Đức
Giáo Hoàng Biển Đức XVI: Buổi Triều Kiến Chung hằng tuần Thứ Tư
10/3/2010 – Loạt Bài Giáo Lư Giáo Hội Hiệp Thông Tông Truyền – Bài
107 về
Thánh Bonaventura - Quan Điểm về Lịch
Sử
(Video)
Anh chị em
thân mến,
Tuần vừa
rồi tôi đă nói về đời sống và con người của Thánh Bonaventura thành
Bagnoregio. Sáng hôm nay, tôi muốn tiếp tục với đề tài này, chia sẻ
về hoạt động văn chương của ngài và giáo huấn của ngài.
Như tôi đă
nói, trong số các công nghiệp khác nhau, Thánh Bonaventura đă có
công trong việc trung thực dẫn giải h́nh ảnh của Thánh Phanxicô
Assisi, vị được ngài hết ḷng kính mến và học hỏi. Đặc biệt là vào
thời của Thánh Bonaventura có một trào lưu nơi Anh Em Ḍng Hèn Mọn
được gọi là “thiêng liêng” chủ trương rằng hoàn toàn có một giai
đoạn mới của lịch sử được mở màn với Thánh Phanxicô; một “Phúc Âm
vĩnh hằng” đă xuất hiện như tiếng nói của Mạc Khải thay cho Tân Ước.
Nhóm này khẳng định rằng Giáo Hội giờ đây đă hết vai tṛ lịch sử của
ḿnh, và thay vào vị thế của Giáo Hội là một cộng đồng đặc sủng của
những nam nhân tự do được Thần Linh dẫn dắt bên trong, tức là thành
phần “Phanxicô thiêng liêng”. Nguồn gốc của những tư tưởng từ nhóm
này là những bài viết của một đan viện phụ Ḍng Cistercian là
Joachim thành Fiore, vị đă qua đời vào năm 1202. Trong các tác phẩm
của ḿnh, vị này chủ trương lịch sử theo nhịp điệu Ba Ngôi. Ông coi
Cựu Ước như thời của Cha, thời được tiếp theo bởi thời của Con, thời
của Giáo Hội. Tuy nhiên, cần phải chờ đợi đó là thời thứ ba, thời
Thánh Linh. Toàn thể lịch sử như thế được dẫn giải như là một thứ
lịch sử đang tiến triển: từ tính chất nghiêm thẳng của Cựu Ước tới
sự tự do tương đối của thời của Con, nơi Giáo Hội, cho đến khi con
cái Thiên Chúa trọn vẹn tự do vào thời của Thánh Linh, một thời điểm
cũng có thể là giai đoạn ḥa b́nh giữa loài người, giai đoạn của ḥa
giải các dân nước và các tôn giáo. Đan viện phụ Joachim thành Fiore
đă khơi lên niềm hy vọng rằng có một nhóm Phanxicô được cho là nhận
thấy nơi Thánh Phanxicô Assisi là vị khởi xướng thời điểm mới này
cũng như nơi hội ḍng của ngài một cộng đồng của giai đoạn mới ấy –
một cộng đồng của thời điểm Thánh Linh, bỏ lại thứ Giáo Hội phẩm
trật, để bắt đầu một Giáo Hội mới của Thần Linh, một Giáo Hội không
c̣n liên hệ tới những cấu trúc cổ xưa nữa.
Bởi thế, đă xẩy ra một nguy cơ về sự hiểm lầm rất trầm trọng liên
quan tới sứ điệp của Thánh Phanxicô, của ḷng ngài khiêm tốn trung
thành với Phúc Âm và với Giáo Hội, và lỗi lầm này đă bao hàm cả một
quan niệm sai lạc về tính chất toàn vẹn của Kitô giáo.
Thánh Bonaventura, vị vào năm 1257 đă trở thành bề trên tổng quyền
Ḍng Phanxicô, bị ở vào t́nh trạng căng thẳng trầm trọng trong hội
ḍng của ngài gây ra bởi những ai gắn bó với trào lưu “Phanxicô
thiêng liêng” này, chiều theo đan viện phụ Joachim thành Fiore.
Chính v́ để đáp ứng với nhóm này và để lấy lại mối hiệp nhất cho hội
ḍng, Thánh Bonaventura đă cẩn thận học hỏi những bản viết đích thực
của đan viện phụ Joachim thành Fiore và của những ai góp phần với vị
đan viện phụ này, và v́ quan tâm tới nhu cầu tŕnh bày đúng đắn về
h́nh ảnh và sứ điệp của Thánh Phanxicô yêu dấu của ḿnh, ngài đă
muốn cho thấy một quan niệm đúng đắn về thần học lịch sử.
Thánh Bonaventura đă thật sự giải quyết vấn đề này trong tác phẩm
cuối cùng của ḿnh, một tổng hợp về các cuộc hội nghị với các đan sĩ
ở văn pḥng hoạt động Paris, một tổng hợp vẫn chưa xong và đă được
hoàn tất với những bản sao chép của thành phần thính giả. Tên của
tác phẩm này là “Hexaemeron”, tức là một dẫn giải bóng bẩy về sáu
ngày tạo dựng. Các Giáo Phụ của Giáo Hội đă coi sáu hay bảy ngày về
tŕnh thuật tạo dựng như một lời tiên tri về lịch sử của thế giới,
của loài người. Đối với các vị th́ bảy ngày tiêu biểu cho bảy giai
đoạn lịch sử, sau đó c̣n được giải thích như bảy thiên kỷ. Với Chúa
Kitô chúng ta đă tiến vào giai đoạn chót, tức là, giai đoạn thứ sáu
của lịch sử, một giai đoạn bởi thế theo sau là ngày nghỉ trọng đại
của Thiên Chúa. Thánh Bonaventura lưu ư tới việc dẫn giải lịch sử
này về mối liên hệ của các ngày tạo dựng, thế nhưng, một cách rất tự
do và mới mẻ. Đối với ngài, hai hiện tượng trong thời điểm của ngài
khiến ngài cần có một dẫn giải mới về gịng lịch sử:
Trước hết: h́nh ảnh Thánh Phanxicô, một con người hoàn toàn hiệp
nhất với Chúa Kitô cho tới độ được hiệp thông năm dấu thánh, hầu như
là một Chúa Kitô khác, và với Thánh Phanxicô, một cộng đ8ồng mới
được ngài sáng lập, khác với khuynh hướng đan viện tu được biết tới
vào lúc ấy. Hiện tượng này đă cần đến một dẫn giải mới, như là một
sự mới mẻ của Thiên Chúa xuất hiện vào lúc ấy.
Thứ hai: vị thế của đan viện phụ Joachim thành Fiore, người đă loan
báo về một thứ đan viện mới và một giai đoạn lịch sử hoàn toàn mới,
vượt ra ngoài mạc khải của Tân Ước, là những ǵ cần phải được giải
đáp.
Với tư cách là bề trên tổng quyền của Ḍng Phanxicô, Thánh
Bonaventura đă thấy ngay được rằng, với quan niệm thuần linh này do
đan viện phụ Joachim thành Fiore gợi lên, hội ḍng trở thành bất khả
điều hành mà đang đi tới chỗ mất trật tự một cách hợp lư. Đối với
ngài, hai hậu quả xẩy ra, đó là:
Thứ nhất: nhu cầu cụ thể của các cấu trúc và của việc nhập vào thực
tại của Giáo Hội phẩm trật, của Giáo Hội thực sự, cần phải có một
nền tảng thần học, cũng v́ những người khác, thành phần theo quan
niệm thuần linh, đă chứng tỏ cho thấy một nền tảng thần học rơ
ràng.
Thứ hai: mặc dù lưu ư tới chủ nghĩa hiện thực cần thiết, cũng không
cần phải đánh mất đi cái mới mẻ về h́nh ảnh của Thánh Phanxicô.
Thánh Bonaventura đă làm thề nào để đáp ứng nhu cầu vừa thực tế vừa
lư thuyết này? Theo những ǵ được ngài trả lời, tôi chỉ có thể nêu
lên ở đây một tóm tắt rất giản lược và không đầy đủ vào một số điểm
sau đây:
1, Thánh Bonaventura loại trừ ư nghĩ về một thứ lịch sử theo
nhịp điệu Ba Ngôi. Thiên Chúa là Đấng duy nhất đối với toàn thể lịch
sử và Ngài không bị phân thành ba vị thần linh. Bởi thế, lịch sử là
một, cho dù nó là một cuộc hành tŕnh và – theo Thánh Bonaventura –
một cuộc hành tŕnh tiến triển.
2. Chúa Giêsu Kitô là lời nói cuối cùng của Thiên Chúa – nơi
Người, Thiên Chúa đă nói lên tất cả mọi sự, khi ban ḿnh và bày tỏ
chính bản thân ḿnh. Ngoài Người ra Ngài không thể bày tỏ, không thể
ban phát. Thánh Linh là Thần Linh của Cha và Con. Chính Chúa Kitô
nói về Thánh Linh: Ngài… “sẽ làm cho các con nhớ lại tất cả những ǵ
Thày đă nói cùng các con” (Jn 14:26), “Ngài sẽ lấy những ǵ của Thày
mà thông đạt cho các con” (Jn 16:15). V́ thế, không có một thứ Phúc
Âm cao cả hơn, không có một Giáo Hội khác cần phải đợi chờ. Bởi vậy,
Ḍng Thánh Phanxicô cũng ḥa ḿnh vào Giáo Hội này, vào đức tin của
Giáo Hội, vào phẩm trật của Giáo Hội.
3. Điều này không có nghĩa là Giáo Hội là những ǵ không di
chuyển, gắn chặt vào quá khứ và những ǵ mới mẻ không thể nào xẩy ra
nơi Giáo Hội. "Opera Christi non deficiunt, sed proficiunt," những
việc làm của Chúa Kitô không thụt lùi, không thất bại, mà tiến bộ,
như vị thánh nói trong bức thư "De tribus quaestionibus." Thế nên,
Thánh Bonaventura đă minh nhiên h́nh thành ư nghĩ về tiến bộ, và đây
là một vấn đề mới mẻ so với các Giáo Phụ của Giáo Hội và là một đóng
góp lớn lao cho những người đồng thời của ngài. Đối với Thánh
Bonaventura, Chúa Kitô không c̣n, như Người đối với các Vị Giáo
PhuĐối với Thánh Bonaventura, Chúa Kitô không c̣n là cùng đích, như
Người đối với các Vị Giáo Phụ của Hội Thánh, mà là trung tâm của
lịch sử; lịch sử không kết thúc nơi Chúa Kitô nhưng bắt đầu một giai
đoạn mới. Một thành quả khác theo đó là cho tới bấy giờ vẫn có ư
nghĩ thông dụng là các Giáo Phụ của Giáo Hội nắm vai tṛ thượng tôn
về thần học, tất cả mọi thế hệ sau các vị chỉ là môn đệ của các vị
mà thôi. Cho dù Thánh Bonaventura nh́n nhận các Giáo Phụ vĩnh viễn
là các bậc thày, nhưng hiện tượng về Thánh Phanxicô đă cống hiến cho
ngài niềm xác tín rằng sự phong phú của lời Chúa Kitô là những ǵ vô
tận và những thứ ánh sáng mới cũng có thể xuất hiện nơi các thế hệ
mới. Cái đặc thù tính của Chúa Kitô cũng bản đảm những thứ mới mẻ và
việc canh tân đổi mới nơi tất cả mọi giai đoạn của lịch sử.
Chắc chắn là Ḍng Phanxicô – ngài nhấn mạnh như thế – thuoọc về Giáo
Hội của Chúa Giêsu Kitô, thuộc về Giáo Hội Tông Truyền và không thể
nào thiết dựng trên một thứ duy linh ảo tưởng. Thế nhưng, đồng thời,
cái mới mẻ của một hội ḍng này là những ǵ hiệu năng so với phong
trào đan tu cổ xưa, và Thánh Bonaventura – như tôi đă nói trong bài
giáo lư lần vừa rồi – đă bênh vực cái mới mẻ này trước những tấn
công của hàng giáo sĩ ở Paris. Các tu sĩ Phanxicô không có một đan
viện vĩnh viễn, họ có thể hiện diện ở hết mọi nơi để loan báo Phúc
Âm. Chính cái tách khỏi những ǵ là vững tại là đặc tính của phong
trào đan tu này, cái tách ĺa thuận lợi cho một thứ uyên chuyển
thích ứng mới này đă phục hồi cho Giáo Hội cái năng động truyền giáo
của Giáo Hội.
Đến đây, có lẽ cần phải nói rằng cả ngày nay nữa cũng có những quan
điểm theo đó toàn thể lịch sử của Giáo Hội trong ngàn năm thứ hai là
những ǵ hoàn toàn suy thoái; một số người thấy t́nh rạng suy thoái
này xẩy ra ngay sau Tân Ước. Thực vậy, "opera Christi non deficiunt,
sed proficiunt," công cuộc của Chúa Kitô không đi giật lùi mà là
tiến triển. Giáo Hội sẽ là ǵ nếu không có linh đạo mới mẻ của các
đan sĩ Ḍng Xitô, các tu sĩ Ḍng Phanxicô và Đaminh, linh đạo của
Thánh Têrêsa Avila và của Thánh Gioan Thánh Giá, vân vân? Lời khẳng
định ấy cũng hiệu nghiệm cho cả ngày nay nữa "opera Christi non
deficiunt, sed proficiunt," những công việc này tiến triển.
Thánh Bonaventura dạy chúng ta tất cả những nhận thức cần thiết, cho
dù là nghiêm trọng, về chủ nghĩa hiện thực điều ḥa và thái độ cởi
mở trước các đặc sủng mới được Chúa Kitô ban trong Thánh Linh cho
Giáo Hội của Người. Và trong lúc ư nghĩ về sự suy thoái ấy tái diễn
cũng c̣n một tư tưởng khác là thứ “ảo tưởng thuần linh” này được
nhắc lại. Thật vậy, chúng ta biết đă xẩy ra như thế nào, sau Công
Đồng Chung Vaticanô II, có một số xác tín rằng hết mọi sự cần phải
mới mẻ, cần phải có một Giáo Hội khác, Giáo Hội tiền Công Đồng đă
xong, và chúng ta cần phải có một giáo hội khác, hoàn toàn là một
Giáo Hội “khác”. Thật là một thứ ảo tưởng vô trật tự! Nhờ ơn Thiên
Chúa, những con người chèo chống khop6n ngoan của Con Thuyền Thánh
Phêrô là Đức Giáo Hoàng Phaolô VI và Gioan Phaolô II một mặt đă bênh
vực cái mới mẻ của công đồng mặt khác đă đồng thời bênh vực cái đặc
thù và liên tục của Giáo Hội, một Giáo Hội bao giờ cũng là một Giáo
Hội của các tội nhân và lúc nào cũng là một nơi chốn của ân sủng.
4. Theo chiều hướng ấy, Thánh Bonaventura, với tư cách là bề
trên tổng quyền của anh em tu sĩ Phanxicô, thực hiện việc quản trị
một cách rất rơ ràng là hội ḍng mới này, là một cộng đồng, không
thể sống ở “tầm mức cao cả về cánh chung” của Thánh Phanxicô, một
thứ cánh chung được Thánh Phanxicô thấy thế giới sau này được trông
đợi, nhưng – đồng thời cũng được hướng dẫn bởi chủ nghĩa hiện thực
lành mạnh và ḷng can đảm thiêng liêng – cần phải tiến gần tới bao
nhiêu có thể việc tối đa hiện thực Bài Giảng Trên Núi, một bài giảng
đối với Thánh Phanxicô là thứ luật sống, cho dù có lưu ư tới những
hạn hữu của con người mang dấu vết nguyên tội.
Vậy chúng ta thấy rằng Thánh Bonaventura, việc quản trị không phải
chỉ là một việc làm nhưng trên hết là suy nghĩ và cầu nguyện. Ở tâm
điểm của việc ngài quản trị, chúng ta bao giờ cũng thấy được việc
cầu nguyện và suy nghĩ; tất cả mọi quyết định của ngài đều xuất phát
từ việc suy tư, từ tư tưởng được soi động nhờ nguyện cầu. Việc sâu
xa giao tiếp với Chúa Kitô bao giờ cũng đồng hành với hoạt động làm
bề trên tổng quyền của ngài và đó là lư do tại sao ngài đă viết một
loạt những bản văn thần học huyền bí, một loạt những ǵ cho thấy
tinh thần quản trị của ngài và bộc lộ ư hướng dẫn dắt hội ḍng về
nội tâm, về một thứ quản trị chẳng những không bằng mệnh lệnh và các
cấu trúc, mà bằng việc dẫn dắt và soi sáng các linh hồn, hướng họ về
Chúa Kitô.
Trong các bản văn của ngài, những bản văn là hồn sống cho việc ngài
quản trị và cho thấy đường lối để theo với tư cách là cá nhân hay
cộng đồng, tôi muốn đề cập tới chỉ một tác phẩm chính duy nhất của
ngài, đó là tác phẩm "Itinerarium mentis in Deum," tác phẩm này là
cuốn “cẩm nang” về việc chiêm nhiệm thần bí. Cuốn sách này được cưu
mang nơi một chốn sâu xa linh đạo đó là đối La Verna, nơi Thánh
Phanxicô đă được in năm dấu. Trong phần giới thiệu, tác giả nêu lên
những hoàn cảnh gợi hứng cho việc ngài viết: “Trong khi tôi đang suy
niệm về tiềm năng của một linh hồn muốn lên cùng Thiên Chúa, th́ xẩy
ra cho tôi, ngoài những điều khác, là một biến cố tuyệt vời ở chính
nơi đă xẩy ra cho Thánh Phanxicô, tức là thị kiến về thần seraphim
có cánh theo h́nh dáng của một cây thập giá. Và đang khi suy nghĩ về
thị kiến này, tôi lập tức nhận thấy rằng thị kiến tuyệt vời ấy được
cống hiến cho tôi về t́nh trạng ngây ngất chiêm niệm của chính Cha
Phanxicô và đồng thời cách thức dẫn đến đó” (Journey of the Mind in
God, Prologue, 2, in Opere di San Bonaventura. Opuscoli Teologici /
1, Rome, 1993, p. 499).
Sáu cái cánh của thần seraphim như thế trở thành biểu hiệu của sáu
giai đoạn dẫn con người từ từ tiến tới chỗ nhận biết Thiên Chúa qua
việc nhận định về thế giới và về các thụ tạo cũng như qua việc khai
thác chính các tài năng của linh hồn, cho tới độ hiệp nhất trọn vẹn
với Chúa Ba Ngôi nhờ Chúa Kitô, theo gương Thánh Phanxicô Assisi.
Những lời cuối cùng của Thánh Bonaventura trong cuốn “Itinerarium”,
những lời đáp lại vấn nạn về cách thức làm thế nào con người có thể
đạt đến chỗ hiệp thông thần bí với Thiên Chúa, sẽ làm cho người ta
xuống tới tận đáy tâm can: “Nếu các bạn giờ đây khao khát muốn biết
cách thức xẩy ra (mối hiệp thông thần nhiệm với Thiên Chúa), th́ hăy
xin ân sủng, chứ không phải tín lư; hăy ước muốn, chứ không phải trí
óc; hăy than van nguyện cầu, chứ không phải học hỏi chữ nghĩa; hăy
là phu thê chứ không phải thày dạy; là Thiên Chúa chứ không phải con
người; tăm tối chứ không sáng tỏ; không phải là ánh sáng mà là ngọn
lửa làm cho hết mọi sự bừng nóng lên và vươn tới Thiên Chúa bằng
những xúc động mạnh mẽ cũng như bằng những cảm t́nh hăng nồng… Chúng
ta bởi thế tiến vào đêm tăm tối, chúng ta đè nén các lo lắng, các
đam mê và các ảo tưởng; chúng ta cùng với Chúa Kitô Tử Giá vượt qua
thế giới này mà về cùng Cha, nhờ đó, sau khi thấy Người, chúng ta
nói như tông đồ Philip rằng: thế là đủ cho con rồi” (ibid VII, 6).
Các bạn thân mến, chún g ta hăy chấp nhận lời mời gọi được Thánh
Bonaventura, vị Tiến Sĩ Seraphic, ngỏ cùng chún g ta, và chúng ta
hăy tiến vào học đường của Vị Thày thần linh: Chúng ta lắng nghe Lời
sự sống và sự thật của Người, những lời âm vang trong thâm cung của
linh hồn chúng ta. Chúng ta hăy thanh tẩy các ư nghĩ và những hành
động của chúng ta, để Người có thể ở trong chúng ta, và chúng ta có
thể nghe thấy tiếng nói thần linh của Người, tiếng nói đưa chúng ta
tới hạnh phúc đích thật.
Đaminh
Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL, chuyển dịch theo tín liệu được Zenit phổ
biến ngày 10/3/2010