“Đường
lối của Chúa Giêsu về việc quản trị không phải là đường lối của việc
thống trị, thế nhưng nó là vấn đề phục vụ khiêm tốn và yêu thương của
việc rửa chân, và vai tṛ vương đế của Chúa Kitô trên vũ trụ không phải
là một thứ vinh thắng trần gian, mà đạt đến tột đỉnh của ḿnh trên cây
thập tự giá, một thập giá trở thành phán quyết đối với thế giới và là
điểm qui chiếu cho việc thi hành quyền bính thực sự cho thấy đức bác ái
mục vụ.”
Đức Giáo
Hoàng Biển Đức XVI
Huấn Từ
Triều Kiến Chung Thứ Tư 26/5/2010 về Sứ Vụ Dẫn Dắt của Linh Mục
Anh chị em thân mến,
Năm Cho Linh Mục đang tới hồi kết thúc; đó là lư do tại sao trong những
bài giáo lư cuối cùng này tôi đă bắt đầu nói về các sứ vụ thiết yếu của
linh mục; tức là giảng dạy, thánh hóa và quản trị. Tôi đă nói hai bài
giáo lư, một bài về thừa tác vụ thánh hóa, nhất là các bí tích, và một
bài về việc giảng dạy. Bởi thế, hôm nay tôi c̣n nói về sứ vụ của linh
mục trong việc quản trị, hướng dẫn – bằng quyền năng của Chúa Kitô, chứ
không phải của riêng ḿnh – thành phần dân được Thiên Chúa ủy thác cho
các vị.
Theo văn hóa hiện đại th́ một chiều kích như vậy được hiểu như thế nào,
khi nó thực sự liên quan tới quan niệm về quyền bính cũng như tới nguồn
gốc xuất phát từ lệnh truyền của Chúa trong việc chăn nuôi đàn chiên của
Người? Đâu là thẩm quyền thực sự đối với Kitô hữu chúng ta? Những kinh
nghiệm về văn hóa, chính trị và lịch sử trong quá khứ gần đây, nhất là
những thứ độc tài chuyên chế ở Đông Âu và Tây Âu trong thế kỷ 20, đă làm
cho con người hiện đại cảm thấy ngờ vực khi nói đến quan niệm này. Một
thứ ngờ vực, không phải là hiếm thấy, được bày tỏ trong việc tán thành
nếu cần vấn đề loại trừ tất cả mọi quyền bính không hoàn toàn xuất phát
từ con người và tùy thuộc con người, được con ngươờ kiểm soát. Thế nhưng
chỉ cần thoáng nh́n vào các chế độ trong thế kỷ vừa qua từng gieo rắc
kinh hoàng và chết chóc, cũng nhắc nhở chúng ta một cách mạnh mẽ rằng
quyền bính, ở mọi lănh vực, nếu không được thi hành căn cứ vào Đấng Siêu
Việt, nếu nó thực sự không liên hệ ǵ tới Thẩm Quyền tối cao là Thiên
Chúa, th́ không thể nào tránh được đi đến chỗ quay ra chống lại con
người.
Bởi thế, cần phải công nhận rằng quyền bính của con người không bao giờ
là cùng đích, nhưng bao giờ cũng chỉ là phương tiện, và mục đích thiết
yếu và ở hết mọi thời đại bao giờ cũng là con người được Thiên Chúa dựng
nên với phẩm vị bất khả nắm bắt và được kêu gọi đến mối liên hệ với
chính Đấng Hóa Công, trong cuộc hành tŕnh hiện hữu trần gian cũng như
trong cuộc sống đời đời. Nó là một quyền bính được thi hành bằng trách
nhiệm trước nhan Thiên Chúa, trước Đấng Hóa Công. Bởi thế là một thứ
quyền bính được hiểu là chỉ có mục tiêu duy nhất để phục vụ sự thiện
chân thực của con người và làm sáng tỏ Sự Thiện Tối Hậu duy nhất là
Thiên Chúa, một quyền bính chẳng những không xa cách với con người, trái
lại, c̣n là một thứ trợ giúp quí báu trong cuộc hành tŕnh tiến tới chỗ
hoàn toàn hiện thực trong Chúa Kitô, hướng tới phần rỗi.
Giáo Hội được kêu gọi và dấn thân thực thi loại quyền bính là phục vụ
này, và Giáo Hội hành sử nó kh6ng phải nhân danh ḿnh mà là nhân danh
Chúa Giêsu Kitô, Đấng đă lănh từ Cha tất cả mọi quyền năng trên trời
dưới đất (x Mt 28:18). Thật vậy, Chúa Kitô đang chăm dưỡng đàn chiên của
Người qua các vị mục tử của Giáo Hội: Chính Người là Đấng dẫn dắt Giáo
Hội, bảo vệ Giáo Hội, sửa chữa Giáo Hội, v́ Người hết sức yêu thương
Giáo Hội.
Thế nhưng, Chúa Giêsu, Vị Mục Tử Tối Cao của linh hồn chúng ta, đă muốn
Tông Đồ Đoàn, ngày nay là các vị giám mục hiệp thông với Người Thừa Kế
Thánh Phêrô, và các linh mục, thành phần cộng tác viên quí báu nhất của
các ngài, cần phải tham phần vào sứ vụ của Người trong việc chăm sóc cho
Dân Chúa, làm những giảng dạy viên đức tin, hướng dẫn, sinh động và bảo
tŕ cộng đồng Kitô hữu, hay, như Công Đồng nói, coi sóc cộng đồng này để
“từng tín hữu được dẫn dắt trong Thánh Linh đến chỗ phát triển ơn gọi
của họ theo Phúc Âm, đến một đức ái chân thành và cụ thể, và đến một thứ
tự do nhờ đó Chúa Kitô đă giải phóng chúng ta”
(Presbyterorum Ordinis, 6).
Bởi thế, hết mọi vị mục tử đều là phương tiện nhờ đó chính Chúa Kitô yêu
thương con người: Chính qua thừa tác vụ của chúng ta – các linh mục thân
mến – chính qua chúng ta mà Chúa Kitô qui tụ các linh hồn lại, hướng dẫn
họ, bảo vệ họ, và dẫn dắt họ. Trong bài dẫn giải về Phúc Âm Thánh Gioan,
Thánh Âu Quốc Tinh nói rằng: “do đó, nó là một cuộc dấn thân yêu thương
chăm dưỡng đàn chiên của Chúa” (123,5); đó là tiêu chuẩn tối hậu nơi tác
hành đối với những thừa tác viên của Thiên Chúa, một t́nh yêu vô vị lợi,
như t́nh yêu của Vị Mục Tử Nhân Lành, tràn đầy hân hoan, hướng tới tất
cả mọi người, chú trọng tới tha nhân và quan tâm tới thành phần xa cách
(cf. St. Augustine, Discourse 340, 1; Discourse 46, 15), dịu dàng với
thành phần yếu kém nhất, thành phần nhỏ bé, quê mùa, tội nhân, thể hiện
t́nh thương vô biên của Thiên Chúa bằng những lời lẽ bảo đảm hy vọng
(cf. Id. Letter 95, 1).
Nếu một công việc mục vụ như thế được xây dựng trên bí tích, th́ tuy
nhiên tác hiệu của nó không tách khỏi cuộc sống riêng tư của vị tư tế.
Là một mục tử theo ư muốn của Thiên Chúa (cf Jer 3:15) cần phải sâu xa
sống động gắn bó thân t́nh với Chúa Kitô, chẳng những về trí năng, mà
c̣n cả về tự do và ư muốn, một nhận thức rơ ràng về cái căn tính được
lănh nhân nơi việc truyền chức linh mục, một thái độ sẵn sàng vô tư
trong việc dẫn dắt đàn chiên được trao phó ở nơi Chúa muốn chứ không
theo chiều hướng bề ngoài có vẻ thuận lợi hơn và dễ dàng hơn. Điều này,
trước hết đ̣i phải liên tục và gia tăng ước muốn để cho chính Chúa Kitô
làm chủ cuộc sống linh mục của vị tư tế. Thật vậy, không ai thực sự có
khả năng chăm dưỡng đàn chiên của Chúa Kitô nếu họ không sống đức tuân
phục sâu xa thực sự đối với Chúa Kitô cũng như với Giáo Hội, và chính
tính chất dễ dạy của dân chúng đối với các vị linh mục của họ lệ thuộc
vào sự dễ dạy của các vị linh mục đối với Chúa Kitô; v́ thế, ở nơi nền
tảng của thừa tác mục vụ bao giờ cũng là cuộc hội ngộ riêng tư và liên
lỉ với Chúa, sâu xa hiểu biết Người, tuân hợp ư muốn của ḿnh với ư muốn
của Chúa Kitô.
Trong những thập niên vừa qua, tĩnh từ “về mục vụ” thường được sử dụng
hầu như phản lại với quan niệm về “phẩm trật”, giống hệt như ư nghĩ
“hiệp thông” cũng bị giải thích ngược ngạo y như vậy. Có lẽ đây là vấn
đề cần phải bày tỏ nhận định vắn tắt về chữ “phẩm trật”, một từ ngữ theo
truyền thống ám chỉ về cấu trúc của quyền bính theo bí tích trong Giáo
Hội, được sắp xếp theo ba cấp bậc của bí tích ttruyền chức thánh: giám
mục, linh mục và phó tế. Đối với thực tại về “phẩm trật” này, thịnh hành
nơi công luận là yếu tố của sự lệ thuộc và yếu tố về pháp lư; v́ vậy đối
với nhiều người ư tưởng về phẩm trật hiện lên trái ngược với tính chất
uyển chuyển và sống động của cảm quan mục vụ và thậm chí phản lại với
đức khiêm hạ của Phúc Âm. Thế nhưng, đó là một cảm quan về phẩm trât
được hiểu biết một cách tệ hại, một hiểu biết, về lịch sử, cũng gây ra
bởi những việc lạm dụng quyền bính và ḷng tham danh vọng, những ǵ thực
sự là các lạm dụng và không xuất phát từ chính thực tại về “phẩm trật”.
Theo ư nghĩ chung th́ “phẩm trật” bao giờ cũng là một cái ǵ đó liên hệ
tới vấn đề thống trị và v́ vậy không tương xứng với cảm quan thực sự về
Giáo Hội, về mối hiệp nhất trong t́nh yêu của Chúa Kitô. Thế nhưng, như
tôi đă nói, đó là một giải thích lầm lẫn, một giải thích bắt nguồn từ
những lạm dụng trong lịch sử, chứ không tương hợp với ư nghĩa thực sự về
bản chất của phẩm trật.
Chúng ta hăy bắt đầu với từ ngữ. Nói chung, người ta nói rằng ư nghĩa
của thứ phẩm trật thế giới là “việc thống trị linh thánh”, thế nhưng ư
nghĩa thực sự không phải là thế, nó là “sacra origine”, tức là quyền
bính này không xuất phát từ cính con người mà là có nguồn gốc linh
thánh, nơi phép bí tích; bởi thế, nó khuất phục con người sống theo ơn
gọi, theo mầu nhiệm của Chúa Kitô; nó biến cá nhân này thành một người
tôi tớ của Chúa Kitô và cỉ khi nào là tôi tớ của Chúa Kitô họ mới có thể
quản trị, dẫn dắt cho Chúa Kitô và với Chúa Kitô. V́ vậy, ai được tham
phần vào thánh chức của bí tích này, vào “phẩm trật”, th́ không phải là
một kẻ chuyên quyền, mà là tham dự vào một liên hệ mới của đức tuân phục
đối với Chúa Kitô, ở chỗ, họ được thắt kết với Người trong mối hiệp
thông với các phần tử khác của bậc thánh chức, của chức linh mục. Thậm
cí cả Giáo Hoàng – điểm tựa đối với tất cả mọi mục tử khác cũng như đối
với mối hiệp thông của Giáo Hội – cũng không thể làm những ǵ ngài muốn;
trái lại, Giáo Hoàng là bảo quản viên của đức tuân phục đối với Chúa
Kitô, đối với lời của Người và đối với Giáo Hội của Người. Bởi vậy, phẩm
trật bao hàm một liên hệ tam diện: trước hế là liên hệ với Chúa Kitô và
với cấp bậc được Chúa ban cho Giáo Hội của Người; rồi tới mốio liên hệ
với các vị mục tử khác trong mối hiệp thông duy nhất của Giáo Hội, và
sau cùng là mối liên hệ với thành phần tín hữu được kư thác cho cá nhân
này theo cấp bậc của Giáo Hội.
Thế nên, cần phải hiểu rằng mối hiệp thông và phẩm trật không tương phản
nhau, mà là tùy thuộc nhau. Cùng nhau, chúng chỉ là một điều duy nhất
(là mối hiệp thông phẩm trật). V́ vậy, vị mục tử là mục tử thực sự khi
dẫn dắt và bảo vệ đàn chiên và có những lúc ngăn chặn việc phân tán của
nó. Ngoài một thứ nhăn quan siêu nhiên rơ ràng và tỏ tường, th́ sứ vụ
quản trị hợp với linh mục là những ǵ không thể nào hiểu được. Thế
nhưng, được bảo tŕ bởi t́nh yêu đích thật đối với phần rỗi của từng
phần tử tín hữu, nó đặc biệt là những ǵ quí báu và cần thiết cả trong
thời đại của chúng ta nữa. Nếu mục đích là thực hiện việc loan báo về
Chúa Kitô và dẫn con người tới việc hội ngộ cứu độ với Người, nhờ đó họ
có được sự sống, th́ công việc dẫn dắt đồng dạng với một thứ phục vụ
được sống hoàn toàn hiến thân cho việc xây dựng đàn chiên trong chân lư
và thánh đức, thường đi ngược lại với trào lưu và nhớ rằng người lớn
nhất cần phải trở thành bé nhất, và người cai trị cần phải trở thành kẻ
phục vụ (cf. Lumen Gentium, 27).
Vị linh mục ngày nay có thể lấy được sức mạnh từ đâu cho việc thi hành
thừa tác vụ của ḿnh, hoàn toàn trung thành với Chúa Kitô cũng như với
Giáo Hội, hoàn toàn dấn thân cho đàn chiên? Chỉ có một câu trả lời duy
nhất đó là trong Chúa Kitô. Đường lối của Chúa Giêsu về việc quản trị
không phải là đường lối của việc thống trị, thế nhưng nó là vấn đề phục
vụ khiêm tốn và yêu thương của việc rửa chân, và vai tṛ vương đế của
Chúa Kitô trên vũ trụ không phải là một thứ vinh thắng trần gian, mà đạt
đến tột đỉnh của ḿnh trên cây thập tự giá, một thập giá trở thành phán
quyết đối với thế giới và là điểm qui chiếu cho việc thi hành quyền bính
thực sự cho thấy đức bác ái mục vụ. Các thánh nhân, trong đó có Thánh
Gioan Maria Vianney, đă yêu thương và dân thân thực thi công việc chăm
sóc thành phần Dân Chúa được trao phó cho ḿnh, cũng chứng tỏ rằng các
vị là những con người mạnh mẽ và cương quyết, v́ chỉ có một mục tiêu duy
nhất là cổ vơ thiện ích đích thực của các linh hồn, có thể đích thân hy
sinh cho tới độ tử đạo, để trung thành với sự thật và với đức công chính
của Phúc Âm.
Các linh mục thân mến, “hăy chăn dắt đàn chiên của Chúa giữa anh em,
không bởi áp buộc mà là t́nh nguyện, […] hăy là gương mẫu cho đàn chiên”
(1 Peter 5:2). Thế nên, anh em đừng sợ dẫn đến với Chúa Kitô từng người
anh em được Người ủy thác cho anh em, tin tưởng rằng hết mọi lời nói và
hết mọi thái độ, nếu xuất phát từ đức tuân phục ư muốn của Thiên Chúa,
sẽ sinh hoa kết trái; hăy biết sống cảm nhận các huân công và công nhận
các giới hạn của nền văn hóa chung quanh chúng ta, bằng niềm tin tưởng
vững mạnh là việc loan báo Phúc Âm là việc phục vụ cao cả nhất có thể
thực hiện cho con người. Thật vậy, không có một thiện ích nào lớn lao
hơn nơi cuộc sống trần gian này bằng việc dẫn con người đến cùng Thiên
Chúa, hăy làm tái bừng lên đức tin, hăy lay động con người khỏi t́nh
trạng tŕ trệ và thất vọng, hăy cống hiến niềm hy vọng là Thiên Chúa là
Đấng cận kề và đang hướng dẫn lịch sử cá nhân cũng như lịch sử của thế
giới.
Tóm lại, đó là ư nghĩa sâu xa và tối hậu của việc quản trị mà Chúa đă kư
thác cho chúng ta. Đó là việc h́nh thành Chúa Kitô trong các tín hữu,
bằng tiến tŕnh của việc thánh hóa tức là việc hoán đổi về các tiêu
chuẩn, việc cân lường về các thứ giá trị, các thứ thái độ, để làm cho
Chúa Kitô sống trong hết mọi tín hữu. Bởi vậy Thánh Phaolô tóm tắt hoạt
động mục vụ của ngài như sau: “Hỡi các con là những người cha lại đang
quằn quại sinh hạ cho tới khi Chúa Kitô được h́nh thành nơi các con”
(Gal 4:19).
Anh chị em thân mến, tôi muốn kêu mời anh chị em hăy cầu nguyện cho tôi,
Vị Thừa Kế Thánh Phêrô, người có trách nhiệm đặc biệt trong việc quản
trị Giáo Hội Chúa Kitô, cũng như cho tất cả mọi vị giám mục và linh mục
của anh chị em. Hăy nguyện cầu để chúng tôi có thể chăm sóc tất cả mọi
con ciên được trao phó cho chúng tôi, cũng như những con chiên lạc đàn.
Các linh mục thân mến, tôi ngỏ lời mời thân ái tới anh em đến tham dự
những cử hành bế mạc Năm Cho Linh Mục vào ngày 9-11/6 tới ở Rôma đây:
chúng ta sẽ suy niệm về việc hoán cải và sứ vụ, về tặng ân linh mục, một
tặng ân được bảo tŕ bởi toàn thể Dân Chúa. Cám ơn anh em!
Đaminh Maria
Cao Tấn Tĩnh, BVL, chuyển dịch theo tín liệu được Zenit phổ biến ngày
26/5/2010