NGOẠI T̀NH

 tại sao “yes” - làm sao “no”

 

Xin cảm thương với những nạn nhân trong cuộc:

những người vợ đáng thương và những người chồng tội nghiệp

 

Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL

 

 

 

Ngoại T́nh – làm sao “no”

 

 

Như thế, phương thế trước hết và trên hết để có thể đề pḥng và thắng vượt được chước cám dỗ ngoại t́nh trong đời sống hôn nhân đó là làm sao cho con tim của ḿnh lúc nào cũng tràn đầy chồng con hay vợ con của ḿnh, để không một h́nh ảnh nào khác có thể lọt được vào đấy. Bất cứ lúc nào hay bất cứ h́nh ảnh nào c̣n có thể lọt vào được con tim của ḿnh, nghĩa là được ḿnh chấp nhận và lưu luyến, chứ không cương quyết chống trả và dùng hết cách bỏ đi, th́ bấy giờ người chồng hay người vợ ấy không c̣n yêu thương chồng con hay vợ con của ḿnh thật sự và trọn vẹn nữa, trái lại, đă bắt đầu phản bội chính t́nh yêu tự bản chất vốn là một và bao giờ cũng nên một, một phản bội mà trên thực tế phạm đến những con người thân yêu nhất của ḿnh, những con người hết t́nh yêu thương ḿnh. Để có thể biết được ḿnh có thật t́nh yêu thương người phối ngẫu của ḿnh và yêu thương một cách trọn hảo hay chăng, người vợ hay người chồng nói chung, nhất là khi một trong hai trở thành nạn nhân bị trắng trợn và phũ phàng phản bội bởi vợ hay chồng của ḿnh, có biết tha thứ và tiếp tục chấp nhận người phối ngẫu của ḿnh một khi họ biết lỗi, thú lỗi và xin lỗi với ḿnh hay chăng?

 

Tuy nhiên, về bề ngoài, để cẩn thận đề pḥng hơn các dịp tội có thể đưa đến chỗ ngoại t́nh, người chồng, v́ là nam nhân, cần phải biết giữ mắt, đừng buông thả thị giác, và người vợ, v́ là nữ giới, cần phải biết giữ tai, không dễ nghe lời khen tặng, và giữ ḿnh, chẳng những ở chỗ không cho một nam nhân nào ngoài chồng ḿnh động chạm tới da thịt nhậy cảm đàn bà của ḿnh, mà c̣n không bao giờ ăn mặc khêu gợi hở hang. Nghĩa là cả hai người đều phải sống đoan trang nết na đức hạnh. Nguyên thái độ và đời sống đức hạnh của một người chồng người vợ cũng đủ trở thành một cản trở tấn công của kẻ thù vô cùng quỉ quyệt khôn lanh là Satan qua thành phần tác nhân được hắn sử dụng để cướp đoạt không phải chỉ thân xác mà là chính linh hồn của những con người vốn yếu dại, nhất là những con người chẳng những yếu dại lại c̣n dễ dàng chiều theo đam mê nhục dục của ḿnh.

 

Kinh nghiệm tự nhiên về phái tính cho thấy, một con người làm vợ dễ cảm nhận được hơi hám t́nh cảm của đối phương nam nhân đang để ư đến ḿnh, đang t́m cách ve văn gần gũi ḿnh, và một con người làm chồng cũng không khó nhận ra những cử chỉ và hành động của đối phương nữ đang t́m cách lôi kéo chú ư của ḿnh. Một khi vừa cảm nhận được nguy hiểm, nếu là một người vợ hay người chồng thật t́nh yêu thương gia đ́nh và coi gia đ́nh ḿnh trên hết, họ tự nhiên sẽ biết phải làm sao, phải phản ứng ra sao, chứ không thể nào để ḿnh bầy giờ đang c̣n tỉnh táo thấy được hiểm nguy trở thành mê man đi tới chỗ mê dại, cho tới khi tỉnh lại th́ lại nói rằng không biết tại sao ḿnh có thể làm như thế! Cho dù cảm nhận phái tính của họ có sai lầm về một đối phương nào đó liên quan tới cảm t́nh đối với họ, th́ nguyên tắc “pḥng bệnh hơn chữa bệnh” bao giờ cũng vẫn đúng và vẫn hơn.

 

Tuy vậy, cho dù có tự giữ ḿnh mấy chăng nữa, những con người làm vợ làm chồng cũng khó ḷng hay không thể nào làm chủ được hoàn cảnh và không thể nào kiểm soát được những những trường hợp bất ngờ xẩy ra. Chẳng hạn như người chồng bất ngờ nh́n thấy bộ ngực nở nang của một người đàn bà đang cúi xuống trước mặt ḿnh, hay bắt gặp cặp mắt của một người đàn bà lạ đang tŕu mến nh́n ḿnh, hay người vợ đột nhiên nghe thấy lời khen tặng sắc đẹp của ḿnh nơi một người đàn ông đồng nghiệp hằng ngày vẫn giao tiếp với nhau. Trong những trường hợp xẩy ra ngoài ư muốn này, nếu con tim của người chồng hay người vợ bấy giờ vẫn tràn đầy chồng con hay vợ con của ḿnh th́ cùng lắm cũng chỉ là những rung động nhất thời rồi qua đi như mây mù thoáng qua nhưng không mưa xuống vậy.

 

Bằng không, cái nh́n tŕu mến của người đàn bà lạ ấy, hay lời khen đẹp của người đàn ông đồng nghiệp quen biết ấy, sẽ tiếp tục ám ảnh tâm trí của họ, để rồi, vào một lúc nào đó, nhất là khi vợ chồng có những chuyện bất đồng khó tránh, chuyện ngoại t́nh trong ḷng bắt đầu xẩy ra trước khi tiến tới t́nh trạng ngoại t́nh thực sự bề ngoài, như một chút tàn thuốc lá được vứt vào đám cỏ khô đă trở thành một trận rừng đốt cháy bao nhiêu là ngôi nhà vô tội vậy. Một con tim được gọi là tṛn đầy chồng con hay vợ con của ḿnh, về mặt tích cực chỉ biết có gia đ́nh ḿnh, và về mặt tiêu cực, không th bị rạn nứt bởi bất cứ một bt toàn vô t́nh hay hữu ư nào gây ra bởi người phối ngẫu của ḿnh, để từ đó và bởi đó, cho phép một h́nh ảnh nào đó lọt vào được trong đó làm cho nó có những rung động bất thường.

 

Bởi thế, để đề pḥng những bất trắc xẩy ra ngoài tầm kiểm soát của ḿnh, của một con người làm chồng làm vợ cho dù có được gia đ́nh yêu thương song vẫn c̣n những mầm mống ngoại t́nh và có những lúc vơi đi phần nào mức độ yêu thương gia đ́nh, th́ chỉ c̣n một cách duy nhất đó là làm sao tạo được cho ḿnh một con tim trong sạch để có thể thấy được Thiên Chúa, như Chúa Giêsu dạy trong Bài Giảng Trên Núi về Các Phúc Đức Trọn Lành ở đoạn 5 câu 8, Vị Thiên Chúa hiện diện nơi tất cả mọi người, nhất là nơi người phối ngẫu của ḿnh. Có thể nói, nếu vợ chồng biết trân trọng nhau trong Chúa, nhất là liên quan tới vấn đề thân xác của nhau, “nên một xác thịt” với nhau, họ cũng sẽ biết nh́n tất cả mọi người khác, nhất là những người khác phái họ tự nhiên cảm thấy yêu thích hay đang theo đuổi họ, một cách khách quan như tất cả mọi người anh chị em của ḿnh và trân trọng như là h́nh ảnh sống động của Thiên Chúa.

 

Và cũng chính nhờ con tim thanh sạch đến có thể thấy được Thiên Chúa như thế, một điều kiện tối khẩn và bất khả thiếu để có thể chẳng những yêu thương nhau trong t́nh nghĩa vợ chồng một cách trọn vẹn và trọn hảo mỗi ngày một hơn, mà c̣n giữ ḿnh khỏi mọi mầm mống cùng các chước cám dỗ ngoại t́nh trong ngoài, mà người vợ hay người chồng nạn nhân bị người phối ngẫu của ḿnh phản bội bằng việc ngoại t́nh thật sự của họ chăng nữa, người chồng hay người vợ nạn nhân này vẫn có thể tha thứ và chấp nhận người phối ngẫu ngoại t́nh của ḿnh một khi người phối ngẫu ấy biết lỗi, thú lỗi và xin lỗi ḿnh.

 

Hậu quả của việc ngoại t́nh gây ra bởi một trong hai người, một khi bị người chồng hay người vợ nạn nhân biết được hay được nhau thành thật tiết lộ, sẽ không thể nào có thể lường được cái tai hại vô cùng của nó, ít là ba cái tai hại thảm thương sau đây, tùy ḷng thành thật ăn năn thống hối của người phối ngẫu phạm nhân và ḷng quảng đại của người phối ngẫu nạn nhân. Cái tai hại trên hết và trước hết, kinh khủng nhất, gây ra bởi hành động ngoại t́nh, đó là t́nh trạng hạnh phúc gia đ́nh có thể hoàn toàn bị tan vỡ. Cái tai hại sau đó cũng kinh hoàng không kém, nếu c̣n tiếp tục sống với nhau, đó là niềm tin tưởng nơi nhau bị khủng hoảng, ít là không c̣n như trước nữa, có thể lúc nào người phối ngẫu nạn nhân cũng sống trong phập phồng lo sợ, và lúc nào người phối ngẫu phạm nhân cũng cảm thấy ḿnh bị theo dơi, dù sự thật không như thế.

 

Cái tai hai thứ ba đó là việc ân ái vợ chồng sẽ bị khủng hoảng trầm trọng, tới độ có thể làm cho người phối ngẫu nạn nhân mất hứng thú hay thậm chí làm mất đi cả khả năng sinh dục nơi người phối ngẫu nạn nhân khi gần gũi thân xác của người chồng hay người vợ phản bội ḿnh. Bởi v́, vào chính những lúc vợ chồng “nên một xác thịt” ấy, chẳng những h́nh ảnh ngoại t́nh của người phối ngẫu của ḿnh lại chờn vờn ám ảnh người chồng hay người vợ nạn nhân, mà ngay cả nơi người phối ngẫu từng ngoại t́nh cũng có thể vừa ân ái với người vợ người chồng nạn nhân của ḿnh mà vẫn nghĩ đến người t́nh vụng trộm đă từng ăn nằm với ḿnh, nhất là khi thấy người phối ngẫu nạn nhân của ḿnh không c̣n cảm thấy hứng thú như xưa nữa với ḿnh, hoặt trở thành bất lực để đáp ứng nhu cầu sinh lư vợ chồng của ḿnh.

 

Chính v́ những hậu quả ngoại t́nh quá ư là khủng khiếp như vậy mà vấn đề tiết lộ sự việc nhơ nhuốc này mới trở thành những ǵ rất ư là tế nhị và ray rứt đối với người vợ hay người chồng phạm nhân, chưa kể đến tâm trạng vô cùng xấu hổ của họ đối với người phối ngẫu củ ahọ, nhất là đối với một người phối ngẫu vẫn một ḷng thủy chung yêu thương họ, không hề hồ nghi theo dơi họ, hoàn toàn tin tưởng nơi họ. Và chính v́ được yêu thương hết t́nh như thế mà họ càng cảm thấy tội lỗi và day dứt áy náy, tới độ không thể nào không tự thú, bởi tin tưởng vào ḷng quảng đại của người vợ người chồng thật t́nh yêu thương ḿnh.

 

Một trong những lư do cần phải can đảm và chân thành thú nhận tội ngoại t́nh của ḿnh với người vợ hay người chồng nạn nhân của ḿnh là v́ để nhờ đó họ có thể tránh được tội này, không tiếp tục vấp phạm nữa. Nếu lấy lư sợ rằng thú ra làm cho người phối ngẫu nạn nhân quá đau khổ không chịu đựng nổi mà cứ tiếp tục sống ngoại t́nh th́ lư do được viện ra đó chỉ là cái cớ để sống vụng trộm với người t́nh của ḿnh. Ngoài ra, cũng cần phải thú tội ngoại t́nh của ḿnh ra để lấy lại niềm tin tưởng vợ chồng với nhau, chứ đừng để cho tới khi bị bắt được quả tang hay cho tới khi bằng chứng ngoại t́nh của ḿnh được phơi bày ra không thể chối căi th́ đă quá muộn, muôn đời không c̣n niềm tin tưởng vợ chồng nữa, từ đó hạnh phúc gia đ́nh sẽ chỉ là một lâu đài hoang xây trên cát, sụp đổ bất cứ lúc nào, nếu cả hai cố gắng tiếp tục sống với nhau chỉ v́ lợi ích của con cái.

 

Đúng vậy, chỉ có người phối ngẫu nạn nhân nào yêu thương vợ ḿnh hay chồng ḿnh thật ḷng và hết ḷng, với một niềm tin sâu xa vững chắc, mới có thể dễ dàng và sẵn sàng chấp nhận người bạn đời ngoại t́nh lăng loàn gian dâm đê hèn vụng trộm của ḿnh mà thôi, như Vị “Thiên Chúa là T́nh Yêu” (1Jn 4:8,16) đối với thành phần dân Do Thái tuyển chọn của Ngài, ở chỗ Ngài luôn trung thành với giao ước tự động của Ngài, cho dù trong Lịch Sử Cứu Độ, thành phần dân ưu tú trên thế gian này liên lỉ ngoại t́nh với đủ mọi thứ ngẫu tượng của họ, hằng phản bội bất trung với Đấng đă chủ động kết giao với họ và đă luôn chở che bênh vực họ, giải thoát họ khỏi thân phận làm tôi Ai Cập.

 

Qua chính việc quảng đại thứ tha này của ḿnh, người vợ hay người chồng nạn nhân càng chứng tỏ t́nh yêu chẳng những thủy chung của ḿnh mà c̣n cho thấy t́nh yêu này là một t́nh yêu trọn lành, thực sự phản ảnh t́nh yêu cao cả của Thiên Chúa nữa. Với việc thứ tha của ḿnh như thế, người vợ hay người chồng nạn nhân cho thấy rằng, nếu người phối ngẫu của họ, qua việc ngoại t́nh, trước hết và trên hết, đă phản bội Chúa và bất trung với Chúa là Đấng đă xe duyên kết nghĩa giữa người phối ngẫu phạm nhân với họ là người vợ hay người chồng nạn nhân thế nào, th́ người phối ngẫu nạn nhân, qua việc rộng lượng thứ tha của họ, cũng cho thấy rằng, trước hết và trên hết, họ tỏ ra thủy chung với Chúa, tỏ ra tận trung với Đấng đă cho người phối ngẫu kia ở với họ, do đó, họ không thể loại trừ người này, dù người ấy có thế nào chăng nữa, có phản bội ḿnh và ḿnh bởi đó có quyền ly dị, như cha mẹ không thể phủ nhận và ruồng bỏ con cái ruột thịt của ḿnh, từ ḿnh mà có, không công nhận nó nữa, v́ nó hư thân mất nết và làm cho cha mẹ bị tủi nhục.

 

Chính t́nh yêu thương chân thật và trọn hảo đầy quảng đại thứ tha này sẽ là những ǵ biến đổi người vợ hay người chồng ngoại t́nh, làm cho họ tăng thêm sức mạnh để dứt khoát gắn bó với người phối ngẫu nạn nhân vô cùng đáng thương và đồng thời cũng rất đáng kính của ḿnh. Như thế, t́nh yêu hôn nhân đă làm cho nhau nên trọn hảo hơn và gia tăng hạnh phúc chân thực hơn.

 

Tuy nhiên, để hàn gắn một việc làm ngoại t́nh hoàn toàn phản lại với bản chất của hôn nhân và t́nh yêu vợ chồng này không phải là chuyện dễ dàng theo tự nhiên đối với cả người phối ngẫu nạn nhân lẫn người vợ hay người chồng phạm nhân. Người phối ngẫu nạn nhân cần phải có một tấm ḷng rất quảng đại, một t́nh yêu thật trọn hảo mới có thể tha thứ và chấp nhận người bạn đời gian dối lừa đảo giả h́nh của ḿnh, một người bạn đời khi nằm với ḿnh th́ nói “anh/em yêu em/anh” và khi ân ái với “người ta” cũng không ngượng ngùng nói cùng một câu “em/anh yêu anh/em”. Một thứ t́nh yêu hai ḷng trở mặt này thật là một thứ t́nh yêu thật là quái gở!

 

Đó là lư do, một khi chân thành hối lỗi trở về với người vợ người chồng một ḷng thủy chung với ḿnh, nhất là hết ḷng quảng đại tha thứ cho ḿnh, người phối ngẫu phạm nhân mới cảm thấy vô cùng xấu hổ và hoàn toàn bất xứng, với một mặc cảm không thể xóa mờ hay xóa mờ một cách mau chóng, nhất là khi ân ái với nhau. Bấy giờ, với tâm trạng nặng nề và sâu xa mặc cảm như thế, người vợ hay người chồng phạm nhân ngoại t́nh sẽ trở thành nạn nhân đáng thương c̣n hơn là người phối ngẫu bị họ phản bội nữa. Họ cảm thấy nhục nhă và thậm chí không dám gần gũi với người phối ngẫu thủy chung quảng đại của ḿnh, cho dù có được người bạn đời khả ái này của ḿnh thật t́nh tiếp nhận chứ không phải chỉ v́ thương hại. Có những lúc, với tâm trạng quá sức là hối hận và giận ḿnh, họ cảm thấy họ thà bị và đáng bị người bạn đời bị họ phản bội thậm tệ nhục mạ và chửi rủa cho xứng với tội tầy trời không thể tha thứ của họ, hơn là được người bạn đời này rộng lượng thứ tha.

 

Thế nhưng, nếu mặc cảm tội lỗi ngoại t́nh làm cho họ xa cách hơn với người phối ngẫu khả ái chí t́nh của ḿnh, th́ mặc cảm tội lỗi này lại trở thành những ǵ không tốt và đầy nguy hiểm đến hạnh phúc lứa đôi và chung gia đ́nh. Ngược lại, mặc cảm tội lỗi ngoại t́nh chỉ chính đáng khi nó giúp cho người vợ hay người chồng phạm nhân bấy giờ cảm thấy rằng chính họ mới là nạn nhân trong cuộc hơn là người bạn đời bị họ phản bội, theo tinh thần và ư nghĩa của lời Chúa phán với đám phụ nữ Giêrusalem ở chặng thứ VIII của Đường Thánh Giá: “Các ngươi chớ khóc thương Ta một hăy khóc thương bay...” (xem Lk 23:28).

 

Đúng thế, t́nh yêu thủy chung của người bạn đời bị họ phản bội, và ḷng quảng đại thứ tha của người phối ngẫu này phải là những ǵ lôi kéo họ lại, nhờ đó, họ cần phải làm sao nỗ lực tỏ ra đáp ứng lại một cách xứng đáng hơn, không bao giờ phản bội nữa. Thật ra, theo bản tính tự nhiên, người phối ngẫu bị họ phản bội cũng có thể như họ sa ngă phạm tội ngoại t́nh nếu không có ơn Chúa, và cũng không thể nào sẵn sàng tha thứ cho người chồng người vợ lừa đảo phản bội của ḿnh nếu Chúa không ở với. Bởi thế, t́nh yêu chân t́nh, thủy chung và cao cả của người bạn đời chí t́nh khả ái này bấy giờ phải nói là những ǵ trung thực và sống động phản ảnh chính t́nh yêu trọn hảo của Thiên Chúa đối với họ, một vị Thiên Chúa giang rộng cánh tay ra ôm ấp họ như người con phung phá trở về nhà, cho dù nó thật ḷng cảm thấy không c̣n xứng đáng với cha của nó nữa (xem Luke 15:18-21).