"Cánh
đồng truyền giáo của VN c̣n mênh mông lắm"
Anh chị em con Mẹ
Đồng Công thân mến,
Đến này hôm nay, em
đă rời Mỹ về VN được 2 tháng, thế mà thấy nó lâu làm
sao. Ngày 12 tháng 10 em đặt chân xuống phi trường
Tân Sơn Nhất và lên xe do các cha, các thầy đón về
tới Nhà Mẹ Nhà Ḍng Đức Mẹ Đồng Công tại Thủ Đức,
cách Saigon về phía Bắc 15 km. Ngay ngày hôm sau,
chưa được nghỉ ngơi chút nào, em đă cùng với Anh
Tổng Phục Vụ Piô X M. Nguyễn Quang Đán, CMC, Anh Thư
Kư Benedictô M. Nguyễn Thiên Phụng, CMC đi thăm các
anh em của Ḍng đang phục tại ba giáo phận ở ngoài
Bắc là Bùi Chu, Thái B́nh và Bắc Ninh, v́ Nhà Ḍng
trao cho em trách vụ Truyền Giáo của Nhà Ḍng nên em
cần phải đi thăm các anh em Ḍng của em đang phục vụ
truyền giáo các nơi ấy.
Em rời miền Bắc từ
nhỏ nên lần này ra Bắc em đă cảm thấy nó rất lạ khác
với những h́nh ảnh em nghĩ về miền Bắc. Máy bay của
em đă đáp xuống phi trường Cat Bi, Hải Pḥng. Em
không ngờ phi trường Cat Bi của tỉnh Hải Pḥng nó bé
như thế. Chắc không có phi trường ở Mỹ nào nhỏ như
thế. Máy bay đáp xuống em nghĩ rằng nó đáp xuống
ruộng, v́ chung quanh phi đạo là ruộng và có nhiều
bác nông phu đang làm ở trong những miếng ruộng nhỏ
xíu ấy. V́ chương tŕnh cải cách ruộng đất đă chia
ruộng thành những miếng nhỏ để chia cho người dân,
mỗi người được vài sào Bắc bộ. Phi trường cũ kỹ từ
thời Pháp thuộc tới giờ chắc chưa được trùng tu được
hơn tí nào. Các đường đi ngoài Bắc, ngoài những con
đường mới làm tương đối rộng một chút, giống đường
miền nam, c̣n tất cả đường khác rất hẹp, hai xe đi
ngược chiều muốn tránh phải đi chậm lại... Nhiều con
đường khi hai xe tránh nhau: một xe phải kiếm khúc
đường nào rộng ngừng tại đó chờ xe kia đi qua; c̣n
nhiều chỗ họ đậu xe lấn ra đường, ngăn cản đường đi
là chuyện thường, xe phải ngưng lại yêu cầu người
chủ xe lái hay dẫn xe sát vô lề, mới đi qua được.
Em ở lại hai giáo
phận Bùi Chu và Thái B́nh không được một tuần, mà
chỉ đi lại thăm các anh em trong Ḍng đang phục vụ
tại đây; đồng thời lại phải gặp các vị Giáo quyền
của 3 giáo phận Bùi Chu, Thái B́nh và Bắc Ninh, nên
cũng không có thời gian đi thăm giáo dân. Người dân
ở vùng đồng quê, sống xa thành phố c̣n rất là nghèo.
Họ phải kiếm miếng ăn rất vất vả bằng cách trồng tỉa
trên những mảnh vườn nho nhỏ, những bờ ao, bờ đường….
Anh em Đồng Công có ư hướng nhận những giáo xứ và
những giáo họ ở miền sâu, miền xa, … để có thể dễ
dàng đi lại với những người lương dân nhằm hướng dẫn
về với Chúa.
Thăm các anh em ở
Bắc xong, chúng em bay vào phi trường Đà Nẵng để
thăm các anh em ở hai giáo phận: Đà Nẵng và Qui Nhơn.
Phi trường Đà Nẵng tuy nhỏ hơn phi trường Tân Sơn
Nhất, nhưng cũng là phi trường quốc tế nên xây cất
cũng đẹp và sạch sẽ. Lần đầu tiên em tới Đà Nẵng và
chiều hôm ấy được ngắm cảnh hoàng hôn trên sông Đà.
Phái đoàn chúng em đă dùng cơm tối tại một nhà hàng
bên bờ sống Đà. Bờ sông được thiết kế khá đẹp, đặc
biệt là chiếc cầu treo trên Sông Đà về đêm đổi mầu
rất đẹp. Chúng em đă ngủ đêm tại Toà Giám Mục Đà
Nẵng, sáng hôm sau gặp Đức Giám Mục Đà Nẵng xong
chúng em rời thành phố Đà Năng đi Tam Anh để thăm
các anh em Ḍng ở đây. Nhà Ḍng chúng em đă nhận coi
các giáo xứ Đại Điền, Văn Thạch, Thuận Yên … là
những giáo xứ nằm rất sâu cách quốc lộ 1 hơn 20 cây
số. Có những giáo xứ không có linh mục trên 40 năm…
Giáo dân ở đây cũng nghèo lắm, các học sinh phải đi
học rất xa.
Rời Tam Anh chúng
em đi vào Qui Nhơn bằng xe nên ngắm lại những nơi mà
trước đây đă một thời dạy học và phục vụ. Tới Phù Mỹ,
Nhà thờ Phù Mỹ được xây lại to lớn và rất đẹp, trong
khuôn viên nhà xứ có 3-4 dăy nhà được xây lên cho
những khách hành hương Trà Kiệu hay La Vang dừng
chân ngủ đêm….
Đặc biệt khi trở về
giáo xứ Nhà Đá, nơi mà Nhà Ḍng đă xây cất Nhà Mẹ
của Ḍng ở đây từ năm 1964-1975, mới cảm thấy thảm
thương. Khu Nhà Ḍng th́ đă bị các gia đ́nh cán bộ
chiếm, c̣n ngôi Thánh Đường chỉ c̣n 4 bức tường
chung quanh và chiếc khung nhà, không c̣n mái… Trong
nhà thờ cũng như cả khuôn viên thánh đường các cây
cối mọc lên um tùm gần ngập đầu người. Em phải rẽ
các cây dại mới vào được tới thánh đường. Vừa lách
qua các hàng cây vừa sợ rắn… cắn. Ngôi thánh đường
bị bỏ hoang này đă được Nhà Nước hứa sẽ trả lại.
Đi tiếp theo, chúng
em ghé vào thành phố Qui Nhơn, vào gặp Đức Giám Mục
Qui Nhơn, rồi chúng em đi tiếp tới Tuy Hoà thăm ba
anh em Ḍng đang phục vụ tại đây. Anh em ở Tuy Hoà
vẫn chưa được Nhà Nước chấp nhận dâng lễ và sinh
hoạt tôn giáo công khai. Chỉ sống như một người dân
thường….
Về tới Thủ Đức nghỉ
được vài ngày, tôi, Cha Giám Tỉnh Vũ Minh Nhiên, Cha
Phó BT Phạm Cao Đích lại được phép Bề Trên trở ra
Bắc để giúp nạn nhân băo lụt tại hai tỉnh Nam Định (Bùi
Chu) và Thái Bính.
Mấy tuần trước đây,
tỉnh Thái B́nh, Nam Định (Bùi Chu) bị băo nặng, để
giúp những nạn nhân bị băo, Nhà Ḍng đă ra giúp đỡ
họ: cơn băo đă làm thiệt hại nhà cửa và mùa màng rất
nhiều; v́ đang mùa gặt lúa, nên có nhiều gia đ́nh
rất đáng thương đă mất mùa lúa. Có gia đ́nh gặt lúa
về bị băo cuốn đi hết. Các vườn bắp bị băo đổ rạp
xuống, các vườn khoai tây, đậu, dưa leo, cà chua,
rau… khác cũng bị thối hay hư hại v́ ngập nước… Sự
thực v́ khả năng hạn hẹp của Nhà Ḍng, nên Nhà Ḍng
cũng chỉ giúp đỡ chút ít cho vài trăm gia đ́nh thuộc
các giáo xứ, giáo họ… mà anh em Ḍng đang coi sóc
thôi.
Có đi đến tới các
người dân nghèo, chúng ta mới cảm phục tinh thần hy
sinh chấp nhận đau khổ của họ. Lần này ra giúp đồng
bào bị băo, chúng em rất cảm phục giáo dân của hai
giáo họ Đống Cao và Đức Long thuộc giáo xứ Bồng Tiên,
tỉnh Thái B́nh. Chúng em rất cảm động v́ họ tỏ ra
rất cao thượng xin với chúng em rằng: “Thưa quí Cha,
chúng con gia đ́nh nào cũng bị thiệt hại hết:nhà th́
tóc mái, lúa thóc bị mất, bị ướt hay hư hại. Gia
đ́nh nào cũng có những vụ mùa thứ này thứ khác đều
bị mất, nhưng chúng con xin dành sự trợ giúp ấy cho
những nơi khác. Chúng con chỉ xin quí Cha giúp cho
một số gia đ́nh cần giúp hơn thôi.” Có một bà thưa
với em rằng: “Chúng con sẵn ḷng chịu để chia sẻ với
những người miền Trung, họ bị băo lụt hằng năm, hơn
chúng con nhiều.” Nên chúng em chỉ giúp một số gia
đ́nh tại đây. Chúng em đă thay mặt cho Nhà Ḍng giúp
2 giáo họ thuộc giáo phận Thái B́nh và 3 giáo xứ
thuộc huyện Hải Hậu, giáo phận Bùi Chu. Đây là huyện
nằm sát biển nên bị thiệt hại nhiều.
Sau những chuyến đi
này, chúng ta thấy cánh đồng truyền giáo của VN c̣n
mênh mông lắm. Dân VN sống trong sự nghèo túng, c̣n
số người nhận biết Chúa c̣n quá ít, chúng ta có
trách nhiệm về phần rỗi linh hồn của anh chị em
chúng ta. “Các con hăy cầu xin Chủ ruộng sai các thợ
gặt đến gặt cánh đồng lúa của Người.”
Lm. Joseph M. Vũ Kim Ngân, CMC