|
“Công nghị này là một
thời
điểm
thuận
lợi
để tái suy nghĩ về hoạt
động
mục
vụ
và tái tấu
động
lực
truyền
bá phúc âm hóa”.
Đức
Giáo Hoàng Biển
Đức
XVI: Bài Giảng
Chúa Nhật 4/10/2009
Khai Mạc
Đệ
Nhị
Công Nghị
Giám Mục
Phi Châu 4-25/10/2009
Quí
Huynh khả kính trong hàng Giám Mục và Linh Mục,
Cùng
Các Liệt Vị Nữ và Nam,
Anh chị em thân mến!
Pax vobis – b́nh an ở cùng tất cả anh chị em! Bằng lời chào phụng vụ
này, tôi muốn ngỏ lời cùng tất cả anh chị em qui tụ lại Đền Thờ Vatican,
nơi 15 năm trước, vào ngày 10/4/1994, Người Tôi Tớ Chúa Gioan Phaolô II
đă khai mạc đệ nhất Công Nghị Chư Vị Giám Mục Phi Châu. Sự kiện ở đây
hôm nay đó là chính chúng ta khai mạc công nghị lần hai, ám chỉ là lần
nhất thực sự là một biến cố lịch sử, nhưng không phải là một biến cố cô
lập. Nó là điểm tới trên một con đường sau đó được theo đuổi, và giờ đây
tiến đến một giai đoạn quan trọng mới của vấn đề kiểm chứng và vươn lên…
(ĐTC
ngỏ lời chào và cám ơn một số thành phần đạo đời đặc biệt).
Các bài Thánh Kinh hôm nay nói về vấn đề hôn nhân. Thế nhưng, sâu xa
hơn, nói về ư định của việc tạo dựng, về nguồn mạch và v́ thế về Thiên
Chúa. Bài đọc thứ hai cũng qui về lănh vực này, được trích từ Thư Do
Thái, với câu: “V́ vị thánh hiến – tức Chúa Giêsu Kitô – và thành phần
được hiến thánh – tức con người – tất cả đều cùng một nguồn gốc; đó là
lư do tại sao Người không hổ thẹn gọi họ là anh em” (Heb 2:11). Từ cả
hai bài đọc hiện lên một cách rất rơ ràng Bản Quyền của Thiên Chúa Đấng
Hóa Công, với dấu vết nguyên thủy của Ngài muôn đời tồn tại cùng với vị
thế làm chúa tể tối thượng của Ngài, một vai tṛ chúa tể được thành phần
con trẻ dễ đón nhận hơn là người lớn, do đó Chúa Giêsu lấy chúng làm mô
phạm trong việc vào nước trời (cf Mk 10:13-15). Vậy, việc
nh́n nhận vai tṛ làm Chúa tối thượng của Thiên Chúa là một trong những
tính chất nổi nang và thống nhất của văn hóa Phi Châu.
Tất nhiên
ở Phi Châu có nhiều nền văn hóa khác nhau, thế nhưng tất cả dường như
hợp nhau ở điểm này: Thiên Chúa là Đấng Hóa Công và là nguồn mạch sự
sống.
Mà sự
sống – như chúng ta quá biết – tỏ ḿnh chính yếu nơi việc hiệp nhất giữa
người nam và người nữ cũng như nơi việc sinh hạ con cái; lề luật thần
linh, được viết nơi thiên nhiên, và v́ thế mạnh mẽ hơn và trổi vượt hơn
bất cứ nhân luật nào,
theo lời Chúa Giêsu khẳng định rơ ràng và chính xác: “Những ǵ Thiên
Chúa đă kết hợp, loài người không được phân ly” (Mk 10:9). Điều mong đợi
này, trước hết, không phải là một thứ mong đợi về luân lư: trước khi là
một nhiệm vụ, nó là những ǵ liên quan tới hữu thể, tới trật tự được ghi
ấn nơi Việc Tạo Dựng.
Anh chị em thân mến, theo chiều hướng ấy, Phụng Vụ Lời Chúa hôm nay –
vượt ra ngoài cái ấn tượng đầu tiên – cho thấy đặc biệt có thể giúp vào
việc khai mở một Công Nghị giành cho Phi Châu. Tôi muốn
đặc biệt nhấn mạnh một vài khía cạnh nổi bật và kêu gọi chúng ta bắt tay
vào công việc đang chờ chúng ta. Khía cạnh thứ nhất, đă được đề cập tới,
đó là bản quyền của thiên Chúa là Hóa Công và là Chúa. Khía cạnh thứ hai
là hôn nhân. Khía cạnh thứ ba là con cái. Đối với khía cạnh thứ nhất,
Phi Châu là kho chứa một kho tàng vô giá cho toàn thế giới: cảm quan sâu
xa của châu lục này về Thiên Chúa,
một cảm quan tôi đă có dịp trực tiếp nhận thấy nơi các cuộc họp với các
vị Giám Mục Phi Châu trong những cuộc viếng thăm Ṭa Thánh ngũ niên của
các vị, và hơn thế nữa, nơi chuyến Tông du mới đây đến Cameroon và
Angola, vẫn c̣n là một hồi niệm thỏa nguyện và cảm kích đối với tôi.
Chính cuộc hành hương này ở những đất nước Phi Châu mà tôi muốn đề cập
tới, v́ trong những ngày ấy, về lư thuyết, tôi đă khai mở Công Nghị này
rồi, bằng việc trao Bản Thảo cho các vị Chủ Tịch của Chư Hội Đồng Giám
Mục cũng như cho các Vị Lănh Đạo Công Nghị Giám Mục Chư Giáo Hội Công
Giáo Đông Phương.
Khi chúng ta nói về các kho tàng của Phi Châu,
tâm tưởng của chúng ta liền hướng về những nguồn lợi phong phú mảnh đất
này có được nhưng tiếc thay đă trở nên và tiếp tục trở thành lư do cho
vấn đề khai thác, xung đột và bại hoại. Thế nhưng, Lời Chúa làm cho
chúng ta hướng tới một gia sản khác,
đó là thứ gia sản về lănh vực thiêng liêng và văn hóa là những ǵ nhân
loại cần hơn là những thứ chất nguyên liệu.
Như Chúa Giêsu phán: “được lợi lăi cả thế gian mà mất sự sống ḿnh th́
có ích chi?” (Mk 8:36). Theo quan điểm này, Phi Châu là tiêu biểu
của một “buồng phổi” thiêng liêng khổng lồ cho một nhân loại đang dường
như bị khủng hoảng đức tin và đức cậy. Thế nhưng, “buồng phổi” này cũng
có thể bị yếu đau nữa.
Bấy
giờ ít là có hai chứng bệnh nguy hiểm đang tấn công nó: trước hết là một
thứ bệnh đang lan tràn ở Tây phương, đó là chủ nghĩa duy vật thực dụng
kèm theo tâm thức tương đối chủ nghĩa và triệt tiêu chủ nghĩa.
Không cần đi sâu vào tác dụng gây ra bởi những thứ bệnh tật về tinh thần
ấy, chắc chắn một điều không thể phủ nhận được đó là cái được gọi là
Thế
Giới “Thứ Nhất” đă xuất cảng cho đến nay và tiếp tục xuất cảng thứ phóng
uế độc hại thiêng liêng đang làm ô nhiễm các dân tộc thuộc những châu
lục khác, đặc biệt là nhân dân ở Phi Châu.
Theo chiều
hướng này th́ chủ nghĩa đô hộ là những ǵ đă được chấm dứt ở lănh vực
chính trị thực sự chưa hoàn toàn kết thúc.
Thế nhưng, từ cùng quan điểm này, chúng ta cũng cần phải vạch ra một
thứ “mầm bệnh” thứ hai có thể đánh vào Phi Châu,
đó là chủ nghĩa bảo thủ tôn giáo được pha trộn với những lợi lộc về
chính trị và kinh tế. Những nhóm người theo các niềm tin đạo giáo khác
nhau đang lan tràn khắp đại lục Phi Châu này: họ nhân danh Thiên Chúa
làm như thế, nhưng lại theo một thứ lư lẽ chống lại lư lẽ thần linh, tức
là họ giảng dạy và thực hành việc không yêu thương và tôn trọng tự do mà
là những ǵ bấp chấp và bạo động.
Về vấn đề hôn nhân, bài đọc ở Đoạn 2 Sách Khởi Nguyên nhắc nhở chúng ta
rằng hôn nhân có một
nền tảng vĩnh viễn,
như chính Chúa Giêsu đă khẳng định: “Đó là lư do tại sao người nam từ bỏ
cha mẹ ḿnh mà trở nên gắn bó với vợ ḿnh, và họ trở nên một xác thịt”
(Gen 2:24). Chúng ta làm sao quên
được loạt bài giáo lư do Người Tôi Tớ Chúa Gioan Phaolô II giành cho đề
tài này, bắt đầu từ việc dẫn giải chưa từng có về chiều sâu của chính
đoạn Thánh Kinh này?
Hôm nay, khi nêu lên vấn đề này cho chính chúng ta vào lúc khai mở
Thượng Nghị đây, phụng vụ cống hiến cho chúng ta đầy những ánh sáng về
sự thật được mạc khải này và được hiện thân nơi Chúa Kitô, nhờ đó chúng
ta có thể cứu xét đề tài hôn nhân phức tạp này trong giáo hội cũng như
trong bối cảnh xă hội ở Phi Châu. Tuy nhiên, cũng về vấn đề này, tôi
muốn vắn tắt nêu lên một gợi ư trước bất cứ chia sẻ hay chỉ dẫn nào về
luân lư, và là một gợi ư vẫn liên hệ tới cái chủ yếu của ư nghĩa về
những ǵ linh thánh và cái chủ yếu của Thiên Chúa. Hôn nhân,
như được tŕnh bày cho chúng ta thấy trong Thánh Kinh, không hiện
hữu ngoài mối liên hệ với Thiên Chúa.
Đời sống hôn nhân giữa một người nam và một người nữ, và v́ thế đời sống
của gia đ́nh xuất phát từ nó, là những ǵ được ghi khắc trong mối hiệp
thông với Thiên Chúa, và theo chiều hướng Tân Ước, trở thành biểu hiệu
cho t́nh yêu Ba Ngôi và thành bí tích của mối hiệp nhất giữa Chúa Kitô
và Giáo Hội.
Đối với vấn đề chăm sóc và phát triển đức tin của ḿnh, Phi Châu có thể
khám phá ra các nguồn mạch lớn lao trong việc thiên về gia đ́nh được xây
dựng trên hôn nhân.
Nếu chúng ta bao gồm nơi đoạn phúc âm ngắn này chi tiết về Chúa Giêsu và
trẻ em (Mk 10:13-15), phụng vụ kêu gọi chúng ta hăy nhớ từ lúc này đây,
trong mối quan tâm mục vụ của chúng ta, thực tại về trẻ thơ là thành
phần tạo nên một phần lớn nhưng tiếc thay lại là phần đau khổ của dân số
Phi Châu. Trong cảnh tượng Chúa Giêsu đón nhận trẻ em, khi Người tỏ ra
giận dữ phản đối các môn đệ của Người muốn đuổi chúng đi, chúng ta thấy
h́nh ảnh về Giáo Hội, một Giáo Hội, ở Phi Châu cũng như ở hết mọi phần
đất khác trên hành tinh này, bày tỏ mối quan tâm mẫu thân của ḿnh đặc
biệt là đối với thành phần nhỏ bé nhất, ngay cả trước khi họ được sinh
ra. Như
Chúa Giêsu Kitô, Giáo Hội không thực sự nh́n họ như là thành phần lănh
nhận việc trợ giúp, hay thành phần tội nghiệp và khai thác, nhưng là con
người toàn vẹn theo quyền lợi của họ, thành phần nhờ chính cách thức
sống của ḿnh cho thấy con đường tốt nhất để vào Vương Quốc của Thiên
Chúa, tức là con đường vô tư phó ḿnh cho t́nh yêu của Ngài.
Anh em thân mến, những nhận định xuất phát từ Lời Chúa này được đưa vào
chân trời bao rộng của Cuộc Công Nghị bắt đầu hôm nay đây, và là một
công nghị gắn liền với cuộc thượng nghị trước đây giành cho đại lục Phi
Châu, một công nghị có những hoa trái được đúc kết trong Tông Huấn Giáo
Hội Ở Phi Châu do Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đáng kính ban hành. Tất
nhiên, công việc
chính yếu của vấn đề truyền bá phúc âm hóa vẫn là những ǵ hợp lư và
thực tế, hay đúng hơn, của một cuộc truyền bá phúc âm hóa mới với ư thức
về những thay đổi nhanh chóng nơi xă hội của thời đại chúng ta cùng với
hiện tượng thế giới toàn cầu hóa.
Cũng
thế khi nói về việc chăm sóc mục vụ để xây dựng Giáo Hội như là gia đ́nh
của Thiên Chúa
(Cf. ivi, 63). Công nghị
lần hai này, một công nghị có chủ đề “Giáo Hội ở Phi Châu giúp Ḥa Giải,
Công Lư và Ḥa B́nh. ‘Các con là muối đất… Các con là Ánh sáng thế
gian’”
(Mt 5:13-14), dơi theo tất
cả những điều ấy.
Trong những
năm gần đây, Giáo Hội Công Giáo ở Phi Châu đă trở nên hết sức năng động,
và công nghị này là cơ hội để tạ ơn Chúa về điều ấy. Và v́ việc tăng
trưởng của cộng đồng giáo hội này ở tất cả mọi lănh vực cũng chất chứa
những thách độ cả bên trong - ad intra lẫn bên ngoài - ad extra, công
nghị này là một thời điểm thuận lợi để tái suy nghĩ về hoạt động mục vụ
và tái tấu động lực truyền bá phúc âm hóa.
Để
trở
nên ánh sáng thế
gian và muối
đất,
người
ta cần
phải
luôn luôn nhắm
đến
một
“mức
độ
cao hơn”
trong
đời
sống
Kitô hữu,
tức
là thánh thiện.
Tất
cả
mọi
vị
mục
tử
và tất
cả
mọi
phần
tử
thuộc
cộng
đồng
giáo hội
đều
được
kêu gọi
nên thánh, thành phần
giáo dân
được
kêu gọi
làm lan tỏa
hương
thơm
thánh
đức
trong gia
đ́nh,
nơi
sở
làm,
ở
trường
học
và trong hết
mọi
lănh vực
xă hội
và chính trị.
Chớ
ǵ Giáo Hội
ở
Phi Châu luôn là một
gia
đ́nh
của
thành phần
môn
đệ
đích
thực
Chúa Kitô, nơi
mà những
khác biệt
giữa
các nhóm sắc
tộc
khác nhau trở
thành lư do và
động
lực
thăng
hóa nhân bản
và thiêng liêng lẫn
nhau.
Với
công việc
truyền
bá phúc âm hóa và cổ
vơ nhân bản
của
ḿnh, Giáo Hội
có thể
hầu
như
bảo
đảm
cống
hiến
cho Phi Châu một
đóng
góp lớn
lao cho tất
cả
mọi
người
trong xă hội,
một
xă hội
tiếc
thay
đang
trải
qua t́nh trạng
nghèo khổ,
bất
công, bạo
động
và chiến
tranh
ở
nhiều
xứ
sở.
Ơn
gọi
của
Giáo Hội,
cộng
đồng
của
những
con người
đă
được
ḥa giải
với
Thiên Chúa và với
nhau, là làm ngôn sứ
và men ḥa giải
giữa
các nhóm sắc
dân, ngôn ngữ
và thậm
chí tôn giáo khác nhau, trong mỗi
một
quốc
gia cũng
như
khắp
châu lục
này.
Việc
ḥa giải,
một
tặng
ân của
Thiên Chúa mà con người
cần
phải
van xin và
ấp
ủ,
là nền
tảng
vững
chắc
để
con người
xây dựng
ḥa b́nh,
điều
kiện
cần
thiết
cho việc
tiến
bộ
thực
sự
của
con người
và xă hội,
theo dự
án công lư theo ư muốn
của
Thiên Chúa. Cởi
mở
trước
ơn
cứu
chuộc
của
Thánh Linh, nhờ
đó
Phi Châu sẽ
được
soi
động
hơn
nữa
bởi
ánh sáng của
Ngài, và khi nhờ
được
hướng
dẫn
bởi
Chúa Phục
Sinh, sẽ
trở
thành ân phúc cho Giáo Hội
hoàn vũ,
mang lại
việc
đóng
góp tốt
đẹp
của
ḿnh
để
xây dựng
một
thế
giới
chân chính và huynh
đệ
hơn.
(ĐTC kêu
gọi cầu nguyện cho công nghị này).
Đaminh Maria Cao
Tấn Tĩnh, BVL, chuyển dịch theo tín liệu được Zenit phổ biến ngày
4/10/2009
|
|