Tông Huấn
LỜI
CHÚA
của
Đức
Thánh Cha Biển
Đức
XVI
gửi
Các Vị
Giám Mục,
Giáo Sĩ,
Tu Sĩ
và Giáo Dân
về
Lời
của
Thiên Chúa trong
Đời
Sống
và Sứ
Vụ
của
Giáo Hội
Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL
chuyển dịch trực tiếp từ
http://www.vatican.va/holy_father/benedict_xvi/apost_exhortations/documents/hf_ben-xvi_exh_20100930_verbum-domini_en.pdf
Phần
Hai
Lời
Thiên Chúa trong Giáo Hội
– Verbum in Ecclesia
“Thế
nhưng những ai tiếp nhận Người th́ Người ban cho họ quyền làm con
cái Thiên Chúa” (Jn 1:12)
Phụng Vụ, khung cảnh đặc biệt cho Lời Chúa
Lời
Chúa trong phụng
vụ
thánh
52. Khi coi Giáo Hội
như
là “nhà của
Lời
Chúa” (181),
th́ trước
hết
phải
chú ư tới
phụng
vụ
thánh, v́ phụng
vụ
là khung cảnh
đặc
biệt
Thiên Chúa nói với
chúng ta giữa
cuộc
đời
của
chúng ta; Ngài nói với
dân Ngài vào ngày hôm nay
đây,
thành phần
lắng
nghe và đáp
ứng.
Hết
mọi
tác động
của
phụng
vụ
tự
nó đều
thấm
đẫm
Thánh Kinh. Theo những
lời
của
Hiến
Chế
Sacrosanctum
Concilium
th́ “Thánh Kinh là những ǵ quan trọng nhất nơi việc cử hành phụng
vụ. Các bài đọc, những bài đọc được giải thích nơi bài giảng và
những bài Thánh Vịnh được hát lên đều lấy từ Thánh Kinh mới có.
Những lời thỉnh nguyện, cầu nguyện và các bài phụng ca đều lấy cảm
hứng và nội dung từ Thánh Kinh. Những tác động và dấu phụng vụ đều
rút lấy ư nghĩa của ḿnh từ Thánh Kinh” (182). Thậm chí c̣n hơn thế
nữa, cần phải nói rằng chính Chúa Kitô “hiện diện nơi lời của Người,
v́ chính Người nói khi Thánh Kinh được đọc lên trong Giáo Hội”
(183). Thật vậy, “việc cử hành phụng vụ trở nên việc tŕnh bày Lời
Chúa một cách liên tục, hoàn toàn và hiệu nghiệm. Lời Chúa, được
liên lỉ công bố trong phụng vụ, bao giờ cũng là lời sống động và
hiệu lực nhờ quyền năng của Thánh Linh. Lời Chúa bày tỏ t́nh yêu của
Chúa Cha không bao giờ thôi tác hiệu đối với chúng ta” (184). Giáo
Hội luôn nhận thức rằng nơi tác động phụng vụ, Lời Chúa được kèm
theo tác động nội tâm của Thánh Linh, Đấng làm cho Lời Chúa có tác
dụng nơi tâm can của thành phần tín hữu. Nhờ Đấng Cố Vấn, “Lơờ Chúa
trở thành nền tảng của việc cử hành phụng vụ, và thành qui luật cùng
sự nâng đỡ cho tất cả đời sống của chúng ta. Hoạt động của cùng
Thánh Linh này… mang lại cho từng người một hết mọi sự được nói đến
trong việc loan báo Lời Chúa cho thiện ích của toàn thể cộng đoàn.
Trong việc kiên cường mối hiệp nhất của tất cả mọi người, Thánh Linh
đồng thời cũng bồi dưỡng tính chất đa dạng của các tặng ân và gia
tăng hoạt động muôn mặt của các tặng ân ấy” (185).
Bởi
vậy,
để
hiểu
Lời
Chúa, chúng ta cần
cảm
nhận
và cảm
nghiệm
được
ư nghĩa
thiết
yếu
và giá trị
của
tác động
phụng
vụ.
Việc
hiểu
biết
Thánh Kinh đầy
đức
tin bao giờ
cũng
cần
phải
trở
về
với
phụng
vụ,
trong đó,
Loơi
Chúa được
cử
hành như
là một
lời
hợp
thời
và sống
động:
“Nơi
phụng
vụ,
Giáo Hội
trung thành gắn
bó với
cách thức
được
chính Chúa Kitô
đọc lên và dẫn
giải
Thánh Kinh, bắt
đầu
bằng
việc
Người
tiến
vào hội
đường
và thúc giục
tất
cả
mọi
người
hăy t́m kiếm
Thánh Kinh” (186).
Ở
đây
người
ta thấy
được
khoa sư
phạm
khôn ngoan của
Giáo Hội,
một
khoa sư
phạm
loan báo và lắng
nghe Thánh Kinh theo nhịp
điệu
của
năm
phụng
vụ.
Việc
nới
rộng
Lời
Chúa trong thời
gian xẩy
ra trước
hết
nơi
việc
cử
hành Thánh Thể
cũng
như
nơi
Phụng
Vụ
Giờ
Kinh. Ở
tâm điểm
của
hết
mọi
sự
mầu
nhiệm
vượt
qua chiếu
tỏa
và chung quanh mầu
nhiệm
này rạng
ngời
tất
cả
các mầu
nhiệm
của
Chúa Kitô và lịch
sử
cứu
độ
là những
ǵ hiện
diện
một
cách bí tích: “Bằng
việc
nhắc
lại
các mầu
nhiệm
cứu
chuộc
theo cách thức
ấy,
Giáo Hội
mở
ra cho tín hữu
các kho tàng của
những
hoạt
động
cứu
độ
cũng
như
các công nghiệp
Chúa của
Giáo Hội,
và làm cho các mầu
nhiệm
ấy
hiện
diện
ở
hết
mọi
lúc, giúp cho tín hữu
liên hệ
với
chúng và được
tràn đầy
ơn
cứu
độ”
(187). Đó
là lư do Giáo Hội
phấn
khích các vị
Mục
Tử
trong Giáo Hội
cũng
như
tất
cả
những
ai tham gia vào công việc
mục
vụ
hăy làm sao để
tất
cả
mọi
tín hữu
biết
thưởng
thức
ư nghĩa
sâu xa của
Lời
Chúa được
mở
ra từng
năm
trong phuụg
vụ,
cho thấy
các mầu
nhiệm
nền
tảng
chính yếu
của
đức
tin. Ngược
lại,
đó
là những
ǵ căn
bản
cho đường
lối
đúng
đắn
để
tiến
đến
với
Thánh Kinh.
Thánh Kinh và các
bí tích
53. Khi bàn đến
tầm quan trọng của phụng vụ để hiểu được Lời Chúa, Thượng Nghị Giám
Mục này đă đề cao mối liên hệ giữa Thánh Kinh và công việc của các
bí tích. Rất cần phải đào sâu hơn về mối liên hệ giữa Lời Chúa và bí
tích trong hoạt động mục vụ của Giáo Hội cũng như trong việc suy tư
thần học (188). Thật sự “phụng vụ Lời Chúa là yếu tố quyết liệt
trong việc cử hành mỗi một bí tích của Giáo Hội” (189); tuy nhiên,
trong việc thực hiện mục vụ, không phải bao giờ tín hữu cũng ư thức
được mối liên hệ này, cũng không cảm nhận được mối hiệp nhất giữa cử
chỉ và lời lẽ. Việc này là “công việc của các vị linh mục và phó tế
nhất là khi các vị ban phát các bí tích trong việc giải thích mối
hiệp nhất giữa lời lẽ và bí tích nơi thừa tác cvụ của Giáo Hội”
(190). Mối liên hệ giữa lời lẽ và cử chỉ bí tích là việc bày tỏ có
tính cách phụng vụ hoạt động của Thiên Chúa trong lịch sử cứu độ nhờ
tính chất
tác hành của
chính lời lẽ. Trong lịch sử cứu độ không có vấn đề tách biệt giữa
những ǵ Thiên Chúa phán và những ǵ Ngài làm. Lời của
Ngài tỏ ra sống động và chủ động (cf Heb 4:12), như từ ngữ Do Thái
dabar tự nó cho thấy. Cả trong tác động của phụng vụ nữa,
chúng ta gặp được lời của Ngài hoàn thành những ǵ được nói lên.
Bằng việc dạy cho Dân Chúa khám phá ra tính chất tác hành này của
Lời Chúa trong phụng vụ, chúng ta sẽ giúp họ nhận ra hoạt động của
Ngài trong lịch sử cứu độ cũng như trong đời sống riêng tư của họ.
Lời Chúa và Thánh
Thể
54. Những ǵ được
nói chung về mối liên hệ giữa Lời Chúa và các bí tích mặc lấy một ư
nghĩa sâu xa hơn khi chúng ta hướng về việc cử hành Thánh Thể. Mối
hiệp nhất sâu xa giữa Lời Chúa và Thánh Thể được xuất phát từ chứng
từ của Thánh Kinh (cf.
Jn
6;
Lk
24), được chứng thực
bởi các vị Giáo Phụ của Giáo Hội, và được tái khẳng định bởi Công
Đồng Chung Vaticanô II (191). Ở đây chúng ta nghĩ về bài giảng của
Chúa Giêsu về bánh sự sống trong hội đường thành Capernaum (cf.
Jn
6:22-69), một bài
giảng nhấn mạnh tới sự so sánh giữa Moisen và Chúa Giêsu, giữa nhân
vật được diện đối diện nói chuyện với Thiên Chúa (cf. Ex 33:11) với
Đấng tỏ Thiên Chúa ra (cf.
Jn
1:18). Bài giảng về
bánh này của Chúa Giêsu nói về một thứ tặng ân của Thiên Chúa, một
tặng ân Moisen nhận được cho dân của ḿnh là manna trong sa mạc, đó
chính là Ngũ
Kinh, là lời
ban sự sống của Thiên Chúa (cf.
Ps
119;
Pr
9:5). Nơi bản thân của
ḿnh, Chúa Giêsu làm viên trọn h́nh ảnh xưa kia ấy: “Bánh của Thiên
Chúa là những ǵ từ trời xuống ban sự sống cho thế gian”… “Tôi là
bánh sự sống” (
Jn
6:33-35). Ở đây “lề
luật đă trở thành một con người. Khi chúng ta gặp gỡ Chúa Giêsu,
chúng ta có thể nói được sinh dưỡng chính Vị Thiên Chúa hằng sống,
chúng ta thực sự ăn “bánh bởi trời’” (192). Lời Mở Đầu của Phúc Âm
Thánh Gioan trở nên sâu xa hơn trong bài giảng ở Capernaum. Ở Lời Mở
Đầu Logos của Thiên Chúa hóa thành nhục thể, thế nhưng ở bài
giảng này nhục thể ấy trở thành “bánh” ban sự sống cho thế gian (cf.
Jn 6:51), hàm ư nói về việc Chúa Giêsu tự hiến ḿnh trong mầu nhiệm
thập giá, một cuộc tự hiến được xác nhận bởi những lời về máu của
Người được ban cho để làm của
uống (cf Jn
6:53). Mầu nhiệm Thánh Thể cho thấy một thứ manna đích thực, thứ
bánh đích thực từ trời: đó là Logos của Thiên Chúa hóa thành
nhục thể, Đấng hiến ḿnh v́ chúng ta nơi mầu nhiệm vượt qua.
Tŕnh thuật của Thánh
Luca về các môn đề trên đường đi Emmaus giúp cho chúng ta có thể suy
tư hơn nữa về mối liên hệ giữa việc nghe lời Chúa và việc bẻ bánh
(cf. Lk
24:13-35).
Chúa Giêsu đă tiến đến với các người môn đệ này vào ngày sau Ngày
Hưu Lễ, đă lắng nghe họ nói về những niềm hy vọng bị rung chuyển của
họ, và khi cùng họ đồng hành, “đă giải thích cho họ những ǵ liên
quan tới bản thân Người trong toàn bộ Thánh Kinh” (24:27). Hai môn
đệ này bắt đầu nh́n vào Thánh Kinh một cách mới mẻ theo người lữ
hành dường như có ǵ quen thuộc lạ lùng với đời sống của họ. Những
ǵ đă xẩy ra vào những ngày ấy không c̣n trở thành những ǵ thua bại
đối với họ nữa, mà là những ǵ hoàn tất và là một cuộc bắt đầu mới
mẻ. Tuy nhiên, thậm chí kể cả những lời lẽ ấy vẫn rơ ràng chưa đủ
cho hai người môn đệ này. Phúc Âm Thánh Luca thuật lại rằng: “mắt
của họ đă mở ra và họ nhận biết Người” (24:31) chỉ cho đến khi Chúa
Giêsu cầm lấy bánh, đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho họ, trong
khi trước đó, “mắt của họ chưa nhận ra Người” (24:16). Sự hiện diện
của Chúa Giêsu, trước hết bằng những lời của Người rồi sau đó bằng
tác động bẻ bánh, khiến cho các người môn đệ này có thể nhâä ra
Người. Bấy giờ họ đă có thể cảm nhận được một cách mới mẻ tất cả
những ǵ trước đó họ đă nhờ Người cảm nghiệm thấy: “Tâm can chúng ta
không cảm thấy nóng lên đang khi Người nói với chúng ta trên đường
đi, khi Người giải thích Thánh Kinh cho chúng ta hay sao?” (24:32).
55. Từ những tŕnh
thuật này, chính Thánh Kinh rơ ràng hướng cúng ta đến chỗ cảm nhận
được mối liên hệ bất khả tách biệt của ḿnh với Thánh Thể. “Không
bao giờ được quên rằng lời thần linh, được Giáo Hội đọc và công bố,
nhắm đến hy tế của giao ước mới và bữa tiệc ân sủng tức là Thánh Thể”
(193). Lời Chúa và Thánh Thể liên hệ sâu xa với nhau tới độ chúng ta
không thể hiểu bên này mà lại không có bên kia: Lời Chúa mặc lấy
nhục thể một cách bí tích nơi biến cố Thánh Thể. Thánh Thể hướng
chúng ta tới việc hiểu biết Thánh Kinh, cũng như Thánh Kinh, về phần
ḿnh, soi chiếu và giải thích mầu nhiệm Thánh Thể. Trừ phi chúng ta
nh́n nhận việc hiện diện thực sự của Chúa Kitô trong Thánh Thể, bằng
không kiến thức của chúng ta về Thánh Kinh vẫn chưa trọn vẹn. Đó là
lư do, “Giáo Hội đă tôn kính Lời Chúa và mầu nhiệm Thánh Thể một
cách trân trọng như nhau, cho dù không phụng thờ như nhau, và ở mọi
nơi cũng như trong mọi lúc, nhấn mạnh và qui định việc tôn kính này.
Được tác động bởi gương mẫu của Vị Sáng Lập, Giáo Hội không bao giờ
thôi cử hành mầu nhiệm vượt qua của Người bằng việc qui tụ lại để
đọc ‘những ǵ liên quan tơớ Người trong toàn bộ Thánh Kinh’ (Lk
24:27) cũng như để thi hành công cuộc cứu độ qua việc cử hành tưởng
niệm về Chúa cũng như qua các bí tích” (194).