"Đứng Bên Thập Giá Chúa Kitô Có Mẹ Người"

 

Không phải là vô lư khi Giáo Hội sắp xếp các lễ trong năm phụng vụ gần nhaụ Chẳng hạn, Lễ Mẹ Mộng Triệu trước Lễ Mẹ Nữ Vương một tuần, có ư nói sau khi Mẹ về trời Mẹ được Thiên Chúa tôn làm nữ vương thiên  cung và trời đất. Hay Lễ Trái Tim Mẹ ngay sau Lễ Thánh Tâm Chúa v́ Trái Tim Mẹ là biểu hiệu cho đức tin tuân phục trọn hảo của Mẹ trước mạc khải thần linh được hiện thân nơi Thánh Tâm Chúạ Cũng thế, Lễ Mẹ Đau Thương sau Lễ Sinh Nhật Mẹ một tuần có nghĩa là ǵ, nếu không phải nghĩa là Mẹ được sinh ra là để thi hành sứ vụ hay vai tṛ Đồng Công của Mẹ, bằng cuộc đời đau thương như biển cả của Mẹ. Thánh Danh Maria của Mẹ có nghĩa là biển cả, một h́nh ảnh tiêu biểu chẳng những cho thực trạng tràn đầy về ân sủng nơi tâm hồn của Mẹ, mà c̣n cho sự kiện mênh mông về khổ đau nơi cuộc đời chất ngất xin vâng của Mẹ, và phải chăng chính v́ thế, Lễ Thánh Danh Mẹ đă được Giáo Hội sắp xếp ở giữa Lễ Sinh Nhật Mẹ đầy ơn phúc và Lễ Mẹ Đồng Công đầy đau Thương? Mẹ Maria đă đau thương như thế nào và tới độ nào để có thể hoàn tất vai tṛ và sứ vụ Đồng Công Cứu Chuộc của ḿnh với Chúa Kitô là Đấng Cứu Chuộc duy nhất, chúng ta hăy cùng nhau nghe lại v những ǵ được chính Mẹ mạc khải cho Nữ Tu Đáng Kinh Maria D’Agreda và được chị viết lại trong bộ Thần Đô Huyền Nhiệm, do dịch giả Phạm Duy Lễ chuyển ngữ.

 

Vào lúc khoảng 3 giờ, Chúa Giêsu kêu lên hiển hách bằng ngôn ngữ Hibá rằng: “Ôi thiên Chúa Tôi, tại sao Ngài bỏ rơi Tôi?”. Bấy giờ Ngài đặc biệt nh́n thấy những kẽ bị trầm luân: sự chúng phải xa ĺa Ngài đời đời, sau khi Ngài chịu biết bao đau khổ cho chúng như vậy làm cho Ngăi rất đau đớn, đau đớn như ở vườn Cây Dầu trong đêm vừa qua.


Để chứng tỏ tâm t́nh khao khát cho mọi người được cứu rỗi, Ngài kêu lên lời thứ năm: “Ta khát;” thật ra, những đau khổ Ngài chịu trong cuộc tử nạn rất có thể gây cho Ngài một sự khát nước tự nhiên, nhưng đó không phải lá duyên cớ để Ngài kêu khát. Khát đây là Ngài khát các linh hồn. Chỉ một ḿnh Mẹ Maria mới hiểu như thế. C̣n bọn lư h́nh hiểu theo lư thường, nên chúng muốn thỏa tính cười nhạo của chúng mà lấy một cái bọt bể, thấm vào mật đắng và dấm chua, cắm vào đầu một cái gậy, nâng lên tới miệng Ngài. Muốn làm trọn lời tiên báo của tiên tri Đavít, Chúa Giêsu đă uống một chút để tỏ ra rằng Ngài dung nhận số phận của những kẻ bị trầm luôn; song Ngài đă ngưng lại ngay v́ lời Mẹ rất thống thiết của Ngài cầu xin.


Cho nên, sau cùng, Ngài ngước mắt lên trời nói lời thứ bảy: “Lạy Cha, Con phó linh hồn con trong tay Cha”. Con đă từ Cha ra đi cốt để nhận một cuộc sống chết chóc, bây giờ con bỏ nó mà trở về với Cha. Sau lời cuối cùng này, Ngài lại gục đầu xuống và trút linh hồn.


Với tư cách là Mẹ Đấng Cứu Thế và là Mẹ Đồng Công Cứu Chuộc, Mẹ Maria không những thấu hiểu tất cả những mầu nhiệm ấy, mà c̣n cảm thấy tất cả những đau khổ trong cuộc tử nạn. Đau khổ v́ các chết của Con Mẹ dằn vặt Mẹ hơn tất cả những đau khổ khác, và c̣n vượt trên tất cả những đau khổ loài người phải chịu từ thuở tạo thành trời đất. Nếu Mẹ không chết v́ các chết ấy, đó là do một phép lạ vĩ đại hơn tất cả các phép lạ đă ǵn giữ Mẹ trong tất cả các phép lạ trong suốt cuộc Tự Nạn. Để ân thưởng cho sự đau đớn sau cùng này, Thiên Chúa làm cho chút hữu thể trần gian từng đă hoạt hoá thân xác Đồng Trinh của Mẹ nên thiêng liên cách đặc biệt hơn nữa.


Mẹ cũng được ân thưởng v́ đă muốn cho vạn vật đảo lộn bấy giờ. Trời đất xáo động, các tầng trời ngưng vận chuyển, trái đất run giùng, núi non vỡ lở, đá vỡ ra tan nát; mồ mả mở tung; màn trong Đền Thờ xé đôi. Nhiều người xúc động trước biến cố lạ lùng ấy đă nhận biết Chúa Giêsu là Thánh, chẳng hạn như ông bách quân trưởng, và nhiều người khác vừa từ núi Canvê trở về vừa đấm ngực hối hận. Nhưng người Do Thái ở Giêrusalem bấy giờ mặc dầu kinh hoàng, họ cũng không chịu mở mắt nh́n nhận sự thật mà cả vạn vật vô linh đều tuyền nhận qua những đảo lộn khác thường ấy.


Luciphe và chúng qủy mà Mẹ Maria đă bắt phải ở lại, bị vón lại như một lũ sâu bọ, đứng thất kinh bất động gần Thánh Giá. Lúc ấy, Chúng phải chịu những cực h́nh rất khốn nạn, chỉ muốn chui xuống hỏa ngục cho rồi, nhưng không thể được. Và khốn cho chúng là cứ mỗi lời Chúa phán từ Thánh Giá là chúng lại phải bẽ bàng khổ sở. Cực nhất là lời: “Thưa Bà, Con Bà đây này”, và “Đă hoàn tất”. Sau lời “Thưa Bà,” Lucia mới nhận ra rơ ràng Mẹ Maria là Đức Nữ Thiên Chúa đă cho Y thấy trên trời trước khi Y sa ngă. Bấy giờ Y và chúng qủi mới cào cấu nhau, cắn xé nhau, giận giữ như một đàn dă thú; nhất là Y càng căm giận Mẹ hơn, nhưng chẳng làm ǵ được nữa. Y nhục nhă qúa muốn hoá ra khói mà bay đi cho khuất, nhưng không sao được. Sau lời “Đă hoàn tất” đống ư với Chúa Giêsu, Mẹ Maria xô chúng qủi xuống hoả ngục. Chúng bị nhục nhă trong đó hết sức, đứa nào cũng muốn t́m một xó kẹt xâu kín nhất má chôn ḿnh vào. Chúng nhận ra chắc chắn Thần Tính Chúa Giêsu Kitô, hiệu qủa ơn cứu chuộc, những cao trọng của Mẹ Maria, quyền lực và các linh mục được thông phần với Chúa Cứu Thế để chống lại chúng và để giúp đỡ những người lành. Càng nhận ra, chúng càng căm hờn phẫn nộ. Chúng t́m những phương thế mới để báo thù Thiên Chúa và loài người. ..

 

Về phần Mẹ Maria, Mẹ vẫn đứng bên Thánh Giá, vững vàng như một cột đồng trụ giữa muôn lớp sóng đau khổ mănh liệt hăi hùng. Tâm trí Mẹ suy niệm trong trí thức hết sứ thâm thúy những mầu nhiệm Cứu Chuộc, ca tụng ḥa điệu lạ lùng sự khôn ngoan Chúa đă xếp đặt trong việc Cứu Chuộc ấy. Càng hiểu thấu ơn Cứu Chuộc trời bể bao la, Mẹ lại càng đau đớn v́ thấy trước những bội bạc của loài người. Niềm đau này là niềm đau lớn lao nhất của Mẹ.


Nhưng Mẹ cũng không quên cẩn trọng lo đến việc an táng Con Chí Thánh Mẹ. Trong nỗi bối rối mà Thiên Chúa hữu ư gây nên cho Mẹ, Mẹ khiêm nhượng hỏi các thiên thần hầu cận cho biết phải làm thế nào để tháo Di Thể Chúa Giêsu xuống khỏi Thánh Giá, phải mai táng Chúa nơi nào cho xứng đáng. Nhưng các thiên thần trả lời Mẹ rằng: Xin Mẹ cứ chuẩn bị tâm hồn để chịu một đau khổ nữa đă. Luật không cho phép tháo xác tội nhân tử giá xuống khi chưa có phép quan trên. Mặt khác, Chúa cón muốn đổ tới giọt máu cuối cùng cho loài người.


Câu trả lời ấy càng làm tăng thêm nỗi xao xuyến b́nh thản của Mẹ. Một lát sau, thấy tiến lên đồn Canvê một bọn người có vơ trang, Mẹ nói với Thánh Gioan và ba bà Maria rằng: “Mẹ đau khổ thật đến mức rồi. Người ta c̣n đến hành hạ Xác Thánh Con Mẹ nữa kia ḱa;” Lúc ấy đă là chiều áp ngày Sabat đại lễ. Để chuẩn bị mừng lễ mà không phải bận tâm ǵ đến mấy tử tội, người Do Thái đến xin với Philatô cho phép họ đập dập ống chân ba người tử tội để họ chóng chết mà tháo xác xuống ngay chiều hôm ấy. Viên trấn thủ bằng ḷng. Bọn lính đến đập dập ống chân hai kẻ ác phạm c̣n sống, nhưng Chúa Giêsu, thấy Ngài đă chết, chúng không đập dập ống chân Ngài nữa, nhưng một người lính tên là Longinô, muốn chắc Chúa Giêsu đă chết thật đă đến gần Chúa phóng chiếu đ̣ng lên, cắm vào ngực Chúa. Đ̣ng cắm vào thấu Trái Tim Chúa, liền có Nước và Máu chảy ra, như Thánh Gioan chứng kiến đă thuật lại trong Phúc âm của Ngài.


Mẹ Maria lúc ấy cũng bị đâm thâu vào trái tim bằng một sự đau đớn y như chịu một lưỡi đ̣ng cắm vào, và cái đau của linh hồn Mẹ c̣n nhức nhối hơn nữa. Nhưng, cảm thương Longinô, Mẹ nói với anh ta: “Xin Thiên Chúa ghé mắt nhân từ thương nh́n đến anh v́ nỗi đau khổ anh vừa gây cho tôi”. Chúa Giêsu nhậm lời cầu khoan dung ấy của Mẹ: Mấy giọt Máu và Nước từ nơi Trái Tim Chúa chảy ra bắn lên khuân mặt khô cằn của người lính đó. Mắt anh ta vốn kém, gần như chỉ một mắt c̣n sáng, nhưng Nước và Máu ấy đă làm anh ta sáng luôn cả hai mắt, đồng thời con mắt linh hồn anh lại cũng được soi sáng, mở ra nh́n nhận Chúa Giêsu là Thiên Chúa mà anh đă đả thương một cách dă man. Anh khóc lóc tội ḿnh, tuyên xưng đức tin của anh vào Chúa Giêsu là Thiên Chúa thật, là Đấng Cứu Thế thật. Người Do Thái rất xấu hổ và căm giận anh.


Mẹ Maria hiểu ư nghĩa của mầu nhiệm vết thương đ̣ng thấu trái tim Chúa ấy: chính vết thương ấy đă sinh ra: Giáo Hội mới Chúa lập vớùi muôn muôn thác nguồn ân sủng. Mẹ sáng tác một ca khúc chúng tụng vinh quang Chúa Giêsu để mừng tạ những sự kiện cao cả ấy. Trong lúc đó, chiều cứ lên dần, Mẹ Maria chưa biết sẽ an táng Con Mẹ ở đâu. Một nỗi băn khoăn chùm kín ḷng Mẹ. Ngước mắt lên trời, Mẹ cầu xin Cha Hằng Hữu ban ánh sáng soi cho Mẹ và giúp phương tiện an táng Chúa.


Một lát sau, từ chân đồi tiến lên một bọn người có vác thang và những dụng cụ khác. Thấy thế, Mẹ Maria hốt hoảng, ngờ là họ lại lên làm khổ cho thi thể Chúa Giêsu. Mẹ nghẹn ngào nói với ông Gioan: “Con ơi; những người đó lại lên đây làm ǵ thế?” Ông Gioan nhướng mắt nh́n kỹ, rồi trả lời: “Thưa Mẹ, không hề ǵ đâu. Đấy là ông Giuse người Arimathê và ông Nicôđêmô, với gia nhân của họ. Họ là thân hữu và môn đệ của Thầy”….

 

E rằng Mẹ sẽ phải đau đớn khi tháo Xác Chúa xuống, hai ông xin Mẹ tạm lui ra xa một chút. Nhưng mẹ trả lời rằng không sao, lúc Chúa Giêsu chịu đóng đanh mà Mẹ c̣n đứng bên được, lúc tháo Xác Thánh Chúa xuống, Mẹ cũng xin cho được ở gần bên. Qủa thật, nh́n thấy Thân Xác Chúa bị ta nát như thế, Trái Tim Mẹ bị xé nát nhừ, nhưng càng được nh́n thấy Chúa gần hơn, đau khổ của Mẹ càng dịu đi hơn. Hai ông liện sẵn sàng tháo Xác Chúa xuống. Bắc thang lên dựa vào Thánh Giá, hai ông bắt đầu bỏ mạo gai ra vừa cung kính vừa khóc đặt vào tay Mẹ Maria. Mẹ quỳ xuống đón nhận, dâng ḷng sốt sắng lạ lùng thờ lạy mạo gai, hôn kính thắm thiết và để nước mắt rơi đầy; Mẹ áp mạnh mạo gai lên môi, một số gai đâm thủng môi miệng Mẹ. Mẹ lại cầu xin Cha Hằng Hữu giục ḷng người ta luôn luôn hết sức tôn kính những chiếc gai đă được Máu Thánh Con Mẹ thánh hiến ấy. Và những đanh sắt thâu qua chân tay Chúa, Mẹ cũng tỏ ḷng cung kính với tâm t́nh thiết tha và thờ lạy như vậy. Tất cả những người ở bên Mẹ bấy giờ tất cả đều quỳ gối thờ lạy mạo gai và đanh sắt Thánh theo gương Mẹ.

Khi hai ông đă hạ Xác Thánh Chúa xuống, Mẹ cung kính quỳ gối xuống đón nhận lên hai cánh ta đă trải khăn liệm trắng của Mẹ. Ông Gioan đứng phía đầu Chúa, bà Mađalêla đứng phía chân, giúp ông Giuse và ông Nicôđêmô đem Xác Thánh từ Thánh Giá xuống. Rồi cả bốn người sầu thương, đôi mắt tràn lệ hết sức cung kính đặt lên tay Mẹ niềm cảm thương xoáy sâu vào tâm hồn Mẹ vừa tràn ra một đau khổ đến tuôn lệ Máu, vừa khơi dậy một vui mừng v́ chiếm lại được báu tàng thần linh của Mẹ. Sau khi thờ lạy Xác Thánh Chúa rồi, Mẹ ngồi xuống, ẵm Xác Chúa trên cánh tay cho các thiên thần, thánh Gioan và tất cả những người khác lần lượt theo thứ tự thờ lạy rất cung kính thiết tha.

Sau đó, ông Gioan và ông Giuse xin phép Mẹ để khâm liệm Xác Thánh Chúa mà an táng. Đặt Xác Thánh Chúa trên khăn liệm, các ông sức hương thơm khắp ḿnh Chúa rồi đặt trong một quan tài để đưa vào phần mộ. Mặc dầu rất đau khổ, Mẹ cũng chăm chú đến từng chi tiết nhỏ. Mẹ mời gọi một số rất đông thiên thần từ trời xuống hợp với các thiên thần hầu cận Mẹ, dự lễ an táng Đấng Sáng Tạo họ. Các thiên thần mặc h́nh người đến dự ngay, nhưng chỉ có một ḿnh Mẹ nh́n thấy. Cuộc hành tống bắt đầu. Ông Gioan, ông Giuse, ông Nicôđêmô và viên bách quan trưởng trở lại làm nô t́ khiêng quan tài. Mẹ Maria, ba bà Maria và một số người tin Chúa theo sau, những người này đă lên núa Canvê sau khi nghe tin ông Longinô đâm trái tim Chúa và các ông Giuse, Nicôđêmô lên tháo xác Chúa. Đám tang âu sầu lặng lẽ đi sang một khu vườn của ông Giuse, giáp bên chân đồi Canvê, trong vườn này có một cái hang khum cao, ông Giuse đă cho làm trong đó một ngôi huyệt, huyệt này chưa táng ai. Các ông đă táng Chúa trong huyệt ấy. Mẹ Maria và cả đoàn người theo tang đến thờ lạy Chúa một lần nữa. Trước khi ra về, các ông vần một tảng đá lớn lấp cửa hang nhưng Phúc âm thuật lại.

Khi cửa mồ Chúa Giêsu vừa được lấp lại, những ngôi mộ đă mở ra lúc Chúa chịu chết cũng tự đóng lại như là những mộ ấy đă mở ra đă đón Chúa vào tạm nghỉ. Theo ư muốn của Mẹ, nhiều vị Thiên Thần ở lại bên Mồ Chúa. C̣n tất cả những người dự đám tang đều chật tự và lặng lẽ trở lại núi Canvê, thờ lạy Thánh Giá một lần nữa, Sau khi Mẹ Maria đă tôn thờ.