Cuộc xuất hành tối hậu

 

Đức Giáo Hoàng Biển Đức XVI: Huấn Từ Truyền Tin Chúa Nhật 7/12/2008

 

 

Anh Chị Em thân mến!

 

Một tuần vừa qua, chúng ta vẫn c̣n đang cảm nghiệm Mùa Vọng phụng vụ: một thời điểm hướng về tương lai của Thiên Chúa, một thời điểm sửa soạn cho Giáng Sinh, khi Người là Chúa, Đấng hoàn toàn mới mẻ, đă đến ở giữa nhân loại sa đọa này để canh tân nó từ bên trong. Phụng vụ Mùa Vọng âm vang một sứ điệp đầy hy vọng, một sứ điệp mời gọi chúng ta hăy hướng mắt về chân trời tối hậu, nhưng đồng thời cũng nhận ra những dấu chỉ của Vị Thiên Chúa ở cùng chúng ta trong hiện tại. Trong Chúa Nhật thứ hai Mùa Vọng này, Lời của Thiên Chúa phản ảnh những chiều kích có tính cách cảm xúc của những ǵ được gọi là Deutero-Isaiah, những ǵ cuối cùng loan báo về việc giải phóng dân Yến Duyên, thành phần dân đă chịu khổ qua nhiều thập niên cay đắng v́ lưu đầy ở Babylon: “Hăy an ủi, hăy tỏ ḷng an ủi dân của Ta”. Vị tiên tri này đă nhân danh Chúa nói như thế. “Hăy nói với cơi ḷng của Gia Liêm và nói cùng thành này rằng cơn hoạn nạn của thành đă qua rồi” (Is 40:1-2). Đó là những ǵ Chúa muốn làm trong Mùa Vọng, đó là nói với tâm can của dân Người, và qua họ, với toàn thể nhân loại, loan báo ơn cứu độ.

 

Cả ngày nay nữa tiếng của Giáo Hội đang vang lên rằng: “Hăy dọn đường cho Chúa trong sa mạc” (Is 40:3). Đối với thành phần ră rời bởi khốn cực và đói khổ, với những đám dân tị nạn, những người đang chịu đựng những vi phạm trầm trọng có tổ chức đến quyền lợi của họ, Giáo Hội đóng vai như một lính canh đêm ở trên ngọn núi đức tin và Giáo Hội loan báo cho họ rằng: “Này đây Thiên Chúa của anh chị em! Chúa là Thiên Chúa của anh chị em đang đến trong quyền uy” (Is 40:11).

 

Lời loan báo tiên tri này được hiện thực nơi Chúa Giêsu Kitô. Người đă làm trọn những lời hứa hẹn xa xưa ấy, bằng việc giảng dạy rồi bằng cuộc tử nạn và phục sinh của Người, mạc khải cho thấy chiều ích sâu xa hơn nữa và phổ quát hơn nữa. Người đă khai mào cho một cuộc xuất hành không c̣n là một cuộc xuất hành thuần trần thế, lịch sử và nhất thời như vậy, nhưng là một cuộc xuất hành trọng yếu và quyết liệt: một cuộc vượt qua từ vương quốc của sự dữ sang Vương Quốc của Thiên Chúa, từ cuộc thống trị của tội lỗi và sự chết sang cuộc thống trị của yêu thương và sự sống. V́ thế, niềm hy vọng Giáng Sinh vượt trên cả ước vọng hợp lư về một cuộc giải phóng về xă hội và chính trị, v́ những ǵ Chúa Giêsu bắt đầu là một tân nhân loại xuất phát “từ Thiên Chúa”, thế nhưng đồng thời cũng là những ǵ đang nẩy mầm trên trái đất của chúng ta, cho tới chỗ nó được hoài thai bởi Thần Linh Chúa. Thế nên, nó là một vấn đề hoàn toàn tiến vào lư lẽ của đức tin, ở chỗ, tin tưởng nơi Thiên Chúa, tin tưởng vào dự án cứu độ của Ngài, và cũng hoạt động để xây dựng Vương Quốc của Ngài. Thật vậy, công lư và ḥa b́nh là tặng ân của Thiên Chúa, thế nhưng chúng cũng là những ǵ đ̣i con người nam nữ trở thành “mảnh đất tốt”, sẵn sàng chấp nhận hạt giống tốt là Lời của Ngài.

 

Chúa Giêsu là hoa trái đầu mùa của tân nhân loại này, Đấng là Con Thiên Chúa và là Con của Mẹ Maria. Mẹ, một Người Mẹ Trinh Nguyên, là “đường” được chính Thiên Chúa sửa soạn cho việc Ngài đến thế gian. Bằng tất cả ḷng khiêm cung của ḿnh, Mẹ đă bước đi trước một tân Yến Duyên trong cuộc xuất hành để vượt thoát khỏi hết mọi cuộc lưu đầy, hết mọi cuộc áp bức, hết mọi cuộc nô lệ về luân lư và thể lư, mà tiến đến “trời mới đất mới được công lư hiển trị” (2Pt 3:13). Chúng ta hăy phó thác ước vọng mong muốn ḥa b́nh và ơn cứu độ của con người thuộc thời đại của chúng ta cho việc chuyển cầu từ mẫu của Mẹ.

 

 

Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL, chuyển dịch theo tín liệu được Zenit phổ biến ngày 7/12/2008

(những chỗ được in đậm lên là do tự ư của người dịch trong việc làm nổi bật những điểm chính yếu quan trọng)