TRUYỀN THÔNG D̉NG CHÍNH XOAY CHIỀU KHỎI OBAMA?

 

 

       Duyên-Lăng Hà Tiến Nhất

 

(Bài này xin đặc biệt gởi đến quí bạn đọc c̣n ôm ấp trong ḷng Niềm Tin Tôn Giáo, dù là Phật Giáo, Cao Đài, Ḥa Hảo, hay Thiên Chúa Giáo v.v.)

 

          Vài hôm trước, tôi nhận được Email của một người Mỹ, ông Eric Scheidler.  Ông là Giám Đốc Điều Hành Liên Minh V́ Sự Sống (Executive Director of The Pro-Life Action League.) Thú thực tôi không quen biết ông Eric. Không hiểu sao ông biết tôi , và, trong bất cứ hoạt động tranh đấu nào trước đây của Liên Minh, ông đều thông báo và mời gọi tôi tham gia. Phần lớn, v́ những trở ngại riêng tự và v́ tôi ở quá xa xôi, tôi không trực tiếp đáp ứng lời kêu gọi của ông được, nhưng với tinh thần “đồng thanh, đồng khí,” tôi vẫn hướng ḷng về và ủng hộ Liên Minh của ông cách này hay cách khác. Email của ông Eric gởi cho tôi phần chính viết như sau:

 

Dear Ha, Nhat,

I'd like to ask you a simple question:  What is the single most important issue before American voters in this critical election year? Is it jobs? The economic recovery? Terrorism? Those are all important issues. But for people of faith, one issue stands above all others: RELIGIOUS FREEDOM.

This year, the federal government launched one of the most outrageous attacks on religious freedom in our nation's history: the "HHS Mandate." This mandate, implemented under Obamacare, forces employers --including religious charities -- to provide FREE contraceptives and abortion-inducing drugs in their health plans.

What's more, the federal government has now redefined "religious ministry" to EXCLUDE such activities as caring for the sick, feeding the poor and educating the young! ……..

 

Nhất thân mến,

Tôi muốn hỏi anh một câu đơn giản thế này:  vấn đề duy nhất quan trọng đối với các cử tri Hoa Kỳ trong cuộc bầu cử năm nay là vấn đề ǵ? Công ăn việc làm? Vực dậy nền kinh tế? Hay diệt  khủng bố? Những vấn đề này đều quan trọng cả. Nhưng với cộng đồng tín hữu th́ trên hết các vấn đề khác phải là: Tự Do Tôn Giáo.

 

Năm nay, chính phủ liên bang đă tung ra một trong các cuộc tấn công thô bạo nhất trong lịch sử Hoa Kỳ vào quyền tự do tôn giáo. Đó là lệnh cưỡng bách của Bộ Y Tế (HHS Mandate.) Lệnh này được áp dụng theo luật Cải Tổ Y Tế (Obamacare,) bắt buộc các chủ nhân, kể cả các cơ quan bác ái tôn giáo, phải cung cấp miễn phí thuốc ngừa thai và phá thai trong các chương tŕnh y tế của họ.  

 

C̣n nữa, chính phủ liên bang đă tái định nghĩa chữ Mục Vụ để loại trừ các hoạt động như săn sóc người bệnh, nuôi dưỡng người nghèo, và giáo dục tuổi trẻ!

 

Với tư cách là một tín hữu, trách nhiệm của chúng ta là bảo vệ quyền tự do tôn giáo đúng với tinh thần cử tri. Đó là lư do tôi kêu gọi anh cùng tôi tham gia vào cuộc tập hợp “Đứng Dậy V́ Tự Do Tôn Giáo” tổ chức vào ngày 20-10 này…..

 

          Lá thư của ông Eric Scheidler không ngoài mục đích là vận động chống bỏ phiếu cho ông Obama. Rơ ràng là như thế chứ chẳng úp mở ǵ cả. Trước đây ít ngày chúng tôi cũng có phổ biến một bài viết với nội dung tương tự, nhận định về ông Obama. Tôi tin rằng, ông Eric cũng như tôi, chúng tôi không có ư vận động cho ứng cử viên Romney, nhưng vận động chống bỏ phiếu cho Obama dựa trên nguyên tắc: Chọn cái có thể chấp nhận được và tuyệt đối gạt bỏ đi cái xấu để cứu nước Mỹ và đưa nó trở về với cái ngày xưa nó là. Tại sao tôi dám nói Obama là một kẻ xấu th́ tôi đă chứng minh trong bài viết “Obama và cuộc chiến chống lại những giá trị của nước Mỹ” rồi. Ở đây tôi xin dẫn chứng thêm bằng bài viết của một kư giả gạo cội của truyền thông Ḍng Chính là nhóm xưa nay luôn luôn ca tụng và ủng hộ Obama. Bài này tôi đọc được từ trang web Newsmax.com.

 

          Bài này là của kư giả Matt Patterson, nhà b́nh luận của tờ Washington Post, New York Post, và tờ San Francisco Examiner. Newsmax.com đăng và giới thiệu bài báo của ông Patterson như sau: Cuối cùng th́ Washington Post và  Newsweek cũng phải lên tiếng về Obama. Thật là đúng lúc và gay go. Như đa số quí vị biết, Các tờ Washington Post và Newsweek luôn có tiếng là cực kỳ phóng túng. Nhưng dù sao th́ sự thật là người chủ bút của 2 tờ báo này thấy đă đến lúc thích hợp để phổ biến bài báo sau đây viết về Obama, và nó xuất hiện trên tờ Newsweek số mới nhất, làm cho vấn đề trở thành một biến cố thật sự hấp dẫn, một câu chuyện thời sự từ trong và về chính nó. Rốt cuộc, sự thật về ngài Tổng Thống của chúng ta và các dự định của ông đang bắt đầu hé lộ ra xuyên qua bức tường bảo hộ được báo chí ḍng chính dựng nên chung quanh ông. (xin được mạo muội dịch bài viết của kư giả Patterson dưới đây)

                  

 

                         LUÔN CẢ TÔI CŨNG ĐĂ BỊ VỠ MỘNG (*)

 

By Matt Patterson

 

          Nhiều năm về trước, các nhà viết sử đă muốn coi việc bầu  Barack Obama năm 2008 là một hiện tượng bí hiểm và gây nên xáo trộn, đó là kết quả từ sự h́nh thành một cách nhiêu khê một tầng lớp dân chúng cuồng loạn có lẽ giống như thời trung cổ người ta mê phù thủy. Họ (sử gia) kinh ngạc biết bao, làm sao  một con người vô tích sự, chẳng nghề ngỗng ǵ ra hồn mà lừa dối được nhiều người làm cho họ tin rằng hắn có thể quản lư đưọc nền kinh tế lớn nhất thế giới, điều khiển được một quân đội hùng mạnh nhất thế giới, điều hành được một công việc gây hậu quả  nhất thế giới?

 

          Tưởng tượng xem một nhà sử học tương lai đang khảo sát về cuộc đời của Obama lúc ông chưa làm Tổng Thống: Ông ta chui được vào học tại các Đại học danh tiếng của Hoa Kỳ, mặc dầu chỉ lấy các lớp tầm thường, điểm bài vở cũng chẳng ra ǵ, làm một cái job chẳng phải là job, dễ ợt, là “nhà tổ chức cộng đồng,” đảm nhận một cái nghề tạm bợ là nhà lập pháp quốc gia, nhưng không hoàn tất nhiệm vụ làm luật (thực tế hầu như không hề quan tâm, thường chỉ vote “có mặt,”) và cuối cùng giữ một nhiệm kỳ dở dang ở Thượng Viện, ở đó Obama dành hết nỗ lực vào tham vọng làm tổng thống của ông.

 

          Ông rời bỏ giới khoa bảng mà không mang theo truyền thống hàn lâm, là nhà làm luật mà không hề sáng tác luật. Thêm vào đó là vấn đề liên kết phiền toái của ông với một nhà truyền giáo thù ghét người da trắng, bài Mỹ, từng là cố vấn tinh thần cho ông qua nhiều thập niên, giao du với một tên khủng bố là bạn đồng sự và là người bảo trợ chính trị cho ông. Người ta dễ dàng h́nh dung ra một nhà sử học tương lai nh́n vào đó và tự hỏi: Trên thế gian này làm sao một người như thế mà lại được bầu làm tổng thống?

 

          Nhà văn và là nhà b́nh luận ngoại hạng, ông Norman Podhoretz không đồng ư phải chờ đợi lịch sử, mới đây đă đặt ra nghi vấn trên tờ Wall Street Journal rằng, phải công nhận, không có một ứng cử viên da trắng nào kết thân với một người lớn tiếng mạt sát nước Mỹ như mục sư Jeremiah Wright và một tên khủng bố không hề biết hối hận như Bill Ayers mà kéo dài được quá một ngày. Nhưng bởi v́ Obama da đen, do đó ông ta lọt mắt xanh của bọn Dân Chủ phóng túng thường năng lui tới với những kẻ chống lại nền công lư Hoa Kỳ, cho dù bọn này có quá khích đôi chút, nên ông đă được cho qua ải. Obama được cho qua ải, nhưng phải giữ cho chuyện đó ở mức độ thấp và cho ch́m xuồng đi, v́ ông là da đen.

 

          Podhoretz nói thêm: Trong bất cứ trường hợp nào, một vấn đề lịch sử cũ rích như thế làm được cái ǵ khi ông ta có tác dụng nối kết và c̣n lịch thiệp nữa, và  như chính ông nói, cũng chẳng đe dọa đến ai. Tất cả những cái đó đă cống hiến cho ông cơ hội tranh đấu để trở thành một tổng thống da đem đầu tiên. V́ thế cứ để cho cái của nợ kỳ thị nằm đó cho yên.

 

          Tôi nghĩ, cái cảm xúc làm phấn khởi của hiện tượng Obama -hành động xác định-_Podhoretz vạch ra là đúng. Dĩ nhiên không phải trong ư nghĩa hợp pháp. Nhưng chắc chắn trong sự thúc đẩy t́nh cảm đàng sau của tất cả mọi thứ luật lệ của hành động xác định, được phác họa ra trước hết là để làm cho dân da trắng, đặc biệt là bọn trắng liberal, cảm thấy dễ chịu cho chính ḿnh.

 

          Bất hạnh thay, người thiểu số phải chịu đựng để cho người da trắng có thể tự vỗ về ḿnh. Thông thường bọn liberal nhận học sinh thiểu số không đủ tiêu chuẩn vào học trường của họ, nhưng lại không nhận trách nhiệm cái thành quả yếu kém không tránh được và tỷ lệ bỏ học cao tiếp theo đó. Bọn liberal không ke (care) vấn đề đám học sinh thiểu số này thất bại, không theo dơi để chứng kiến sự hủy hoại t́nh cảm và việc sa sút tinh thần tự trọng là kết quả từ chính sách kỳ thị, đó chính là hành động xác định (affirmative action.) Giữ cho một người nào đó ở trong tiêu chuẩn phân cách chỉ v́ mầu da của người đó, phải, đúng là kỳ thị. Tóm lại, đó chính là một hành động xác định. Nếu nó không phải là kỳ thị th́ chẳng là ǵ cả.

 

          Và đó là cái mà nước Mỹ đă làm cho Obama. Sự thật là thế, Obama không bao giờ băn khoan bởi sự thiếu thành đạt của ḿnh, nhưng tại sao ông ta lại thế. Như nhiều người ghi nhận, Obama được kể là đủ tŕnh độ để học Columbia mặc dầu học hành chẳng có ǵ xuất sắc ở môn Tây Phương học, được kể là khá giỏi ở Thượng viện mặc dù chỉ đạt thành tích trung b́nh tại Illinois, được kể là khá xứng đáng để làm tổng thống mặc dù chẳng đạt thành tích ǵ hết trọi ở Thượng viện. Cả cuộc đời ông ta, mỗi bước chân đi, Obama được kể là đủ khả năng để đi bước kế tiếp mặc dù sự thật hiển nhiên chứng minh ngược lại.

 

          Chuyện này đem lại cái ǵ nếu không phải là một phần tính tự phu rỗng tuyếch được thể hiện mỗi khi Obama nói chuyện. Năm 2008, mặc dầu đồng ư rằng ông  không đủ khả năng điều hành, nhưng nhiều người mê mẩn về cái tài ăn nói, sự thông minh, và tính t́nh điềm đạm của Obama. Những người này -kể cả những người bảo thủ- bây giờ cảm thấy bối rối.

 

          Obama suy nghĩ và nói năng bằng những sáo ngữ cổ kính, đó là khi có màn ảnh teleprompters đặt trước mặt ông ta, khi không có màn ảnh, ông ta không suy nghĩ và nói được ǵ hết trơn. Không có được một tư tưởng căn bản nào từ cửa miệng ông thoát ra, để hâm nóng bầu không khí, ông nhẩy sang cái tàm tạm goị là thuyết Marxist, thứ này đă gặp hết thất bại này đến thất bại khác hàng trăm năm nay rồi.

 

          C̣n tính t́nh th́ sao? Obama không ngừng than trách bất cứ cái ǵ và tất cả mọi việc khác gây bối rối cho ông ta. Bush cũng vậy, đó là vận xui:  Tôi cũng thừa hưởng t́nh trạng khó chịu này. Nên nhớ, ông cần người đi theo để vận động. Thật là bối rối khi thấy một ông tổng thống chỉ muốn quảng cáo cái sự bất lực của ḿnh, rất thoải mái với sự thiếu khả năng của chính ḿnh. Nhưng thật sự, chúng ta trông đợi được ǵ hơn. Một con người thiếu trách nhiệm với tất cả mọi thứ  th́ liệu chúng ta có nên trông đợi ông ta hành động có trách nhiệm không?

 

          Tóm tắt: Tổng Thống của chúng ta là một con người thiển cận, không có cá tính, không có trí tuệ để diều hành công việc. Khi bạn đă hiểu điều đó, và chỉ khi nào bạn hiểu được điều đó th́ bạn sẽ thấy được sự tự do và nền thịnh vượng hiện nay đang bị xói ṃn. Không thể xẩy ra khác được với một con người như thế ngồi trong Văn Pḥng Bầu Dục.

 

Duyên-Lăng Hà Tiến Nhất

 

 

(*)     THE WASHINGTON POST HITS OBAMA

Finally, the Washington Post and Newsweek speak out about Obama. This is timely and tough. As many of you know, the Washington Post and Newsweek have a reputation for being extremely liberal. The fact that their editors saw fit to print the following article about Obama and the one that appears in the latest Newsweek, makes this a truly amazing event, and a news story in and of itself. At last, the truth about our President and his agenda are starting to trickle through the “protective wall” built around him by the liberal media.

___________________________

I Too Have Become Disillusioned.

By Matt Patterson (columnist - Washington Post, New York Post, San Francisco Examiner)

Years from now, historians may regard the 2008 election of Barack Obama as an inscrutable and disturbing phenomenon, the result of a baffling breed of mass hysteria akin perhaps to the witch craze of the Middle Ages. How, they will wonder, did a man so devoid of professional accomplishment beguile so many into thinking he could manage the world's largest economy, direct the world's most powerful military, execute the world's most consequential job?
Imagine a future historian examining Obama's pre-presidential life: ushered into and through the Ivy League, despite unremarkable grades and test scores along the way; a cushy non-job as a "community organizer;" a brief career as a state legislator devoid of legislative achievement (and in fact nearly devoid of his attention, so often did he vote "present"); and finally an unaccomplished single term in the United States Senate, the entirety of which was devoted to his presidential ambitions.


He left no academic legacy in academia, authored no signature legislation as a legislator. And then there is the matter of his
troubling associations: the white-hating, America-loathing preacher who for decades served as Obama's "spiritual mentor"; a real-life, actual terrorist who served as Obama's colleague and political sponsor. It is easy to imagine a future historian looking at it all and asking: how on Earth was such a man elected president?

 

Not content to wait for history, the incomparable Norman Podhoretzaddressed the question recently in the Wall Street Journal: To be sure, no white candidate who had close associations with an outspoken hater of America like Jeremiah Wright and an unrepentant terrorist like Bill Ayers, would have lasted a single day. But because Mr. Obama was black, and therefore entitled in the eyes of liberal Dom to have hung out with protesters against various American injustices, even if they were a bit extreme, he was given a pass.  Let that sink in: Obama was given a pass - held to a lower standard - because of the color of his skin.

 

Podhoretz continues: And in any case, what did such ancient history matter when he was also so articulate and elegant and (as he himself had said) "non-threatening," all of which gave him a fighting chance to become the first black president and thereby to lay the curse of racism to rest?

 

Podhoretz puts his finger, I think, on the animating pulse of the Obama phenomenon - affirmative action. Not in the legal sense, of course. But certainly in the motivating sentiment behind all affirmative action laws and regulations, which are designed primarily to make white people, and especially white liberals, feel good about themselves.

 

Unfortunately, minorities often suffer so that whites can pat themselves on the back. Liberals routinely admit minorities to schools for which they are not qualified, yet take no responsibility for the inevitable poor performance and high drop-out rates which follow.  Liberals don't care if these minority students fail; liberals aren't around to witness the emotional devastation and deflated self-esteem resulting from the racist policy that is affirmative action. Yes, racist. Holding someone to a separate standard merely because of the color of his skin - that's affirmative action in a nutshell, and if that isn't racism, then nothing is.

 

And that is what America did to Obama. True, Obama himself was never troubled by his lack of achievements, but why would he be?  As many have noted, Obama was told he was good enough for Columbia despite undistinguished grades at Occidental; he was told he was good enough for the US Senate despite a mediocre record in Illinois ; he was told he was good enough to be president despite no record at all in the Senate.  All his life, every step of the way, Obama was told he was good enough for the next step, in spite of ample evidence to the contrary.

 

What could this breed if not the sort of empty narcissism on display every time Obama speaks? In 2008, many who agreed that he lacked executive qualifications nonetheless raved about Obama's oratory skills, intellect, and cool character. Those people - conservatives included - ought now to be deeply embarrassed.

 

The man thinks and speaks in the hoariest of clichés, and that's when he has his Teleprompters in front of him; when the prompter is absent he can barely think or speak at all. Not one original idea has ever issued from his mouth - it's all warmed-over Marxism of the kind that has failed over and over again for 100 years.

 

And what about his character? Obama is constantly blaming anything and everything else for his troubles. Bush did it; it was bad luck;  I inherited this mess.  Remember, he wanted the job, campaigned for the task.  It is embarrassing to see a president so willing to advertise his own powerlessness, so comfortable with his own incompetence. But really, what were we to expect? The man has never been responsible for anything, so how do we expect him to act responsibly?


In short: our president is a small-minded man, with neither the temperament nor the intellect to handle his job. When you understand that, and only when you understand that, will the current erosion ofliberty and prosperity make sense.  It could not have gone otherwise with such a man in the Oval Office.