Thánh Bộ Giáo Sĩ gửi Thư cho Các Vị Linh Mục về Lời Hứa Tuân Phục

 

 

“Con có hứa tôn kính và tuân phục với t́nh con thảo đối với tôi và các vị thừa kế của tôi hay chăng?”

(Pontificale Romanum. De Ordinatione Episcopi, presbyterorum et diaconorum, Edition typica (Typis Polyglotis Vaticanis 1990)

 

Tại Vatican Ngày 18/11/2009,

 

Chư Huynh trong Chức Linh Mục thân mến,

 

Cho dù họ không buộc theo Lời Khấn Trọng Thể đức tuân phục, thành phần thụ phong cũng tuyên “hứa” tỏ ra “tôn kính và tuân phục với t́nh con thảo” đối với Đấng Bản Quyền của ḿnh và các vị Thừa Kế của ngài. Nếu chủ trương về thần học của một Lời Khấn và lời hứa khác nhau, th́ trách nhiệm trọn vẹn và tối hậu về luân lư lại giống y như nhau, và cái giống nhau như thế này là ở chỗ hiến ư muốn của ḿnh cho ư muốn của Người Khác: cho ư muốn Thần Linh, qua trung gian Giáo Hội.

 

Trong một thời điểm như thời điểm của chúng ta đây, một thời điểm được đánh dấu bằng chủ nghĩa tương đối và duy dân chủ, bằng những h́nh thức khác nhau của chủ nghĩa cá nhân và chủ nghĩa tự do độc lập, th́ một lời hứa tuân phục trở thành những ǵ khó có thể hiểu nổi đối với cái tâm thức thịnh hành này. Không phải là hiếm thấy xuất hiện quan niệm về t́nh trạng như bị suy giảm về phẩm giá và tự do của con người, khi kiên tŕ theo đuổi những h́nh thức lỗi thời là tiêu biểu cho một xă hội không có khả năng thực hiện cuộc giải phóng đích thực.

 

Chúng ta là thành phần sống đức tuân phục thực sự biết rơ rằng vấn đề không phải là như thế. Việc tuân phục trong Giáo Hội không bao giờ lại tương phản với phẩm giá và ḷng tôn trọng con người, nó cũng không được hiểu như là một cái ǵ đó trút bỏ trách nhiệm hoặc như một thứ đầu hàng thua bại. Nghi thức cử hành sử dụng một tĩnh từ chủ yếu để hiểu đúng đắn về một lời hứa như vậy; nghi thức xác định đức tuân phục chỉ sau khi đề cập tới “sự tôn trọng” cùng tĩnh từ “với t́nh con thảo”.

 

Vậy chữ “con”, trong hết mọi ngôn ngữ, là một danh từ liên hệ, một danh từ bao hàm đặc biệt mối liên hệ của một người cha với một người con. Cấn phải hiểu đức tuân phục chúng ta tuyên hứa theo ư nghĩa đó. Nó là một ư nghĩa cho thấy người cha được thực sự gọi là một người cha, và người con nh́n nhận vai tṛ làm con của ḿnh và vẻ đẹp của vai tṛ làm cha được cống hiến cho nó. Như xẩy ra nơi luật thiên nhiên, không ao chọn cha của ḿnh, và chẳng ai chọn con cái cho ḿnh. Bởi thế, tất cả chúng ta được kêu gọi, hỡi những người cha và những người con, có một quan tâm siêu nhiên tới nhau, một quan tâm của ḷng nhân ái và tôn kính thật là hỗ tương, tức là khả năng nh́n người kia với ư thức là Thày nhân lành đă làm cho họ hiện hữu, và Người bao giờ cuối cùng cũng khuôn đúc họ. Theo định nghĩa th́ tôn trọng chỉ là nh́n người khác mà nhớ đến Đấng Khác! 

 

Chỉ ở nơi chiều kích “tôn trọng với t́nh con thảo” mới có được một đức tuân phục đích thực, một đức tuân phục không phải theo h́nh thức, một thứ thuần túy thi hành mệnh lệnh, mà là một đức tuân phục nhiệt thành, hoàn toàn, chuyên tâm, có thể thực sự sinh hoa kết trái của việc hoán cải và “sự sống mới” nơi ngươờ sống đức tuân phục ấy.

 

Lời hứa này là lời hứa với Đấng Bản Quyền vào lúc thụ phong và với những “vị Thừa Kế” của ngài nữa, v́ Giáo Hội bao giờ cũng loại trừ chủ nghĩa duy ngôi vị thái quá: Giáo Hội quí mến con người, chứ không phải thứ duy chủ thể là những ǵ làm giảm uy tín quyền bính và vẻ đẹp, cả về lịch sử và thần học là những ǵ làm nên đặc tính Cơ Cấu của đức tuân phục. Thần Linh cũng ở nơi cơ cấu này v́ nó có một nguồn gốc thần linh. Cơ cấu này tự bản chất của nó là những ǵ thuộc về đặc sủng, và v́ thế việc bó buộc một cách tự nguyện bởi nó trong thời gian (những Vị Thừa Kế) nghĩa là “ở trong sự thật”, là kiên tŕ trong Người, Đấng hiện diện và hoạt động nơi thân ḿnh sống động của Người là Giáo Hội, nơi vẻ đẹp của tính chất liên tục của thời gian, của các thế hệ, những ǵ liên kết chúng ta dài lâu với Chúa Kitô và với các vị Tông Đồ của Người. 

 

Chúng ta hăy xin Vị Nữ Tỳ của Chúa, vị tuân phục tuyệt đỉnh, xin Mẹ là vị cho dù không hứng thú cũng xướng lên rằng: “Vâng, xin hăy thực hiện nơi tôi theo như Lời của ngài”, ơn biết tuân phục theo t́nh con thảo, trọn vẹn, hân hoan và sẵn sàng; một đức tuân phục giải thoát chúng ta khỏi là những kẻ chủ yếu của bản thân ḿnh và là một đức tuân phục có thể chứng tỏ cho thế giới thấy rằng thực sự là có thể hiến dâng tất cả cho Chúa Kitô và trở thành những con người thực sự và đích thực hoàn toàn.

 

 

Mauro Piacenza,

Tổng Giám Mục Hiệu Ṭa Vittoriana

Thư Kư