Vietnamese Remedy: Cạo Gió
***
Hôm nay, tôi không đi làm. Con
trai tôi ốm. Tôi ở bên cạnh Nhà
tôi canh con cho có bạn. Tôi lấy
tay rờ trán thằng bé. Tội nghiệp,
đôi môi đỏ như máu và và con mắt
dại đi v́ mệt. Tôi thương cảm
luồn tay vào bụng, th́ thằng bé
bỗng ưỡn người lên. Miệng nó sùi
bọt ra mép và mắt chỉ nh́n thấy
ḷng trắng đang đảo đảo. Nhà tôi
hốt hoảng kêu rú lên thất thanh.
Tôi hét thật to bảo Nàng gọi cho
ông bác sĩ. Nhà tôi vừa bấm điện
thoại vừa cầu nguyện. Ông bác
sĩ đi vắng. Y tá trực bảo Nàng
hăy gấp rút ngâm người thằng bé
vào bồn nước lạnh. Nhà tôi nói
tôi gọi cho Steven (Anh bạn láng
giềng.) nhờ hắn ra quán rượu
Long Horn gọi ông bác sĩ về. Bây
giờ là lúc tôi nhận thức rơ ràng
sự bất lực của thằng đàn ông.
Tôi bối rối đứng ngó trong khi
nhà tôi lăng xăng làm việc này
việc nọ. Nhà tôi bắt tôi giữ
thằng bé, rồi tự ḿnh gọi điện
thoại về nhà cho Má để vấn kế.
Nhà tôi có cái điện speaker
phone. Điện thoại này khuyếch âm
to cho cả nhà nghe và ḿnh có
thể nói chuyện mà không cần cầm
ống.
Tiếng Má tôi oang oang.
- "Chúng mày muốn nó chết hay
sao? Kéo ngay nó ra khỏi bồn"
Tôi trù trừ th́ lại nghe tiếng
Bà hét lên:
- " Kéo nó ra ngay bây giờ"
Tôi đưa mắt nh́n Nhà tôi rồi
lúng túng kéo thằng bé ra. Má
tôi lại lên tiếng:
- "Áp rốn nó vào bụng nhà mày,
mau lên"
Thiệt t́nh, lúc này là lúc tai
tôi ù đi và làm việc như một
người máy. Sự bất lực, dốt nát
biến ḿnh thành nô lệ cho bất cứ
ǵ đại diện kiến thức. Có bệnh
th́ vái tứ phương. Kiến thức của
Má tôi bây giờ đại diện quyền uy.
Tôi riu ríu làm theo.
- "Lấy đồng bạc ra mau rồi cạo
gió cho nó gấp"
Tôi móc trong túi ra đồng 25
cents (quarter) và với tay lấy
lọ dầu xanh đổ đầy lưng thằng bé.
Tôi bắt đầu cầm đồng tiền cạo
loạn xạ. Đồng tiền đi đến đâu
th́ tạo thành vệt đỏ ở đấy.
Tiếng Má tôi lại hỏi:
- " Đến đâu rồi? Cạo xuôi chứ
không được cạo ngược. Cạo ngược
th́ nó chạy vào trong là khốn."
Nhà tôi mách lẻo hét vọng ra:
- "Ảnh cạo tùm lum má ơi"
Tiếng Má tôi rơ ràng:
- " Rơ khổ ! bắt đầu từ sau gáy,
cạo dọc xuống sống lưng"
Tôi khờ khạo:
- " Con lỡ cạo lưng trước rồi
bây giờ làm sao?"
Nhà tôi chắc quen với ba cái tṛ
cạo quẹt này từ bé nên cướp lời:
- " Th́ anh cứ cạo tiếp đi."
Tay tôi cứ thế vẽ thành vệt dài
từ gáy kéo đến cổ. Tôi thương
thằng bé không dám cạo mạnh.
Đồng tiền v́ dầu nóng làm trơn
tuột như thoa mỡ, chốc chốc lại
rơi xuống sàn. Nhà tôi ngứa mắt
cầm đồng tiền khác tiếp tay tôi.
Nàng đang nằm với rốn thằng bé
áp trên bụng nên phải cạo ngang.
Ấy thế mà những vệt Nàng cạo lại
đỏ hơn của tôi.
Tiếng Má tôi vọng vào:
- "Đến đâu rồi?"
- "Đỏ hết người rồi Má" Tôi mau
mắn.
- "Hoả nó bốc đấy. Anh luộc dùm
tôi trái trứng gà mau lên"
Tôi vội buông tay và ra bếp luộc
trứng. Sau lưng tôi c̣n nghe
thấy Má tôi dặn:
- "Nhớ dùng đồng bạc mà Má để
lại cho đấy nhé."
- "Con đi lấy bây ngay giờ Má ơi"
tôi đáp vọng vào.
Tôi biết đồng tiền này cất ở đâu
v́ chính tôi là người dấu nó.
Không biết Má tôi kiếm đâu mà ra
cái đồng tiền bằng bạc thật.
Trên mặt có in h́nh của ông vua
nào đó đă ṃn hết nét khắc. Đồng
tiền này có giá trị với tôi v́
nó là đồng tiền cổ. Đối với Nhà
tôi th́ lại có giá trị gia bảo.
Nghe Má tôi kể lại là ngày bà
c̣n bé đă thấy ông ngoại dùng
rồi. Tôi cầm đồng bạc và hai quả
trứng đă đập ra trên đĩa đưa vào
cho Nhà tôi. Nàng hỏi:
- " Sao mau vậy anh ?"
- "Anh dùng (microwave oven) ḷ
vi ba cho lẹ
Nói tiếng nhỏ như vậy mà Má tôi
qua đường dây điện thoại cũng
nghe rơ:
- "Không được, phải luộc bằng
nước"
Tôi không hiểu tại sao, và cũng
không có giờ tranh căi. Tôi nhẫn
nại vừa bốc trứng ăn vừa nấu mấy
quả khác bằng nước cho Má tôi
hài ḷng. Trong pḥng, Nhà tôi
vẫn t́m những chỗ da chưa đỏ mà
cạo tuốt luốt. Tôi thương hại
thằng bé:
- "Thôi em ạ, nó c̣n bé nên chưa
biết than văn. Đau lắm chứ không
phải thường đâu. Xem nó ḱa,
thấy nó có sinh khí trở lại rồi."
Quả t́nh vậy, thằng bé đă thấy
tinh anh hơn trước. Tôi lấy ly
nước kề sát miệng và thằng bé
mút lấy mút lể. Nhà tôi cười
tươi rói miệng la lớn:
- "Nó tỉnh lại rồi Má ơi. Nó
đang uống nước kia"
Cùng lúc đó th́ cửa pḥng bật mở.
Steven và ông bác sĩ già bước
vào. Quang cảnh lạ lùng đập vào
mắt làm ông nẩy người như vừa ở
cung trăng rơi xuống. Nhà tôi
cũng vừa nhận ra là ḿnh đang hở
nửa ngực nên ngượng ngùng kéo
chiếc chăn trùm lên trên.
Ông bác sĩ h́nh như cũng ngượng
hộ Nàng nên mau miệng thốt:
- "Don t mind me, I ve seen em
all" (đừng lo tôi, tôi thấy
nhiều rồi mà).
Ông bác sĩ này già nên có cái
lợi điểm là ông ta có quyền nói
nhiều thứ mà người khác ngại
không dám nói. H́nh như ông ta
quen quá nên coi thường những
việc mà người khác phải chậm răi
suy nghĩ đôi lần. Ông ta bước
vội đến bên thằng bé và đặt tay
áp vào hai má.
(Đây là ông Bác sĩ trong tỉnh.
Chỗ chúng tôi ở là những tỉnh lẻ.
Ở đây, ba bốn tỉnh chia nhau một
văn pḥng bác sĩ. Bởi v́ tỉnh
nhỏ quá nên chả bác sĩ nào muốn
về v́ sợ không đủ bệnh nhân. Đáp
ứng sự e ngại đó, nên các thành
phố tí hon này, rủ nhau chung
tiền biếu ông bác sĩ một món
tiền phụ trội. Lẽ đương nhiên
ông ta vẫn có quyền tính tiền
thân chủ". Ở đây lâu ngày, hầu
hết thanh niên thiếu nữ trong
vùng là do một bàn tay ông giúp
đỡ chào đời. Ông ta thuộc tên
từng đứa và chính ông ta là
người giúp nhà tôi sanh đứa con
đầu ḷng. Thói thường, có nhiều
cách làm thân nhau. Có thể do
quen biết lâu ngày và hợp tính
hợp nết, có thể do cùng hoàn
cảnh giúp đỡ lẫn nhau và cần
nhau. Nhưng cách làm thân nhanh
nhất là làm phiền ! Ông bác sĩ
này cũng khốn khổ v́ nhà tôi
không ít kể từ khi thằng bé c̣n
nằm trong bào thai. Hai người
đă quen và thân nhau trong thời
gian đốt giai đoạn.)
Lúc này Nhà tôi nhớ ra là ḿnh
vẫn c̣n chạm rốn với con. Nàng
ngoái lại nói to:
- " Má ơi, có bác sĩ đến. Kéo
thằng bé ra khỏi rốn được chưa?"
- "Rờ chân nó xem, lạnh hay ấm?"
- "Cũng thường thôi má à"
- "Thế th́ tốt. Đánh cảm cho nó
ngay đi."
Ông bác sĩ chả hiểu ǵ sốt. Ông
ta thấy nhà tôi loay hoay kéo
thằng bé ra khỏi chăn. Ông bước
lại gần lấy tay rờ trán:
- "Nó có nóng lắm đâu, sao mà
cuống lên thế?"
- "Lúc năy nó 105 độ đấy"
- "Lấy ở miệng hay nách"
- "Trong miệng, và tôi đă làm đi
làm lại hai lần cho chắc chắn"
- "Thế à? Sao lạ nhỉ"
Vừa nói ông vừa xoay thằng bé
lại. Nh́n thấy những vệt đỏ
ngang dọc trên lưng, ông hốt
hoảng:
- "Sao thế này ? "
Nhà tôi ngắt lời:
- "Oh, Vietnamese remedy.
Oriental treatment."
- "What did you do?"
Nhà tôi không nói không rằng,
đưa đồng 25 cents (quarter) ra
rồi ra dấu cạo cạo.
- "Chỉ làm sau lưng thôi à?"
- "Tôi không biết, chỉ thấy Má
tôi bắt áp rốn rồi cạo"
Lúc này th́ ông ta hiểu ra lư do
thằng bé trần truồng và nằm trên
bụng Nhà tôi"
Ông ta ṭ ṃ:
- "Từ lúc mấy người gọi về văn
pḥng tôi đến nay là bao lâu rồi"
- "Khoảng một tiếng"
Ông lầm bầm:
- "Chị có chắc là nó 105 độ
không?"
Tôi chen vào:
- "Mắt nó trắng dă và trợn trừng
đảo đảo trông khiếp lắm"
- "Thế th́ đúng rồi, vậy có
nhúng nó vào nước lạnh ngay
không?"
- "Có, được khoảng 5 phút th́
mang ra đây cạo"
Ông ta ngẩn người giơ tay găi
găi trán:
- "Không có thế được. "
Ông ta lại lấy tay rờ trán thằng
bé và rà khắp thân thể nó một
lần nữa cho chắc ăn. Rốt cục ông
lẩm bẩm:
- "Thôi, mọi sự tốt đẹp, cháu
không sao th́ coi như xong"
Cùng lúc đó tôi đưa hai quả
trứng cho Nhà tôi. Ông ta ṭ ṃ
nh́n theo:
- "Ǵ nữa đây?"
Nhà tôi không nói không rằng,
ngoái cổ lại hỏi to lên:
- "Có trứng rồi Má."
- " Bóc lấy ḷng trắng, bóp vụn
ra, lấy khăn bọc chung đồng tiền
rồi lau cho nó"
Tiếng Má tôi trong điện thoại
vang lên làm ông thấy ḿnh thừa
thăi. Ông bác sĩ bước ngược ra
khỏi pḥng, mắt không rời khỏi
bàn tay Nhà tôi.
- "Bắt đầu từ trán đi ngược
xuống chân."
Ông nh́n cử động của Nhà tôi
bằng ánh mắt lạ lùng. Tôi đứng
bên cạnh không biết nói câu ǵ.
Steven cũng không khá hơn, hắn
đi ra bếp kiếm vào mấy ly bia
rồi cũng đứng ké vào nhóm.
- "Xong chưa? "
- "Rồi Má"
- "Mở túi ra xem đồng tiền màu
ǵ?
Nhà tôi lúi húi mở và đưa cho
tôi mang ra ngoài xem nhờ ánh
sáng cửa sổ. Tôi nói vọng vào:
- "Màu đỏ Má ơi"
- "Thế th́ nó bị cảm nóng"
Ông bác sĩ không bỏ lơ một động
tác nào của chúng tôi. Lúc này
ông chen vào:
- "Anh vừa nói ǵ vậy?
- "Tôi nói đồng tiền có mầu đỏ"
- " Bộ nó có ra mầu khác nữa
Sao?
- "Tôi không biết, nhưng tôi có
thể hỏi Má tôi"
- "Thế th́ anh làm ơn hỏi dùm
tôi xem"
Tôi quay sang hỏi, th́ Má tôi
dạy cho biết màu đỏ th́ cảm nóng.
Mầu đen th́ cảm gió cảm nước. Bà
trả lời cặn kẽ và chi tiết hơn
cả ư người muốn hỏi. Chả phải
chỉ riêng ông bác sĩ lấy làm lạ
lùng, mà chính tôi cũng ngạc
nhiên về cách nói tự tin như
phán của Má tôi.
Ồng bác sĩ mau mắn:
- "Vậy đồng tiền là dùng để chẩn
bệnh hay trị bệnh? Nếu trị bệnh
th́ ḿnh phải làm ǵ?"
Tôi ra hiệu cho ông im lặng rồi
lên tiếng hỏi Má tôi. Câu hỏi
này làm Má tôi bối rối. Ngay cả
câu hỏi Người cũng không hiểu.
Tôi thấy có ép thêm th́ cũng khó
có câu trả lời. Tôi nghĩ là Bà
chỉ biết làm theo lời chỉ dẫn
của người xưa truyền lại, chứ
không có lư luận lô gích ǵ cả.
Tôi cám ơn Bà và cúp máy. Ông
bác sĩ thấy tôi cúp máy th́ tiếc
rẻ:
- "Tôi chưa hỏi hết mà."
- "Th́ hỏi tôi nè, những ǵ Bà
biết Bà đă kể tôi nghe rồi."
Ông bác sĩ e dè:
- "Nói bạn đừng buồn, tôi không
tin là đồng tiền đổi mầu là dấu
chỉ của căn bệnh. Tôi cũng không
tin là quả trứng có hiệu năng
ngần nấy." (No offense please, I
do not believe the coin s change
in color is the indication of
type of sickness. Furthermore, I
do not feel confident in the
effectivity of an egg.)
Tôi bắt chước câu nói của ông
hôm nao:
- "Put your money where your
mouth is." (Thế th́ đánh cá đi)
Tên bác sĩ già này có máu cờ bạc.
Hở ra đụng một tí là đ̣i đánh
cuộc. Tuổi đă cao mà háo thắng
lắm. Hắn đă thua tôi nhiều lần
rồi nên đâm tức khí. Có lần hắn
thua tôi một cái đồng hồ loại
tốt chỉ v́ con số 4 La Mă chỉ
giờ. B́nh thường th́ con số bốn
La Mă được cấu thành bởi chữ I
và chữ V kết lạI (IV). Nhưng
trên hầu hết các mặt đồng hồ,
không hiểu sao con số 4 lại là
bốn chữ IIII. Ông ta đeo đồng hồ
này đă lâu, và cũng chủ quan tin
tưởng vào kiến thức số La Mă của
ḿnh. Rốt cuộc là ông ta phải
cởi đồng hồ đưa cho tôi. Ông ta
cay lắm. Lần cuối cùng ông ta
thua tôi trong canh bài x́ phé
chỉ v́ con bồi một mắt "one eye
jack". (trong cỗ bài tây, 4 con
bồi (Jack) th́ có một con chỉ
nh́n thấy một mắt) Lối chơi th́
cũng giống như x́ phé bên nhà.
Nhưng tụi tôi muốn cho hứng thú
nên gọi con bồi một mắt là con
Wild (thú hoang). để người chơi
có thể muốn biến thành con ǵ
cũng được. Trên mặt bài tôi có
một con bồi thường và một con
bồi một mắt. Ông ta đinh ninh là
tôi tối đa chỉ có hai đôi hay ba
con nên đi cạn láng. Ván bài đó
ông ta đụng "suốt" (mười-bồi-đầm-già-x́)
của tôi nên hết tiền phải đứng
chầu ŕa. Lắm khi chẳng phải
thua tiền làm người ta tức khí,
nhưng v́ thua trí nên người đâm
ra khó ở. Tôi biết thế, v́ khi
đứng chầu ŕa bên ngoài, ông ta
cứ cầm lên bỏ xuống con bồi một
mắt (one eye jack) và miệng lảm
nhảm những câu vô nghĩa.
Bây giờ được cơ hội gỡ lại sĩ
diện nên ông ta bỡ ngỡ giây lát
rồi hăng hái:
- "Đồng tiền đổi mầu là do chất
acid trong trái trứng."
Tôi cầm ngay đồng tiền đưa ra. (Đồng
tiền sau một hồi ở mầu đỏ, nay
đă trở lại mầu bạc lạnh lẽo
nguyên thuỷ của nó.)
- "Đây, tiền đây. Đây, trứng đây."
Tôi ch́a tay đưa ông ta đĩa
trứng nấu ḷ vi ba (Microwave)
bị Má tôi chê lúc năy. Ông ta
chực cầm lấy đồng tiền và trứng
th́ Steven cản lại:
- "Name the price first." (cá ǵ
đây?)
Steve (Bạn láng giềng thân thiết)
từ năy giờ thấy sự t́nh trở nên
màn thách đố th́ thích thú nhập
cuộc. Tôi biết là hắn cũng chả
tin quả trứng đâu, nhưng có điều
hắn lại tin tôi. Hắn hay cá theo
tôi và thường là thắng.
Ông bác sĩ chưng hửng:
- "You name it." (nêu giá đi")
Steve nói thay tôi:
- "We lost to you a golf game
last weekend, make it double or
nothing. Myself included.) (lần
trước tụi tôi thua, lần này ông
dám chơi một ăn hai chăng?)
- "What do you mean "we" Steve ?
I thought I only bet with him" (Bạn
dùng chữ "chúng tôi" là sao
Steve ? Tôi tưởng tôi chỉ cá
riêng với hắn thôi mà)
Steven cười hề hề:
- "Then make it tripple or
nothing!" (Th́ cá một ăn ba đi
!)
- "Fair enough, I will go for
it!" (Chuyện nhỏ, chơi luôn)
Vừa nói ông vưa đưa tay ra đ̣i
tôi đồng tiền với đĩa trứng.
Ông bóp cho choẹt ra rồi áp đồng
tiền vào. Đợi một hồi không có
biến chuyển, ông tách riêng ḷng
đỏ và ḷng trắng rồi thử với
từng phần một cũng chẳng có ǵ
đổi thay.
Ông lầm bầm:
- "Acid ở trong mồ hôi"
Vừa nói ông quay qua Steve:
- "Làm ơn ịn vào chỗ có mồ hôi
tôi một lát"
Steve nham nhở giở nách lên. Nhà
tôi thấy vậy la lên oai oái:
- "Don t you dare !" (đừng ḥng
!)
Steve thối lui và cười hề hề:
- "Just kidding, beside, that s
the only place my sweat is" (giỡn
chút xíu, mà thật ra chỉ có chỗ
đó tôi mới có mồ hôi thôi.)
Ông bác sĩ đ̣i lại:
- "Give it here." (trả lại đây)
Ông lấy đồng tiền chà sát hết
khắp nơi trên mặt trên cổ. Khi
ông lật đồng tiền ra, nó vẫn trơ
trơ như cũ. Ông bắt đầu nản chí
và căi cối:
- "Đồng tiền này có ǵ đặc
biệt."
Steve ngứa miệng chen vào:
- "Nhưng lúc cá là nói về đồng
tiền này thôi nhé "
- "Sao mày hay bênh nó vậy?"
- "Tôi cũng có phần trong đó
mà."
Tôi giảng hoà:
- "Mỗi dân tộc có cách chữa bệnh
riêng biệt. Tôi cũng không hiểu
th́ làm sao mà ông hiểu được.
Ông nh́n lưng thằng con tôi ḱa.
Đố ông cạo cho đỏ được như thế."
Ông bác sĩ cáu sườn và tỏ ư
không tin:
- "Bộ anh muốn cá thêm nữa hả"
Vừa nói ông vừa hỏi xin nhà tôi
chút dầu nóng:
- "Steve, anh nằm ra dùm đi."
Steve phản đối:
- "Sao lại tôi? Sao ông không
cạo tay ḿnh kia ḱa?"
- "Tôi không tự cạo được. Anh
làm ơn cho tôi thử chút xíu. Mẹ
kiếp, anh là kẻ đang thắng trận
mà." (I can t scrape myself.
Please let me try it on you a
bit. Damn it, you are winning")
Vừa nói ông vừa đưa tay đ̣i cởi
áo Steven. Hắn ta chùng ch́nh
giây lát rồi tặc lưỡi kéo áo ra
nằm lăn trên thảm.
- "Go ahead, do your thing"
Ông bác sĩ lúng túng quay ra hỏi
tôi:
- "Cạo sao đây?"
Tôi đằng hắng lấy giọng rồi bắt
chước Má tôi mà ra lệnh:
- "Bắt đầu từ gáy mà kéo xuống
sống lưng. Không được cạo ngược
kẻo nó chạy vào trong"
Cả ông bác sĩ và Steve chưa kịp
ngạc nhiên th́ nghe tiếng Nhà
tôi ph́ ra cười:
- "Anh này chỉ phá."
Nghe chúng tôi nói tiếng Việt
với nhau, Steve tỏ ư nghi ngại:
- "What is running inward ?"
(Cái ǵ chạy vào trong?)
Tôi nham nhở:
- "It"
- "What is the so called "it"?"
(Cái mà gọi là "it" này là ǵ
vậy?"
Nhà tôi cướp lời:
- "Ảnh nói vậy chứ Ảnh cũng
không biết "nó" là ǵ đâu"
Steve dợm đứng lên:
- "Woo, Woo, I am not making
myself a guinea pig"
Ông bác sĩ đè hắn xuống.
- "Cạo chút xíu thôi, có ǵ đâu
mà nhát thế"
- "Th́ ông nằm đi, tôi cạo cho.
May ra ông là bác sĩ th́ "nó" sợ
mà chạy ra chỗ khác." ( Maybe
you are the doctor, "it" s
afraid of you and run elsewhere
)
Ông bác sĩ nhẫn nại vừa cởi áo
nằm xuống vừa mắng Steve.
- "Damn, you re a little
chicken shit" (Mẹ kiếp, Anh đúng
là đồ gà chết)
Steven vừa nháy tôi vừa cười.
Hắn tiếp lấy lọ dầu xanh trên
tay Nhà tôi, mở nắp và rẩy trên
lưng ông bác sĩ. Đây là lọ dầu
lớn, độ vung quá tay làm bắn ra
nhiều giọt không đúng hướng. Hai
ba giọt dầu quyện vào nhau thành
gịot lớn đọng trên lưng và bắt
đầu chảy xuống hai bên cạnh
sườn. Người Mỹ có phong tục là
không chạm vào thân thể người
cùng phái, nên thay v́ lấy tay
xoa cho đều, Steven lấy đồng
tiền đuổi theo cho kịp những
ḍng dầu nóng đó. Hắn cạo được
vài cú đầu tiên th́ ông bác sĩ
đă la lên oai oái:
- " Darn it, take it easy will
you ." (Mẹ kiếp, nhẹ tay thôi
chớ)
Steve không đáp mà quay qua tôi
nửa hỏi nửa bắt tôi đồng ư:
- "I did not do it so hard, did
I?" (Tôi đâu có cạo mạnh tay đâu
nhỉ?)
Thật t́nh th́ Steven đâu có cạo
mạnh, nhưng ông bác sĩ đă hất
tay hắn ra rồi ngó tôi:
- "Take his place will you?
Pleaseee" ( Thay chỗ nó dùm tôi.
Làm ơn đi mà.)
Nghe chữ "please" kéo dài của
ông, tôi lật đật cầm đồng tiền
của Steve và bắt đầu cạo nhanh
tay. Ông bác sĩ này nói th́ hay
nhưng lại nhát đau. Tôi làm được
chừng mươi động tác th́ ông ta
đ̣i đứng dậy. Tôi đoán là ông ta
đau không phải là do tôi cạo
mạnh tay, mà v́ lưng ông ta lông
nhiều quá. Động tác cạo gió th́
như nhổ lông gà làm ông ta chịu
không nổi. Ông bác sĩ vùng đứng
dậy. Thay v́ mặc áo lại, th́ ông
ta chạy vội ra ngoài nhà. Tôi và
Steven ṭ ṃ theo sau th́ thấy
ông ta đang vặn ống nước và tưới
vào lưng ḿnh. Tôi và Steven bật
cười thành tiếng.
Ông ta tưởng là chúng tôi chế
diễu nên nổi cáu:
- "That s not funny" (không có
ǵ đáng cười hết.)
Tôi thấy ông ta chỉ xịt vào nách
th́ hiểu ra và vừa cười vừa xin
lỗi.
- "We are not laughing at you.
We are laughing with you."
(Chúng tôi cười với ông mà.
Chúng tôi không cười ông đâu.)
Chắc là ông ta thấy động tác
ḿnh cũng không được thanh nhă
cho lắm nên nói khoả lấp:
- "Damn it, it rolled right into
my arm pit" (Mẹ, nó, dầu nóng
chảy ngay vào trong nách).
Lúc này th́ tôi và Steven không
nín thêm được nữa. Chúng tôi
cùng cười phá lên và ông bác sĩ
cũng cười chung che ngượng. Dầu
nóng mà chảy vào chỗ da non th́
bảo sao ông ta không hét. Thiệt
t́nh ! Nhưng ông ta không ngượng
lâu. Ông day lưng lại và hỏi
chúng tôi xem có đỏ không.
Steve hớn hở đáp:
- "Pay up time" (đến lúc ông
phải trả tiền rồi).
Ông không tin mà đi bộ đến chỗ
đậu xe, xây lưng lại rồi xem ở
kính chiếu hậu. Lúc này Nhà tôi
đă ra đến cửa và đưa lại cho ông
ta cái áo và túi đồ nghề. Ông ta
cầm nhưng không mặc vào người mà
lên xe đi ngay.
Steven xoè bàn tay qua tôi:
- "Give me five"
(người Mỹ có thói quen là khi
thắng một trái banh vô gôn hay
cùng làm nên một điều ǵ thích
thú th́ hay giơ tay ra để cho
người kia đập vào. Give me ten
("cho tôi mười " có nghĩa là xoè
cả hai bàn tay và ngựi kia cũng
dùng hai bàn tay đập vào. )
"Give me five" là chỉ giơ một
tay. Ngoài ra họ c̣n đẻ ra tṛ
"high five" và "low five" nữa.
Nếu Bạn nào thắc mắc, tôi sẽ
giải thích sau.)
Tôi đập bàn tay tôi vào tay hắn
rồi hai đứa tôi cùng cười lớn.
Nhà tôi thấy tụi tôi vui quá nên
quên cả con đang ốm. Nàng giao
hẹn:
- "Hôm đi chơi golf, em cũng
được đi đấy nhá."
Tôi và Steven nháy nhau lỉnh ra
chỗ khác.
Nguyễn Đức Thắng
Tác giả là một nhà giáo và
huynh trưởng hướng đạo, hiện là
hiệu trưởng trường trung học
rường St Ignatius College Prep
tại Fort Worth, Texas.