NGOẠI T̀NH

 tại sao “yes” - làm sao “no”

 

Xin cảm thương với những nạn nhân trong cuộc:

những người vợ đáng thương và những người chồng tội nghiệp

 

Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL

 

 

 

T́nh Yêu trong Hôn Nhân – T́nh Dục ngoài Hôn Nhân

 

ngoai_tinh1

 

Mới đây tôi được một nữ giới hỏi một vấn đề hết sức tế nhị liên quan tới sinh lư trong đời sống hôn nhân rằng tác động vợ chồng hoàn toàn v́ t́nh dục, không xuất phát từ yêu thương, có được không, có tội không? 

 

Câu trả lời theo nguyên tắc chung của tôi như thế này: tác động t́nh dục của vợ chồng b́nh thường đều phát xuất từ t́nh yêu, ngược lại, tất cả mọi xúc động hay tác động ngoài hôn nhân được gọi là t́nh yêu” đều hoàn toàn hướng đến t́nh dục, phát xuất từ t́nh dục, và chỉ là t́nh dục.  

 

Trong câu trả lời này, chữ “b́nh thường” ở đây nghĩa là cũng có một số trường hợp tác động vợ chồng hoàn toàn phát xuất từ t́nh dục, như trường hợp hai vợ chồng muốn ngừa thai nhân tạo, một hành động tội lỗi theo Giáo Lư của Giáo Hội Công Giáo, hay như trường hợp cưỡng bức nhau, cho dù trong một lần nào đó, chứ không phải luôn luôn hay thường xuyên, một trong hai vợ chồng có lư do chính đáng không thể đáp ứng tác động này của nhau và với nhau như mọi lần, một hành động cưỡng bức không thể không tác hại đến t́nh yêu hôn nhân bởi làm cho nhau cảm thấy ḿnh bị lạm dụng như một đồ vật hơn là một con người, một người vợ hay một người chồng.

 

Ngoài ra, ngoài ít là hai trường hợp này ra, tác động vợ chồng đều minh nhiên hay mặc nhiên xuất phát từ yêu thương hay để bày tỏ yêu thương và duy tŕ cùng phát triển t́nh yêu hôn nhân. Vấn đề căn bản ở đây là nếu không yêu thương nhau, (chẳng hạn như đang tức giận nhau, hận ghét nhau v.v.), hai vợ chồng không thể gần nhau và có hứng để mà “nên một xác thịt” với nhau. Bởi thế, b́nh thường, một khi c̣n gần gũi nhau, c̣n chung chăn chung gối, vợ chồng vẫn c̣n yêu thương nhau, không nhiều th́ ít, không mạnh th́ nhẹ, và một khi v́ c̣n gắn bó yêu thương gần gũi nhau, vợ chồng không thể nào tránh được cái rạo rực của cảm giác, cái kích thích của t́nh dục, cái đ̣i hỏi của xác thịt – cái đ̣i hỏi chính đáng trong việc nên một xác thịt, cái đ̣i hỏi theo bản chất của đời sống hôn nhân vợ chồng. Thật ra, trên thực tế và về thể lư, đôi phối ngẫu không thể nào “nên một xác thịt” chỉ bằng tác động ân ái vợ chồng, nếu họ không yêu thương nhau, một động lực ngay từ đầu đă thu hút họ lại với nhau và đă kết hợp họ nên một trong đời sống hôn nhân, một hiệp nhất được thể hiện cụ thể và sống động bằng những lần ân ái vợ chồng “nên một xác thịt” với nhau.

 

Có thể nói chính nhờ hôn nhân hay t́nh yêu vợ chồng mà t́nh dục phái tính của con người được hợp pháp hóa, như Thánh Phaolô đă khuyên những ai không thể chịu đựng được đ̣i hỏi của t́nh dục và để tránh sống đời dâm ô lăng loàn th́ hăy lập gia đ́nh khi đề nghị với họ một cách rất thực tế rằng: “Nếu họ không thể tự chủ th́ họ phải lập gia đ́nh. Thà kết hôn c̣n hơn bị nung nấu” (1Cor 7:9).

 

Hơn thế nữa, t́nh dục trong hôn nhân và nhờ hôn nhân chẳng những được hợp thức hóa mà c̣n được thăng hóa nữa, v́ nhờ hôn nhân và trong hôn nhân, nhất là hôn nhân được thánh hóa bởi Bí Tích Hôn Phối, t́nh dục không c̣n ở mức độ thú tính theo bản năng, trái lại, nó chẳng những trở thành tác động của t́nh yêu vợ chồng mà c̣n làm cho t́nh yêu hôn nhân thêm mặn nồng thắm thiết, đến độ sinh hoa kết trái nơi sự sống cao quí của những người con cái xuất phát từ t́nh yêu vợ chồng.

 

 

Ngoại T́nh - tại sao “yes”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Chính v́ tác động t́nh dục “nên một xác thịt” này chỉ thuộc về những con người sống yêu thương nhau như vợ chồng trong đời sống hôn nhân, mà nếu một trong hai người, vào một lúc nào đó, “nên một xác thịt” với bất cứ một người nào khác không phải là vợ hay chồng của ḿnh, dù tác động “vợ chồng” lén lút ấy phát xuất từ cái được gọi là “t́nh yêu” hay “t́nh cảm” với “người t́nh vụng trộm” ấy của họ, là họ đă trầm trọng phạm đến chính bản tính “nên một xác thịt” của hôn nhân, đến độ, người chồng hay vợ bị phản bội được quyền ly dị, căn cứ theo lời Chúa Giêsu phán trong Phúc Âm Thánh Mathêu đoạn 19 câu 9, “bất cứ ai ly dị vợ ḿnh (trừ trường hợp ngoại t́nh) mà lấy người khác là phạm tội ngoại t́nh”.

 

Người chồng hay vợ ngoại t́nh này phạm đến chẳng những chính bản chất của t́nh yêu là hiệp nhất nên một, ở chỗ thủy chung (trước sau như một) với nhau giữa hai người yêu nhau, mà c̣n phạm đến chính bản chất của hôn nhân Công giáo, bởi v́ họ phạm đến chính lời hôn ước của họ, một lời hôn ước mà họ đầy ư thức và trịnh trọng trao cho nhau trước nhan Thiên Chúa là Đấng đă xe duyên kết nghĩa cho họ và trước việc chứng dự của Giáo Hội qua vị linh mục chủ tế và cộng đồng dân Chúa bấy giờ, một lời thề hứa “sẽ giữ ḷng chung thủy với em/anh” làm nên mô thể thành hiệu của chính Bí Tích Hôn Phối, một lời thề hứa sau đó c̣n được biểu hiệu qua việc trao nhẫn cưới cho nhau, một biểu hiệu tṛn đầy khít khao không một kẽ hở “để làm bằng chứng t́nh yêu và ḷng trung thành của anh/em”.

 

Đó là lư do, nếu tác động t́nh dục của vợ chồng b́nh thường đều phát xuất từ t́nh yêu, th́ tất cả mọi tác động của những ǵ được cho là “t́nh yêu” không phải là vợ chồng với nhau sau hôn nhân đều hoàn toàn phát xuất từ t́nh dục và chỉ là t́nh dục. Trong t́nh yêu hôn nhân c̣n có những tác động t́nh dục, như trường hợp ngừa thai nhân tạo và cưỡng bức, th́ những tác động t́nh dục ngoài hôn nhân làm sao lại có thể nói là hoàn toàn do “t́nh yêu” được chứ? Biết nhau đă có gia đ́nh mà c̣n quyến luyến nhau, đến độ tiến đến chỗ lén lút và vụng trộm ăn nằm với nhau th́ động lực chính là t́nh dục được đội lốt “t́nh yêu” mà thôi. Ở chỗ nào?

 

Theo tâm lư tự nhiên của phái tính, một tâm lư thật sự có nền tảng trong Thánh Kinh, th́ t́nh dục nơi nam giới xuất phát từ thị giác và nơi phái nữ xuất phát từ xúc giác. Không phải hay sao, chính v́ nữ giới được gọi là phái đẹp mà nữ giới đă trở thành đối tượng cho cái nh́n ngắm về thị giác của nam giới, và v́ nam giới đóng vai chủ động về t́nh dục mà phái đẹp bẩm sinh vốn thiên về cảm t́nh và cảm xúc c̣n trở thành đối tượng chiếm đoạt của nam giới bằng những cử chỉ sờ mó giao chạm liên quan tới xúc giác của nữ giới!

 

Đúng thế, đối với nam nhân, t́nh dục quả thực xuất phát từ thị giác, từ mắt nh́n, nhanh hơn nơi nữ giới, từ xúc giác. Bởi v́, thị giác có tính cách chủ động và chớp nhoáng, c̣n xúc giác có tính cách thụ động, cần được đụng chạm, sờ mó. Kinh nghiệm “cua gái” cho thấy nam nhân theo đuổi nữ giới hơn là ngược lại. Đó là lư do ngay từ đầu Mạc Khải Thánh Kinh, qua Sách Khởi Nguyên, đoạn 2 câu 24, đă cho thấy xu hướng tự nhiên bẩm sinh “theo đuổi” của phái nam trước sức hấp dẫn của phái đẹp đó là “người nam bỏ cha mẹ ḿnh mà gắn bó với vợ ḿnh”.

 

Thế nhưng, nam nhân theo đuổi nữ nhân v́ cái đẹp nơi nữ nhân và cái đẹp nơi nữ nhân là những ǵ trước hết đập vào mắt nam nhân. Bởi thế nữ giới được gọi là phái đẹp, và việc làm đẹp là cái khiếu bẩm sinh thiên phú của họ. Cái đẹp của phái nữ là đối tượng thu hút thị giác hay ánh nh́n của nam nhân được thể hiện nơi thân xác của họ: nh́n đằng sau của một người nữ, nam nhân có thể bị thu hút bởi cái eo thon nhỏ, cái mông đẫy đà hay mái tóc mây bay của họ; nh́n đằng trước, phái mạnh có thể cảm thấy ngây ngất trước dung nhan diễm lệ của họ, hay bộ ngực nẩy nở của họ, hoặc tay chân mềm mại của họ. Đó là chưa kể đến những trang điểm phụ họa (có những lúc ḷa loẹt) nơi họ, qua phấn son trên nét mặt của họ hoặc qua cách phục sức thời trang (có những lúc hết sức khêu gợi như mời mọc) của họ, cùng với những cử chỉ thái độ duyên dáng đầy dễ thương của họ.

 

Thấy một người nữ có vẻ hấp dẫn, chẳng hạn nh́n từ đằng sau họ, người nam cảm thấy bắt đầu bị thu hút, để rồi sau đó, lại t́m cách nh́n đằng trước họ nữa xem cô nàng đẹp xấu ra sao, mà đẹp th́ đẹp đến cỡ nào. Hay ngược lại, chợt thấy một người nữ đẹp, người nam bắt đầu chú ư và để ư đến cả đằng sau người nữ ấy nữa, khi người đẹp ấy bước đi ngang qua mặt người nam hay quay lưng lại phía người nam. Chưa hết, một khi bị thu hút bởi một người phụ nữ kiều diễm, theo tự nhiên, người nam sẽ để ư tới người nữ đó, và nếu có thể và có dịp thuận lợi, người nam sẽ tiến tới chỗ t́m cách làm quen với người nữ này, nhờ đó từ từ lấy ḷng người đẹp để được gần gũi với người đẹp, và cuối cùng được chiếm hưởng người đẹp.

 

Nếu cách thức ăn mặc lộ liễu đầy khêu gợi của một người nữ, nhất là một người nữ đẹp, làm cho người nam tự nhiên bừng bừng nổi dậy dục tính đầy thèm thuồng của ḿnh, đến độ, nếu cơ hội cho phép, chắc chắn họ sẽ chiếm đoạt người nữ này, th́ người nam ấy đă tự ḿnh phạm tội tà dâm, như lời Chúa Giêsu khẳng định trong Phúc Âm Thánh Mathêu đoạn 5 câu 28: “Ai nh́n một người phụ nữ một cách dâm ô th́ đă phạm tội ngoại t́nh với người phụ nữ này trong ḷng ḿnh rồi vậy”. Qua câu nói này của ḿnh, Chúa Giêsu chẳng những khẳng định tội ngoại t́nh trong ḷng mà c̣n xác nhận rằng nam nhân thực sự bị cám dỗ về t́nh dục từ thị giác, từ nh́n xem, nếu không biết cẩn trọng, không biết tự chế.  

 

Tệ hại hơn nữa nếu xẩy ra trường hợp ngoại t́nh thật sự, giữa người nam bị người nữ thu hút và người nữ đă (vô t́nh hay cố ư) thu hút người nam. Như đă nhận định, nếu t́nh dục nơi nam nhân xuất phát từ hay lên cơn bởi thị giác, th́ t́nh dục nơi người nữ lại trực tiếp liên quan tới xúc giác của họ. Nếu họ để cho người nam nào đụng đến họ là họ có thể bắt đầu bị choáng váng và sa ngă, cho dù họ đă là một người vợ và thân thể của họ đă được người chồng âu yếm vuốt ve nhiều lần, nhất là trong những lần vợ chồng ân ái với nhau. Đó là kinh nghiệm của ít là một người phụ nữ trong bài viết “Như Phút Yếu Ḷng”:

 

Ban đầu chỉ là những lời mời đi uống nước hoặc những cuộc vui chơi cùng các bạn trong lớp. Anh tṛ chuyện với tôi, chúng tôi chỉ trao đổi với nhau về quan niệm sống hoặc bàn luận về một vấn đề ǵ đó rất sôi nổi. Tôi đâu biết anh đă để ư đến tôi, dành cho tôi một t́nh cảm đặc biệt. Rồi một hôm anh thổ lộ t́nh cảm với tôi. Tôi thực sự bối rối v́ tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Tôi không thể tưởng tượng được một người phụ nữ đă có hai con và với độ tuổi như tôi giờ đây lại có người nói lời yêu với ḿnh. Nhưng con tim cũng có những lư lẽ riêng. Khi anh nắm tay tôi, một cảm giác rất lạ trào dâng, xâm chiếm tâm hồn tôi. Tôi tự hỏi liệu có phải ḿnh cũng có t́nh cảm với anh rồi không? Anh nói về rất nhiều điều, tôi chỉ lắng nghe và cảm nhận. Tôi thấy như ḿnh được sống lại thời tuổi trẻ, cũng khao khát, cũng cháy bỏng yêu thương”.

http://thoidiemmaria.net/TDM2010/HonNhanGiaDinh/NhuPhutYeuLong.htm

 

Tuy nhiên, để có thể giao chạm đến thân thể đầy nhậy cảm và xúc giác của nữ giới, nam nhân cần phải thực hiện một bước quyết liệt, đó là phải làm sao lọt vào tai của người đẹp. Đúng thế, nếu người đẹp dễ lọt vào mắt của người nam thế nào th́ người nam cũng dễ lọt vào tai người nữ như vậy, nếu người nam biết cách tán tỉnh và tán đúng ngay tim đen của người nữ. Theo tâm lư tự nhiên của ḿnh, tâm lư của phái đẹp và chuyên môn làm dáng để tỏ ra ḿnh đẹp (và có thể nhờ đó được chú ư bởi nam nhân và thu hút nam nhân), th́ người nữ thích được khen, nhất là khen ḿnh trẻ đẹp nói riêng. Có một chị bạn, cách đây khoảng 10 năm, khi chị ấy ở độ tuổi ngũ tuần, đă nói trước mặt bạn bè của ḿnh, trong đó có cả tôi, rằng: “phụ nữ thích được khen, cho dù biết rằng lời khen ấy chỉ là giả dối!”

 

Với những tay nam nhân tán tỉnh lành nghề th́ họ thường tiến tới với một người nữ đang được họ tận t́nh theo dơi và theo đuổi bằng câu khen đẹp với đầy vẻ chân t́nh và bằng con mắt đắm đuối ngắm nh́n của họ. Sau đó, cũng theo kinh nghiệm “tán gái” chuyên nghiệp của ḿnh, nhất là của những người đă từng làm chồng, khi thời cơ chín mùi tới, họ mới tiến thêm bước thứ hai, đó là bước tỏ t́nh, trước khi tới bước thứ ba là bước ân cần chiều chuộng và cung phụng người đẹp như là thần tượng của họ, cho đến khi thực sự chiếm được người đẹp và người đẹp trở thành nô lệ cho thú vui nhục dục đầy thú tính của họ. Bấy giờ “phái đẹp” đang được phái nam tôn thờ như thần tượng đột nhiên trở thành “phái yếu” bị đè dưới thân ḿnh của phái mạnh đang chiếm hưởng họ, đến độ bấy giờ họ chẳng khác ǵ như thân phận của một Đại Điếm Đô Babylon trong Sách Khải Huyền ở đoạn 17 câu 3-4 và 16.

 

Trước hết, con đại điếm đô Babylon tiêu biểu cho thế gian đầy sức thu hút và cám dỗ này ăn mặc lộng lẫy sa hoa và làm chủ được cả con mănh thú đam mê nhục dục của con người ta, qua h́nh ảnh được Thánh Tông Đồ Gioan nh́n thấy như sau: “Một người đàn bà ngồi trên một con mănh thú đỏ tươi... Con mănh thú này có 7 đầu và 10 xừng. Người nữ này ăn mặc lụa là và trang điểm vàng bạc cùng ngọc trai và các thứ châu báu khác”. Thế nhưng, cuối cùng, chính con đại điếm có vẻ đóng vai bà chủ này lại bị chính con mănh thú đầy đam mê nhục dục của con người tơi bời tấn công hạnh hạ: “Mười cái sừng trên con mănh thú sẽ hận thù quay lại tấn công con điếm này; chúng sẽ lột trần cô nàng ra; chúng sẽ nuốt sống nàng và nung nấu nàng”.     

 

Thế nhưng, phũ phàng thay, thực tế vẫn xẩy ra là, một khi biết được có người theo đuổi ḿnh, mê mệt v́ ḿnh, thành phần phái đẹp tự nhiên vẫn không khỏi cảm thấy xúc động và thỏa măn, và càng cảm thấy gắn bó với người đàn ông ấy hơn nữa khi thấy ḿnh, dù đă làm vợ, được họ lưu tâm chăm sóc cho, nhiều khi v́ được yêu nên cảm thấy người theo đuổi ḿnh chăm sóc cho ḿnh c̣n hơn cả chồng ḿnh, thậm chí c̣n cho việc chồng ḿnh chăm sóc cho ḿnh chỉ v́ phận sự hơn là v́ yêu thương như “người ta”. Sau đây là lời tự thú của nữ tác giả bài “Từ ‘Say Nắng’ Đến Mất Chồng”:

 

Học tṛ của tôi là một người nước ngoài đứng tuổi đă biết tiếng Việt ít nhiều giờ muốn học nâng cao. Tôi dạy ông tiếng Việt qua tiếng Anh nhưng ngược lại, ông lại bổ túc tiếng Anh cho tôi qua giao tiếp bằng cả hai thứ tiếng, do đó ông tiến bộ rất nhanh... Sau cái hôn hôm ấy, ông đặc biệt ân cần với tôi... tôi chưa bao giờ được ai chăm sóc như thế, kể cả anh (chồng). Cũng chưa thấy một người đàn ông nào chăm sóc một phụ nữ như thế. Ông dắt tôi lên cầu thang như thể dắt tay một đứa bé mới tập đi. Qua một rănh nước, ông xốc nách tôi, (chắc ông chủ vườn tưởng chúng tôi là vợ chồng) và dù việc ấy chỉ xảy ra trong giây lát, nhưng cái cảm giác bay bổng, lâng lâng trong cánh tay mạnh mẽ của ông th́ không ǵ so được. Cái cảm giác tin cậy khi đi bên ông làm cho tôi dễ chịu và thích thú. Những buổi đi làm như thế, thật sự là những ngày vui của tôi. Tôi chải chuốt kỹ càng hơn, bắt đầu quan tâm tới các loại mỹ phẩm chăm sóc mái tóc, làn da và mong ngóng nhanh đến ngày đi làm”.

http://thoidiemmaria.net/TDM2010/HonNhanGiaDinh/tusaynangdenmatchong.htm

 

Thế nhưng, đúng như thân phận của con đại điếm Babylon trong Sách Khải Huyền trên đây, cuối cùng nữ tác giả này đă thấy được bộ mặt thật đầy đểu giả và đào mỏ của người đàn ông không phải là chồng ḿnh, bề ngoài tỏ ra tốt lành chăm sóc cho ḿnh hơn cả anh chồng để có thể chiếm đoạt ḷng ḿnh trước khi chiếm đoạt thân ḿnh trong thời gian c̣n có thể, với một hậu quả cô nàng phải gánh chịu quá ư là phũ phàng như sau:

 

Một phụ nữ c̣n chưa hiểu bao nhiêu về đàn ông, ngay cả với chồng ḿnh cũng chưa hiểu ǵ cho lắm, lại gần gũi như thế, với một người đàn ông mà cái ǵ cũng có sức hấp dẫn mạnh mẽ kỳ lạ, kể cả tấm thân đàn ông cao lớn với nước da trắng hồng của ông. Làm sao bứt ra khỏi sức cám dỗ ấy? Và việc ấy đă đến với ông và tôi trong suốt một buổi học, chỉ sau ngày sinh của tôi có một ngày. Tôi lao vào cuộc truy hoan, với niềm đam mê khoái lạc rất đàn bà, mà với sự từng trải của ḿnh, lần nào ông cũng biết thổi bùng nó lên làm tôi cứ mê đi rất lâu. Nhưng, rồi một hôm, ông bỗng bảo tôi rằng phải về nước gấp và đưa cho tôi một chiếc phong b́ khá dày: ‘Coi như chúng ta đă thanh lư hợp đồng’. Tôi tái mặt thất thần. Người vẫn c̣n bừng bừng ngất ngây sau trận mây mưa cuồng phong, bỗng rũ ra như tàu dưa héo chợ chiều. Tôi không thể gào lên, không thể chửi ông. Không phải v́ tôi không biết chửi, mà v́ biết rằng, ḿnh không thể chửi người ta được, ngoài việc phải chửi rủa, phải xỉ vả chính ḿnh... Mở cửa vào nhà, vừa định bấm nút máy thu h́nh theo thói quen cho đỡ trống nhà, tay tôi đă vội rụt lại. Một mảnh giấy màu vàng dính vào giữa màn h́nh: ‘Ngẫu nhiên anh phát hiện ra ḿnh bị phản bội. Không ǵ có thể biện hộ được đâu. Vĩnh biệt em!’".

 

Việc người nam lọt vào tai người nữ, bằng những lời tán tỉnh đúng với tâm lư nữ giới, ở chỗ khen đẹp và tỏ t́nh, để có thể nhờ đó chạm đến da thịt của người nữ, trước khi chiếm đoạt người nữ, là việc đi theo đúng đường lối của Satan cám dỗ Evà ngay từ ban đầu, khi hắn đáng trúng tim đem ham muốn của người nữ nguyên tổ tiên khởi này, như được Sách Khởi Nguyên cho biết ở đoạn 3 từ câu 1 đến câu 6 liên quan tới cây trái cấm “biết lành biết dữ”.

 

Đừng tưởng rằng một người vợ hay chồng được chồng con hay vợ con yêu thương thật t́nh và tha thiết mà không thể sa ngă phạm tội ngoại t́nh. Lư do rất đơn giản đó là v́ ḷng tham vô đáy của con người, thế thôi! Bởi vậy, có thể nói rằng chỉ khi nào con tim của người chồng hay người vợ tràn đầy chất ngất h́nh ảnh chồng con hay vợ con của ḿnh th́ họ may ra mới có thể thoát được những chước cám dỗ ngoại t́nh mà thôi. Như trường hợp của nữ tác giả bài viết “Như Phút Yếu Ḷng” trên đây, ở đoạn kết của bài viết đă dứt khoát với ḷng ḿnh như sau:

 

Tôi có một công việc yêu thích với mức thu nhập tương đối ổn định. Rồi tôi được cơ quan cử đi học thêm lớp nâng cao nghiệp vụ ở xa nhà. Chồng tôi động viên, ủng hộ việc tôi đi học và c̣n về quê đón bà d́ lên để chăm sóc con cái cho tôi yên tâm học hành. Điều đó càng làm tôi thấy yêu chồng và yêu gia đ́nh ḿnh hơn, tôi thầm cám ơn ông trời đă ban cho tôi một người đàn ông mẫu mực. Việc học của tôi cũng khá thuận tiện v́ tôi chỉ học vào những ngày cuối tuần. Đến lớp tôi chỉ chăm chú vào học, việc giao lưu với các bạn trong lớp cũng ở mức độ v́ tôi cũng là một người khá trầm tính.... (chỗ này là đoạn trích trên)... Lớp học có thời gian gián đoạn định ḱ nên chúng tôi tạm chia tay nhau. Trở về nhà, tôi vẫn đảm đương vai tṛ của một người vợ, người mẹ. Chồng tôi càng yêu thương, nồng nàn hơn sau những ngày xa cách. Hàng ngày, anh bạn cùng lớp thường xuyên gọi điện hoặc nhắn tin cho tôi (tất nhiên là chỉ trong giờ hành chính). Tôi lâng lâng với cảm giác bỗng dưng được một người khác chăm sóc đặc biệt và tôi vui v́ điều đó. Một hôm, chồng tôi có việc phải xa nhà. Buổi tối, ba mẹ con ngủ với nhau. Nh́n hai đứa trẻ ngủ ngon lành, khuôn mặt thơ ngây và đẹp như thiên thần, tôi bỗng chạnh ḷng nh́n lại ḿnh trong suốt thời gian qua. Phải nói hai đứa trẻ nhà tôi rất dễ thương. Tôi thấy ḿnh thật có lỗi với chồng, với con. Mặc dù giữa anh và tôi chưa hề có chuyện ǵ đáng tiếc xảy ra nhưng dẫu sao tôi cũng đă từng có những phút giây xao xuyến trong ḷng. Điều đó, giờ đây làm tôi cảm thấy xấu hổ. Anh vẫn nhắn tin cho tôi, tôi không dám trả lời. Tôi tự hỏi liệu ḿnh có dối ḷng hay không? Nhưng ngay sau đó tôi đă có câu trả lời. Tôi không thể. T́nh cảm với anh chỉ là những phút giây rung động nhất thời, nó không có cơ sở cho sự tồn tại. Tôi thầm nói: ‘Xin lỗi anh!’ và cám ơn về những điều đă qua. Về những phút giây anh cho tôi hiểu được t́nh yêu thương giữa con người với con người. Và tôi sẽ đi về phía không anh, nơi ấy có chồng tôi và hai đứa con đẹp như thiên thần đang đợi. Tôi nghĩ đến lần đi học tới, tôi sẽ phải đối diện với anh. Nhưng tôi sẽ không trốn chạy, tôi tin và biết ḿnh sẽ phải làm ǵ”.

 

Quả vậy, cho dù được nhau yêu thương tṛn đầy, nhưng nếu con tim của một người làm chồng hay làm vợ không tràn đầy nhau, cho dù c̣n mộït chút kẽ hở nào đó, không vẹn toàn như chiếc nhẫn cưới, th́ người vợ hay người chồng ấy không thể nào hay khó ḷng thoát được một việc mà họ thoạt tiên cảm thấy áy náy xấu hổ nhưng rồi vẫn không thể nào chống trả được, như trường hợp của nữ tác giả của bài viết “Từ ‘Say Nắng’ Đến Mất Chồng” trên đây, hay như nam tác giả của bài viết “Tâm Sự của Người Chồng Ngoại T́nh” sau đây:

 

Tôi là một người đàn ông ngoài 40 tuổi có sự nghiệp, có sức khỏe dồi dào, có gia đ́nh hạnh phúc, bạn bè nh́n vào gia đ́nh tôi ai cũng ngưỡng mộ. Tôi cũng rất tự hào về gia đ́nh với người vợ tốt và những đứa con ngoan. Để có được điều này đều nhờ vào công sức của vợ tôi, nói vậy để các bạn thấy rằng tôi rất yêu vợ. Tuy nhiên có một điều mà tôi thấy khó nói, đó là chuyện sinh hoạt vợ chồng không được như mong muốn, vợ tôi vốn là một người phụ nữ xinh đẹp mảnh mai, sau khi sinh cho tôi hai thiên thần cộng với việc lo toan cho gia đ́nh th́ sức khỏe giảm sút rơ rệt, việc này làm cho nhan sắc của vợ tôi không c̣n tươi tắn và cũng không nồng nhiệt trong chuyện chăn gối. Tôi rất thông cảm và chấp nhận cho dù đôi khi tôi cũng thấy ‘thiếu thốn’. Trong các cuộc nhậu, bạn bè tôi thi thoảng rủ tôi t́m đến gái làng chơi, mặc dù ‘phần con’ trong tôi cũng thôi thúc, nhưng tôi quyết không phản bội vợ, hơn nữa tôi cũng sợ lây bệnh. Ở nơi tôi làm việc các nhân viên nữ dưới quyền tôi rất xinh đẹp và trẻ trung, họ rất ngưỡng mộ tôi, có một vài người c̣n chủ động tấn công, họ nói gần nói xa là mong muốn có người bạn trai giống như tôi. Nếu muốn có họ làm nhân t́nh th́ tôi chẳng cần mất tư công sức tán tỉnh nào cả, tuy nhiên tôi vẫn tự nhủ thầm ḿnh sẽ hy sinh một chút để giữ gia đ́nh yên ấm và hạnh phúc cho các con. Tôi nghĩ về chuyện này ngày một nhiều hơn, khi ‘thằng đàn ông’ trong tôi luôn thôi thúc. Trong khi tôi c̣n đang nghĩ ngợi th́ cơ hội đă đến, một cô gái trong công ty tỏ ra quan tâm tôi trên mức b́nh thường, luôn tỏ ra sẵn sàng đến với tôi mặc dù cô ấy biết rất rơ gia đ́nh tôi đang hạnh phúc. Tôi đă tặc lưỡi cứ thử một lần xem sao, quả thật tôi cũng hào hứng và đầy cảm xúc với sự trẻ trung và tươi tắn của cô ấy, chỉ sau 2 chầu cà phê và một bữa ăn trưa là cô ấy đă thuộc về tôi. Chúng tôi lao vào nhau như những con thiêu thân, tôi như kẻ đói ăn lâu ngày nay mới được bữa thỏa thuê. Măn nguyện là vậy nhưng khi bước chân về đến nhà th́ tôi lại thấy vô cùng ân hận và làm mọi cách để vợ con tôi vui vẻ. Mọi việc đă diễn ra suôn sẻ hơn một năm, tôi chu cấp đầy đủ cho cô nhân t́nh, và luôn t́m cách bù đắp tinh thần cho vợ con, cho đến một ngày cô nhân t́nh yêu cầu tôi ly dị vợ để cưới cô ấy, nếu tôi ngại th́ cô ấy sẽ nói chuyện với vợ tôi...

http://thoidiemmaria.net/TDM2010/HonNhanGiaDinh/Tamsucuamotnguoichongnmgoaitinh.htm

 

 

Ngoại T́nh – làm sao “no”

 

Như thế, phương thế trước hết và trên hết để có thể đề pḥng và thắng vượt được chước cám dỗ ngoại t́nh trong đời sống hôn nhân đó là làm sao cho con tim của ḿnh lúc nào cũng tràn đầy chồng con hay vợ con của ḿnh, để không một h́nh ảnh nào khác có thể lọt được vào đấy. Bất cứ lúc nào hay bất cứ h́nh ảnh nào c̣n có thể lọt vào được con tim của ḿnh, nghĩa là được ḿnh chấp nhận và lưu luyến, chứ không cương quyết chống trả và dùng hết cách bỏ đi, th́ bấy giờ người chồng hay người vợ ấy không c̣n yêu thương chồng con hay vợ con của ḿnh thật sự và trọn vẹn nữa, trái lại, đă bắt đầu phản bội chính t́nh yêu tự bản chất vốn là một và bao giờ cũng nên một, một phản bội mà trên thực tế phạm đến những con người thân yêu nhất của ḿnh, những con người hết t́nh yêu thương ḿnh. Để có thể biết được ḿnh có thật t́nh yêu thương người phối ngẫu của ḿnh và yêu thương một cách trọn hảo hay chăng, người vợ hay người chồng nói chung, nhất là khi một trong hai trở thành nạn nhân bị trắng trợn và phũ phàng phản bội bởi vợ hay chồng của ḿnh, có biết tha thứ và tiếp tục chấp nhận người phối ngẫu của ḿnh một khi họ biết lỗi, thú lỗi và xin lỗi với ḿnh hay chăng?

 

Tuy nhiên, về bề ngoài, để cẩn thận đề pḥng hơn các dịp tội có thể đưa đến chỗ ngoại t́nh, người chồng, v́ là nam nhân, cần phải biết giữ mắt, đừng buông thả thị giác, và người vợ, v́ là nữ giới, cần phải biết giữ tai, không dễ nghe lời khen tặng, và giữ ḿnh, chẳng những ở chỗ không cho một nam nhân nào ngoài chồng ḿnh động chạm tới da thịt nhậy cảm đàn bà của ḿnh, mà c̣n không bao giờ ăn mặc khêu gợi hở hang. Nghĩa là cả hai người đều phải sống đoan trang nết na đức hạnh. Nguyên thái độ và đời sống đức hạnh của một người chồng người vợ cũng đủ trở thành một cản trở tấn công của kẻ thù vô cùng quỉ quyệt khôn lanh là Satan qua thành phần tác nhân được hắn sử dụng để cướp đoạt không phải chỉ thân xác mà là chính linh hồn của những con người vốn yếu dại, nhất là những con người chẳng những yếu dại lại c̣n dễ dàng chiều theo đam mê nhục dục của ḿnh.

 

Kinh nghiệm tự nhiên về phái tính cho thấy, một con người làm vợ dễ cảm nhận được hơi hám t́nh cảm của đối phương nam nhân đang để ư đến ḿnh, đang t́m cách ve văn gần gũi ḿnh, và một con người làm chồng cũng không khó nhận ra những cử chỉ và hành động của đối phương nữ đang t́m cách lôi kéo chú ư của ḿnh. Một khi vừa cảm nhận được nguy hiểm, nếu là một người vợ hay người chồng thật t́nh yêu thương gia đ́nh và coi gia đ́nh ḿnh trên hết, họ tự nhiên sẽ biết phải làm sao, phải phản ứng ra sao, chứ không thể nào để ḿnh bầy giờ đang c̣n tỉnh táo thấy được hiểm nguy trở thành mê man đi tới chỗ mê dại, cho tới khi tỉnh lại th́ lại nói rằng không biết tại sao ḿnh có thể làm như thế! Cho dù cảm nhận phái tính của họ có sai lầm về một đối phương nào đó liên quan tới cảm t́nh đối với họ, th́ nguyên tắc “pḥng bệnh hơn chữa bệnh” bao giờ cũng vẫn đúng và vẫn hơn.

 

Tuy vậy, cho dù có tự giữ ḿnh mấy chăng nữa, những con người làm vợ làm chồng cũng khó ḷng hay không thể nào làm chủ được hoàn cảnh và không thể nào kiểm soát được những những trường hợp bất ngờ xẩy ra. Chẳng hạn như người chồng bất ngờ nh́n thấy bộ ngực nở nang của một người đàn bà đang cúi xuống trước mặt ḿnh, hay bắt gặp cặp mắt của một người đàn bà lạ đang tŕu mến nh́n ḿnh, hay người vợ đột nhiên nghe thấy lời khen tặng sắc đẹp của ḿnh nơi một người đàn ông đồng nghiệp hằng ngày vẫn giao tiếp với nhau. Trong những trường hợp xẩy ra ngoài ư muốn này, nếu con tim của người chồng hay người vợ bấy giờ vẫn tràn đầy chồng con hay vợ con của ḿnh th́ cùng lắm cũng chỉ là những rung động nhất thời rồi qua đi như mây mù thoáng qua nhưng không mưa xuống vậy.

 

Bằng không, cái nh́n tŕu mến của người đàn bà lạ ấy, hay lời khen đẹp của người đàn ông đồng nghiệp quen biết ấy, sẽ tiếp tục ám ảnh tâm trí của họ, để rồi, vào một lúc nào đó, nhất là khi vợ chồng có những chuyện bất đồng khó tránh, chuyện ngoại t́nh trong ḷng bắt đầu xẩy ra trước khi tiến tới t́nh trạng ngoại t́nh thực sự bề ngoài, như một chút tàn thuốc lá được vứt vào đám cỏ khô đă trở thành một trận rừng đốt cháy bao nhiêu là ngôi nhà vô tội vậy. Một con tim được gọi là tṛn đầy chồng con hay vợ con của ḿnh, về mặt tích cực chỉ biết có gia đ́nh ḿnh, và về mặt tiêu cực, không th bị rạn nứt bởi bất cứ một bt toàn vô t́nh hay hữu ư nào gây ra bởi người phối ngẫu của ḿnh, để từ đó và bởi đó, cho phép một h́nh ảnh nào đó lọt vào được trong đó làm cho nó có những rung động bất thường.

 

Bởi thế, để đề pḥng những bất trắc xẩy ra ngoài tầm kiểm soát của ḿnh, của một con người làm chồng làm vợ cho dù có được gia đ́nh yêu thương song vẫn c̣n những mầm mống ngoại t́nh và có những lúc vơi đi phần nào mức độ yêu thương gia đ́nh, th́ chỉ c̣n một cách duy nhất đó là làm sao tạo được cho ḿnh một con tim trong sạch để có thể thấy được Thiên Chúa, như Chúa Giêsu dạy trong Bài Giảng Trên Núi về Các Phúc Đức Trọn Lành ở đoạn 5 câu 8, Vị Thiên Chúa hiện diện nơi tất cả mọi người, nhất là nơi người phối ngẫu của ḿnh. Có thể nói, nếu vợ chồng biết trân trọng nhau trong Chúa, nhất là liên quan tới vấn đề thân xác của nhau, “nên một xác thịt” với nhau, họ cũng sẽ biết nh́n tất cả mọi người khác, nhất là những người khác phái họ tự nhiên cảm thấy yêu thích hay đang theo đuổi họ, một cách khách quan như tất cả mọi người anh chị em của ḿnh và trân trọng như là h́nh ảnh sống động của Thiên Chúa.

 

Và cũng chính nhờ con tim thanh sạch đến có thể thấy được Thiên Chúa như thế, một điều kiện tối khẩn và bất khả thiếu để có thể chẳng những yêu thương nhau trong t́nh nghĩa vợ chồng một cách trọn vẹn và trọn hảo mỗi ngày một hơn, mà c̣n giữ ḿnh khỏi mọi mầm mống cùng các chước cám dỗ ngoại t́nh trong ngoài, mà người vợ hay người chồng nạn nhân bị người phối ngẫu của ḿnh phản bội bằng việc ngoại t́nh thật sự của họ chăng nữa, người chồng hay người vợ nạn nhân này vẫn có thể tha thứ và chấp nhận người phối ngẫu ngoại t́nh của ḿnh một khi người phối ngẫu ấy biết lỗi, thú lỗi và xin lỗi ḿnh.

 

Hậu quả của việc ngoại t́nh gây ra bởi một trong hai người, một khi bị người chồng hay người vợ nạn nhân biết được hay được nhau thành thật tiết lộ, sẽ không thể nào có thể lường được cái tai hại vô cùng của nó, ít là ba cái tai hại thảm thương sau đây, tùy ḷng thành thật ăn năn thống hối của người phối ngẫu phạm nhân và ḷng quảng đại của người phối ngẫu nạn nhân. Cái tai hại trên hết và trước hết, kinh khủng nhất, gây ra bởi hành động ngoại t́nh, đó là t́nh trạng hạnh phúc gia đ́nh có thể hoàn toàn bị tan vỡ. Cái tai hại sau đó cũng kinh hoàng không kém, nếu c̣n tiếp tục sống với nhau, đó là niềm tin tưởng nơi nhau bị khủng hoảng, ít là không c̣n như trước nữa, có thể lúc nào người phối ngẫu nạn nhân cũng sống trong phập phồng lo sợ, và lúc nào người phối ngẫu phạm nhân cũng cảm thấy ḿnh bị theo dơi, dù sự thật không như thế.

 

Cái tai hai thứ ba đó là việc ân ái vợ chồng sẽ bị khủng hoảng trầm trọng, tới độ có thể làm cho người phối ngẫu nạn nhân mất hứng thú hay thậm chí làm mất đi cả khả năng sinh dục nơi người phối ngẫu nạn nhân khi gần gũi thân xác của người chồng hay người vợ phản bội ḿnh. Bởi v́, vào chính những lúc vợ chồng “nên một xác thịt” ấy, chẳng những h́nh ảnh ngoại t́nh của người phối ngẫu của ḿnh lại chờn vờn ám ảnh người chồng hay người vợ nạn nhân, mà ngay cả nơi người phối ngẫu từng ngoại t́nh cũng có thể vừa ân ái với người vợ người chồng nạn nhân của ḿnh mà vẫn nghĩ đến người t́nh vụng trộm đă từng ăn nằm với ḿnh, nhất là khi thấy người phối ngẫu nạn nhân của ḿnh không c̣n cảm thấy hứng thú như xưa nữa với ḿnh, hoặt trở thành bất lực để đáp ứng nhu cầu sinh lư vợ chồng của ḿnh.

 

Chính v́ những hậu quả ngoại t́nh quá ư là khủng khiếp như vậy mà vấn đề tiết lộ sự việc nhơ nhuốc này mới trở thành những ǵ rất ư là tế nhị và ray rứt đối với người vợ hay người chồng phạm nhân, chưa kể đến tâm trạng vô cùng xấu hổ của họ đối với người phối ngẫu củ ahọ, nhất là đối với một người phối ngẫu vẫn một ḷng thủy chung yêu thương họ, không hề hồ nghi theo dơi họ, hoàn toàn tin tưởng nơi họ. Và chính v́ được yêu thương hết t́nh như thế mà họ càng cảm thấy tội lỗi và day dứt áy náy, tới độ không thể nào không tự thú, bởi tin tưởng vào ḷng quảng đại của người vợ người chồng thật t́nh yêu thương ḿnh.

 

Một trong những lư do cần phải can đảm và chân thành thú nhận tội ngoại t́nh của ḿnh với người vợ hay người chồng nạn nhân của ḿnh là v́ để nhờ đó họ có thể tránh được tội này, không tiếp tục vấp phạm nữa. Nếu lấy lư sợ rằng thú ra làm cho người phối ngẫu nạn nhân quá đau khổ không chịu đựng nổi mà cứ tiếp tục sống ngoại t́nh th́ lư do được viện ra đó chỉ là cái cớ để sống vụng trộm với người t́nh của ḿnh. Ngoài ra, cũng cần phải thú tội ngoại t́nh của ḿnh ra để lấy lại niềm tin tưởng vợ chồng với nhau, chứ đừng để cho tới khi bị bắt được quả tang hay cho tới khi bằng chứng ngoại t́nh của ḿnh được phơi bày ra không thể chối căi th́ đă quá muộn, muôn đời không c̣n niềm tin tưởng vợ chồng nữa, từ đó hạnh phúc gia đ́nh sẽ chỉ là một lâu đài hoang xây trên cát, sụp đổ bất cứ lúc nào, nếu cả hai cố gắng tiếp tục sống với nhau chỉ v́ lợi ích của con cái.

 

Đúng vậy, chỉ có người phối ngẫu nạn nhân nào yêu thương vợ ḿnh hay chồng ḿnh thật ḷng và hết ḷng, với một niềm tin sâu xa vững chắc, mới có thể dễ dàng và sẵn sàng chấp nhận người bạn đời ngoại t́nh lăng loàn gian dâm đê hèn vụng trộm của ḿnh mà thôi, như Vị “Thiên Chúa là T́nh Yêu” (1Jn 4:8,16) đối với thành phần dân Do Thái tuyển chọn của Ngài, ở chỗ Ngài luôn trung thành với giao ước tự động của Ngài, cho dù trong Lịch Sử Cứu Độ, thành phần dân ưu tú trên thế gian này liên lỉ ngoại t́nh với đủ mọi thứ ngẫu tượng của họ, hằng phản bội bất trung với Đấng đă chủ động kết giao với họ và đă luôn chở che bênh vực họ, giải thoát họ khỏi thân phận làm tôi Ai Cập.

 

Qua chính việc quảng đại thứ tha này của ḿnh, người vợ hay người chồng nạn nhân càng chứng tỏ t́nh yêu chẳng những thủy chung của ḿnh mà c̣n cho thấy t́nh yêu này là một t́nh yêu trọn lành, thực sự phản ảnh t́nh yêu cao cả của Thiên Chúa nữa. Với việc thứ tha của ḿnh như thế, người vợ hay người chồng nạn nhân cho thấy rằng, nếu người phối ngẫu của họ, qua việc ngoại t́nh, trước hết và trên hết, đă phản bội Chúa và bất trung với Chúa là Đấng đă xe duyên kết nghĩa giữa người phối ngẫu phạm nhân với họ là người vợ hay người chồng nạn nhân thế nào, th́ người phối ngẫu nạn nhân, qua việc rộng lượng thứ tha của họ, cũng cho thấy rằng, trước hết và trên hết, họ tỏ ra thủy chung với Chúa, tỏ ra tận trung với Đấng đă cho người phối ngẫu kia ở với họ, do đó, họ không thể loại trừ người này, dù người ấy có thế nào chăng nữa, có phản bội ḿnh và ḿnh bởi đó có quyền ly dị, như cha mẹ không thể phủ nhận và ruồng bỏ con cái ruột thịt của ḿnh, từ ḿnh mà có, không công nhận nó nữa, v́ nó hư thân mất nết và làm cho cha mẹ bị tủi nhục.

 

Chính t́nh yêu thương chân thật và trọn hảo đầy quảng đại thứ tha này sẽ là những ǵ biến đổi người vợ hay người chồng ngoại t́nh, làm cho họ tăng thêm sức mạnh để dứt khoát gắn bó với người phối ngẫu nạn nhân vô cùng đáng thương và đồng thời cũng rất đáng kính của ḿnh. Như thế, t́nh yêu hôn nhân đă làm cho nhau nên trọn hảo hơn và gia tăng hạnh phúc chân thực hơn.

 

Tuy nhiên, để hàn gắn một việc làm ngoại t́nh hoàn toàn phản lại với bản chất của hôn nhân và t́nh yêu vợ chồng này không phải là chuyện dễ dàng theo tự nhiên đối với cả người phối ngẫu nạn nhân lẫn người vợ hay người chồng phạm nhân. Người phối ngẫu nạn nhân cần phải có một tấm ḷng rất quảng đại, một t́nh yêu thật trọn hảo mới có thể tha thứ và chấp nhận người bạn đời gian dối lừa đảo giả h́nh của ḿnh, một người bạn đời khi nằm với ḿnh th́ nói “anh/em yêu em/anh” và khi ân ái với “người ta” cũng không ngượng ngùng nói cùng một câu “em/anh yêu anh/em”. Một thứ t́nh yêu hai ḷng trở mặt này thật là một thứ t́nh yêu thật là quái gở!

 

Đó là lư do, một khi chân thành hối lỗi trở về với người vợ người chồng một ḷng thủy chung với ḿnh, nhất là hết ḷng quảng đại tha thứ cho ḿnh, người phối ngẫu phạm nhân mới cảm thấy vô cùng xấu hổ và hoàn toàn bất xứng, với một mặc cảm không thể xóa mờ hay xóa mờ một cách mau chóng, nhất là khi ân ái với nhau. Bấy giờ, với tâm trạng nặng nề và sâu xa mặc cảm như thế, người vợ hay người chồng phạm nhân ngoại t́nh sẽ trở thành nạn nhân đáng thương c̣n hơn là người phối ngẫu bị họ phản bội nữa. Họ cảm thấy nhục nhă và thậm chí không dám gần gũi với người phối ngẫu thủy chung quảng đại của ḿnh, cho dù có được người bạn đời khả ái này của ḿnh thật t́nh tiếp nhận chứ không phải chỉ v́ thương hại. Có những lúc, với tâm trạng quá sức là hối hận và giận ḿnh, họ cảm thấy họ thà bị và đáng bị người bạn đời bị họ phản bội thậm tệ nhục mạ và chửi rủa cho xứng với tội tầy trời không thể tha thứ của họ, hơn là được người bạn đời này rộng lượng thứ tha.

 

Thế nhưng, nếu mặc cảm tội lỗi ngoại t́nh làm cho họ xa cách hơn với người phối ngẫu khả ái chí t́nh của ḿnh, th́ mặc cảm tội lỗi này lại trở thành những ǵ không tốt và đầy nguy hiểm đến hạnh phúc lứa đôi và chung gia đ́nh. Ngược lại, mặc cảm tội lỗi ngoại t́nh chỉ chính đáng khi nó giúp cho người vợ hay người chồng phạm nhân bấy giờ cảm thấy rằng chính họ mới là nạn nhân trong cuộc hơn là người bạn đời bị họ phản bội, theo tinh thần và ư nghĩa của lời Chúa phán với đám phụ nữ Giêrusalem ở chặng thứ VIII của Đường Thánh Giá: “Các ngươi chớ khóc thương Ta một hăy khóc thương bay...” (xem Lk 23:28).

 

Đúng thế, t́nh yêu thủy chung của người bạn đời bị họ phản bội, và ḷng quảng đại thứ tha của người phối ngẫu này phải là những ǵ lôi kéo họ lại, nhờ đó, họ cần phải làm sao nỗ lực tỏ ra đáp ứng lại một cách xứng đáng hơn, không bao giờ phản bội nữa. Thật ra, theo bản tính tự nhiên, người phối ngẫu bị họ phản bội cũng có thể như họ sa ngă phạm tội ngoại t́nh nếu không có ơn Chúa, và cũng không thể nào sẵn sàng tha thứ cho người chồng người vợ lừa đảo phản bội của ḿnh nếu Chúa không ở với. Bởi thế, t́nh yêu chân t́nh, thủy chung và cao cả của người bạn đời chí t́nh khả ái này bấy giờ phải nói là những ǵ trung thực và sống động phản ảnh chính t́nh yêu trọn hảo của Thiên Chúa đối với họ, một vị Thiên Chúa giang rộng cánh tay ra ôm ấp họ như người con phung phá trở về nhà, cho dù nó thật ḷng cảm thấy không c̣n xứng đáng với cha của nó nữa (xem Luke 15:18-21).

 

 

Một con điếm ... vẫn đồng trinh - Một nhơ nhớp ... không rữa nát

 

Chính v́ con điếm có tiếng trong thành kia, dù thân xác nhớp nhúa dâm ô và đời sống ghê tởm trước mặt dân chúng, nhất là thành phần luật sĩ và Pharisêu, nhưng vẫn không v́ thế mà không dám tới gần Đấng Thánh là Chúa Giêsu Kitô bấy giờ đang ở trong nhà một người Pharisiêu tên Simon, thậm chí c̣n dám chạm tới Ngài, bằng cách lấy nước mắt mà rửa chân cho Ngài, lấy tóc ḿnh mà lau khô và lấy thuốc thơm mà xức chân Ngài, mà con điếm này ngay bấy giờ đă được Đấng chị tin tưởng bênh vực và khẳng định rằng: “Đó là lư do tại sao tội lỗi của cô ta dù nhiều cũng đều được thứ tha v́ cô ta đă yêu mến nhiều” (Lk 7:47). Con điếm “yêu nhiều” này chính là đệ nhất Mai Đệ Liên (xem Lk 8:2; Jn 11:2, 12:3; Mk 16:9).

 

“Đệ nhị Mai Đệ Liên” là một trong những vị thánh nữ ở thế kỷ 13 đó là Thánh Margaret thành Cortona Ư quốc, sau cuộc đời chín năm phóng đăng dâm ô theo nhan sắc và t́nh cảm tự nhiên của ḿnh với một chàng thanh niên giầu sang phú quí trong vùng và có một đứa con trai với anh ta, nhưng không bao giờ trở thành vợ của anh ta như anh ta hứa hẹn. Tuy nhiên, sau khi nhờ con chó thân thương và tinh khôn dẫn đường thấy được thi thể của người t́nh này bất ngờ bị sát hại trong rừng vắng, nàng đă bắt đầu ăn năn hoán cải và chịu đựng tất cả những hậu quả hết sức đắng cay gây ra bởi gương mù tội lỗi của ḿnh ở địa phương quê quán của nàng, nhất là thái độ hất hủi của người cha ruột và bà mẹ ghẻ của nàng.

 

Sau đó, nàng đă sống một cuộc đời thống hối ăn năn, đă gia nhập Ḍng Ba Phanxicô, con trai nàng đă trở thành tu sĩ Ḍng Phanxicô cùng được phúc tử đạo, và nàng đă lập Hiệp Hội Đức Mẹ T́nh Thương để phục vụ thành phần bệnh nhân và nghèo khổ. Người thiếu phụ hoang đường tội lỗi này đă sống một cuộc đời hối nhân đầy nguyện cầu và khổ chế, nằm đất, ăn uống khem khổ, ngủ ít, mặc áo nhặm, đánh tội, và trải qua những giây phút ngất ngây chiêm niệm. Nàng đă dứt khoát với thân xác một thời lăng loàn của ḿnh đang bị nàng hành khổ để đền tội rằng:

 

Ôi thân xác của ta, tại sao ngươi không giúp ta phụng sự Đấng Hóa Công và Đấng Cứu Chuộc của ngươi chứ? Tại sao giờ đây ngươi không mạnh mẽ trong việc phụng sự Ngài như trước đây ngươi đă đưa ta đến chỗ xúc phạm đến Ngài chứ? Vô ích thôi cho dù ngươi có than van và chống cự về t́nh trạng ngươi đang bị quằn quại, v́ giờ đây ngươi cần phải chịu đựng cho đến cùng cái ách ta đặt lên ngươi, như trong quá khứ ta đă mang lấy cái ách của ngươi để gây tổn thương cho Đấng đă dựng nên ngươi”.

 

Thậm chí nàng c̣n bị một số người trong dân chúng hiểu lầm về chính những nỗ lực thật t́nh thống hối ăn năn của nàng và t́m cách gây trở ngại cho việc chị được dẫn dắt trong đàng thiêng liêng bởi vị linh hướng Ḍng Phanxicô. Thêm vào đó, chính các tu sĩ Ḍng Phanxicô cũng hiểu lầm chị trước khi chị qua đời ít lâu.

 

Về cuối đời, Chúa Giêsu đă cho chị biết về mục đích và ư nghĩa của việc Chúa hoán cải chị có liên quan tới các người khác nữa chứ không phải chỉ v́ cá nhân chị và cho riêng chị. Chúa nói với chị như sau: “Giờ đây con hăy chứng tỏ là con đă hoán cải; con hăy kêu gọi những người khác thống hối nữa… Các ân sủng Cha đă ban cho con không phải chỉ giành riêng cho một ḿnh con”.

 

Thế rồi, nhờ nỗ lực đáp ứng của chị trước lời Chúa kêu gọi, chị đă làm cho các tội nhân chẳng những ở Ư mà c̣n ở Pháp và Tây Ban Nha bỏ đàng tội lỗi mà quay về với Ḷng Thương Xót Chúa như chị. Thậm chí thành phần dân chúng ở thành Cortona của chị không c̣n ngờ vực chị nữa, nhưng đă chạy đến với chị trong những lúc khó khăn khốn khó. Chị đă qua đời vào ngày 22/2/1297, hưởng dương 50 tuổi, sau 23 năm ăn năn thống hối. Ngay ngày chị qua đời chị đă được dân chúng địa phương tuyên xưng là một vị thánh và cùng năm ấy dân thành Cortona cũng đă xây một thánh đường kính chị.

 

Chị quả thực đă trở thành một vị thánh lớn của chung hội ḍng Phanxicô Khó Khăn, đến nỗi, như Chúa Giêsu cho chị biết khi chị c̣n sống rằng: “Con là ánh sáng thứ ba được ban cho hội ḍng của Phanxicô yêu dấu của Cha. Phanxicô là thứ nhất trong số những người Anh Em Ḍng Hèn Mọn; Clara là thứ hai trong số các nữ tu, con sẽ là thứ ba của Hội Ḍng Ba Thống Hối”.

 

Hiện nay thi hài của chị, một thân thể dù đă trải qua một thời gian chín năm dài dâm ô lăng loàn đàng điếm vẫn được ơn c̣n nguyên vẹn sau khi chết, v́ chị quả thực đă có ḷng thống hối ăn năn, hăm ḿnh phạt xác và làm việc bác ái của chị, những việc yêu nhiều th́ được tha nhiều, nhờ đó chị có thể đền bù tội lỗi của chị với tất cả tấm ḷng “tan nát khiêm cung” trước Thánh Nhan của Thiên Chúa vô cùng nhân hậu.

Vào ngày lễ của Thánh Catherine thành Alexandria Tử Đạo (25/11 theo lịch phụng vụ cũ), khi Thánh Nữ Margaret đang ở bàn thờ để rước lễ th́ nghe thấy Chúa Giêsu nói cùng ḿnh rằng:

 

Con Cha ơi, chỗ của con sẽ ở giữa thần Seraphim cùng với các trinh nữ bừng cháy t́nh yêu thần linh”.

 

Nghe thấy thế Thánh nữ sửng sốt đáp lại rằng:

 

Lạy Chúa, làm sao điều ấy có thể xẩy ra được với một con người nhớp nhúa tội lỗi chứ?

 

Chị đă nghe thấy câu giải đáp của Chúa như sau:

 

Những đau khổ vô vàn của con sẽ thanh tẩy tâm hồn con khỏi tất cả mọi thứ thu hút phạm tội, và trong nỗi đớn đau và ăn năn thống hối của ḿnh, con sẽ phục hồi sự tinh tuyền đồng trinh của con”.

 

Thánh nữ lại càng cảm thấy sợ hăi trước câu trả lời của Chúa và đă than lên rằng:

 

Ôi Chúa Kitô là Sư Phụ của con, phải chăng Thánh Mai Đệ Liên thuộc về thành phần các trinh nữ trong vinh quang thiên đ́nh?” Chúa liền tiết lộ cho chị biết rằng: “Ngoại trừ Mẹ Maria và Catherine Tử Đạo, không ai hơn Mai Đệ Liên trong hàng ngũ trinh nữ”.

 

(A Tuscan Petinent: The Life and Legend of Saint Margaret of Cortona, by Father Cuthbert, Burns Oates and Washbourne, Ltd, 1900, pages 160-161).

 

Chớ ǵ kinh dâng ḿnh cho Mẹ Maria Trinh Vương sau đây, một kinh nguyện đă được phổ biến từ năm 1963 và trở thành phổ thông nơi nhiều tâm hồn, là tâm nguyện nằm ḷng hằng ngày cho những tâm hồn đang quằn quại với cuộc sống ngoại t́nh chưa thể nào thoát được, hay đă tỉnh ngộ nhưng vẫn c̣n choáng váng chưa hoàn toàn phục hồi với những nhớ nhung luyến tiếc lạc loài, hoặc nhờ ơn Chúa đă dứt khoát nhưng vẫn phải đề pḥng tái phạm:

 

“Lạy Đức Maria Trinh Vương là Mẹ Thương Xót của con. Mẹ được đặc ân vô nhiễm nguyên tội do Chúa Ba Ngôi Chí Thánh ban cho Mẹ. Xin Mẹ hăy lấy đặc ân ấy bao phủ trên con, thánh hóa và ǵn giữ con khỏi mọi mưu chước ma quỉ, để cho t́nh yêu và thân xác con được trong sạch trước mặt Chúa luôn luôn. Xin Mẹ hăy lấy đức đơn sơ, điềm tĩnh, trung thành, khôn ngoan, hiền dịu và quả cảm của Mẹ thay thế vào ḷng con, để làm cho con sống một cuộc đời như Mẹ. Mẹ ơi, Mẹ biết con yếu đuối bất lực trong tất cả mọi sự. Nên con trông cậy phó thác hoàn toàn nơi Mẹ. Xin Mẹ hăy sống và hành động trong con măi măi. Amen”.