LẠC LOÀI GIỮA TRẦN GIAN

 

Tập viện đặt ở một vùng quê kinh tế mới đang phát triển, nơi đây dân trồng cao su, có nhiều nhà khá giả phất lên như diều nhờ thứ vàng trắng này. Nhưng trong khuôn viên tập viện chẳng có vẻ nhà quê tí nào, một nhà nguyện trung b́nh chứa khoảng 60 chỗ ngồi. nhà cửa nhiều pḥng, cỏ trồng và cây kiểng đặt khắp nơi, hồ và đồi nhân tạo tạo cùng các bức tượng đạo đặt rải rác, có thêm những gióng tre làm thành cổng hoa leo. trong lồng nuôi nhiều giống chim gà quí, chó kiểng...

                Cảnh trí đẹp, chỉ có con người tự giam ḿnh vào tu viện vắng vẻ người qua lại, khác những con chim nuôi trong lồng. Những chàng thanh niên trí thức hàng ngày làm việc chăm sóc vườn và thay nhau nấu ăn , tất cả để thể xác và tâm hồn yên tịnh đọc kinh ngày 3 lần vào nguyện đường tụng niệm.  

          Ai đó đang vui với trần gian, thử nhốt ḿnh vào tu viện xem sao? Buồn, chán! Mà chán thật, chỉ có làm việc và kinh nguyện một ngày như mọi ngày. Ắt phải có lư tưởng cao cả họ mới chịu đựng hoặc cảm nghiệm được niềm vui trong chốn viện tu .

         Phàm là con người, ai cũng có một đời để sống, đức tin Kitô giáo không có kiếp luân hồi, vậy phải sống sao cho trọn kiếp người theo lề luật Thiên Chúa, để đời sau hưởng phúc trường sinh.Những tu sĩ th́ chọn độc thân, học tập và truyền giáo, kiến tạo xă hội, phục vụ tha nhân, cứu các linh hồn tội lệ khổ đau, để lập công xóa tội chính ḿnh, đền tội cho tha nhân như Chúa Kitô đă sống và chịu chết hy sinh.

         Tội nhân loại bội phản giao kết của Thiên Chúa, lẽ ra phải chết mới đáng, nhưng con người không thể tự sát ḿnh, phải có người chết thay th́ mới được tha. Ai? Thiên thần không có xác phàm không thể chết thay, chỉ c̣n một cách là Thiên Chúa Cha sai con một của Ngài giáng thế, mặc xác phàm, sống như con người ngoại trừ tội lỗi.Ngài rao giảng sám hối và nước trời cứu rỗi, ngài chịu đau khổ bắt bớ tra tấn , vác thập tự là thứ nhục h́nh Israel thời ấy, lên đồi Calve chịu đóng đanh cùng với hai tên trộm.Ngài đă chết để hoàn tất công cuộc chuộc tội cho nhân lọai, tái lập giao ḥa nhân loại với Thiên Chúa.

         Thiên Chúa là t́nh yêu, nếu ngài không yêu th́ không đáng gọi là Thiên Chúa. Con người là chi mà Thiên Chúa phải nhớ đến? Là tác phẩm của Ngài đấy thôi, Ngài tạo dựng con người giống h́nh ảnh Ngài, nhưng con người v́ tội lỗi mà sinh ra yếu hèn, hôm nay hứa mà mai đă thất hứa. Lúc này nói yêu mến Ngài trên hết mọi sự mà vài phút sau đă làm ngược lại. Biết thế nhưng Thiên Chúa vẫn thứ tha, chỉ cần một ư tưởng sám hối huớng về Ngài cũng đủ lôi kéo trọn ḷng thương xót vô biên.

        Cảm nghiệm được t́nh yêu cao vời này, nhiều người đă hy sinh niềm vui thế tục, chấp nhận tinh thần vâng phục ( bề trên), giữ đức khó nghèo ( tiền của tiêu xài theo ư và được phép bề trên), khiết tịnh ( không vương vấn dục t́nh trong tư tưởng và hành động). Lư tưởng của họ là hiến thánh, thánh hiến cuộc đời. Họ đă chọn Chúa? Không, chính Chúa đă chọn họ giữa muôn người. V́ thế họ có sức mạnh và kiên trung thờ phụng Thiên Chúa trong mọi hoàn cảnh, niềm vui trong t́nh yêu Chúa và cầu nguyện cứu rỗi tha nhân.

          Một thanh niên 30 tuổi nói thạo tiếng Hoa, và tiếng Anh, có bằng cấp đại học và đang làm việc tại Singapor cho một công ty giày da Trung quốc. Công việc trưởng pḥng kinh doanh làm trên cao ốc sang trọng tiện nghi. Ngày về Việt Nam nghỉ anh đă đến B́nh Dương gặp bạn bè, lưu lại đó nhiều ngày. Những lần đi đến nhà thờ Công giáo dự lễ, anh ta bị cảm hóa, ai cảm hóa được tâm hồn anh nếu không phải là chính Đấng đă tác sinh ra anh? Đă chờ anh đến thời điểm năm 2008, và gọi anh trở về bất chợt. Anh xin học đạo nhiều tháng, bỏ luôn công việc ở Singapor, bất chấp sự bất thuận của cha mẹ ở Long An, không cần lấy lại giấy tờ bằng cấp, quên đi cuộc sống tiện nghi và tương lai tươi đẹp đang mở rộng, mà nhiều người mơ cũng khó đạt.Anh theo đạo rồi xin nhập tu, anh t́m thấy niềm vui trong Thiên Chúa và sự b́nh an tâm hồn.

         Chúng ta nghĩ ai muốn tin th́ tin, nhưng đức tin và t́nh mến từ trời ban xuống. Thiên Chúa luôn rộng răi ban phát ân sủng của Ngài, con người có đón nhận hay không mà thôi. Một họa sĩ trên 50 tuổi, lấy vợ Công giáo với phép giao hôn phối buộc bên nữ phải chung thủy mà không buộc bên nam, v́ anh ta không ṭng giáo. Anh thuờng tiếp xúc với các linh mục và viết cho các vị ấy những câu Lời Chúa trong kinh thánh. Anh thuộc nhiều câu kinh thánh nhưng anh không thể tin được Đức Kitô là Thiên Chúa và là đấng cứu chuộc. Anh cũng muốn tin v́ biết rằng có đức tin th́ con người có niềm hy vọng và sống tốt hơn. Đức cậy là sự hy vọng rất cần thiết để được cứu rỗi, chúng  ta không có công phúc v́ tội lỗi ngập tràn trải dài suốt cuộc đời, như nuớc sông ô uế Thị Nghè Nhiêu Lộc, nhưng ḷng trông cậy vào t́nh Chúa yêu thương có sức phủ lấp muôn vàn tội lỗi thiếu sót của chúng ta.

          Đời chúng ta sẽ có ngày  tạ từ thế gian này, xác thân qua đi trở về bụi đất, nhưng linh hồn bất tử sẽ về đâu? Có Đấng sáng lập đạo nào chỉ cho chúng ta lối về vững chắc?

           Xin Thiên Chúa giàu ḷng thương xót ân ban cho mọi người cảm nghiệm được t́nh yêu của Ngài, để chúng ta vượt qua đau khổ nguy khó và khi đối diện với sự chết chúng ta không hề sợ hăi, v́ chết chính là lúc được sống đời đời. Dù sống  hay chết chúng ta vẫn thuộc về Thiên Chúa hằng hữu.


 Giuse P.T.