Cho tôi gọi em, người con gái Việt nam, là hoa hậu trong tôi dù
dãi băng trên người không ghi từ Miss. Hà Nội sáng nay, trong
mắt em có khoảng trời xanh biếc. Có gió hồ Gươm mát dịu, thanh
bình. Tà áo dài theo chân bước, trắng trinh. Duyên dáng quá! mà
rạng ngời kiêu hãnh.
Việt Nam! Việt Nam! Hoàng Sa! Trường Sa! Cho tôi gọi cùng em
bằng trái tim: Tổ Quốc. Cùng xướng danh những Anh hùng đâu tiếc
máu xương. Vì Biển Mẹ quê hương, đã ngã xuống cho Hoàng Sa,
Trường Sa trường tồn, mãi mãi….
Liễu yếu, chân mềm nhưng bước em đi ai là người sợ hãi? Bắt em
ư? Trói em ư? Trái tim em thắm đỏ máu Lạc Hồng. Ai đã đạp vào
mặt người, đạp vào lòng tự tôn dân tộc? Đạp vào Việt Nam vì
tiếng gọi Việt Nam! Kẻ quỵ gối, cúi đầu và giặc Bắc tham lam.
Bổng run sợ khi thấy dáng em ngẫng cao đầu ngạo nghễ.
Em chưa phải Bà Triệu, Bà Trưng xông mình trên voi trận. Em chỉ
là em, Con Gái Việt Nam này. Và sáng nay. Trong tiếng vọng ngàn
năm “Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh!” Tà áo trắng tinh khôi muốn
hóa cọc Bạch Đằng.
Đâu phải chỉ cuộc thi mới xướng danh người hoa hậu? Vương miện
nào và sắc đẹp cũng tàn phai. Em là ai? Mà từ ánh mắt, dáng đi,
từ khóe cười kiêu hãnh. Từ tà áo dịu dàng yêu quá bước em đi.
Đâu chỉ cần cuộc thi? Em bước lên cùng cuộc tuần hành mang tên
Lòng Yêu Nước. Em trong tôi, Cô gái biểu tình. Em trong tôi, Hoa
Hậu Việt Nam mình.
~by Vu Tho, 6/8/11.