Ngọn Sóng Chiều

(Cảm tác sau khi đọc nhiều truyện rất thương tâm của những người dân hiền...)


Tôi không phải một con người vô học
Không biết buồn trước vận nước điêu linh
Không đứng lên đòi công lý, hòa bình
Không tranh đấu cho nhân quyền, ý thức hệ

Việc tôi làm tôi không bao giờ kể
Không trống kèn khua động vỗ muôn nơi
Không than van dẫu nghìn khổ ngất trời
Không oán hận, vạch tìm sâu kẽ lá

Gió mây lạnh thấm nỗi buồn tơi tả
Nhận chua cay đắp số phận bọt bèo
Đời khó nghèo đầy sóng gió, gieo neo
Đành ôm mối thiên thu sầu bạc nhược

Tóc sương phủ theo vận tàn non nước
Lòng đau nhừ dõi đêm vắng bên song
Trải tâm tình, nguyện Thượng Đế hoài trông
Ban muôn phúc cho quê hương, dân tộc

Biết bao người trong đói nghèo cùng khốc
Bởi lũ chằng hung ác độc gian manh
Chúng khắt khe luôn hà hiếp dân lành
Cướp giang sơn hiến dâng cho tàu cộng

Sàigòn thất thủ - triệu người tàn mộng
Mất gia đình...bạn hữu biệt muôn phương
Đời khói sương tan nát đắng đoạn trường
Xin Trời hãy ra uy, đừng phạt nữa

Để dân tôi, những bé thơ đầy sữa
Những mẹ hiền ánh mắt rạng bình minh
Những người cha ngút lửa đạn chiến chinh  
Được vui sống trong mái nhà hạnh phúc

Tôi xin Trời ! đời tôi nghèo côi cút
Ngày qua ngày lam lũ ít đủ ăn
Dù trí tâm đâu thua kém người trần
Xin Trời giúp tôi muôn đời ghi nhớ.    


chúc anh