Xin hỏi Thủ tướng Phan Văn Khải: V́ sao " trên bảo dưới không nghe " ?
 
Kính gửi: Ông Phan Văn Khải,
Thủ tướng nước Cộng hoà Xă hội chủ nghĩa Việt Nam
Thưa anh Khải
Lê Nhân viết lá thư ngỏ này gửi anh v́ tôi chẳng sợ ai cười chê bảo cái thằng Lê Nhân cóc nhái, thứ cua cáy, rơm rạ xó bếp ở đâu chui ra, thấy người sang bắt quàng làm họ, thật chẳng c̣n ra làm sao ! Một người dân ngu khu đen như Nhân tôi, đôi khi ngồi vắt tay lên trán, nhớ lời Bác Hồ dạy : “Cán bộ là đầy tớ của nhân dân”, mà bật cười khanh khách v́ sự hài hước trong chế độ ta không biết đến đâu là giới hạn, tự nhiên thấy ḿnh oai ngất trời : hoá ra ḿnh là ông chủ của chúng nó, ông chủ của cái đám đảng cộng sản, nhà nước và chính phủ cộng sản đang cầm quyền kia, mà sao ḿnh cứ nơm nớp sợ đám đầy tớ bắt nạt, thậm chí sợ bọn đầy tớ đến bắt ông chủ nhốt vào tù cho mục xương luôn? C̣n các anh, từ anh tổng bí thư, anh chủ tịch nước, anh thủ tướng chế độ hiện hành, thảy đều là nô bộc, là ô-sin cho Lê Nhân, ô sin của 80 triệu đồng bào ngoài đảng hi hi hi hi !
Với tinh thần ấy của Bác Hồ, Lê Nhân viết thư cho anh Khải với 3 tư cách:
- ông công dân viết thư cho nguyên thủ quốc gia
- ông chủ viết thư sai đầy tớ
- ông bạn cũ viết thư cho ông bạn cũ ngày xưa…
Thưa anh Phan Văn Khải, tôi cũng chẳng dám trách rằng anh đă quên cái thằng Lê Nhân cùng tuổi với anh, cùng học một lớp chính trị Mác-xít do thầy chúng ta là giáo sư tiến sĩ viện trưởng Viện Mác-Lênin Hoàng Minh Chính từng dạy dỗ chúng ta hết ḷng, để rồi sau đó, tôi với nghề gơ đầu trẻ môn triết học Mác-xít, lại dạy các anh Nguyễn Khoa Điềm, Nguyễn Phú Trọng ( sẽ có thư ngỏ gửi 2 anh học tṛ hàm thượng thư đương triều đang ngấp nghé thế tử này sau ). Người ( tức GS.TS triết học Hoàng Minh Chính ) mà cách đây ngót 50 năm trước, đă cứu anh Khải thoát khỏi vụ khai trừ đảng, nên anh thề sẽ suốt đời mang ơn ông Chính, người mà anh cho là có công ngang với ơn sinh thành của cha mẹ, thề trong đời sẽ t́m cơ hội để báo ân, đền đáp công ơn trời bể của GS.TS Hoàng Minh Chính đối với anh.
Bây giờ, là một nguyên thủ quốc gia, chắc anh Khải bận vô cùng, hơi đâu nhớ tới ân nghĩa cũ; anh quên là quên cả nước chứ cứ ǵ quên cái thằng Lê Nhân, quên cái ông thầy cũ Hoàng Minh Chính hiện đang bị lính của anh bốc cứt ném vào mặt hôm 1-12-2005 ngay giữa ḷng thủ đô Hà Nội huy hoàng của đế chế cộng sản ?
Tôi xin nhắc để anh nhớ, tôi là Lê Nhân, biệt hiệu trong lớp anh em gọi là “ Nhân ngôn luận” ( có ư chửi tôi ăn nói nham hiểm, lời nói ác như vị thuốc độc nhân ngôn giết người ).C̣n anh Phan Văn Khải có biệt danh cả lớp đặt cho là “ Khải đờ mờ ” ( v́ anh có tật khi nói hay chêm tiếng đệm hai chữ viết tắt của tên ông Đỗ Mười : Đ.M. mà những anh em người gốc nông dân Nam Bộ tập kết thường mắc phải ).Năm ấy, anh Khải được nhà trường cấp bằng khen v́ thành tích rất lớn là bỏ được hai tiếng “ đù má ” chêm vào trước bất cứ câu ǵ khi anh nói ; nên hôm anh Sáu Thọ ( Lê Đức Thọ ) đến dự lễ khai mạc khóa chính trị Mác-Lê cao cấp do thầy Hoàng Minh Chính giảng, anh được vinh dự đảng uỷ nhà trường phân công lên hô chào cờ. Có lẽ v́ anh Phan Văn Khải xúc động quá, khi lần đầu được gặp anh Sáu Thọ, thần hồn nát thần tính, giữa không khí cực thịnh, cực nghiêm trang của tôn giáo Mác –Lê, trên có đảng kỳ, kèm chân dung 5 lănh tụ vĩ đại : Mác, Lê Nin, Stalin ở giữa, hai bên là Bác Hồ và Bác Mao, dưới nữa là cờ đỏ sao vàng, dưới nữa là anh Sáu Thọ. Thế mà giữa ba quân ngất trời thiêng liêng ấy, anh Phan Văn Khải đứng cực nghiêm, hô chào cờ bằng giọng Củ Chi Nam Bộ, hệt như Trương Phi hét trước cầu Trường Bản; anh Khải hô ( hét ) cực vang, cực to, cực nhanh, rằng :
“ Đù má nghiêm! Chào cờ, chào ! ”
Cả hàng quân ngót trăm người tí nữa ngă đùng ra đất, vội đưa tay bụm miệng, vừa bịt mồm vừa hát quốc ca, nên âm vang hùng tráng của bài “ Tiến quân ca ” nghe như tiếng ếch nhái ho, như thể chó vừa ăn vụng bột vừa hát ( sủa ), khiến có vài tên ngă lăn đùng ra như trúng gió v́ sặc cười, phải khiêng đi cấp cứu ngay. Tuy vậy, buổi chào cờ vẫn hoàn tất một cách ngượng chín mặt, ai cũng ước đất nứt ra lỗ nẻ để chui tọt vào cho đỡ xấu hổ. Sau buổi chào cờ có một không hai ấy, anh Sáu Thọ vẫn b́nh tĩnh huấn thị chừng 5 phút, thay v́ theo thông lệ, anh phải dạy dỗ cả tiếng đồng hồ; vị lănh tụ này mặt vẫn tỉnh bơ, làm như không hề có chuyện cái thằng phá thối Phan Văn Khải vừa hô chào cờ bằng câu chửi thề đù má kinh thiên động địa; đây có lẽ là lần bất ngờ và bực ḿnh nhất trong cuộc đời làm cách mạng vô cùng vẻ vang của anh Sáu.
Sau này, anh PhanVăn Khải tâm sự với Lê Nhân rằng : “ Hô chào cờ mà vẫn chêm tiếng đù má vào theo thói quen, chắc tao sẽ phải tử h́nh mất ! ”. Nhưng GS.TS Hoàng Minh Chính đă chạy lên chạy xuống cứu anh Phan Văn Khải thoát khỏi tội đi tù v́ xúc phạm đảng th́ ít mà xúc phạm anh Sáu Thọ là linh hồn của đảng th́ nhiều. Thầy Chính c̣n cứu anh thoát khỏi cái án khai trừ đảng. Nếu không có thầy Hoàng Minh Chính xả thân cứu giúp, liệu đến nay anh Khải có lên được đỉnh của quyền lực là chức Thủ tướng chính phủ hay không ?
Thế mà, lạ lùng thay, thủ tướng Phan Văn Khải đă lấy oán báo ân, đă cùng với Bộ Chánh trị đảng sai lâu la, lưu manh đến đánh đập cụ Chính, mang cà chua, trứng thối cùng cứt trộn mắm tôm ném vào người cụ già 86 tuổi Hoàng Minh Chính và vợ con, nhà cửa của cụ Chính trưa ngày 1-12-2005, xúc phạm vô cùng tận ngựi thầy ngày xưa mà anh cho là đă có công lớn cứu anh, ngang công ơn sinh thành ba má, th́ hỏi c̣n trời đất ǵ nữa hay không ?
Chuyện tày trời làm ơn cứu Phan Văn Khải ngày xưa thoát khỏi vụ án “ đù má ” chào cờ Lê Nhân vừa thuật lại trên, dù ai có cậy miệng thầy Hoàng Minh Chính, thầy cũng không nói ra đâu; v́ nói ra, khoe ra lối ứng xử trả ơn thầy học cũ bằng cách sai thuộc hạ ném cứt vào mặt thầy ḿnh kiểu này của anh Phan Văn Khải, thầy Chính sẽ cho là đại sỉ nhục; rằng anh dạy dỗ thế đếch nào mà học tṛ của anh khi làm đến chức Thủ tướng, nó lại thành ra cái thằng bất nhơn, đểu giả, tiểu nhân, đại phản nghịch như thế ? Giờ đây, nhận ḿnh có một anh học tṛ như anh PhanVăn Khải, thầy Hoàng Minh Chính thà chết c̣n hơn.
Thoắt mấy chục năm sau, Lê Nhân thấy anh Khải xuất hiện trên tivi : khởi đầu là phó chủ tịch, rồi chủ tịch TP.HCM, leo dần lên chức vụ phó thủ tướng, rồi thủ tướng chính phủ nhà nước cộng sản. Mỗi lần nh́n thấy anh trên màn h́nh, tôi có ư hơi lo lo : lỡ mà khi anh đang huấn thị đồng bào, sơ ư, nổi hứng dân Củ Chi ăn tục nói phét lên, theo vô thức tuôn ào ào ra miệng cái tiếng đệm Đ.M., cứ như cái thuở chào cờ ngày xưa mà vô tư đù má đồng bào, đù má các đồng chí, đù má quốc dân, th́ sẽ gây họa lớn, đồng bào chắc sẽ vỡ tim mà chết cỡ vài ba chục triệu v́ cú sốc văn hoá quá sức bất ngờ này chăng ?
Có lẽ, chính v́ lường trước khả năng t́nh cảm vô bờ của ông thủ tướng chánh phủ đương nhiệm, một người nông dân thuần phác Nam Bộ quen chăn trâu, câu cá, đơm lờ, đánh giậm hơn là việc làm vương, làm tướng, mà khi anh qua Mỹ gặp tổng thống Mỹ W.Bush vừa qua, Bộ Chánh trị đảng sợ anh nổi hứng chào cờ, lại chả tuôn ra từ vô thức, tuôn từ trong gan ruột cái tiếng đệm b́nh dân thân thương quê kiểng kia; rằng : đù má ngài W.Bush, rằng tôi thay mặt đù má đảng nhà nước chính phủ Việt Nam, đù má gởi lời thăm hỏi tới ngài và gia quyến, có mà Mỹ nó điên lên, chơi bom hạt nhân xuống lăng Bác vỡ cha cái “mặt trời chân lư”, tiêu mẹ nó cái “mặt trời trong lăng rất đỏ” th́ lấy ǵ làm vật linh, làm tô-tem mà lễ bái, lừa đảo nhân dân ? Cho nên, Bộ chánh trị đă soạn sẵn cho anh bài diễn văn đáp từ tồng thống W.Bush, gồm chỉ mấy từ đơn giản xă giao, chào hỏi, chúc mừng, cảm kích mà một trẻ chăn trâu cũng biết nói vo, không cần phải soạn trước như đảng sợ anh văng đù má bất tử mà soạn sẵn lời đáp từ ngài W.Bush cho anh.
Cả thế giới qua truyền h́nh, đă thấy ngài W.Bush oai phong, tươi tắn, đường bệ, sang trọng, lịch lăm, quư phái thơm như mít trước một ngài Phan Văn Khải dúm dó, mặt đâm lê, co ro, hèn kém, quê mùa, mặc cảm tự ti, ngồi tội nghiệp hai tay run quá nhét đại vào háng. Đến độ ngài W.Bush phải tḥ hết cỡ cánh tay phải sang tận đùi ngài Khải theo kiểu tḥ tay vào hang sâu bắt rắn, mới lôi được bàn tay của thủ tướng Việt Nam như con chim trốn tuyết ra mà bắt cái rụp, thương thay !
Cả thế giới đă nh́n thấy ngài Khải tḥ tay vào túi áo, lấy ra miếng giấy bé bằng cái lá đa, hai tay bê miếng giấy như bê ḥn đá nặng, đưa sát lên mắt ấp a ấp úng đọc lời đáp từ tổng thống Mỹ, trông thê thảm và âm lịch không sao chịu được. Suốt chuyến đi thăm Mỹ, qua ống kính truyền h́nh, nhiếp ảnh, thủ tướng Việt Nam hiện lên chân dung toàn diện của đảng cộng sản là một kẻ nhà quê ra tỉnh, một gă ăn mày đi xin tiền, lúc th́ văng : “ đù má đuổi nó ra ngay ! ” khi có hai vị kư giả một nam một nữ của ngườI Việt di tản lọt vào nợi họp báo chất vấn và tố cáo tội ác cộng sản, lúc th́ với bàn tay vuốt lên mu bàn chân mang giày của bức tượng ngài Havard, như có ư xin được đánh giày cho quư ngài từng lập ra trường đại học danh giá nhất thế giới tọa lạc ở Boston… khiến nhân dân cả nước ngượng chết đi được.
Chỉ nh́n vào chuyến đi Mỹ của anh, người ta có thể nhận ra chân dung văn hoá của đảng cộng sản Việt Nam là thứ văn hoá diệt trí thức, văn hoá bần cố nông con cái tố cha, vợ tố chồng, học tṛ trả ơn thầy bắt cách bốc cứt ném vào mặt thầy, thứ văn hoá lừa đảo, lấy việc lừa dân từ A đến Z làm sự nghiệp, làm cần câu cơm.…
Anh Phan Văn Khải ơi, giờ đây, cả nước cứ nh́n vào thằng con trai của anh, thằng Hoàng Ty từng bắn chết con trai ông Phạm Thế Duyệt khi hai đứa giành gái khi cùng đánh bạc, mà nó vẫn nhởn nhơ ngoài ṿng pháp luật, không ai dám động vào cái lông chân của nó, th́ thiên hạ có thể biết người cha làm thủ tướng của hắn là quân tử hay tiểu nhân, bản chất là loại người nào. Khổng Tử xưa dạy người quân tử phải : “ Tu thân, tề gia, trị quốc, b́nh thiên hạ ”, lấy nhân, nghĩa, lễ, trí tín làm đầu. Phật dạy dân ta từ bi hỉ xả cả mấy ngàn năm. Đạo Công giáo dạy kính Chúa yêu người. Thế mà Bác Hồ của anh và các anh sau khi dùng bạo lực cướp được đất nước, bèn coi tam giáo đồng nguyên Phật Khổng Lăo ( cả Chúa sau này ) là phản động, nên sai đập nát đ́nh chùa miếu mạo, đập nát các nhà thờ Thiên Chúa giáo thời cải cách ruộng đất.
Bạn của Lê Nhân là anh Phan Thiệu Cơ, cháu đích tôn của cụ Phan Bội Châu kể rằng ông nội của anh là cụ Phan bị quy lên thành phần địa chủ, quan lại phong kiến nên nhà cửa của Phan Bội Châu ở Nam Đàn Nghệ An và sách vở di cảo của cụ bị đảng cộng sản phần th́ tịch thu, phần th́ đốt sạch. Cụ Phan một anh hùng dân tộc vĩ đại nhất thế kỷ XX chết rồi vẫn bị đội cải cách ruộng đất sai làm h́nh nộm giống y người thật đem ra giữa chợ đấu tố, lấy cứt trát vào mặt h́nh nộm cụ Phan. Chính v́ chuyện này, giúp Lê Nhân tin vào việc ngày xưa ở Trung Quốc ( thời Quốc Dân đảng ), Hồ Chí Minh đă bán đứng Phan Bội Châu cho mật thám Pháp để lấy tiền, trong khi ngoài mặt, Hồ luôn coi cụ Phan như cha, làm ai cũng khen là ông Hồ hiếu đễ. Chao ôi, cái văn hoá lấy cứt ném vào, trát vào mặt cha chú, đă có từ độ Bác Hồ, chứ đâu phải chuyện anh Điềm và anh Khải mới sáng tạo ra lối hại cụ Hoàng Minh Chính bằng cách lấy cứt trộn mắm tôm ném vào mặt cụ như trưa ngày 1-12-2005 vừa qua đảng cộng sản đă làm?
Giết oan hàng vạn người trong cải cách ruộng đất, đẩy hàng triệu người vào chỗ chết suốt 30 năm nhồi da xáo thịt, làm hơn mười lăm triệu người Việt Nam chết oan, ngoài Hồ Chí Minh vĩ đại ra, ai , những ai là người phải chịu trách nhiệm đây ?
Luật đời ân oán phân minh, quả báo nhỡn tiền, Hồ Chí Minh có đứa con là đảng cộng sản Việt Nam phạm tội đại bất hiếu với cha già dân tộc. Đảng cộng sản VN đưa ra khẩu hiệu : “ Toàn đảng , toàn dân sống chiến đấu, học tập và làm theo lời Bác dạy ”. Nên nhớ nguyên tắc của cộng sản là luôn luôn làm ngược lại lời nói. Cha Hồ của đảng bảo tao chết xong chúng mày đem thiêu, đừng làm tang lễ linh đ́nh th́ đảng làm ngược hoàn toàn lời bố dặn ( di chúc ) : tổ chức tang lễ linh đ́nh, xây lăng ướp xác quá sức tốn kém. Thậm chí bố chết ngày mùng 2-9 năm 1969, đảng lại gian dối báo cho dân biết sai sự thật là bố tao chết ngày 3-9 ! Nên mỗi năm hồn Bác về ḥng ăn cỗ giỗ ngày mùng 2, đành ôm bụng đói meo về âm phủ, v́ chúng láo báo giỗ ngày mùng 3, mà ngày đó không phải ngày Bác chết, nên hồn Bác đâu có biết mà ṃ về t́m chút cháo lá đa. Việc làm này của ĐCSVN với bố ḿnh là tội đại bất hiếu.
Đảng c̣n chơi xỏ bố ḿnh một cú đại bất nhân khác là moi gan moi ruột bố ḿnh vất sọt rác cho ruồi nhặng mở tiệc, rồi thuê thợ Nga sang ướp xác bố Hồ Chí Minh của ḿnh, đem ra giữa chợ, kéo lên kéo xuống động mồ động mả cho bàn dân thiên hạ đến xem chơi. Thời phong kiến, chỉ kẻ mắc tội đại phản nghịch là thoán chiếm ngôi vua, mới bị phơi thây cửa thành cho dân chúng đến xem như kiểu Lê Duẩn chơi khăm cụ Hồ : sống tao không giết được mày th́ chết tao giả vờ báo hiếu ướp xác xây lăng, kéo xác mày lên lên xuống xuống hàng ngày cho mày biết thân, không bao giờ được siêu thoát nghe con ! Lê Duẩn đă nhiều lần toan ám sát ông Hồ mà ông Hồ số cao, lần nào cũng thoát. Bác Hồ là một nhà nho, vô cùng tin vào tướng số, mồ mả, nên xem chuyện an táng sau khi chết của ḿnh là chuyện đại sự ngiêm túc, không thể đùa được. Nhiều người biết rơ dă tâm trả thù của Lê Duẩn, đêm đêm lén lút đứng nh́n lăng Bác thầm khóc than ri rỉ ŕ ri rằng : Bác Hồ ơi, bác làm ǵ nên tội đại phản nghịch thế này, để thằng Duẩn thằng Thọ nó phơi thây Bác mấy chục năm ra giữa thanh thiên bạch nhật ngoài cửa thành ( Cửa Bắc thành Hà Nội xưa nằm sát bên lăng Bác, hiện c̣n dấu vết viên đại bác của quân Pháp lơm vào cổng thành khi chúng bắn từ sông Hồng lên ) mà hành hạ Bác, chết không được siêu thoát, khổ ải vô cùng tận thế này Bác ơi là Bác ơi !
Nói dại, giá có hồn thật, Bác Hồ nh́n thấy cảnh ḿnh bị phơi thây cổng thành Cửa Bắc như thế này từ năm 1969 đến nay, chắc Người sẽ hối hận vô cùng về chuyện đă trót dại đem chủ nghĩa cộng sản bất nhân về VN, để đến độ phải chịu tội đại h́nh nhục nhă, bi thương ngần này; chắc Bác sẽ khóc rống lên mà than rằng : “ Giá biết trước hậu họa kinh thiên này, bố bảo năm 1911 Coong ta ( tên Bác lúc nhỏ : Nguyễn Sinh Coong ) dám lên tàu giả làm bồi bàn trốn sang Pháp để gặp thuyết LêNin, quả là “ hại nhân nhân hại bây giờ kêu ai ”, ối giời cao đất giày ơi, nghiệp chướng này ngh́n năm sau cũng không tan được ! )
Viết đến đây, Lê Nhân chợt thấy rùng ḿnh mà ghê thay luật nhân quả ở đời, làm ác th́ sẽ bị quả báo, lưới trời lồng lộng, từ con tép đến Bác Hồ cũng không thể ăn gian, không thể thoát khỏi thiên la địa vơng của luật vay trả đă từng ứng nghiệm vào cái xác không hồn của Bác Hồ đang bị đứa con đại bất hiếu là ĐCSVN hành hạ bằng tṛ lừa hiếu hỉ làm ngược hoàn toàn di chúc Bác ! Xin các ông Lê Đức Anh, Đỗ Mười và giàn thế tử Phan Diễn, Nguyễn Khoa Điềm, Nguyễn Phú Trọng… hăy nh́n gương nhỡn tiền của Hồ Chí Minh đang treo trước mắt các vị mà bơn bớt gian ác, mà nghĩ lại xem có nên đi cùng đường với dân tộc, với nhân dân, với trào lưu đa nguyên đa đảng là nhu cầu thời đại, kẻo các vị chết rồi xác lại có thể bị treo ngoài cửa thành cho dân đến xem, cho quạ diều đến mổ th́ động mồ động mả di hại cả ngàn năn sau con cháu đấy !
Chao ôi, bất hạnh thay cho đất nước Việt Nam lại rơi vào tay người cha ấy, những đứa con ấy, đă 75 năm trời cha con anh bồi bàn, anh hoạn lợn, anh cai đồn điền mủ cao su dùng tà thuyết ngoại bang để làm cuộc cách mạng có tên là bất đạo, bất nhơn, bất hiếu, bất trung, bất nhẫn… gây tang thương cho từ người đến cả cỏ cây. Chính v́ vậy, thủ tướng Phan Văn Khải mới than rằng : “ Trên bảo dưới không nghe !”.
Xin quư vị xá cho cách nói tục tĩu của anh Khải, v́ anh ít học ( anh Khải và Lê Nhân đều ít học, lớp chống Pháp ta và lớp các anh đàn em như Nông Đức Mạnh, Trần Đức Lương, Nguyễn Văn An… đều là dân học bổ túc, học chuyên tu tại chức… nên dân gian mới bảo : “ dốt như chuyên tu, ngu như tại chức ” toàn là dân học giả bằng thật! ). Anh Khải chắc không biết rằng cái câu : “ Trên bảo dưới không nghe ! ” dùng để chỉ việc pḥng the, chuyện bất lực của đàn ông, rằng rất muốn làm t́nh với con mẹ đĩ mà con cu bảo măi vẫn cứ không nghe, vẫn chỉ sáu giờ, quyết không bao giờ lên được 9 giờ chứ đừng nói ǵ chuyện nhất dương chỉ 12 giờ. Vả lại, nhiều khi thủ tướng Phan Văn Khải cũng không phân biệt được đâu là chuyện chăn gối, đâu là chuyện quốc gia chính phủ trị dân, nên sỗ sàng đưa vấn đề con cu ra ví với dân, ví với thuộc cấp th́ quả t́nh cũng không lấy ǵ làm lạ !
Thưa anh Phan Văn Khải, người xưa đă dạy : “ Thượng bất chính, hạ tắc loạn ! ” : kẻ cầm quyền trong chế độ cộng sản theo Bác Hồ luôn làm gương xấu, làm toàn việc gian ác, lừa đảo th́ làm sao các vị BẢO mà DÂN nó thèm nghe ! Chẳng qua, do quư vị ĐCSVN tàn ác quá, mấy chục năm làm dân nhược, quên mất bản tính phản ứng của con giun : “ Xéo măi cũng quằn ! ”. Dân sợ quá, sống như con cá dưới ao tù thiếu dưỡng khí, lúc nào cũng trồi lên mặt nước cho công an hộ khẩu dễ kiểm kê mà ngáp ngáp cầm hơi !
Triết gia Hegel, thầy của K.Marx từng nói : “ Cái ǵ tồn tại th́ đều có lư ! ”.
Nhưng dưới gầm trời này, chế độ cộng sản của ĐCSVN hiện nay là một chế độ, một xă hội thậm vô lư, bạo thiên nghịch địa; nhưng lạ lùng thay, nó vẫn cứ tồn tại, mà ĐCSVN c̣n đưa vào hiến pháp điều 4 đ̣i quyền muôn năm, quyền tồn tại thêm 4000 năm nữa, th́ than ôi, xin hỏi Ông Giời xem Ông có mắt hay không ?
Thư viết măi không cạn, “ giấy ngắn t́nh dài, kể sao cho xiết ”, Lê Nhân chỉ xin chúc anh Phan Văn Khải sức khỏe để có một chút khả năng tử tế mà suy nghĩ lại, xem những điều tôi viết cho anh trên đúng được mấy phần, để anh có cơ hội nhận ra sai quấy mà bảo cậu Nguyễn Khoa Điềm, cậu Lê Hồng Anh đừng chơi tṛ bốc cứt ném vào mặt ông thầy Hoàng Minh Chính đă từng giúp anh leo được lên cái ghế Thủ tướng hôm nay ! Cũng mong anh có sức khỏe, có nghị lực và một chút xíu lương thiện để đưa thằng giết người là thằng Hoàng Ty con trai anh ra toà, trước khi anh lên truyền h́nh dạy nhân dân đạo đức cộng sản…
 
Hà Nội 5-12-2005
Kính thư :