|
Đức Giáo Hoàng Biển Đức XVI: Buổi Triều Kiến Chung hằng tuần Thứ Tư
4/11/2009 – Loạt Bài Giáo Lư Giáo Hội Hiệp Thông Tông Truyền –
Bài 94 về
Khoa Thần Học của Cơi Ḷng và Khoa Thần Học của Trí Khôn
Anh chị em
thân mến,
Trong buổi
giáo lư vừa rồi, tôi đă tŕnh bày những đặc tính chính của khoa thần học
đan viện và kinh viện của thế kỷ 12, một khoa thần học, ở một nghĩa nào
đó chúng ta có thể thích đáng gọi là “khoa thần học của cơi ḷng” và
“khoa thần học của trí khôn”. Một cuộc tranh luận rộng lớn, có những lúc
nẩy lửa, đă xẩy ra giữa những vị đại diện của mỗi một trào lưu, tiêu
biểu là cuộc tranh luận giữa Thánh Bênađô và Abelard.
Để hiểu được
cuộc đối chọi này giữa hai bậc đại sư phụ, cần phải nhớ rằng thần học là
việc t́m hiểu một cách hữu lư bao nhiêu có thể mầu nhiệm mạc khải của
Kitô giáo được đức tin chấp nhận: fides quaerens intellectum – đức tin
t́m hiểu – nếu muốn sử dụng câu định nghĩa truyền thống, ngắn gọn và ấn
tượng.
Bởi vậy, trong
khi Thánh Bênađô, vị đại diện tiêu biểu cho khoa thần học đan viện, nhấn
mạnh đến phần đầu của câu định nghĩa này, tức là đến đức tin, th́
Abelard, một thần học gia kinh viện, lại đề cao phần thứ hai, tức là lư
trí – về việc hiểu biết nhờ trí khôn. Đối với Thánh Bênađô, chính đức
tin là một tài năng tin tưởng sâu xa căn cứ vào cứng từ của Thánh Kinh
cũng như vào giáo huấn của các vị Giáo Phụ của Hội Thánh. Ngoài ra, đức
tin c̣n được củng cố bởi chứng từ của các vị thánh cũng như bởi ơn linh
ứng của Thánh Linh nơi linh hồn của từng tín hữu. Trong trường hợp ngờ
vực hay mập mờ, đức tin cần phải được bảo vệ và soi sáng bởi việc hành
sử của huấn quyền giáo hội.
Bởi thế, đối
với Thánh Bênađô, khó mà đồng ư được với Abelard, nói chung, với tất cả
những ai bắt các chân lư của đức tin tùy thuộc vào việc lượng định khảo
sát của trí khôn, một việc khảo sát lượng định, theo ư của ngài, bao gồm
một mối nguy hiểm trầm trọng đó là chủ nghĩa duy lư trí, là việc tương
đối hóa chân lư, là việc tranh luận về chính những chân lư của đức tin.
Thánh Bênađô thấy nơi đường lối này một thứ cả gan tráo trở cho đến độ
thiếu những đắn đo cân nhắc gây ra bởi cái kiêu hănh của lư trí con
người, một lư trí cố gắng “nắm bắt” mầu nhiệm của Thiên Chúa. Ngài đă
đớn đau viết ở một trong những bức thư của ngài như sau: “Trí thông minh
của con người muốn nắm bắt hết mọi sự, không để cho đức tin một cái ǵ
hết. Nó đối đầu với những ǵ ở ngoài tầm tay của nó; soi mói những ǵ
vượt lên trên nó; thấm nhập vào thế giới của Thiên Chúa; thay đổi hơn là
soi sáng các mầu nhiệm đức tin; không mở ra những ǵ được khép kín và
niêm phong, mà nhổ đến tận gốc rễ những cái ấy, và những ǵ nó không
thấy khả th́ được coi như không, và không chịu tin vào điều ấy”
(Epistola CLXXXVIII,1: PL 182, I, 353).
Đối với Thánh Bênađô, thần học chỉ có một mục đích duy nhất đó là mục
đích làm gia tăng cảm nghiệm về Thiên Chúa một cách thiết tha và sâu
đậm. Bởi thế, thần học là một thứ trợ giúp để yêu mến Chúa nhiều hơn và
trọn hơn nữa, như nhan đề của tiểu luận về Nhiệm Vụ Mến Yêu Thiên Chúa
(De diligendo Deo). Dọc theo con đường này có những tŕnh độ khác nhau,
được Thánh Bênađô diễn tả tỉ mỉ, cho tới cấp độ cao nhất, khi mà linh
hồn của tín hữu ngất ngây trên đỉnh yêu thương. Linh hồn con người có
thể đạt được ở trên thế gian này mối hiệp nhất thần nhiệm ấy với Lời
Thần Linh, một mối hiệp nhất được vị tiến sĩ chảy mật này diễn tả như là
“những cuộc kết hôn thiêng liêng”. Lời Thần linh viếng thăm linh hồn,
loại trừ đi những vương vất cuối cùng, soi sáng linh hồn, hâm nóng linh
hồn và biến đổi linh hồn. Trong cuộc hiệp nhất huyền nhiệm này, linh hồn
hoan hưởng đầy những an b́nh và ngọt ngào, và xướng lên bài hoan ca với
vị Quân Phu của ḿnh. Như tôi đă nhắc nhở trong buổi giáo lư nói về đời
sống và giáo huấn của Thánh Bênađô, đối với ngài, thần học không thể nào
không được nuôi dưỡng bằng việc cầu nguyện chiêm niệm, tức là bằng mối
hiệp nhất rung cảm của tâm can và lư trí với Thiên Chúa.
Trái lại, Abelard, một nhân vật chính là người đă đặt ra từ ngữ “thần
học” theo nghĩa như chúng ta hiểu ngày nay, lại có một quan niệm khác.
Sinh ở Brittany, Pháp quốc, vị sư phụ nổi tiếng của thế kỷ 12 này có một
trí khôn rất sắc xảo và ơn gọi của ông là học hành nghiên cứu. Ông trước
hết dấn thân nghiên cứu triết học, để rồi áp dụng những thành quả có
được nơi khoa học này vào thần học là khoa thần học ông dạy ở Paris, một
thành phố đệ nhất văn hóa vào thời bấy giờ, và sau đó, trong các đan
viện ông sống. Ông là một nhà hùng biện sáng chói: những bài học ông dạy
được tuân giữ bởi những đám học sinh thực sự và đích đáng.
Về tinh thần đạo đức chứ không phải về nhân cách khắc khoải, đời sống
của ông đầy những thảm kịch: Ông bác bẻ những bậc thày của ḿnh, có một
đứa con với Eloise là một người đàn bà có học và thông minh. Ông rất
thường tranh căi với các bạn thần học của ḿnh. Ông cũng bị những kết án
của Giáo Hội, nhưng ông chết trong mối hiệp thông với Giáo Hội là thẩm
quyền ông tùng phục với tinh thần đức tin.
Thật vậy, Thánh Bênađô đă
góp phần vào việc lên án một số những tín lư của Abelard ở công đồng
miền Sens năm 1140, và ngài cũng yêu cầu Đức Giáo Hoàng Innocent II can
thiệp. Vị đan viện phụ ở Claivaux này bác bỏ, như chúng ta đă nhắc lại,
phương pháp quá lư trí của Abelard, một phương pháp đối với ngài biến
đức tin thành một ư nghĩ thuần túy tách khỏi sự thật được mạc khải.
Những nỗi lo sợ của Thánh Bênađô không phải là không có cơ sở, ngoài ra
c̣n được ủng hộ bởi các đại tư tưởng gia khác trong thời của ngài nữa.
Thật vậy, việc sử dụng thái quá triết lư đă làm cho chủ trương về Chúa
Ba Ngôi của Abelard trở thành mong manh nguy hiểm, từ đó liên quan tới
cả ư nghĩ của ông về Thiên Chúa nữa. Nơi lănh vực luân lư, lư thuyết của
ông cũng ở trong t́nh trạng mập mờ bấp bênh: Ông nhấn mạnh đến việc lưu
ư tới ư hướng của con người như là nguồn mạch duy nhất để diễn tả những
ǵ là lành dữ nơi tác động luân lư, bởi vậy, ông bỏ qua ư nghĩa khách
quan cũng như những giá trị luân lư của các hành động: một khuynh hướng
duy chủ quan nguy hiểm. Như chúng ta biết, đây là yếu tố rất đúng với
thời đại của chúng ta, trong đó văn hóa càng ngày thường có khuynh hướng
thiên về củ nghĩa tương đối đạo lư, ở chỗ, chỉ có “cái tôi’ là cái quyết
định những ǵ là tốt đối với tôi vào lúc này đây.
Tuy nhiên, chúng ta không
được quên những công nghiệp rất lớn của Abelard, vị có nhiều môn đệ và
là nhân vật đă góp phần vào việc khai triển khoa thần học kinh viện, một
khoa thần học nhắm đến chỗ thể hiện ḿnh một cách chín chắn và thành quả
hơn ở thế kỷ sau đó. Không được coi nhẹ một số trực giác của ông, chẳng
hạn như ông khẳng định rằng nơi những truyền thống đạo giáo ngoài Kitô
giáo cũng chất chứa một thứ sửa soạn nào đó cho việc chấp nhận Chúa Kitô,
Lời Thần Linh.
Ngày nay chúng ta có thể
học được những ǵ từ cuộc đối chọi thường nẩy lửa giữa Thánh Bênađô và
Abelard, nói chung, giữa khoa thần học đan viện và kinh viện? Trước hết,
tôi tin rằng nó cho chúng ta thấy sự hữu ích của và nhu cầu cần đến một
cuộc bàn luận lành mạnh trong Giáo Hội, nhất là khi những vấn đề được
bàn căi chưa được huấn quyền khẳng định, một huấn quyền dầu sao vẫn tiếp
tục là điểm qui chiếu chính yếu. Thánh Bênađô, và cả chính Abelard nữa,
bao giờ cũng thật sự nh́n nhận thẩm quyền của huấn quyền này. Ngoài ra,
những kết án mà Abelard phải chịu là những ǵ nhắc nhở chúng ta rằng
trong lănh vực thần học cần phải có một thứ quân b́nh giữa những ǵ
chúng ta gọi là các nguyên tắc cấu trúc được Mạc Khải cống hiến cho
chúng ta và là những nguyên tắc v́ thế bao giờ cũng có một tầm vóc quan
trọng chính yếu, với những nguyên tắc dẫn giải được gợi lên bởi triết lư,
tức là bởi lư trí là những ǵ có một nhiệm vụ quan trọng nhưng chỉ là
công cụ mà thôi. Khi t́nh trạng quân b́nh này giữa cấu trúc và những
công cụ dẫn giải bị giảm xuống th́ việc suy tư thần học có cơ nguy bị
nhiễm phải những sai lầm, và v́ thế nó phù hợp với huấn quyền trong việc
thi hành việc phục vụ cần thiết đối với sự thật là việc thích hợp với
ḿnh.
Chưa hết, cần phải nhấn
mạnh rằng, giữa những động lực thúc đẩy Thánh Bênađô ra mặt đương đầu
với Abelard và yêu cầu huấn quyền can thiệp, cũng là v́ quan tâm đến
việc bảo toàn thành phần tín hữu b́nh dân thấp kém, thành phần cần phải
được bênh vực khi họ có thể bị lầm lẫn hay lệch lạc bởi những ư nghĩ quá
tư riêng cũng như bởi những lập luận thần học thiếu thận trọng có thể
gây hại cho đức tin của họ.
Sau hết, tôi xin nhắc lại
rằng cuộc đối chọi về thần học giữa Thánh Bênađô và Abelard đă được kết
thúc một cách hết sức ḥa giải giữa hai bên, nhờ vai tṛ môi giới của
một người bạn chung là vị Khả Kính Phêrô, đan viện phụ ở Cluny, vị tôi
đă nói đến ở một buổi giáo lư trước đây. Abelard đă tỏ ḷng khiêm tốn
nh́n nhận những sai lầm của ḿnh; Thánh Bênađô đă tỏ ra rất khoan dung.
Trong ḷng của cả hai vị nổi bật là những ǵ cần phải thực sự ôm ấp khi
xẩy ra một cuộc tranh luận về thần học, đó là vấn đề bảo toàn đức tin
của Giáo Hội và làm cho sự thật hiển thắng trong yêu thương. Chớ ǵ điều
này cũng là thái độ mà những cuộc đối chọi trong Giáo Hội bao giờ cũng
giữ như là mục đích theo đuổi sự thật.
Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL, chuyển
dịch theo tín liệu được Zenit phổ biến ngày 4/11/2009
|
|