từ 'say nắng' đến mất chồng

Thân gửi tất cả chị em từng bị “say nắng”!

Tôi đi làm về trong một tâm trạng cực kỳ vui vẻ. Tháng lương đầu tiên đấy. Tháng lương đầu tiên trong đời, tháng lương đầu tiên sau hạnh phúc được làm vợ anh, được làm mẹ của bé Thanh Tùng. Rồi những ngày dài ở nhà trông con, thu vén nhà cửa, chuẩn bị bữa ăn đón anh đi làm về. Anh ôm cả hai mẹ con, hôn tôi rồi mới bế con, nhấc bổng nó lên quá đầu, rúc mặt vào quả ớt tí xíu của nó. Tôi sung sướng ngất ngây trong hạnh phúc làm mẹ, làm vợ như thế...

………………..

Học tṛ của tôi là một người nước ngoài đứng tuổi đă biết tiếng Việt ít nhiều giờ muốn học nâng cao. Tôi dạy ông tiếng Việt qua tiếng Anh nhưng ngược lại, ông lại bổ túc tiếng Anh cho tôi qua giao tiếp bằng cả hai thứ tiếng, do đó ông tiến bộ rất nhanh.

Ai cũng biết người nước ngoài phát âm tiếng Việt thường lơ lớ, v́ thế tôi kiên nhẫn dạy ông phát âm thật chuẩn, dù có mất bao nhiêu th́ giờ đi nữa. Ông chăm chú nh́n miệng tôi đọc mẫu, rồi cố sức cong cái miệng, uốn cái lưỡi làm sao cho âm phát ra được tôi gật gật đầu chấp nhận mới thôi. Trông một người lớn tập nói như trẻ con, lắm khi không nhịn được cười.

- Cô giáo cười tôi à?
- Không cười ông đâu, cười cái miệng ông tập nói thôi.
- C̣n cái miệng cô giáo nói, sao đẹp thế!
- Có ǵ mà đẹp, b́nh thường thôi!
- Đẹp lắm mà. Bên nước tôi, một cái miệng đẹp như thế này phải bảo hiểm cả triệu đô la đấy.
- Sao buồn cười thế. Thôi hôm nay ta dừng ở đây nhé.
- Tất nhiên là dừng bây giờ cũng được. Nhưng theo hợp đồng th́ c̣n những mười tám phút cơ đấy. Cô giáo đừng nghĩ là tôi tính toán chi li. Chẳng qua là tôi cứ muốn ngồi bên cô giáo thế này càng lâu càng tốt thôi.

Giữa một buổi học, ông bỗng hỏi tôi:

- Đố cô giáo, trong tiếng Việt có hai con chữ nào kỳ diệu nhất? nếu điều tôi sắp nói ra đây khiến cô giáo phải chịu th́ sao?
- Th́ tôi... cho ông tốt nghiệp ngay!
- Ấy chết. Tôi muốn cô giáo dạy càng lâu càng tốt kia mà. Thôi được, nếu cô giáo chịu th́ tôi chỉ xin một điều nhỏ xíu thôi. Cô giáo cứ bằng ḷng đi.
- Th́ ông cứ nói đi nào!
- Thế là giao kèo rồi nhé!

Lúc bấy giờ tôi không hề nhận ra điều này; ông tập nói th́ có vẻ khó khăn và nói th́ chậm chạp. Nhưng ư tứ và từ ngữ th́... chính xác không khác ǵ một người Việt Nam có học vấn cao. Tôi cũng không nhận ra cái lối suy nghĩ chắc chắn, nhưng có cái ǵ đó rất ṣng phẳng

Ông chậm răi: Hai con chữ kỳ diệu nhất là M và E. Tôi đă suy nghĩ rất nhiều về nó. Đêm qua, tôi đă tra từ điển suốt 2 tiếng đồng hồ và bỗng nhiên tôi nhận ra sự kỳ diệu của nó.

Này nhé, ghép lại mà không dấu, th́ đó là thứ quả có vị chua, một thứ rau mọc dưới ruộng nước cũng có vị chua chua, đúng không nào cô giáo? Thay bằng dấu huyền, là một thứ thức ăn (theo cách gọi của người Nam Bộ), lại cũng là một thứ đỡ trên mái nhà để lợp ngói hay lá lên.

Nếu là dấu hỏi, th́ đó là một thứ gia vị đặc biệt do vi khuẩn lên men, là hậu quả của một hiện tượng va chạm đổ vỡ. Dấu sắc là một vẻ bề ngoài với nghĩa xấu, hoặc dùng ghép với một từ khác chỉ sức mạnh về tinh thần, về tính cách. Hay nhất là khi nó mang dấu nặng. Đó là người mang nặng đẻ đau ra ta mà ta phải mang ơn suốt đời. Điều kỳ diệu nhất là khi đảo lại th́ đó là cách một người đàn ông gọi một người phụ nữ mà ta yêu. Ông nh́n tôi chăm chắm. Đôi mắt xanh nồng nàn, âu yếm ve vuốt.

Đúng thế không nào? Vẫn hai con chữ ấy, chỉ cần thay đổi vị trí thôi mà một bên là người phụ nữ cho ta sự sống, c̣n một bên là người phụ nữ cho sức sống. Không có sự sống th́ không có sức sống. Không có sức sống th́ sự sống cũng không có ư nghĩa ǵ! Phải thế không nào cô giáo?

Tôi ngạc nhiên trước điều giản dị mà quả thật, rất kỳ diệu này. Nó lại được nói ra từ một cái miệng cương nghị dưới một hàng ria mép rất đàn ông của một đôi mắt xanh kỳ lạ.

Tôi cứ nghe ông nói, cứ nh́n vào đôi mắt long lanh biếc xanh của ông, mỗi lúc càng long lanh hơn. Đôi mắt ấy cũng chăm chắm nh́n vào mắt tôi. Và khi ngừng nói, ông đưa cả hai tay qua chiếc bàn hẹp, miệng vừa hỏi "Đúng không nào?", hai tay vừa giữ chặt lấy hai bên đầu tôi, vừa vươn người sang, nghiêng đầu hôn tôi. Tôi vội đưa hai tay gỡ tay ông ra, nhưng không được. Tôi có giẫy ra khỏi cái miệng ông cứ gắn chặt lấy miệng tôi, nhưng không lại!

Cảm thấy không phải với anh, đêm ấy tôi chủ động gợi ư, nhưng anh không hưởng ứng. Công việc vắt kiệt sức anh sau ngày làm việc ở cơ quan mà vẫn phải đem về nhà làm mới xong. Anh mải mê với công việc, không mảy may nhận ra rằng, thỉnh thoảng tôi lại nh́n trộm anh, lại đưa tay lên môi, lên má. Ngay cả lúc soi gương tôi vẫn như nh́n thấy dấu vết tội lỗi trên mặt.

Sau cái hôn hôm ấy, ông đặc biệt ân cần với tôi và chăm sóc th́... tôi chưa bao giờ được ai chăm sóc như thế, kể cả anh. Cũng chưa thấy một người đàn ông nào chăm sóc một phụ nữ như thế. Ông dắt tôi lên cầu thang như thể dắt tay một đứa bé mới tập đi. Qua một rănh nước, ông xốc nách tôi, (chắc ông chủ vườn tưởng chúng tôi là vợ chồng) và dù việc ấy chỉ xảy ra trong giây lát, nhưng cái cảm giác bay bổng, lâng lâng trong cánh tay mạnh mẽ của ông th́ không ǵ so được.

Cái cảm giác tin cậy khi đi bên ông làm cho tôi dễ chịu và thích thú. Những buổi đi làm như thế, thật sự là những ngày vui của tôi. Tôi chải chuốt kỹ càng hơn, bắt đầu quan tâm tới các loại mỹ phẩm chăm sóc mái tóc, làn da và mong ngóng nhanh đến ngày đi làm.

Đúng ngày trả lương, ông đưa tôi một chiếc phong b́, bên ngoài ghi rơ số tiền, gấp đôi tháng trước. Tôi ngước mắt nh́n ông, như muốn hỏi tại sao, th́ ông rành rọt:
Th́ tôi chẳng vi phạm hợp đồng là ǵ? Tất cả những buổi học ngoài trời đều vượt thời gian rất nhiều. Vả lại cô giáo đi như thế vất vả lắm. Tôi biết mà!

Điều ǵ ông đă nói đều là hợp lư, v́ nó được cân nhắc cẩn thận, tính toán cẩn thận. Việc ǵ ông làm đều có chủ đích rơ ràng, và tất nhiên nó càng được cân nhắc tính toán cẩn thận, do đó bao giờ ông cũng đạt được mục đích. Thật ra, bấy giờ tôi chưa nhận ra điều ấy.

Một buổi đi học ngoài trời, lúc đi ngang qua một hàng hoa, tôi mua một bó hoa hồng. Ông hỏi:
- Cô giáo mua hoa tặng ai đấy?
- Hôm nay là ngày sinh chồng tôi.
- Thế à? Tôi cũng xin được chúc mừng. Ông cầm một cành phong lan Thái Lan rất đẹp lên: - Làm ơn chuyển giúp tôi. Thế ngày sinh của cô giáo là ngày, tháng nào?...
Thế à, cũng sắp đến rồi.

... Ngày ấy, ông đeo vào cổ tôi một sợi dây chuyền bạch kim, cùng với những lời này: Đúng là gái một con trông ṃn con mắt. Chúc cô giáo măi trẻ đẹp như thế này.

Ông xiết chặt lấy tôi, phủ lên trán tôi, mắt tôi, má tôi những chiếc hôn mỗi lúc một đắm đuối hơn và dừng lại rất lâu, rất lâu trên môi tôi. Bỗng nhiên, hít một hơi thật sâu rồi ông bế bổng tôi lên quay mấy ṿng. V́ chóng mặt, và v́ trong tôi bỗng cũng dâng lên một cảm giác giới tính không ḱm nén được, nên tôi cũng ôm chặt lấy ông. Mắt vẫn c̣n nhắm và đang trong cảm giác cḥng chành th́ ông nhẹ nhàng đặt tôi xuống: Hôm nay cô giáo phải về sớm, và nên cất cái dây chuyền này đi th́ hơn.

……………Hôm ấy, anh có một b́nh hoa hồng cho tôi, một gói thịt lợn nạc quay, thơm mùi lá móc mật mà anh nhờ một người bạn chạy tàu Lạng Sơn mua về, món ăn tôi thích nhất. Một đôi tất chân dài để tôi đi với váy ngắn, và khi bé Thanh Tùng đă ngủ say là một cuộc làm t́nh rất nồng nàn.

Nhưng anh không thể ngờ rằng, nguyên nhân của sự nồng nàn hơn mọi lần như thế, chính là v́ trong lúc ấy tôi đă... nghĩ đến ông. Một phụ nữ c̣n chưa hiểu bao nhiêu về đàn ông, ngay cả với chồng ḿnh cũng chưa hiểu ǵ cho lắm, lại gần gũi như thế, với một người đàn ông mà cái ǵ cũng có sức hấp dẫn mạnh mẽ kỳ lạ, kể cả tấm thân đàn ông cao lớn với nước da trắng hồng của ông. Làm sao bứt ra khỏi sức cám dỗ ấy? Và việc ấy đă đến với ông và tôi trong suốt một buổi học, chỉ sau ngày sinh của tôi có một ngày.

Tôi lao vào cuộc truy hoan, với niềm đam mê khoái lạc rất đàn bà, mà với sự từng trải của ḿnh, lần nào ông cũng biết thổi bùng nó lên làm tôi cứ mê đi rất lâu.
Nhưng, rồi một hôm, ông bỗng bảo tôi rằng phải về nước gấp và đưa cho tôi một chiếc phong b́ khá dày: "Coi như chúng ta đă thanh lư hợp đồng".

Tôi tái mặt thất thần. Người vẫn c̣n bừng bừng ngất ngây sau trận mây mưa cuồng phong, bỗng rũ ra như tàu dưa héo chợ chiều. Tôi không thể gào lên, không thể chửi ông. Không phải v́ tôi không biết chửi, mà v́ biết rằng, ḿnh không thể chửi người ta được, ngoài việc phải chửi rủa, phải xỉ vả chính ḿnh.

Tôi phóng xe đến nhà con bạn đă giới thiệu hợp đồng này, th́ nó cũng như đứa chết rồi: "Thằng mắt xanh, mũi lơ của tao cũng biến rồi. Thật ra, cái thằng của mày sơi tiếng Việt từ lâu rồi. Tao kéo mày vào cuộc, để tính sang bên ấy cho có bạn có bè. Ai ngờ!".

Mở cửa vào nhà, vừa định bấm nút máy thu h́nh theo thói quen cho đỡ trống nhà, tay tôi đă vội rụt lại. Một mảnh giấy màu vàng dính vào giữa màn h́nh: "Ngẫu nhiên anh phát hiện ra ḿnh bị phản bội. Không ǵ có thể biện hộ được đâu. Vĩnh biệt em!".

Nguồn vnexpress.