BÀI GIÁO LƯ NGÀY THỨ TƯ
( 8A 12)
Công trường Thánh Phêrô,
buổi yết kiến ngày thứ
tư, 11.04.2012.
LỄ CHÚA PHỤC SINH
ĐỨC THÁNH CHA BENEDICTUS
XVI
Anh
Chị Em thân mến,
sau những cuộc trọng thể
cử hành Phục Sinh, buổi
gặp gỡ của chúng ta hôm
nay tràn đầy niềm vui
thiêng liêng, mặc dầu
bầu trời đang màu xám,
chúng ta đang mang trong
tâm hồn niềm vui Phục
Sinh, ḷng xác tín sự
Phục Sinh của Chúa Kitô,
Đấng đă vĩnh viễn toàn
thắng trên sự chết.
Trước hết tôi xin lập
lại cho mỗi người trong
Anh Chị Em lời thân t́nh
chúc mừng phục sinh: ước
ǵ trong mọi tâm hồn và
trong mọi gia thất đều
trỗi dậy lời loan báo
vui tươi Phục Sinh Chúa
Kitô, như vậy làm tái
sinh lại niềm hy vọng.
1 - Trong bài giáo lư
hôm nay, tôi xin được
tŕnh bày sự thay đổi mà
Phục Sinh của Chúa Giêsu
đă tạo nên nơi các môn
đệ Người.
Chúng ta khởi hành từ
buổi chiều ngày Phục
Sinh. Các môn đệ đều
đóng kín trong nhà v́ sợ
người Do Thái ( cfr. Jn
20, 19). Sự sợ hăi thắt
chặt tâm hồn và ngăn cản
các vị đi gặp gỡ người
khác, gặp gỡ với sự sống.
Vị Thầy không c̣n nữa.
Kỷ niệm về cuộc Khổ Nạn
của Người làm cho tâm
hồn các vị môn đệ trở
thành bấp bênh.
Nhưng Chúa Giêsu luôn
lưu tâm đến các môn đệ
Người và để thực hiện
lời Người đă hứa trong
buổi Tiệc Ly:
- " Thầy không để anh
em mồ côi, Thầy sẽ đến
với anh em " ( Jn 14,
18).
Và đó cũng là những ǵ
Người nói với chúng ta,
mặc cho trong những thời
điểm xám tối " Thầy
không để anh em mồ côi
".
T́nh trạng lo âu nầy của
các môn đệ được hoàn
toàn thay đổi, khi Chúa
Giêsu đến. Người đi vào,
trong khi các cửa đều
đóng kín, đứng giữa các
vị và ban b́nh an để
trấn an các vị:
- " B́nh an cho anh
em " ( Jn 20, 19b).
Đó là một lời chào hỏi
thông thường, những giờ
đây có một ư nghĩa mới,
bởi lẽ là lời cháo hỏi
tác động một sự thay đổi
nội tâm.
Đó là lời chào hỏi phục
sinh, vượt lên trên mọi
nỗi sợ hăi của các môn
đệ.
B́nh an mà Chúa Giêsu
đem đến là một quà tặng
sự cứu rỗi, mà Người đă
hứa trong những lời giả
từ trước đó:
- " Thầy để lại b́nh
an cho anh em. Thầy ban
cho anh em b́nh an của
Thầy. Thầy ban cho anh
em không phải như kiểu
thế gian. Anh em đừng
xao xuyến cũng đừng sợ
hăi " ( Jn 14, 27).
Trong ngày Phục Sinh
nầy, Người ban cho niềm
b́nh an hoàn hảo và sự
b́nh an đó trở thành cho
cộng đồng nguồn mạch vui
mừng, sự chắc chắn của
chiến thắng, sự bảo đảm
cho niềm tin cậy vào
Thiên Chúa:
- " Anh em đừng xao
xuyến. Hăy tin vào Thiên
Chúa và tin vào Thầy " (
Jn 14, 1).
Sau lời chào hỏi đó,
Chúa Giêsu cho các môn
đệ xem các vết thương ở
tay và cạnh sườn ( cfr
Jn 20, 20), dấu chứng
của những ǵ đă qua và
sẽ không bao giờ xoá đi
được: bản thế nhân loại
vinh quang của Người vẫn
c̣n " bị thương tích ".
Cử chỉ đó có mục đích
xác nhận thực tại mới
của Phục Sinh: Chúa Kitô
giờ đây hiện đang đứng
giữa các môn đệ Người là
một con người thực sự,
cũng chính là Chúa Giêsu
ba ngày trước đă chịu
đóng đinh vào thập giá.
Và như vậy, trong ánh
sáng chói ḷa Phục Sinh,
trong cuộc gặp gỡ với
Chúa Phục Sinh, các môn
đệ nhận được ư nghĩa cứu
rỗi của cuộc khổ nạn và
phục sinh của Người.
Như vậy, từ nỗi buồn
thảm đạm và sợ hăi, các
môn đệ bước qua niềm hân
hoan tràn ngập. Chính
nỗi buồn thảm và các vết
thương trỏ thành nguồn
mạch hân hoan.
Niềm hoan hỉ nảy sinh ra
trong ḷng các vị thoát
xuất từ việc " thấy được
Chúa " ( Jn 20, 20).
Người nói lại với các vị
một lần nữa:
- " B́nh an cho anh
em " ( Jn 20, 21).
Điều đó hiển nhiên không
phải chỉ là một lời chào
hỏi. Đó là một quà tặng,
quà tặng mà Chúa Phục
Sinh muốn ban cho các
thân hữu Người và đồng
thời cũng là một động
tác trao tặng: niềm b́nh
an nầy, mà Chúa Kitô đă
đạt được bằng máu Người,
là của các vị mà cũng là
của tất cả mọi người, và
các môn đệ sẽ phải đem
đi khắp thế gian.
Bởi đó tiếp theo Người
c̣n nói thêm:
- " Như Chúa Cha đă
sai Thầy, th́ Thây cũng
sai anh em " ( ibid.).
Chúa Giêsu Phục Sinh trở
lại giữa các môn đệ, để
sai các vị đi thực hiện
sứ mạng.
Người đă hoàn tất sứ
mạng của Người nơi trần
gian, giờ đây đến phiên
các vị gieo giải nơi các
tâm hồn đức tin, để Chúa
Cha được biết đến và
được yêu thương, đón
nhận tất cả con cái
Người rải rác khắp nơi.
Nhưng Chúa Giêsu biết
rằng giữa các môn đệ
Người vẫn luôn luôn c̣n
có thái độ lo sợ. Bởi đó
Người thục hiện động tác
thổi hơi vào các môn đệ
và tái sinh các vị lại
trong Chúa Thánh Thần:
- " Nói xong, Người
thổi hơi vào các môn đệ
và bảo: " Anh em hăy
nhận lấy Thánh Thần " (
Jn 20, 22).
Cử chỉ đó là dấu chứng
một cuộc tạo dựng mới.
Thật vậy, với ơn ban
Chúa Thánh Thần, thoát
xuất từ Chúa Kitô Phục
Sinh, một thế giới mới
đă được khởi đầu.
Với động tác sai đi các
môn đệ để thực hiện sứ
mạng, cuộc hành tŕnh
của dân giao ước mới
giữa thế gian được bắt
đầu. Đó là dân tin vào
Người và vào công tŕnh
cứu độ của Người, nhân
chứng cho chân lư phục
sinh.
Điều mới mẽ của một đời
sống không bao giờ chết,
được Phục Sinh đem đến,
phải được loan truyền
khắp nơi, để cho gai gốc
tội lỗi làm tổn thương
tâm hồn con người, phải
nhường chỗ lại cho các
mầm chồi Ân Sủng, cho
các mầm chồi sự hiện
diện của Thiên Chúa và
của t́nh yêu thương
Người chiến thắng tội
lỗi và sự chết.
2 - Các bạn thân mến,
ngày hôm nay Chúa Phục
Sinh cũng đi vào gia cư
của chúng ta và vào con
tim của chúng ta, mặc
dầu đôi khi các cửa bị
đóng kín. Người đi vào
bằng cách ban cho chúng
ta niềm vui tươi và hoà
b́nh, đời sống và hy
vọng, các ân sủng mà
chúng ta cần phải có cho
cuôc tái sinh nhân loại
và thiêng liêng của
chúng ta.
Chỉ có Người mới lật đi
được những tảng đá mồ
chôn, mà con người
thường đặt trên tâm t́nh
của chính ḿnh, trên các
mối liên hệ của ḿnh,
trên các thái độ của
ḿnh.
Đó là những tảng đá
thiết định sự chết:chia
rẻ, bất thân thiện, oán
hờn, ganh tỵ, không tin
tưởng, dững dưng.
Chỉ có Người, Đấng Hằng
Sống, mới có thể đem lại
ư nghĩa cho cuộc sống và
cho con người mệt mỏi và
buồn phiền, mất tin
tưởng và hy vọng bắt
đầu lại cuộc hành tŕnh.
Đó là những ǵ kinh
nghiệm được hai môn đệ
ngày Phục Sinh đang đi
trên con đường từ
Giêrusalem đến Emmaus (
cfr Lc 24, 13-36).
Hai người nói về Chúa
Giêsu, nhưng với " vẻ
mặt buồn rầu " ( Lc 24,
17),diễn tả các hy vọng
đă bị thất vọng, mất tin
tưởng và buồn bă.
Hai môn đệ đă rời bỏ quê
hương để theo Chúa Giêsu
cùng với các thân hữu
Người, và hai người đă
khám phá ra một thực tại
mới, trong đó ḷng tha
thứ và t́nh yêu thương
không phải chỉ bằng lời
nói, nhưng là những ǵ
liên hệ thiết thực đến
cuộc sống.
Chúa Giêsu Nazareth đă
biến tất cả thành mới
mẻ, đă biến đổi đời sống
của hai người.
Nhưng giờ đây, Người đă
chết và tất cả có vẻ như
đă hết.
Nhưng rồi bất th́nh
ĺnh, không những chỉ có
hai người, mà cả ba
người cùng đồng hành.
Chúa Giêsu đến bên cạnh
hai môn đệ và cùng đồng
hành với hai người,
nhưng hai người không có
khả năng nhận ra Người.
Dĩ nhiên hai người cũng
đă nghe được tiếng đồn
về sự sống lại của
Người, bởi đó hai ông
thuật lại về Nguời:
- " Thật ra củng có
mầy người phụ nữ trong
nhóm chúng tôi đă làm
chúng tôi kinh ngạc. Các
bà ấy đă ra mộ sáng sớm,
không thấy xác Người đâu
cả, về c̣n nói thấy
thiên thần hiện ra bảo
rằng Người vẫn sống" (
Lc 24, 22-23).
Nhưng tất cả những điều
đó chưa đủ để thuyết
phục hai ngựi, bỏi v́ "
họ không được thấy Người
" ( Jn 24, 24).
Bấy giờ Chúa Giêsu cùng
với sự nhẫn nại
- " Bắt đầu từ ông
Moisen và tất cả các
ngôn sứ, Người giải
thích cho hai ông những
ǵ liên quan đến Người
trong tất cả Sách Thánh
" ( Jn 24, 27).
Chúa Phục Sinh giải
thích cho hai môn đệ
Thánh Kinh, ban cho các
ông ch́a khoá căn bản để
đọc Thánh Kinh, nghĩa là
chính Người và Mầu Nhiệm
Phục sinh của Người:
cácThánh Kinh đă nhân
chứng cho Người ( Jn 5,
39-47).
Ư nghĩa của tất cả, của
Lề luật, của các Tiên
Tri và của các Thánh
Vịnh bất thần được mở ra
và trở thành rơ ràng
trước mắt hai người.
Chúa Giêsu đă mở tâm trí
các ông ra để hiểu được
Thánh Kinh:
- " Bấy giờ Người mở
trí cho các ông hiểu
được Thánh Kinh " ( Lc
24, 45).
Trong tạm thời cả ba
người lữ hành đều đến
làng mạc, có lẽ đến nhà
của một trong hai người
môn đệ.
Người lữ hành xa lạ
- " làm như c̣n muốn
phải đi xa hơn nữa " (
Lc 24, 28).
nhưng rồi ở lại, v́ hai
người môn đệ thành khẩn
van xin;
- " Xin hăy ở lại với
chúng tôi " ( Jn 24,
29).
Chúng ta cũng vậy, luôn
luôn chúng ta phải nói
với Chúa với cả tâm t́nh
: " xin ở lại với chúng
con "..
" Khi đồng bàn với họ,
Người cầm lấy bánh, dâng
lời chúc tụng,, và bẻ ra
trao cho họ " ( Jn 24,
30).
Điều vừa kể nhắc nhớ lại
những cử chỉ mà Chúa
Giêsu đă thực hiện trong
buổi Tiệc ly thật là rơ
ràng.
- " Mắt họ liền mở ra
và họ nhận ra Người " (
Jn 24, 31).
Sự hiện diện của Chúa
Giêsu, trước tiên bằng
lời nói,kế đến bằng cử
chỉ của việc bẻ bánh ra,
làm cho các môn đệ có
thể nhận ra Người. Và
hai người cảm nhận được
bằng một cách hiểu biết
mới, trong khi đi đường
với Người:
- " Dọc đường khi
Người nói chuyện và giải
thích Thánh Kinh cho
chúng ta, ḷng chúng ta
đă chẳng
bừng cháy lên sao ' " (
Jn 24, 32).
Biến cố vừa kể chỉ cho
chúng ta hai " nơi " ưu
tiên, mà chúng ta có thể
gặp được Chúa Phục Sinh,
để người chuyển đổi đời
sống chúng ta: đó là
lắng nghe Lời Chúa,
trong thông hiệp với
Chúa Ki Tô, và việc bẻ
Bánh: hai " nơi " đó
liên kết sâu đậm với
nhau, bởi v́
- " Lời Chúa và Thánh
Thể thuộc về nhau khắn
khít thân t́nh đến nỗi
không thể hiểu được thực
thể nầy, mà không có
thực thể kia: Lời Chúa
nhập thể bí tích trong
biến cố Thánh Thể (
Esort. ap. postsin.
Verbum Domini 54-55).
Sau cuộc gặp gỡ nầy, hai
môn đệ " ra đi không cần
chờ và trở về
Giêrusalem ", nơi mà hai
người sẽ gặp Nhóm Mười
Một đang hợp nhau và
những người khác ở với
các ngài, và các vị đó
nói với hai người:
- " Chúa đă trỗi dạy
thật rồi và hiện ra với
Simon ( Jn 24, 33-34).
Ở Giêrusalem hai người
lằng nghe những tin tức
về sự sống lại của Chúa
Giêsu và đến phiên hai
người, họ kể lại kinh
nghiệm của chính ḿnh,
kinh nghiệm được đốt
cháy bằng t́nh thương
yêu đối với Chúa phục
Sinh, Đấng đă mở rộng
tâm hồn hai người ra cho
một niềm vui không thể
kềm chế được. Họ đă
" được tái sinh, để nhận
lănh niềm hy vọng sống
động, nhờ Chúa Giêsu
Kitô từ cỏi chết sống
lại " (1 Pt 1, 3), như
Thánh Phêrô nói.
Thật vậy ḷng phấn khởi
đức tin được tái sinh
lại nơi họ, cả t́nh yêu
thương đối với công
dồng,
và nhu cầu cần loan báo
tin mừng.
Vị Thầy đă sống lại và
cùng với Người cả đời
sống cũng sống lại. Bởi
đó nhân chứng cho biến
cố vừa kể, đối với họ,
là một điều cần thiết
không thể xóa bỏ đi được.
Các bạn thân mến, ước
ǵ thời gian phục sinh
đối với tất cả chúng ta
là cơ hội lợi ích để
khám phá ra lại với niềm
hân hoan và hứng khởi
các nguồn mạch của đức
tin, sự hiện diện của
Chúa Phục Sinh ở giữa
chúng ta.
Đó là thực hiện những ǵ
Chúa Giêsu đă làm cho
hai môn đệ trên đường
Emmaus thi hành, qua
việc khám phá ra lại Lời
Chúa và Thánh Thể. Điều
đó có nghĩa là cùng đi
với Chúa và để cho Người
mở mắt chúng ta ra đến ư
nghĩa đích thực của
Thánh Kinh và đến sự
hiện diện của Người
trong động tác bẻ bánh.
Thượng đỉnh của cuộc
hành tŕnh đó, lúc đó
cũng như hiện nay, là
Thông Hiệp Thánh Thể:
trong Hiệp Thông đó Chúa
Giêsu nuôi nấng chúng ta
bằng Ḿnh và Máu Người,
để hiên diện trong đời
sống chúng ta, để làm
cho chúng ta trở nên
người mới, được thúc đẩy
bằng quyền lực của Chúa
Thánh Thần.
Để kết thúc, kinh nghiệm
của hai môn đệ mời gọi
chúng ta suy tư về ư
nghĩa của Phục Sinh đối
với chúng ta.
Chúng ta hăy để ḿnh
được gặp Chúa Giêsu Phục
Sinh. Người, vẫn sống và
hiện thực, vẫn luôn luôn
hiện diện giữa chúng ta,
cùng đồng hành với chúng
ta, để hướng dẫn đời
sống chúng ta, để mở mắt
của chúng ta ra.
Chúng ta hăy tin cậy vào
Chúa Phục Sinh, Đấng có
quyền năng ban sự sống,
làm cho chúng ta được
tái sinh lại thành con
cái Thiên Chúa, có khả
năng tin và yêu thương.
Đức tin vào Người chuyển
đổi đời sống chúng ta :
giải thoát khỏi sợ hăi,
ban cho niềm hy vọng
vững chắc, làm cho đời
sống chúng ta được tác
động bởi những ǵ đem
lại ư nghĩa hoàn hảo của
cuộc sống, đem lại t́nh
yêu thương của Thiên
Chúa.
Cám ơn Anh Chị Em.
Phỏng dịch từ nguyên bản
Ư Ngữ. Nguyễn Học Tập.
( Thông tấn
www.vatican.va,
11.04.2012).
|