GIÂY PHÚT CUỐI CỦA CUỘC ĐỜI

 

Cảm nghiệm tận cùng của một người vợ vĩnh viễn xa người chồng thân yêu của ḿnh,

Lê Thị Lộc

 

 

Hôm nay, 19 tháng 4 năm 2010, Thứ Hai.

 

Chưa bao giờ mẹ cảm thấy yêu và thương Bố như lúc này.

 

Mẹ đă không ngừng rơi lệ v́ cảm thương Bố trong suốt buổi sáng. Các con đă đi làm. Nhà thật vắng. Chỉ c̣n lại một ḿnh Bố với mẹ. Chứng kiến Bố quằn quại trên giường bịnh, như h́nh ảnh một Đức Kitô sống động trên thập giá cách đây hai ngàn năm.

 

Chỉ c̣n lại một bộ xương khô, v́ máu và nước trong người của bố mỗi ngày một mất dần theo đường vệ sinh, mà cơ thể lại không tiếp nhận được dinh dưỡng là bao nhiêu.

 

Với tấm thân gầy yếu, chỉ đắp một cái mền mỏng ngang người, không kêu ca rên rỉ, nhưng quằn quại v́ phải chiến đấu với cơn bịnh.

 

Bố ơi! Mẹ cũng đang đau xót trong tâm hồn, v́ chứng kiến sự đau đớn của Bố trên giường bệnh mà không làm ǵ để giúp Bố được.

 

Tuy đau đớn nhưng chúng ta vẫn hy vọng, trong niềm tín thác vào ḷng thương xót của Chúa. Bố đừng bỏ cuộc nhé! Đừng đánh mất thời giờ quí báu này nhé. Mẹ đang ở bên cạnh Bố đây.

 

Mẹ đang chia sẻ những đớn đau quằn quại của Bố đây. Chúa, với Đức Mẹ, Thánh Cả Giuse, Ba Đấng Bố nhận làm quan thày của gia đ́nh ḿnh trên đường đi t́m tự do và những ngày tháng mà Chúa đă cho chúng ḿnh định cư trên đất tự do, đang đồng hành với chúng ta như là những lữ khách đó Bố. Bố hăy vui lên nhé, v́ chúng ta không cô đơn.

 

Chúa ơi, con đường nào Chúa đă đi qua, xin cho chúng con cùng đi với Chúa. Xin cho chúng con được đóng đanh thân xác với Chúa. Xin cho chúng con cùng chết đi trong thân xác và được sống lại vinh quang trong ngày sau hết với Chúa.

 

Bố ơi! Ḿnh không được chứng kiến Mẹ Maria dưới chân cây thập giá như thế nào, nhưng qua lời dạy của Mẹ Giáo Hội, Đức Maria đau khổ dưới chân cây thập giá nhưng Mẹ vẫn tin rằng Chúa sẽ phục sinh. Qua những đau khổ và trong hồng ân Chúa, con mới cảm nhận được sự đau khổ của Mẹ dưới chân Chúa. Xin Mẹ cho chúng con niềm tin của Mẹ là tin tưởng tuyệt đối vào Chúa như khi xưa Mẹ đă tin.

 

Từ đêm Thứ Hai cho đến rạng sáng ngày Thứ Ba, 20/4/2010, cả hai chúng ta đă cùng nhau vật lộn với cơn bịnh của Bố, và đến sáng hẳn ngày Thứ Ba, sau khi đi vệ sinh lần cuối là Bố vĩnh viễn ra đi về với Chúa. Bố ra đi như người nằm ngủ, nhưng là giấc ngủ ngàn thu.

 

Bố ơi, giờ này trong mẹ nỗi buồn vui lẫn lộn. Buồn v́ mất Bố nhưng vui cho Bố không c̣n quằn quại và đau thương nữa.

 

Bên cạnh Chúa, Bố cầu bầu cho Mẹ và các con cháu nhé.

 

Bố ơi, trong nhà ḿnh đâu đâu cũng là h́nh ảnh Bố. Có nhiều lúc mẹ không nhớ là Bố đă không c̣n. Đúng là sinh ly tử biệt. Mẹ vĩnh viễn xa Bố rồi. Những vật dùng trong nhà khi sưu tầm, nhiều lần mẹ muốn vứt đi những cái không cần thiết, nhưng bây giờ mẹ lại không muốn vứt đi nữa, v́ nó toàn là h́nh ảnh của Bố. Mẹ mâu thuẫn rồi nhỉ? Bố ơi! Mẹ cám ơn Bố nhiều lắm. Mỗi lần đọc kinh th́ mẹ lại nhớ đến Bố, v́ có Bố mẹ mới có được niềm tin hôm nay. Càng yêu mến Chúa th́ càng nhớ đến Bố nhiều hơn. Tuy Bố ra đi nhưng tinh thần yêu mến của Bố vẫn c̣n tồn tại nơi mẹ và các con cháu.

 

Bố có biết không, khi Bố nằm xuống rồi, tất cả những anh em tinh thần, bạn bè thân quen xa gần của Bố và mẹ, các cháu trong và ngoài Hoa Kỳ đă liên lạc điện thoại và điện thư chia buồn với mẹ, mẹ rất được an ủi và mẹ đă không cảm thấy cô đơn lẻ loi một ḿnh. Bố cứ yên tâm nhé.

 

Bố ơi, rồi đây những ngày tháng tới, mỗi đêm khuya đi làm về mẹ lủi thủi một ḿnh. Không c̣n ai pha trà và nấu ḿ cho mẹ nữa. Không c̣n ai chia sẻ suy niệm Lời Chúa cho mẹ nghe, v́ Bố thích đọc các bài suy niệm do chính tay Bố viết.

 

Những ngày mới đặt chân lên đất Mỹ, Bố là cuốn tự điển sống của mẹ. Sau này Bố lại là thày dạy Pháp văn cho mẹ. Có những đêm đi làm về, mẹ c̣n học Pháp văn và bắt Bố chỉ dẫn. Bố nằm trên giường giảng bài cho mẹ, rồi mẹ gọi Bố là “ngọa sư”. Bố ơi đó là t́nh sử của chúng ta.

 

T́nh yêu trong hồng ân Chúa, ngàn năm sáng ngời phải không Anh? Mẹ chào Bố nhé.