Chúng ta là ai và chúng ta phải làm ǵ?
Tôi c̣n nhớ rất rơ ngày 29/4/75 khi tôi cùng gia đ́nh phải ĺa bỏ quê hương lánh nạn cộng sản. Vẫn c̣n in trong kư ức tôi h́nh ảnh một Sài g̣n trong cơn hỗn loạn, với những tiếng pháo kích nổ rền trời, những cụm khói cháy đen bao trùm thành phố. Tôi vẫn c̣n nh́n thấy khuôn mặt hốt hoảng, sợ sệt của người dân Sài g̣n nhôn nháo bồng bế nhau t́m đường tẩu thoát. Tôi không bao giờ quên được buổi chiều cuối tháng 4, khi chiếc xà lan chở gia đ́nh tôi cùng hằng ngàn đồng bào khác rời sông Sài g̣n hướng ra biển.
Ngồi cuối xà lan, tôi cố thu vào trong kư ức h́nh ảnh của Sài g̣n dù lúc đó Sài g̣n thân yêu đang ch́m trong khói lửa. Tiếng pháo kích, tiếng kho đạn thành Tuy Hạ nổ cháy pha lẫn tiếng người la hét, kêu gào là những tiếng đau thương tôi vẫn c̣n nghe văng vẳng bên tai. Sau 6 ngày lênh đênh trên biển, tàu của tôi đến bến ở Phi Luật Tân. Nh́n thấy đất liền, mọi người reo ḥ mừng rỡ. Nhưng sau tiếng reo ḥ mừng rỡ là nghẹn ngào những tiếng nấc. Bến bờ kia không phải là quê hương ḿnh. Cũng từ giây phút đó, tôi nhận thức được ḿnh đă trở thành một người dân lưu vong, không c̣n đất nước. Thân phận một người tị nạn càng thấm thía hơn những ngày sống trong các trại tạm cư, chờ mong vào ḷng nhân đạo của thế giới.
Gần 30 năm đă qua. Những người Việt Nam tị nạn năm xưa giờ đă hội nhập đời sống nơi quê hương tạm dung này, đă tái tạo lại sự nghiệp và ổn định cuộc sống. Những em bé tỵ nạn năm xưa giờ đă là những kỹ sư, bác sĩ thành đạt trong xă hội Hoa Kỳ. Chúng ta bây giờ không c̣n bị coi là người Việt Nam tỵ nạn mà là những người Mỹ gốc Việt . Nhưng chúng ta th́ sao? Có bao giờ chúng ta tự hỏi ḿnh: chúng ta là ai?
Hiện tại trên thế giới có hơn gần 3 triệu người Việt Nam lưu vong. Đa số không c̣n mang quốc tịch Việt Nam. Sinh ra hay lớn lên tại Hoa Kỳ, một số chúng ta cảm thấy gần gũi với đất nước này hơn đất nước chúng ta. Nhưng dù có mang quốc tịch hay tên ǵ đi nữa, chúng ta vẫn là gốc Việt, vẫn mang trong tim ḍng máu Tiên Rồng, vẫn hănh diện về nguồn gốc dân tộc. V́ không thể chấp nhận chế độ bạo tàn, phi nhân của cộng sản mà chúng ta phải bỏ nước ra đi, chứ có phải đâu v́ miếng cơm, manh áo? Hôm nay đây, đất nước thân yêu vẫn ch́m đắm trong đói nghèo, lạc hậu, trong gông cùm của chế độ ngu hèn cộng sản. CSVN sau bao nhiêu năm gọi những người Viêt tỵ nạn là tay sai Mỹ ngụy, là thành phần phản động, nay đă âu yếm gọi chúng ta là Việt kiều, là khúc ruột ngàn dặm. Nhưng dù chúng có gọi ta là ǵ đi nữa, dù có mang quốc tịch nào đi nữa, chúng ta vẫn là người Việt quốc gia tỵ nạn cộng sản, nhưng là người tỵ nạn biết suy tư.
Khi chúng ta bỏ nước ra đi 33 năm trước, chúng ta đă mất tất cả. Di sản c̣n lại duy nhất là lá cờ vàng 3 sọc đỏ, là quốc kỳ biểu tượng cho tự do, dân chủ, cho chính nghĩa của chúng ta. Hôm nay đây, quốc kỳ này càng quư báu hơn nữa, v́ nó nhắc nhở cho chúng ta đến nguồn cội của ḿnh, đến quê hương thân yêu và v́ sao chúng ta phải lưu lạc tha phương.
Chúng ta hiện đang sống trong một đất nước văn minh, nơi mà mọi quyền tự do căn bản của con người được bảo đảm và tôn trọng. Chúng ta có cơ hội học hỏi những cái hay, cái đẹp, có sự nghiệp vững vàng, có tương lai tươi sáng. Nh́n lại quê hương, Việt Nam đă và đang trải qua một thời kỳ tối đen trong lịch sử. Bao nhiêu thế hệ tuổi trẻ Việt Nam không được ăn học, không có tương lai. Tuổi trẻ Việt Nam lượm rác, đánh giày.
Hay tuổi trẻ Việt Nam bị buôn đi làm nô lệ trên thế giới. 33 năm dưới một chế độ gian manh, chuyên đàn áp, bóc lột, đạo đức, luân lư dân tộc hôm nay đă băng hoại ít nhiều. Ngoài những đàn áp tôn giáo, vi phạm nhân quyền, chà đạp quyền tự do ngôn luận, tự do tư tưởng của người dân, trong gần 5 năm qua, đảng cộng sản Việt Nam đang chuyển mũi dùi sang một thành phần khác: đó là tuổi trẻ.
Nếu chúng ta quan tâm đến những ǵ xăy ra tại VN lúc gần đây, nạn nhân những vụ bắt bớ, giam cầm gần đây là những người trẻ, thuộc thành phần trí thức hay chuyên nghiệp. Chỉ v́ phiên dịch một bài viết mang tựa đề Thế nào là dân chủ anh Lê Chí Quang đă bị kết án 4 năm tù Anh Phạm Hồng Sơn v́ chỉ trích đường lối của đảng cũng bị bắt giam không xét xử. Đây là những người trẻ, có học thức, trong đó có cả những người từng là đảng viên đảng cộng sản.
Song song với việc đàn áp người dân trong nước, csvn mặt khác lại bằng mọi cách lũng đoạn hàng ngũ người Việt quốc gia tại hải ngoại. Núp dưới những chiêu bài giao lưu văn hoá, csvn đưa những văn nghệ phẩm, sách báo, và cả văn nghệ sĩ sang hải ngoại để ru ngủ chúng ta,cố che đăy một chính sách phi nhân dưới lớp áo nhân bản. Chúng t́m cách tạo ra những đố kỵ, gây chia rẽ giữa những đoàn thể hầu phân tán tiềm lực chống cộng của người Việt chúng ta. Sự tái lập bang giao giữa Hoa Kỳ và VN cho CSVN nhiều cơ hội để trà trộn vào để phá rối hàng ngũ chúng ta.
Trước t́nh thế hiện tại, hơn bao giờ hết chúng ta cần cũng cố lập trường để bảo vệ cho thành tŕ chống cộng của chúng ta tại hải ngoại. Chúng ta cần nhắc nhở nhau về những chiêu bài gian manh của cộng sản để khỏi vô t́nh tiếp tay làm công cụ tuyên truyền cho cộng sản và chính sách phi nhân của chúng.
Chúng ta cần tiếp tục tố cáo những tội ác của cs trước dư luận quốc tế. Đồng thời, với quy chế công dân, chúng ta vận động với chính quyền HK, với những người đại diện do chúng ta bầu lên giúp chúng ta nói lên tiếng nói cho hằng triệu đồng bào chúng ta tại quốc nội. Người Do Thái không cho thế giới quên tội ác Đức Quốc Xă bao giờ; Chúng ta phải giúp thế giới nh́n thấy bộ mặt thật của bọn cs v́ họ không hiểu được sự gian manh của chúng như chính chúng ta, những người từng là nạn nhân của chế độ bạo tàn đó.
Ngoài thực lực chính trị, chúng ta c̣n có thực lực kinh tế. Với số tiền 4-5 tỉ mỹ kim chúng ta gởi về trong nước hàng năm, số tiền mà đảng và nhà nước cộng sản bám vào để sống c̣n, chúng ta có thể dùng sức mạnh kinh tế để đ̣i hỏi bạo quyền Hà nội phải thay đổi chính sách của họ. Chúng ta phải tự hỏi nếu chúng ta không làm th́ ai làm? Và nếu bây giờ không đúng lúc th́ bao giờ mới đúng lúc?
Đất nước VN không thiếu anh tài, không thiếu tài nguyên, sao lại là nước nghèo nhất nh́ thế giới, thua cả những nước láng giềng?
Kính thưa quư vị, chúng ta không thể là khối đa số thầm lặng. Chúng ta càng không thể trông chờ vào một thế lực nào đó giúp cho chúng ta. Cha Ông chúng ta đă hy sinh xương máu cho chúng ta có được hôm nay. Chúng ta có bổn phận giữ ǵn và bảo vệ để trao truyền lại cho thế hệ mai saụu. Người Việt quốc gia hải ngoại cần liên kết nhau để thống nhất các sinh hoạt đău tranh hầu tạo một thế lực mạnh để buộc đối phương phải lắng nghe tiếng nói của chúng ta. Hăy xử dụng thực lực và quyền lợi đang có để đạt được điều mính mong muốn. Trách nhiệm đ̣i lại quê cha đất tổ, xây dựng một VN thật sự tự do, dân chủ, phú cường là trách nhiệm của mỗi người Việt Nam góp bàn tay theo khả năng của ḿnh để làm rạng danh ṇi giống.
Trước khi dứt lời, xin được chia sẻ cùng quư vị một đoạn của bài thơ Dặn Con Khi Khôn Lớn của tác giả Trang Châu mà tôi đă thuộc nằm ḷng và xin một lần nữa cảm ơn Ban Tổ Chức đă cho tôi hân hạnh có mặt tại đây hôm nay.
Ngày ra đi cha ẳm trên tay
Con mới khôn 3 tháng 1 ngày
Con đâu biết nhà tan, nước mất
Đâu biết ḿnh sao lạc phương tây
Con lớn khôn quê người ấm no
Đất nước yên vui tươi thắm bốn mùa
Con đâu biết những ǵ con đang hưởng
Là những ǵ đất nước đang mơ
Tên Con Cha phải đặt thêm tên
Cho người dễ đọc người nghe quen
Nhưng con phải nhớ người người ta trọng
Là người không chối bỏ tổ tiên
Nếu con thấy đêm đông mịt mùng
Con đừng ngồi đó để mong trăng
Đừng ngồi đó chờ ai nhóm lửa
Tự thắp con ơi, ngọn nến hồng.
Xin mỗi chúng ta hăy là một ngọn nến, thắp lên một ngày mai tươi sáng cho quê hương Việt Nam thân yêu.