánh sáng và bóng tối" (Khởi Nguyên 1:4). Ở chỗ, Ngài tiết lộ cho các thần trời biết ý định nhập thể của Ngài, như Sách Khải Huyền (12:4) đã cho thấy, qua hình ảnh "người Phụ Nữ sắp sinh con".
như sau: "Con Rồng đứng chực sẵn trước mặt người Phụ Nữ sắp sinh con, để khi bà sinh xong là nó nuốt ngay con bà". Chính hình ảnh "người Phụ Nữ sắp sinh con" này cho thấy ý định nhập thể của Thiên Chúa đã tỏ cho Con Rồng là Luxiphe, đệ nhất thần cũng là đệ nhất tạo vật biết. Thế nhưng, chính vì hắn tỏ ra chống đối và bất tuân phục, ở chỗ: "Con Mãng Xà đứng chực sẵn trước mặt người Phụ Nữ sắp sinh con, để khi bà sinh xong là nó nuốt ngay con bà", nên mới xẩy ra tình trạng đúng như Thiên Chúa muốn "phân ánh sáng ra khỏi tối tăm": Tổng Thần Micae và 2/3 Thần lành vẫn tiếp tục là ánh sáng, vì sau cơn thử thách của Thiên Chúa, các vị được hiệp thông thần linh với "Thiên Chúa là ánh sáng" (1Gioan 1:5), còn Luxiphe và 1/3 thần dữ theo hắn bị "tống xuống đất", "mất chỗ đứng của mình trên trời", nghĩa là không được hiệp thông thần lihh với Thiên Chúa, muôn đời tồn tại trong tăm tối, trong gian dối, trong chết chóc.
Lý do chính yếu mà Satan cảm thấy Thiên Chúa "khiêu chiến" với mình là vì Ngài đã cố ý dựng nên một loài tạo vật có một bản tính thấp hèn hơn hắn, mà lại đặt lên trên hắn là đệ nhất tạo vật của Ngài, bằng cách chính Ngài lại nhập thể, mặc lấy nhân tính thấp hèn của họ, nơi người con được người Phụ Nữ sinh hạ. Với đầu óc vô cùng kiêu hãnh và ngạo mạn của một tạo vật mang danh Luxiphe như hắn, hắn không thể hiểu được nên đã không thể nào chịu được cuộc "khiêu chiến" của Đấng dựng nên hắn. Chính hắn, sau khi thảm bại ở hiệp thứ hai, nhào đầu xuống tận đáy hỏa ngục từ Đồi Canvê, vẫn cứ ngẩn ngơ thắc mắc:
"Có thể nào bản tính nhân loại, quá ư thấp kém hơn của ta, lại được nâng lên trên tất cả mọi thụ tạo hay chăng!... Làm sao Đấng là Thiên Chúa lại có thể tự hạ mình cho đến độ đó được? Làm sao Người có thể chịu nổi con người là kẻ xấu xa như thế được?", để rồi hắn tự hận mình đã vô tình trở thành tay sai đắc lực cho chính kẻ thù không đội trời chung của hắn, cho chính người con hắn rình nuốt đi, đến độ, hắn càng lộng lộn lên một cách điên cuồng với chính bản thân hắn: "Sao ta lại có thể tự để cho mình trở thành tay sai đắc lực, trong việc làm cho ơn cứu chuộc trở nên thật phong phú và tuyệt vời như thế được chứ?" - "Như thế không phải là Người đã khiêu chiến với ta trước khi thi hành công cuộc này hay sao, để rồi sau đó, lại còn làm cho ta đầy những lẫn lộn!" Cuối cùng, hắn đành phải công nhận rằng: "Người đã thắng ta".
"Người đã thắng":
Vâng, đúng thế, chính Satan đã thú nhận như thế, bao gồm cả cách thức mà Ngài đã sử dụng để thắng hắn ra sao nữa:
"Người đã thắng ta, bằng đức khiêm nhu và thanh bần của Người, đã chà đạp ta, bằng đức nhẫn nại của Người, và sau cùng, đã tước đoạt thượng quyền của ta trên thế gian, bằng Cuộc Khổ Nạn và Cái Chết kinh hoàng của Người".
Hắn cũng không ngần ngại chân nhận rằng hắn đã trở thành tay sai đặc lực của Ngài và cho Ngài một cách ngây ngô như con nít bảo sao nghe vậy, trong khi hắn đang rình nuốt Ngài:
"Trong việc thuyêt phục Giuđa nội phản Người, và những người Do Thái bắt Người phải chịu cực hình Tử Giá, ta chỉ làm cho mau đến hơn việc mình bị hủy hoại, và ơn cứu chuộc của loài người thôi..."
Luca 22: Xa-tan đã nhập vào Giu-đa, cũng gọi là Ít-ca-ri-ốt, một người trong Nhóm Mười Hai.4 Hắn đi nói chuyện với các thượng tế và lãnh binh Đền Thờ về cách thức nộp Người cho họ.5 Họ rất mừng và đồng ý sẽ cho hắn tiền.6 Hắn ưng thuận và tìm dịp tiện để nộp Đức Giê-su cho họ, lúc không có đám đông. (Luca 22)
Gioan 13: Ma quỷ đã gieo vào lòng Giu-đa, con ông Si-môn Ít-ca-ri-ốt, ý định nộp Đức Giê-su. (2) 21 Nói xong, Đức Giê-su cảm thấy tâm thần xao xuyến. Người tuyên bố: "Thật, Thầy bảo thật anh em: có một người trong anh em sẽ nộp Thầy."22 Các môn đệ nhìn nhau, phân vân không biết Người nói về ai.23 Trong số các môn đệ, có một người được Đức Giê-su thương mến. Ông đang dùng bữa, đầu tựa vào lòng Đức Giê-su.24 Ông Si-môn Phê-rô làm hiệu cho ông ấy và bảo: "Hỏi xem Thầy muốn nói về ai? "25 Ông này liền nghiêng mình vào ngực Đức Giê-su và hỏi: "Thưa Thầy, ai vậy? "26 Đức Giê-su trả lời: "Thầy chấm bánh đưa cho ai, thì chính là kẻ ấy." Rồi Người chấm một miếng bánh, trao cho Giu-đa, con ông Si-môn Ít-ca-ri-ốt.27 Y vừa ăn xong miếng bánh, Xa-tan liền nhập vào y. Đức Giê-su bảo y: "Anh làm gì thì làm mau đi! "28 Nhưng trong số các người đang dùng bữa, không ai hiểu tại sao Người nói với y như thế.29 Vì Giu-đa giữ túi tiền, nên có vài người tưởng rằng Đức Giê-su nói với y: "Hãy mua những món cần dùng trong dịp lễ", hoặc bảo y bố thí cho người nghèo.30 Sau khi ăn miếng bánh, Giu-đa liền đi ra. Lúc đó, trời đã tối.
Mathêu 26: Bấy giờ, một người trong Nhóm Mười Hai tên là Giu-đa Ít-ca-ri-ốt, đi gặp các thượng tế15 mà nói: "Tôi nộp ông ấy cho quý vị, thì quý vị muốn cho tôi bao nhiêu." Họ quyết định cho hắn ba mươi đồng bạc.16 Từ lúc đó, hắn cố tìm dịp thuận tiện để nộp Đức Giê-su.
Trong cuốn Thần Nhiệm Đô, Đức Mẹ đã cho chúng ta biết thêm về Satan, trong việc hắn rình nuốt con trẻ được Mẹ là Người Nữ hạ sinh nhưng bất thành một cách khốn đốn như sau:
"Chúng linh cảm thấy rằng, Cái Chết của Con Người vô tội kia, bị chúng âm mưu sát hại không thể nào là một con người bình thường, dám gây ra đại họa làm cho chúng bị sụp đổ. Bởi thế, chúng muốn rút lui và thôi xúi bẩy các người Do Thái cũng như bọn hành hình, như chúng đã làm cho tới lúc bấy giờ".
Mathêu 27:
19. Lúc tổng trấn đang ngồi xử án, thì bà vợ sai người đến nói với
ông: "Ông đừng nhúng tay vào vụ xử người công chính này, vì hôm nay, tôi chiêm
bao thấy mình phải khổ nhiều vì ông ấy". 20. Nhưng các thượng tế và kỳ
mục lại xúi đám đông đòi tha tên Ba-ra-ba mà giết Đức Giê-su.21 Tổng
trấn hỏi họ: "Trong hai người này, các người muốn ta tha ai cho các người? " Họ
thưa: "Ba-ra-ba! "22 Tổng
trấn Phi-la-tô nói tiếp: "Thế còn ông Giê-su, cũng gọi là Ki-tô, ta sẽ làm gì
đây? " Mọi người đồng thanh: "Đóng đinh nó vào thập giá! "23 Tổng
trấn lại nói: "Thế ông ấy đã làm điều gì gian ác? " Họ càng la to: "Đóng đinh nó
vào thập giá! "24 Tổng
trấn Phi-la-tô thấy đã chẳng được ích gì mà còn thêm náo động, nên lấy nước rửa
tay trước mặt đám đông mà nói: "Ta vô can trong vụ đổ máu người này. Mặc các
người liệu lấy! "25 Toàn
dân đáp lại: "Máu hắn cứ đổ xuống đầu chúng tôi và con cháu chúng tôi! "26 Bấy
giờ, tổng trấn phóng thích tên Ba-ra-ba cho họ, còn Đức Giê-su, thì ông truyền
đánh đòn, rồi trao cho họ đóng đinh vào thập giá".
Thế nhưng, đến khi Satan biết được chính con trẻ được Người Nữ hạ sinh ấy rồi, con trẻ mà hắn cứ rình để nuốt đi cho bằng được ấy, thì hắn chẳng những không dám nuốt, mà còn không cho ai đụng đến Ngài nữa, thế nhưng, hắn không nuốt thì thành phần tay sai được hắn xui bẩy trước đó, như Giuđa và dân Do Thái, lại cứ nuốt con trẻ, như trước kia, ở hiệp đầu của trận chiến thiêng liêng giữa hắn và con người, giòng nước hắn phun ra từ miệng Con Rồng để nhận chìm hay cuốn trôi Người Nữ được ban cho đôi cánh đại bàng để bay vào sa mạc là nơi hắn không thể tới ấy, đã được đất là nhân tính của con người, qua hai nguyên tổ, đã há miệng ra uống cạn giòng nước gian dối cám dỗ của hắn thế nào, thì nay cũng vẫn thứ đất nhân tính bị nhiễm lây nguyên tội ấy, qua thành phần tay sai bị hắn xui bẩy, là Giuđa và dân Do Thái, cũng nuốt con trẻ hắn không còn muốn nuốt nữa như vậy.
Và chính vì thế, cuối cùng, hắn chẳng những thua chính con trẻ mà chính hắn rình nuốt đi, mà còn thua cả chính thành phần tay sai của hắn, thành phần quay ra phản chống hắn, đâm cho hắn một cái từ bên trong, một nhất dao đã khiến hắn bị trọng thương, mà còn bị tử thương vô cùng thảm thương sau đó ở trên Đồi Canvê, hắn chính thức bị con trẻ mà hắn rình nuốt đi, cũng chính là giòng dõi Người Nữ trong bản án nguyên tội (xem Khởi Nguyên 3:15): "tước đoạt thượng quyền của ta trên thế gian, bằng Cuộc Khổ Nạn và Cái Chết kinh hoàng của Người". Trong cuốn Thần Nhiệm Đô, Đức Mẹ đã cho chúng ta biết thảm cảnh hắn bị như thế bằng những lời lẽ sau đây:
"Chúa nói lời thứ sáu: 'Đã hoàn tất mọi sự!' Luxiphe và bọn lâu la của hắn được biết rằng, mầu nhiệm Nhập Thể và Cứu Chuộc giờ đây đã thành tựu và hoàn trọn, theo ấn định của đức khôn ngoan thần linh. Vì chúng cảm thấy 1: Đức Kitô, Đấng Cứu Thế của chúng ta, đã ngoan ngoãn hoàn thành ý muốn của Chúa Cha hằng hữu; 2: Người đã hoàn tất mọi lời hứa và các lời tiên tri, mà các Cha Ông đã cho thế giới biết; 3: đức khiêm nhượng và tuân phục của Người, đã bù đắp lại việc cao ngạo cũng như việc bất tuân phục của chúng ở trên trời, ở tại việc chúng không chịu lụy phục và công nhận Người là Cao Cả hơn chúng, nơi xác thể con ngươi; 4: giờ đây, bởi đức khôn ngoan của Thiên Chúa, chúng bị hạ xuống và bị khống chế cách đích đáng, bởi chính Chúa là Đấng chúng khinh khi. Địa vị cao cả, cũng như công nghiệp vô cùng của Chúa Kitô, trong ngay giây phút ấy, cần phải thi hành sứ vụ cùng với quyền năng của một vị Thẩm Phán, trên các thiên thần và loài người, như Chúa Cha hằng sống đã trao cho Người. Giờ đây Người áp dụng năng quyền này, bằng việc đổ bản án này lên Luxiphe cùng tất cả đồ đệ của hắn, để, bị kết án cho lửa đời đời thiêu đốt, lập tức chúng chuồn ngay xuống tận đáy hoả ngục. Bản án này cũng được bao gồm trong lời tuyên ngôn thứ bảy: 'Cha ơi, Con phó linh hồn Con trong tay Cha!' (Lc.23:46). Vị Nữ Vương quyền uy và Thân Mẫu, cũng theo ý muốn của Con mình là Chúa Giêsu, và hợp với mệnh lệnh của Người, Mẹ truyền cho Luxiphe và mọi qủi ma đi xuống đáy hỏa ngục. Bởi những lệnh truyền này của vị Thượng Hoàng và của vị Nữ Vương, mà từ Canvê, các tà thần cút mất, và lao đầu xuống tận đáy hỏa ngục, còn dữ dội và chớp nhoáng, hơn là một tia sáng đánh ngang qua những đám mây nứt nẻ"
Có thể nói, hành động Satan cùng bọn ngụy thần của hắn nhào xuống tận đáy hỏa ngục như thế đã ảnh hưởng đến cả trái đất này, đến độ, đã gây ra hiện tượng "đất rung đá vỡ" và "động đất", như được Thánh Mathêu là vị thánh sử duy nhất trong 4 thánh sử nói chung và 3 thánh sử của bộ Phúc Âm Nhất Lãm nói riêng, thuật lại như sau:
Mathêu 27:
Đức Giê-su lại kêu một tiếng lớn, rồi trút linh hồn. 51 Ngay
lúc đó, bức màn trướng trong Đền Thờ xé ra làm hai từ trên xuống dưới. Đất rung
đá vỡ.52 Mồ
mả bật tung, và xác của nhiều vị thánh đã an nghỉ được trỗi dậy.53 Sau
khi Chúa trỗi dậy, các ngài ra khỏi mồ, vào thành thánh, và hiện ra với nhiều
người.54 Thấy
động đất và các sự việc xảy ra, viên đại đội trưởng và những người cùng ông canh
giữ Đức Giê-su đều rất đỗi sợ hãi và nói: "Quả thật ông này là Con Thiên Chúa."
Đúng là Âm Mưu Hỏa Ngục đã hoàn toàn xẩy ra trong thời gian, càng ngày càng ứng nghiệm chẳng những với thực tế thời đại, nhất là thời đại của chúng ta đây, vì nó không thể không xẩy ra, bởi đã được chính Mạc Khải Thần Linh cho biết ngày trong Thánh Kinh rồi vậy.
4- Cuộc chiến khốc liệt đến tận thế
Chính Satan, sau khi hoàn toàn bị thảm bại bởi giòng dõi người nữ là một "Giêsu Nazarét Vua Do Thái - INRI" khổ nạn và tử giá trên Đồi Canvê, đúng như lời hứa cứu độ của Thiên Chúa trong bản án nguyên tội của Ngài (xem Khởi Nguyên 3:15), và sau khi hoàn hồn nghĩ lại, không ngờ chính hắn lại là tay sai đắc lực cho công cuộc tận diệt vương quốc của hắn, bởi Con Trẻ được Người Nữ hạ sinh mà hắn rình để nuốt đi (xem Khải Huyền 12:4), cũng như sau khi nghe bọn quỉ trung thần của hắn tung ra âm mưu hỏa ngục để phản công, và phá hủy Vương Quốc của Thiên Chúa trên trần gian nói chung, và Giáo Hội của Chúa Kitô nói riêng, đặc biệt là thành phần Kitô hữu ưu tú của Giáo Hội, thành phần mà hắn đã phải công nhận là khó lòng mà thắng nổi, và cần phải thực hiện một trận chiến khốc liệt cho đến tận thế.
Tại sao? - Tại vì, như chính mạc khải thần linh trong Sách Khải Huyền (đoạn 12) cho biết, sau khi hắn thua cả hai hiệp đầu nói chung, nhất là thua Người Nữ sinh Con Trẻ mà hắn rình nuốt đi nhưng không được, thì tỏ ra "giận cá chém thớt", ở chỗ, tấn công giòng dõi của Người Nữ.
Sau đây là chính những lời của Satan tỏ ra hận thù với cả hai Mẹ Con nói chung, người mẹ nói riêng, mà hắn đã được Thiên Chúa, trong ngày tạo dựng thứ nhất, tỏ ra cho biết, khi Ngài phân ánh sáng ra khỏi bóng tối, bằng cách, Ngài đã mạc khải ý định nhập thể của Ngài ra cho chung các thần trời, trong đó hắn là đệ nhất thần, cũng là đệ nhất của mọi tạo vật được Thiên Chúa dựng nên.
"Từ ngày mà con người đầu tiên được tạo dựng, ta đã tỉnh táo tìm tòi Họ để tiêu diệt Họ... Cả Người Đàn Bà ấy nữa, đó là Mẹ của Người, cũng là kẻ thù của ta, sao lại cũng có một mãnh lực bất khả thắng, trong việc Bà chống lại ta như vậy? Một quyền năng như thế, nơi một tạo vật tầm thường, là một điều mới lạ, chắc chắn Bà có được quyền năng này từ Ngôi Lời Thần Linh, Đấng đã được Bà mặc cho xác thể nhân loại... Nhờ Người Đàn Bà này, Đấng Toàn Năng đã không thôi khiêu chiến chống lại ta, mặc dù, theo bản tính kiêu ngạo của mình, ta đã ghét Bà, từ lúc nhận ra Bà, qua hình ảnh của Bà, một dấu hiệu ở trên trời".
Sau đây là chính mạc khải thần linh, được ghi lại trong Sách Khải Huyền, về Trận Chiến Thiêng Liêng mà hắn đã bị thua cả 2 hiệp đầu: ở hiệp nhất, hắn thua ở chỗ hắn đã sát hại hụt cả 2 Mẹ Con đối thủ vô cùng lợi hại này của hắn, khi nhầm lẫn hai Mẹ Con này là hai nguyên tổ loài người, và ở hiệp 2, hắn bị chính hai Mẹ Con bị hắn vô cùng ghen ghét hận thù này đạp nát đầu, nhưng hắn cùng bọn ma quỉ của hắn vẫn quyết chí gỡ gạc ở hiệp 3, bằng cách, đấu với con cái của 2 Mẹ Con loài người thua kém hắn về bản tính nhưng bất khả thắng về ân sủng ấy của hắn. Câu Thánh Kinh quan trọng này, nhất là liên quan đến hiệp 3 của Trận Chiến Thiêng Liêng như sau:
13 Khi Con Rồng thấy mình đã bị tống xuống đất, nó liền đuổi bắt người Phụ Nữ đã sinh con trai.14 Bà được ban cho đôi cánh đại bàng, để bay vào sa mạc, vào nơi dành cho bà, tại đó bà được nuôi dưỡng một thời, hai thời và nửa thời, ở xa Con Rắn.15 Từ miệng, Con Rắn phun nước ra đằng sau bà như một dòng sông, để cuốn bà đi.16 Nhưng đất cứu giúp bà: đất há miệng ra uống cạn dòng sông từ miệng Con Rồng phun ra.17 Con Rồng nổi giận với người Phụ Nữ và đi giao chiến với những người còn lại trong dòng dõi bà, là những người tuân theo các điều răn của Thiên Chúa và giữ lời chứng của Đức Giê-su.18 Rồi nó đứng trên bãi cát ngoài biển.
Con Rồng "đứng trên bãi cát ngoài biển" đây nghĩa là gì, nếu không phải khi bị tống xuống đất từ chỗ đứng trên trời bị mất của mình, hắn đã trở thành Satan là Con Thú từ biển tiến lên, và nếu biển ám chỉ thế gian, như đất ám chỉ nhân tính của con người là nơi Con Thú từ đất xuất hiện, thì cát đây ám chỉ những thứ phù du của thế gian, hay thành phần bị thế gian tục hóa theo Satan, được Satan cùng bọn hỏa ngục của hắn sử dụng để tấn công thành phần Kitô hữu ưu tú, hầu tục hóa thành phần Kitô hữu ưu tú này. Thế nên, chúng ta chẳng lạ gì ĐTC Phanxicô trong 2 năm liền, khi vừa lên ngai tòa Thánh Phêrô phục vụ Giáo Hội, cứ vào dịp trao đổi mừng chúc Giáng Sinh hằng năm, ngài đã bắt mạch thứ bệnh hoạn tục hóa này nơi hàng giáo phẩm phục vụ ở Tòa Thánh Vatican của ngài, như Giáng Sinh 2014, ngài đã liệt kê15 chứng bệnh cần được điều trị, trong "bản kiểm kê các chứng bệnh của tòa thánh / the catalogue of curial diseases",để rồi vào dịp Giáng Sinh năm 2015, ngài đã kèm theo toa thuốc chữa trị thứ bệnh hoạn tục hóa vô cùng nguy hại này, bằng cách ngài đã cống hiến "những
thứ kháng sinh của tòa thánh - curial antibiotics" cho riêng nội bộ Giáo Hội cũng như cho chung phần rỗi của nhân loại trong chính thời điểm khủng hoảng đức tin chưa từng thấy hiện nay.
Dưới đây là những lời của Satan, sau khi nghe bọn quỉ trung thần của hắn bày mưu hiến kế, đã có những nhận định rất chính xác và hết sức độc hiểm, nhất là đối với thành phần Kitô hữu ưu tú, thành phần được Sách Khải Huyền, trong đoạn vừa được trích dẫn trên đây, cho biết rằng "những người tuân theo các điều răn của Thiên Chúa và giữ lời chứng của Đức Giê-su", thành phần đối thủ chính yếu của Satan, cần phải bị hắn tập trung tấn công cho đến khi hoàn toàn triệt hạ họ.
"Ta rất cám ơn các ngươi về những ý kiến của các ngươi: ta chuẩn y chúng, và thừa nhận tất cả những ý kiến đó; đối với những kẻ không tuyên xưng lề luật được Đấng Cứu Thế ban bố cho loài người, thì thực hiện những đề nghị này cũng dễ thôi, tuy nhiên, với những ai chấp nhận và nắm giữ những lề luật này, nó lại là một việc khó khăn đấy. Thế nhưng, ta quyết nhắm tất cả cơn giận dữ của ta vào việc chống lại lề luật này, cũng như vào việc chống lại những ai theo lề luật đó, và ta sẽ hết sức gắt gao bắt bớ những ai nghe theo giáo huấn của Đấng Cứu Thế, và trở nên môn đệ của Người; công cuộc chống lại những sự ấy phải là cuộc chiến khốc liệt của chúng ta cho đến tận thế. Nơi Giáo Hội mới này, ta phải cố gắng gieo rắc cỏ lùng (Mt.14:25), những tham vọng, lòng ham hố, tính sắc dục, và những ghen ghét sát hại, cùng với tất cả những tính hư nết xấu khác, mà ta là đầu não. Bởi vì, một khi những tội lỗi này tăng lên và phát triển giữa thành phần tín hữu, thì, cùng với tính trái khuấy và lòng vô ơn của họ nữa kèm theo, chúng sẽ chọc giận Thiên Chúa, và sẽ thật sự làm cho con người mất đi những sự trợ giúp của ân sủng, nhờ các công nghiệp của Đấng Cứu Thế để lại cho họ. Để rồi, chừng nào họ đánh mất đi những phương tiện cứu rỗi này, chúng ta sẽ chắc chắn chiếm được họ. Chúng ta cũng phải thiết thực trong việc làm yếu đi lòng đạo đức, cũng như tất cả những gì là linh thiêng và thần thánh; làm cho họ không nhận thức được quyền lực của các Bí Tích Thánh, để họ đến lãnh nhận các Bí Tích Thánh này, khi đang mắc tội trọng, hay ít là lãnh nhận, mà không sốt sắng và sùng mộ gì. Vì những Bí Tích Thánh này linh thiêng, nên cần con người phải nhận lãnh bằng một ý muốn ngay chính, mới rút được những hoa trái của các Bí Tích ấy. Khi nào họ khinh thường phương dược chữa bệnh, họ sẽ bị kiệt sức trong cơn bệnh, và khó có thể đứng vững nổi, trước các mưu chước cám dỗ của chúng ta; họ sẽ không thấy được những việc lừa đảo của chúng ta, tâm trí của họ sẽ không màng chi đến việc tưởng nhớ đến Đấng Cứu Thế của họ, cũng như đến việc cầu bầu của Mẹ Người. Thế là lòng vô ơn bất nghĩa ngu dại của họ sẽ làm cho họ bất xứng với ân sủng, và chọc giận Thiên Chúa cũng là Đấng Cứu Thế của họ, đến nỗi, Người không ban cho họ các ơn trợ giúp của Người nữa. Ta ước là, trong mọi sự này, tất cả các ngươi hãy nhiệt tình sát cánh với ta, đừng để mất giờ hay lỡ cơ hội thi hành những mệnh lệnh của ta".
Trận Chiến Thiêng Liêng ở hiệp thứ 3 này, liên quan trực tiếp đến thánh phần Kitô hữu ưu tú, là môn đệ chứng nhân trung thực và sống động của Chúa Kitô, đã được chính Người báo trước cho các môn đệ tông đồ của mình như sau:
Gioan 15: Nếu thế gian ghét anh em, anh em hãy biết rằng nó đã ghét Thầy trước.19 Giả như anh em thuộc về thế gian, thì thế gian đã yêu thích cái gì là của nó. Nhưng vì anh em không thuộc về thế gian và Thầy đã chọn, đã tách anh em khỏi thế gian, nên thế gian ghét anh em.20 Hãy nhớ lời Thầy đã nói với anh em: tôi tớ không lớn hơn chủ nhà. Nếu họ đã bắt bớ Thầy, họ cũng sẽ bắt bớ anh em. Nếu họ đã tuân giữ lời Thầy, họ cũng sẽ tuân giữ lời anh em.21 Nhưng họ sẽ làm tất cả những điều ấy chống lại anh em, vì anh em mang danh Thầy, bởi họ không biết Đấng đã sai Thầy.
Gioan 16:
Thầy nói với anh em những điều ấy, để trong Thầy anh em được bình an. Trong
thế gian, anh em sẽ phải gian nan khốn khó. Nhưng can đảm lên! Thầy đã thắng thế
gian." (33)
Căn cứ vào chính những lời Chúa Giêsu cảnh báo cho thành phần môn đệ tông đồ của Người sau Bữa Tiệc Ly, chúng ta thấy Người hoàn toàn không hề nhắc đến tên Satan và bọn ngụy thần của hắn một tí nào hết, mà chỉ nói đi nói lại về "thế gian" cả chục lần. Như thế thì những gì người viết suy diễn về hình ảnh "Con Rồng 'đứng trên bãi cát ngoài biển' ... đây ám chỉ những thứ phù du của thế gian, hay thành phần bị thế gian tục hóa theo Satan, được Satan cùng bọn hỏa ngục của hắn sẽ sử dụng để tấn công thành phần Kitô hữu ưu tú, hầu tục hóa thành phần này".
Vấn đề được đặt ra ở đây là, nếu satan và bọn ngụy thần của hắn đã hoàn toàn bị thảm bại ở hiệp 2 của Trận Chiến Thiêng Liêng giữa Satan và hai Mẹ Con đối thủ của hắn, nghĩa là vương quốc của hắn đã hoàn toàn bị tận diệt rồi, thì làm sao hắn còn có thể trở lại sàn đấu ở vào hiệp 3 này chứ? Xin thưa, là vì chính Thiên Chúa đã tự động thả hắn ra, như mạc khải thần linh đã tiết lộ trong Sách Khải Huyền ở ngay đầu đoạn 20 như sau:
Khải Huyền 20:
Bấy giờ tôi thấy một thiên thần từ trời xuống, tay cầm chìa khoá
vực thẳm và một dây xích lớn.2 Người
bắt lấy Con Mãng Xà, tức là Con Rắn xưa, cũng là ma quỷ hay Xa-tan, và xích nó
lại một ngàn năm.3 Người
quăng nó vào Vực thẳm, rồi đóng cửa và niêm phong lại, để nó không còn mê hoặc
các nước, cho đến khi hết một ngàn năm ấy. Sau đó, nó phải được thả ra trong một
thời gian ngắn.... 7 Hết
một ngàn năm ấy, Xa-tan sẽ được thả ra khỏi ngục.
Vấn đề tiếp tục được đặt ra là, tại sao Thiên Chúa biết được Satan là tên cám dỗ toàn thể thế gian, vô cùng lợi hại và nguy hiểm đối với vương quốc Thiên Chúa, đã được Ngài thiết lập trên thế gian bởi Con Trẻ được Người Nữ hạ sinh, vậy mà Ngài cứ liều thả hắn ra làm gì vậy?
Như người viết đã từng đề cập đến, đó là vì Ngài muốn chấp hay bất chấp hắn, thách hắn xem hắn có thể phá hủy được Vương Quốc của Ngài đã thiết lập nơi Giáo Hội của Chúa Kitô hay chăng. Ngài biết chắc chắn rằng hắn sẽ chẳng những không làm gì được, mà còn, trái lại, sẽ vĩnh viễn thảm bại, càng nhục nhã hơn nữa, bởi bị chính thành phần đồ đệ thấp hèn của Chúa Kitô đạp nát đầu, và nhờ đó Lòng Thương Xót của Ngài, một Lòng Thương Xót đã được tỏ ra cho tới tột độ trên Thánh Giá Chúa Kitô, một Lòng Thương Xót vẫn cần phải được, qua giòng thời gian và lịch sử của loài người, từ sau biến cố Vượt Qua Cứu Độ của Chúa Giêsu Thiên Sai Cứu Thế, càng ngày càng phải được tỏ hiện hoàn toàn và trọn hảo hơn nơi chung loài người, cũng như nơi từng tâm hồn được cứu độ bởi lòng thương xót vô cùng bất tận của Ngài.
Ngài đã biết trước được đường đi nước bước và chiến thuật quỉ quyệt của hắn cùng đồng bọn của hắn trong hiệp 3, cũng là hiệp cuối cùng định đoạt số kiếp đời đời bất hạnh vô cùng khốn nạn của hắn, vì hắn càng ra tay, càng trở thành tay sai đắc lực cho chính những gì Thiên Chúa muốn tỏ hết tình yêu vô cùng nhân hậu của Ngài cho loài người. Chính trong Sách Khải Huyền, Ngài đã cho chúng ta biết về âm mưu hỏa ngục tấn công Giáo Hội Chúa Kitô nói chung, và thành phần Kitô hữu ưu tú là môn đệ trung thực của Chúa Kitô nói riêng như sau:
Khải Huyền 20: Nó sẽ ra đi mê hoặc các nước ở khắp bốn phương thiên hạ là Gốc và Ma-gốc, và tập hợp chúng lại để giao chiến; số chúng nhiều như cát biển.9 Chúng tiến lên lan tràn khắp mặt đất, bao vây doanh trại dân thánh và Thành Đô được Thiên Chúa yêu chuộng.
Ở hiệp ba của Trận Chiến Thiêng Liêng này, nếu bên Vương Quốc của Thiên Chúa, bên Mẹ Con đối thủ toàn thắng của Satan, có thành phần Kitô hữu ưu tú là mục tiêu nhắm tới của Satan, thành phần vừa được Sách Khải Huyền nhắc đến như "doanh trại dân thánh và Thành Đô được Thiên Chúa yêu chuộng", thì bên hắn cũng có những thành phần tay sai của hắn, được hắn tuyển mộ ngay trên thế gian, trong loài người, nơi tất cả các nước, thành phần này được Sách Khải Huyền điểm danh là "Gốc và Magốc", như một đạo quân đông "như cát biển". Đến đây, chúng ta thấy rõ hơn nữa ý nghĩa về hình ảnh "Con Rồng đứng trên bãi cát ngoài biển", nghĩa là hắn điểu khiển đạo quân "Gốc và Magốc... nhiều như cát biển".
Như thế, ở hiệp thứ ba này, chính Con Rồng chính thức ra mặt, chứ không phải là Con Thú từ biển lên là Satan ở hiệp thứ 1 và hiệp thứ 2, vì Satan đã thua ở cả 2 hiệp đầu này rồi. Sự kiện Con Rồng cần phải đích thân phải xuất hiện ở hiệp thứ 3 trong Trận Chiến Thiêng Liêng này, cũng đủ cho thấy hiệp thứ 3 này vô cùng hệ trọng đối với hắn, vì theo hắn, thắng được hiệp cuối này thì hắn đã thực sự toàn thắng cả 3 hiệp.
Nếu "doanh trại dân thánh và Thành Đô được Thiên Chúa yêu chuộng" ám chỉ chính Giáo Hội và "những người tuân theo các điều răn của Thiên Chúa và giữ lời chứng của Đức Giê-su", thì Đạo Quân "Gốc và Magốc" đây, theo người viết, ám chỉ hai chủ nghĩa vô thần và duy vật là 2 chủ nghĩa đã làm chủ toàn thế thế giới và từng con người được sinh ra từ thế kỷ 17 tới tận thế: trước hết là chủ nghĩa vô thần, như Gốc, xuất hiện trước, rồi sau đó mới tới duy vật là Magốc.
"Gốc" - ám chỉ chủ nghĩa vô thần xuất hiện trước, có thể nói từ Thời Minh Tri / Enlightenment Age, cũng được gọi là Thời Lý Trí, thời con người bắt đầu trở nên vô thần theo chiều hướng "ego sum qui sum - tôi nghĩ nên tôi có / tôi là" của triết gia Pháp quốc René Descartes, và càng tột đỉnh vô thần hơn bao giờ hết, khi con người nhận thức được nhân quyền của mình sau Thế Chiến Thứ II (1939-1945), nhất là từ thập niên 1960 cho tới bây giờ.
"Magốc" - ám chỉ chủ nghĩa duy vật xuất hiện sau đó, nhưng vẫn bất khả phân ly với chủ nghĩa vô thần, dù thực tế cho thấy cộng sản, tiêu biểu cho vô thần, vẫn gọi chung là nạn cộng sản vô thần, và duy vật, thuộc thế giới tự do tư bản, vẫn kính chống nhau về chính sách và chế độ trong lịch sử cận đại và hiện đại, nhưng cả hai đều chung một chủ đích và mục tiêu, đó là thiết lập một Trật Tự Thế Giới Mới - New World Order, một thế giới chỉ sống theo tự nhiên, hoàn toàn duy vật, nhất là trong thời đại khoa học thực nghiệm và văn minh kỹ thuật tân tiến thực dụng, không còn gì là siêu nhiên, là đức tin, là thần linh, là ân sủng, đúng như chiều hướng của Tam Điểm, hoàn toàn trở nên vô thần, không còn chỗ đứng cho Thiên Chúa là chủ tể lịch sử loài người nữa, mà chỉ có con người trên hết, theo chiều hướng duy nhân bản và tương đối hóa tất cả mọi sự về luân thường đạo lý, nhưng lại tuyệt đối hóa tất cả những gì con người nghĩ và con người muốn, đúng như chủ trương vô thần của họ "ego sum qui sum"!
Thế nhưng, như chúng ta đã biết trước kết quả của hiệp thứ ba này rồi, cho dù hiệp ba này đang diễn ra, càng ngày càng "khốc liệt" hơn bao giờ hết, như những gì diễn ra trong chính mùa đại dịch covid-19 toàn cầu chưa từng thấy trong lịch sử loài người, càng ngày càng tăm tối mù mịt, một tình trạng mù mịt tối tăm, chẳng những gây ra bởi chính vi khuấn corona như vô hình và đột biến khôn lường, cho tới nay, cả 9 tháng trời, từ tháng 11/2019 đến nay, 8/2020, thành phần chuyên gia đệ nhất thế giới về truyền nhiễm, vẫn chưa nhận ra chân tướng của nó để mà đối phó, mà còn là một tình trạng tối tăm mù mịt đến độ con người không còn nhìn thấy nhau nữa, đụng nhau ngã xuống ào ào và ầm ầm, bởi khuynh hướng càng ngày càng chia rẻ thì chết của họ, một tình trạng tăm tối mà chỉ có phép lạ của Lòng Thương Xót Chúa mới cứu nổi loài người.
Cho dù như thế chăng nữa, kết cục của Trận Chiến Thiêng Liêng ở hiệp ba vô cùng quan trọng đối với Con Rồng này, chúng ta thực sự đã biết được, trước hết, qua Thánh Long Mộng Phố (Louis Montfort) vào đầu thế kỷ 18, sau nữa, từ Thánh Mẫu Fatima vào đầu thế kỷ 20, và sau hết bởi chính mạc khải thánh kinh, được thứ tự trích dẫn dưới đây.
Trước hết, qua Thánh Long Mộng Phố, ngay từ đầu thế kỷ 18, trong tác phẩm về Thánh Mẫu lừng danh của ngài là "Thành Thực Sùng Kính Mẹ Maria", ở đoạn 50.7 và 54 như thế này:
"Cuối cùng, Mẹ Maria cần phải trở thành một đạo binh dàn trận kinh hoàng đối với ma quỉ và thành phần theo hắn, nhất là vào những thời buổi sau này. Đối với Satan, vì biết rằng mình không còn bao nhiêu thời gian – hiện nay còn ít hơn bao giờ hết – để hủy hoại các linh hồn, đã gia tăng các nỗ lực của hắn và những cuộc công kích của hắn hằng ngày. Hắn sẽ không ngần ngại khuấy động lên những cuộc bách hại tàn ác và đặt các thứ cạm bẫy xảo quyệt đối với thành phần tôi tớ trung thành và con cái của Mẹ Maria, thành phần hắn thấy khó chế ngự hơn những kẻ khác".
"Thiên Chúa đã chẳng những gây nên một mối hận thù duy nhất mà còn ‘nhiều thù hận’, chẳng những giữa Mẹ Maria và Satan mà còn giữa miêu duệ của Mẹ với giòng dõi của hắn nữa. Tức là Thiên Chúa đã gây nên những mối hận thù, những thứ ác cảm và những thứ căm ghét giữa con cái chân thực và thành phần tôi tớ của Đức Trinh Nữ với con cái và thành phần làm tôi của ma quỉ. Giữa hai bên không có vấn đề mến thương và cảm tình với nhau. Con cái của Belial, thành phần tôi tớ của Satan, những kẻ làm bạn với thế gian – vì chúng tất cả đều là một và giống như nhau – bao giờ cũng đã ra tay bách hại và sẽ bách hại nhiều hơn bao giờ hết sau này những ai thuộc về Đức Trinh Nữ, như Cain xưa đã bách hại Abel em mình, cũng như Esau đối với Giacóp em mình. Đó là những mẫu về thành phần gian ác và thành phần công chính. Thế nhưng, Mẹ Maria khiêm hạ bao giờ cũng chiến thắng trên Satan, một kẻ kiêu căng, và cuộc chiến thắng của Mẹ lớn lao tới nỗi Mẹ sẽ đạp nát đầu của hắn là chính ngai vàng kiêu căng của hắn. Mẹ sẽ lột mặt lạ xảo quyệt rắn rết của hắn và sẽ phơi bày những âm mưu gian ác của hắn. Mẹ sẽ làm tiêu tan những dự án quỉ ma của hắn, và Mẹ sẽ gìn giữ thành phần tôi trung của Mẹ khỏi móng vuốt ác độc của hắn cho tới tận cùng thời gian.
"Thế nhưng, quyền năng của Mẹ trên các thần dữ đặc biệt sẽ tỏ ra vào những thời buổi sau này, khi mà Satan sẽ rình cắn gót chân Mẹ, tức là cắn thành phần tôi tớ khiên hạ của Mẹ và con cái bần cùng của Mẹ, thành phần Mẹ sẽ làm dậy lên để chống lại hắn. Trước mắt của thế gian thì họ chỉ là những gì nhỏ mọn và bần cùng, và giống như gót chân, thấp hèn trước mắt thế gian của tất cả mọi người, bị giầy xéo và chà đạp như gót chân đối với các phần thể khác trong thân thể vậy. Thế nhưng, bù lại, chính vì thế mà họ sẽ được trở nên phong phú trong ân sủng của Thiên Chúa là những gì Mẹ Maria sẽ dồi dào tuôn đổ xuống trên họ. Họ sẽ nên cao cả và được tôn vinh trong thánh đức trước nhan Thiên Chúa. Họ sẽ trổi vượt trên tất cả mọi tạo vật bởi lòng nhiệt thành cao cả của họ, và họ sẽ được ơn trợ giúp thần linh nâng đỡ đến nỗi, liên kết với Mẹ Maria, họ sẽ đạp nát đầu Satan bằng gót chân của họ, tức là bằng lòng khiêm hạ của họ, để mang chiến thắng về cho Chúa Giêsu Kitô".
Sau nữa, kết thúc Trận Chiến Thiêng Liêng ở hiệp ba vô cùng "khốc liệt" đối với Satan và bọn nguỵ thần của hắn, còn được chính Mẹ Maria, như thể Mẹ muốn xác nhận những gì đã được Thánh Long Mộng Phố tiên báo là đúng, thì Mẹ, vào ngày 13/7/1917, thời điểm Mẹ tiết lộ toàn bộ Bí Mật Fatima 3 phần, liên quan đến phần rỗi vô cùng cao quí của chung loài người, nhất là của riêng thành phần Kitô hữu thuộc Giáo Hội Chúa Kitô, bằng việc, trên hết và trước hết, ở cuối phần hai của Bí mật Fatima này, Mẹ đã quyết đoán "cuối cùng, Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ sẽ thắng".
"Cuối cùng, Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ sẽ thắng" như thế nào, đã được trả lời ngay sau đó ở phần ba của Bí Mật Fatima ấy, một thị kiến Mẹ đã cho thấy Mẹ toàn thắng qua Đạo Binh Dàn Trận của Mẹ, cũng là Đạo Binh Thương Xót hoàn toàn nên giống Mẹ, một đạo binh bao gồm đủ mọi thành phần trong Giáo hội, nơi đoàn Kitô hữu từ giáo hoàng trở xuống giáo dân, với đức tin bất khuất và mãnh liệt hơn an hết, đã tiến lên tới tận tột đỉnh của một ngọn núi dốc đứng, để có thể nên một với Chúa Kitô tử giá, nơi cử chỉ họ quì cầu nguyện dưới chân cây Thánh Giá cao lớn trên đỉnh núi, phản ảnh trên Đồi Canvê xưa, Mẹ cùng với tông đồ Gioan và môn đệ Maria Mai Đệ Liên ở dưới chân Thánh Giá Chúa Kitô (xem Gioan 19:25), và cuối cùng, họ đã bất ngờ bị một toán lính sát hại, khiến máu tử đạo của họ trở nên như máu Chúa Kitô tiếp tục đổ ra cho phần rỗi của những ai tìm kiếm và tin vào lòng thương xót Chúa.
Sau đây là nguyên văn thị kiến phần ba của Bí Mật Fatima, được Thánh Mẫu Mân Côi Fatima Toàn Thắng, tỏ cho 3 Thiếu Nhi Fatiam thụ khải biết vào lần hiện ra thứ ba ngày 13/7/1917, và cũng đã được ĐTC Gioan Phaolô II, vị giáo hoàng đã đọc và cảm thấy hoàn toàn ứng nghiệm nơi chính bản thân ngài, sau sự kiện ngài bị ám sát chết hụt ở Quảng rường Thánh Phêrô ngày 13/5/1981, thời điểm đúng 64 năm sau khi Mẹ hiện ra ở Fatima lần đầu tiên 13/5/1917, phần bí mật thứ ba này đã được chính thức công bố và phổ biến bởi Thánh Bộ Tín Lý Đức Tin cho toàn thể Giáo Hội và thế giới biết vào ngày 26/6/2000:
“Sau hai phần con đã diễn tả, thì ở bên trái của Đức Mẹ và cao hơn một chút, chúng con thấy có một vị Thiên Thần cầm một lưỡi gươm cháy lửa nơi tay trái; thanh gươm chớp chớp phát ra những ngọn lửa như muốn thiêu đốt thế giới; tuy nhiên, những ngọn lửa ấy đã bị tắt mất trước ánh quang sáng ngời từ bàn tay phải của Đức Mẹ phát ra chiếu về phía vị Thiên Thần, bởi thế, lấy bàn tay phải của mình mà chỉ xuống trái đất, vị Thiên Thần đã kêu lớn tiếng rằng: ‘Hãy ăn năn đền tội, hãy ăn năn đền tội, hãy ăn năn đền tội!’. Rồi chúng con thấy một vị Giám Mục mặc Áo Trắng, ‘mà chúng con có cảm nhận đó là Đức Thánh Cha’, trong một vùng sáng mênh mông là Thiên Chúa, ‘giống như người ta thấy mình đi ngang qua trước một tấm gương soi’. Các vị Giám Mục, Linh Mục, Tu Sĩ nam nữ khác đang tiến lên một ngọn núi dốc đứng, trên đỉnh có một cây Thập Giá lớn, được làm bằng những thân cây nứt nẻ như loại thân cây điên điển còn vỏ; trước khi tiến lên tới đỉnh núi, Đức Thánh Cha đã băng qua một thành phố lớn, một nửa đã bị tàn rụi, còn một nửa kia thì đang run rẩy loạng quạng lê bước với đầy những đớn đau và buồn khổ, Ngài cầu nguyện cho các linh hồn của những thi thể Ngài gặp thấy trên quãng đường đi; tiến tới đỉnh núi rồi thì khi đang quì ở dưới chân cây Thập Giá lớn, Ngài đã bị một nhóm lính bắn các đầu đạn và mũi tên đến hạ sát, cũng lần lượt bị sát hại như thế có cả các vị Giám Mục, Linh Mục, Tu Sĩ nam nữ cùng với thành phần giáo dân ở các tầng lớp và vai trò khác nhau. Dưới hai cánh Thập Giá có hai Thiên Thần, mỗi vị cầm trong tay mình một bình nước thánh bằng pha lê để chứa đựng máu của các vị Tử Đạo và hai vị dùng máu ấy vẩy trên những linh hồn đang tìm đường đến cùng Thiên Chúa”. (bản dịch của cao tấn tĩnh)
Sau hết, mạc khải thánh kinh, trong Sách Khải Huyền, ở đoạn 20, đã cho biết về số phận đời đời vô cùng bất hạnh và khốn nạn của Ma quỉ, Satan là Con Thú, cùng với bọn tay sai của hắn, nghĩa là toàn thể Tử thần và Âm phủ, như sau:
Khải Huyền 20: Nhưng có lửa từ trời rơi xuống thiêu huỷ chúng.10 Ma quỷ, tên mê hoặc chúng, bị quăng vào hồ lửa và diêm sinh, ở đó đã có Con Thú và tên ngôn sứ giả; và chúng sẽ bị làm khổ ngày đêm đời đời kiếp kiếp.... 13 Biển trả lại những người chết nó đang giữ; Tử thần và Âm phủ trả lại những người chết chúng đang giữ, và mỗi người chịu xét xử tuỳ theo các việc đã làm.14 Tử thần và Âm phủ bị quăng vào hồ lửa. Hồ lửa này là cái chết thứ hai.15 Ai không có tên ghi trong Sổ trường sinh thì bị quăng vào hồ lửa".
Đấy là số phận bất hạnh vô cùng khốn nạn của Con Rồng đã trở thành Con Thú từ biển lên là Satan cùng với bọn ngụy thần ma quỉ của hắn, cả một lực lượng hỏa ngục biểu hiệu cho tử thần và âm phủ. Vậy thì còn Giáo Hội và thành phần Kitô hữu ưu tú "là những người tuân theo các điều răn của Thiên Chúa và giữ lời chứng của Đức Giê-su" thì sao? Nếu đoạn 20 của Sách Khải Huyền nói về số phận của lực lượng hỏa ngục, thì đoạn 21 và 22, hai đoạn kết của cuốn sách thánh kinh cuối cùng trong toàn bộ mạc khải Thánh Kinh, đã cho thấy được một số phận hoàn toàn ngược hẳn lại. Ở chỗ nào? Ở chỗ:
Khải Huyền 21:
Bấy
giờ tôi thấy trời mới đất mới, vì trời cũ đất cũ đã biến mất, và biển cũng không
còn nữa.2 Và
tôi thấy Thành Thánh là Giê-ru-sa-lem mới, từ trời, từ nơi Thiên Chúa mà xuống,
sẵn sàng như tân nương trang điểm để đón tân lang.3 Rồi
tôi nghe từ phía ngai có tiếng hô to: "Đây là nhà tạm Thiên Chúa ở cùng nhân
loại, Người sẽ cư ngụ cùng với họ. Họ sẽ là dân của Người, còn chính Người sẽ là
Thiên-Chúa-ở-cùng-họ.4 Thiên
Chúa sẽ lau sạch nước mắt họ. Sẽ không còn sự chết; cũng chẳng còn tang tóc, kêu
than và đau khổ nữa, vì những điều cũ đã biến mất."
5 Đấng
ngự trên ngai phán: "Này đây Ta đổi mới mọi sự." Rồi Người phán: "Ngươi hãy
viết: Đây là những lời đáng tin cậy và chân thật."6 Người
lại phán với tôi: "Xong cả rồi! Ta là An-pha và Ô-mê-ga, là Khởi Nguyên và Tận
Cùng. Chính Ta sẽ ban cho ai khát được uống nơi nguồn nước trường sinh, mà không
phải trả tiền.7 Ai
thắng sẽ được thừa hưởng hồng ân đó. Ta sẽ là Thiên Chúa của người ấy, và người
ấy sẽ là con của Ta".
Trước hết là "trời mới đất mới, vì trời cũ đất cũ đã biến mất, và biển cũng không còn nữa" đây nghĩa là gì? Căn cứ vào mạch văn thì "trời mới đất mới" đây thay thế cho "trời cũ đất cũ", thậm chỉ đến cả "biển cũng chẳng còn". Nếu "trời cũ" đây là bản tính của các thần trời, đã bị hư đi bởi Con Rồng và 1/3 thần trời bị cái đuôi gương mù của hắn kéo văng xuống đất với hắn, thì "đất cũ" đây là bản tính nhân loại đã bị hư đi theo nguyên tội, và "biển cũng chẳng còn đây" là thế gian, một thực tại đã từng trở thành vương quốc của Satan thống trị con người tội lỗi.
Vậy thì "trời mới đất mới" đây chính là một thực tại "đổi mới mọi sự", như được đề cập tới ở đoạn 21 câu 5, một thực tại đã thực sự được biến đổi bởi chính Chúa Giêsu Kitô, Vị Thiên Chúa Nhập Thể và Vượt Qua, một Ngôi Vị Thần Linh có hai bản tính, thiên tính và nhân tính - thiên tính của Người nơi nhân tính chính là trời mới, và nhân tính được hiệp nhất với thiên tính của Người chính là đất mới, và Người, nhờ nhân tính hiệp nhất với thiên tính của Người, như phương tiện cứu độ, đã thiết lập vương quốc của Thiên Chúa trên thế gian, hoàn toàn hủy diệt tội lỗi và sự chết của thế gian và nơi thế gian, mà "biển cũng chẳng còn", ám chỉ thế gian, nghĩa là thế gian cũng được canh tân đổi mới, bởi Thánh Thần do Chúa Kitô Thăng Thiên từ Cha sai xuống trên Giáo Hội của Người.
Đúng thế, Giáo Hội của Chúa Kitô, như Sách Khải Huyền cho biết ngay sau khi "trời cũ đất cũ đã biến mất, và biển cũng không còn", chính là "Thành Thánh, là Giê-ru-sa-lem mới, từ trời, từ nơi Thiên Chúa mà xuống, sẵn sàng như tân nương trang điểm để đón tân lang". Ở đây, chúng ta có thể thấy được rằng, như Chúa Kitô từ trong kẻ chết sống lại, tức là từ khổ nạn và tử giá đến phục sinh vinh quang thế nào, thì Giáo Hội là Nhiệm Thể của Người cũng thế, chỉ trở thành một "Giêrusalem mới, từ trời, từ nơi Thiên Chúa mà xuống, sẵn sàng như tân nương trang điểm để đón tân lang", sau khi đã từng là "doanh trại dân thánh và Thành Đô được Thiên Chúa yêu chuộng", đối tượng và là mục tiêu công hãm và tấn công của hai đạo binh đông như cát biển là Gốc và Magốc, là hai chủ nghĩa vô thần duy vật, đến độ thậm chí Giáo Hội có thể bị hoàn toàn phá hủy về cơ cấu tổ chức của Giáo Hội trên trần gian này, như thân xác của Chúa Kitô cũng đã bị quyền lực Do Thái và Roma sát hại, sau đó mới sống lại.
Chính Giáo Hội, qua Sách Giáo Lý Giáo Hội Công Giáo 1992, ở số 675 và 677 dưới đây, cũng đã công nhận về tình trạng khủng hoảng đức tin trong Giáo Hội của mình, tình hình mình bị tấn công trong Trận Chiến Thiêng Liêng ở hiệp 3, như sau:
675. Trước
cuộc Ngự đến của Đức Kitô, Hội Thánh phải trải qua một cuộc thử thách cuối cùng,
làm lung lạc đức tin của nhiều tín hữu
(X.
Lc 18,8; Mt 24,12).
Cuộc bách hại, luôn đi theo Hội Thánh trên đường lữ thứ trần gian
(X.
Lc 21,12; Ga 15,19-20),
sẽ làm lộ rõ “mầu nhiệm sự dữ” dưới
hình thức một sự đánh lừa về tôn giáo, có vẻ như mang đến cho người ta một giải
pháp về các vấn đề của họ với giá phải trả là sự chối bỏ chân lý. Sự đánh lừa về
tôn giáo ở mức cao nhất là của tên Phản Kitô, nghĩa là, của một chủ nghĩa Messia
giả hiệu, trong đó con người tự tôn vinh chính mình thay vì tôn vinh Thiên Chúa
và Đấng Messia của Ngài đã đến trong xác phàm
(X.
2 Tx 2,4-12; 1 Tx 5,2-3; 2 Ga 7; 1 Ga 2,18. 22).
677. Hội Thánh chỉ tiến vào vinh quang Nước Trời sau cuộc Vượt Qua cuối cùng này, trong đó Hội Thánh đi theo Chúa của mình trong sự chết và sự sống lại của Người (X. Kh 19,1-9). Vì vậy Nước Trời sẽ không được thực hiện bằng một chiến thắng của Hội Thánh trong lịch sử (X. Kh 13,8), theo một đà tiến từ dưới đi lên nào đó, nhưng bằng sự chiến thắng của Thiên Chúa trên cuộc tấn công cuối cùng của sự dữ (X. Kh 20,7-10), sự chiến thắng đó làm cho Tân nương của Ngài từ trời xuống (X. Kh 21,2-4). Chiến thắng của Thiên Chúa trên sự nổi loạn của sự dữ sẽ mang hình thức cuộc Phán Xét cuối cùng (X. Kh 20,12), sau cuộc đảo lộn cuối cùng khắp vũ trụ của trần gian đang qua đi (X. 2 Pr 3,12-13).
Thật vậy, như Thiên Chúa đã làm cho Chúa Kitô phục sinh từ trong kẻ chết thế nào, Giáo Hội cũng thế, nên mới thấy Giáo Hội như một "Giêrusalem mới từ trời, từ nơi Thiên Chúa mà xuống, sẵn sàng như tân nương trang điểm để đón tân lang", để vĩnh viễn và muôn đời trở thành "nhà tạm Thiên Chúa ở cùng nhân loại, Người sẽ cư ngụ cùng với họ. Họ sẽ là dân của Người, còn chính Người sẽ là Thiên-Chúa-ở-cùng-họ. Thiên Chúa sẽ lau sạch nước mắt họ. Sẽ không còn sự chết; cũng chẳng còn tang tóc, kêu than và đau khổ nữa, vì những điều cũ đã biến mất".
Chẳng những thế, nơi "Giêrusalem mới" là một Giáo Hội vinh thắng này, còn là một thực tại thần linh tràn đầy sự sống hiệp thông thần linh vô cùng viên mãn, xuất phát từ chính Thiên Chúa và Con Chiên, được Sách Khải Huyền đã diễn tả, như "một con sông có nước trường sinh, sáng chói như pha lê, chảy ra từ ngai của Thiên Chúa và của Con Chiên" (Khải Huyền 22:1), một sự sống, nhờ Thánh Linh, đã trổ sinh muôn vàn hoa trái cứu độ như "thuốc chữa lành các dân ngoại" (Khải Huyền 22:2).
Và sự sống thần linh vô cùng viên mãn xuất phát từ Thiên Chúa nơi "Giêsusalem mới" là Giáo Hội vinh quang này, được hiện thực ở chỗ: "Người sẽ cư ngụ cùng với họ. Họ sẽ là dân của Người, còn chính Người sẽ là Thiên-Chúa-ở-cùng-họ", như "Ngai của Thiên Chúa và của Con Chiên sẽ đặt trong thành, và các tôi tớ Người sẽ thờ phượng Người. Họ sẽ được nhìn thấy tôn nhan Người, và thánh danh Người ghi trên trán họ" (Khải Huyền 22:3-4).
Sau cùng, sự sống thần linh vô cùng viên mãn xuất phát từ Thiên Chúa nơi "Giêsusalem mới" là Giáo Hội vinh quang này, còn làm cho cả thành luôn rạng ngời "ánh sáng sự sống" (Gioan 8:12), qua hình ảnh được Sách Khải Huyền diễn tả bóng bẩy rằng ở đó sẽ "không còn đêm tối nữa, họ sẽ không cần ánh sáng của đèn, cũng chẳng cần ánh sáng mặt trời, vì Đức Chúa là Thiên Chúa sẽ chiếu sáng trên họ, và họ sẽ hiển trị đến muôn thuở muôn đời" (Khải Huyền 22:5).
Tất cả những gì vừa được diễn giải trên đây đều ở trong Sách Khải Huyền, đoạn 22, nguyên văn như sau:
Khải Huyền 22: Rồi
thiên thần chỉ cho tôi thấy một con sông có nước trường sinh, sáng chói như pha
lê, chảy ra từ ngai của Thiên Chúa và của Con Chiên.2 Ở
giữa quảng trường của thành, giữa hai nhánh sông, có cây Sự Sống sinh trái mười
hai lần, mỗi tháng một lần; lá cây dùng làm thuốc chữa lành các dân ngoại.
3 Sẽ
không còn lời nguyền rủa nào nữa. Ngai của Thiên Chúa và của Con Chiên sẽ đặt
trong thành, và các tôi tớ Người sẽ thờ phượng Người.4 Họ
sẽ được nhìn thấy tôn nhan Người, và thánh danh Người ghi trên trán họ.5 Sẽ
không còn đêm tối nữa, họ sẽ không cần ánh sáng của đèn, cũng chẳng cần ánh sáng
mặt trời, vì Đức Chúa là Thiên Chúa sẽ chiếu sáng trên họ, và họ sẽ hiển trị đến
muôn thuở muôn đời.
Nếu "Giêrusalem mới" là Giáo Hội vinh thắng, mà Mẹ Maria là Mẹ của Giáo Hội, là mẫu gương của Giáo Hội, thì quả thật "Giêrusalem mới" cũng ám chỉ cả Mẹ Maria nữa. Bởi vì, nơi bản thân của Mẹ, "trời mới đất mới" đã được hiện thực, cả trên thế gian này cũng như trên trời cao. Thật vậy, "trời mới đất mới" này, trước hết, trên thế gian này: "trời mới" ở nơi đặc ân linh hồn của Mẹ được vô nhiễm nguyên tội, và "đất mới" ở nơi đặc ân thân xác của Mẹ trinh nguyên trọn đời; và "trời mới đất mới" ấy, sau nữa, cả ở trên trời: "trời mới" đây là vị trí Nữ Vương Thiên Đàng của Mẹ Maria, đệ nhất tạo vật về ân sủng, đã chiếm chỗ nhất của đệ nhất tạo vật về bản tính tự nhiên là Luxiphe đã trở thành Satan; và "đất mới" đây là vai trò Nữ Vương Hòa Bình của Mẹ đối với toàn thể thế giới trần gian, cũng như với lịch sử cứu độ của nhân loại.