T́nh... mù!

 

 

 

 

 

 

Nhưng ngày nay, không ít bạn gái cứ nhảy vọt, đốt cháy giai đoạn này. Ngay cả khi “góp gạo thổi cơm chung” rồi, các chị vẫn mù mờ về người ḿnh đang xem là chồng, thậm chí không biết là họ đă có... vợ con. V́ thế, sau một thời gian chung sống, “chồng” quay về “tắm ao nhà”, các chị đành mất cả ch́ lẫn chài.

Thí... con tim 

Chị Trúc Nhàn và anh Quốc Hùng làm quen trong tiệc cưới. Chị mến anh v́ lịch lăm và chỉ biết anh mải lo sự nghiệp mà chưa cưới vợ - như lời anh giới thiệu. Những buổi cà phê, ăn sáng ngày cuối tuần đă đưa anh chị xích lại gần nhau và t́nh yêu đến với hai trái tim U40.

Chị Nhàn hạnh phúc với “lâu đài t́nh ái” do anh Hùng vẽ ra: “Năm sau ḿnh cưới. Sáng ḿnh cùng đi làm, trưa anh ghé công ty chở em đi ăn, chiều anh sẽ đón em về. Ngày cuối tuần, ḿnh sẽ đi xem kịch, xem phim và em phải sinh cho anh một đứa con, trai gái ǵ cũng được”.

Chị tin răm rắp điều anh nói. Nhưng, đến hạn cưới đă lâu, thấy anh lẳng lặng cho qua. Chị nhắc nhở, anh lần lựa măi rồi thú thật: "Anh đă lập gia đ́nh ở quê, nhưng sống không hạnh phúc nên đă ly hôn. V́ điều này mà cha mẹ rất giận anh, không chịu chấp nhận con dâu khác. Em gắng đợi anh thuyết phục hai cụ!".

Vài tháng sau, chị có thai, hồ hởi báo cho anh. Nhưng anh lạnh lùng bảo: "Em phá đi. Thực ra, anh mới ly thân chứ chưa ly hôn. Vợ anh mà phát hiện, làm lớn chuyện th́ anh bị đơn vị kỷ luật ngay". Dù bị tổn thương nhưng v́ sợ con không có cha, chị đă chấp nhận làm vợ hờ.

Chị Hồng Ngọc, 27 tuổi - nhân viên kế toán một công ty, kể: “Tôi và anh Toàn yêu nhau hơn một năm. Tôi đồng ư sống như vợ chồng với anh, nhưng anh luôn né tránh chuyện kết hôn. Linh cảm có điều ǵ không thật, tôi gặng hỏi, anh cho biết là đă có vợ, hai con và đă ly hôn. Thấy anh không thành thật, tôi đề nghị chia tay nhưng anh năn nỉ măi nên tôi bỏ qua. Tháng 8/2007, tôi có thai. Anh bảo tôi phá v́ anh chưa chuẩn bị điều kiện làm cha. Tôi kiên quyết giữ lại và anh đă xin cưới. Chúng tôi không đăng kư kết hôn (ĐKKH) v́ anh nói thủ tục mất nhiều thời gian. Anh c̣n bảo, mẹ anh đang nằm viện, ba bận chăm sóc nên người lớn không đến thưa chuyện với gia đ́nh tôi được.

Theo kế hoạch, ngày 8/9/2007, nhà gái đăi tiệc, hôm sau đến nhà trai. Nhưng, ngay sau buổi tiệc bên nhà gái, anh thú nhận: “Anh chưa ly hôn nên sẽ không có tiệc bên nhà  trai”. Tôi chết điếng nhưng v́ con nên cũng đành bỏ qua. Chúng tôi ra ngoài thuê nhà ở”. 

19 tuổi, Quỳnh Như, thợ may tại một tiệm lớn ở Q.3, lọt vào mắt xanh của ông Nguyễn Văn Nhân, 47 tuổi, mua bán gỗ – một khách hàng của tiệm. Sự ân cần, chăm sóc chu đáo, cùng những lời yêu thương, hứa hẹn sẽ xây dựng gia đ́nh sung túc, hạnh phúc của ông đă chiếm trọn trái tim cô gái trẻ, vốn nghèo, sống xa cha mẹ từ nhỏ.

Một năm sau, họ trở thành vợ chồng nhưng không tổ chức cưới và cũng chẳng ĐKKH v́ ông Nhân thuyết phục: “Cha mẹ em và anh đều không c̣n, đám cưới và giấy ĐKKH chỉ là h́nh thức, lại tốn kém. Quan trọng là anh yêu em”. Đến khi Như sinh con trai vào đầu năm 2006, yêu cầu anh ĐKKH để làm giấy khai sinh cho con, ông Nhân hết lần lữa rồi lật bài ngửa: “Anh chưa ly hôn”.

Bất hạnh cả cuộc đời

Yêu bằng trái tim mù quáng, bằng sự nhẹ dạ, cả tin hoặc chỉ nhằm mục đích: có một đứa con, một bờ vai nương tựa, có người chu cấp tiền bạc... th́ bất hạnh không sớm th́ muộn cũng đến.

Cuối tháng 12/2007, chị Hồng Ngọc t́m đến Báo Phụ Nữ với bụng chửa vượt mặt, tâm sự: “Sau ngày cưới, em đă yêu cầu anh: một là ly dị hẳn vợ để sống với em, hai là phải ba mặt một lời giải quyết cho dứt khoát, nhưng anh cứ im lặng. V́ thế, em đă gọi điện kể hết chuyện cho vợ anh nghe. Từ đó, anh ấy lấy lư do đi công tác, con bệnh để lánh mặt em, đổi cả số điện thoại. Vợ anh th́ liên tục gọi điện, gửi thư đến công ty em chửi bới, nhục mạ em là kẻ giật chồng và dọa sẽ rạch mặt em”.

Không bị “bà lớn” chửi bới, đe dọa, nhưng nỗi đau mà chị Trúc Nhàn gánh chịu cũng không kém chị Ngọc. Sau khi chị sinh con, anh Hùng bảo chị nhờ người đứng tên cha để làm khai sinh cho bé, v́ sợ vợ anh biết được sẽ làm lớn chuyện khiến anh bị kỷ luật. Anh hứa sẽ ly hôn để cưới chị.

Chuyện xảy ra “ly kỳ” như trong phim giờ vàng: chị nhờ cô em gái chưa chồng đứng tên làm mẹ của con chị v́ chị sợ “bà lớn” biết là con của chị, sẽ truy ra đứa bé và quậy làm anh chị khó đến với nhau. Em gái chị từ chối thẳng thừng: “Em chưa chồng lại bỗng dưng có con, rồi mai mốt em nói sao với người yêu, với chồng”. Cuối cùng, chị được vợ chồng người d́ ruột nhận làm cha mẹ con ḿnh.

Sau đó, anh cũng đă ly hôn nhưng anh không đến với chị mà âm thầm cưới người khác. Chị biết chuyện, chưa kịp làm ǵ anh đă dọa: “Cô im lặng th́ tôi c̣n nh́n mặt hai mẹ con, c̣n không biết điều th́ xem như không quen biết. Về pháp luật, tôi và cô chẳng có liên quan. C̣n cu Bin là con của d́ cô mà, chẳng lẽ d́ cô thưa tôi?”.

Đoạn kết không có hậu luôn là mẫu số chung của những cuộc t́nh mù, nắm dao đằng lưỡi. Đó không phải là bất hạnh từ trên trời rơi xuống, mà là canh bạc các chị đă tự nguyện tham gia. Trong những cuộc t́nh trên, lỗi đầu tiên là của những người đàn ông, nhưng các chị vẫn rất đáng trách.

Nói như một thẩm phán: “Người phụ nữ chấp nhận chung sống với người đang có vợ, cũng như mua xe gian, xe không có giấy tờ. V́ thế chuyện xe bị “thu hồi” hay những rủi ro mà nó mang đến chỉ là vấn đề thời gian".

Thùy