Ước mơ
Mẹ nghèo đi ở mướn. Con nhỏ chạy
chơi với "cậu chủ" cùng lứa. Chơi
tṛ cưỡi ngựa: nó luôn làm ngựa, cậu
chủ cưỡi lên lưng. Ngựa phi, ngựa
phi ṿng ṿng, tấm lưng nhỏ oằn
cong. Mẹ nh́n rưng rưng nước mắt.
Đêm về, thoa lưng con, mẹ hỏi:
- Sao con không đổi làm chủ ấy ?
Đứa trẻ bảo:
- Con thích cưỡi ngựa thật chứ không
thích cưỡi ngựa người.
Mẹ ừ mà ḷng chạnh xót xa
Điều không đơn giản
Chị lấy chồng. Anh là người thành
đạt và giàu có. Thời gian rảnh, chị
chỉ lo giữ ǵn vóc dáng và săn sóc
sắc đẹp. Bạn bè ai cũng ganh tị với
anh.
Cơm tối. Anh cười: " Lâu quá rồi
thấy thèm món bó xôi xào của em ".
Chị nh́n anh, giật ḿnh. Món bó xôi
hồi xưa chị xào, mềm mụp. Lâu rồi
chị chưa vào bếp
Đổi thay
Năm nhất:
Cả khu nhà trọ sinh viên chỉ có vài
chiếc xe máy. Chị vui vẻ đi xe đạp,
quần áo giản dị và chơi với đám bạn
“đồng hội đồng thuyền”.
Năm hai:
Xe máy rẻ, khu nhà trọ có vài người
đă không đi xe đạp nữa. Chị vẫn như
cũ.
Năm ba:
Chỉ c̣n hai đứa đi xe đạp. Chị chỉ
mỉm cười.
Năm tư:
Chị có xe máy. Nhưng không c̣n chơi
với người bạn “đồng hội đồng thuyền”
ngày xưa và ăn bận thật “mốt”. Chị
không c̣n là chị nữa…
Đành thôi
Ngày đó, yêu em mà không dám nói. Cứ
chiều chiều tan lớp, ngồi đợi em về
trong một góc quán cà phê đầu ngơ.
Em thôi không học nữa. Tôi quyết
định viết thư tỏ t́nh. Thư viết chưa
xong, em theo chồng xa xứ. Lá thư
t́nh viết dở dang tôi c̣n giữ đến
tận bây giờ.
Sáng qua, ngồi trên ghế xử ly hôn,
ngỡ ngàng thấy em ôm con ngồi bên
dưới, mắt đỏ hoe. Tối về, lục lại
trang thư cũ định viết tiếp. T́m măi,
không có cây bút nào trùng với màu
mực cũ…
T́nh thu
Mùa thu. Lá rơi. Với anh, những
chiếc lá thu mang đến những cảm xúc
dạt dào. Các bài thơ tặng em đều
phảng phất vẻ lăng mạn của từng
chiếc lá thu.
Một chiều thu, em đi bên anh nước
mắt lưng tṛng. Anh, lệ chảy ngược
vào trong. Trái tim đầy ắp thương
yêu chẳng thể làm ǵ trước gịng đời
xoáy lốc. Em theo chồng bay về
phương trời xa lạ, bỏ anh một ḿnh,
xót xa.
Lá rơi, lá rơi, rồi lá lại rơi.
Trong thơ anh giờ chỉ c̣n bàng bạc
nỗi buồn của một chiều thu ảm đạm
Sinh nhật
Chồng mất. Vốn kiến thức đă mai một
không kiếm đủ việc làm. Chị xin vào
làm công cho một cửa hàng bánh ngọt
trong thành phố. Khách ra vào tấp
nập, người chọn kiểu này, kẻ chỉ
kiểu kia. Mệt, đói, nhưng chị vẫn
phải tươi cười.
Khuya, chị trở về nhà. Bếp núc lạnh
tanh. Đứa nhỏ hâm hấp nóng…Thằng anh
nghèn nghẹn: ”Buổi chiều con đưa em
đi công viên, hôm nay sinh nhật
em”.
Chị ôm con vào ḷng, rơi nước mắt.
Từ ngày anh mất, gia đ́nh chưa có
một bữa cơm chung.
Sợ
Anh lớn hơn nàng trên con giáp. Sợ
nàng sau này ngán ngẩm cảnh chồng
già vợ trẻ, anh dằn ḷng nói lời
chia tay. Nàng nước mắt lưng tṛng.
Ba năm sau, nàng lên xe hoa. Chồng
nàng bằng tuổi anh.
- Sao ngày xưa em không giữ anh
lại?
Giọng anh đầy tiếc nuối, trách móc.
Nàng nh́n anh trân trối:
- Cứ nghĩ anh không muốn cưới em.
Quà
sinh nhật
Hôm đó, có việc không vui ở cơ quan,
tôi bực dọc ra về. Thằng Tí hớn hở
chạy ra :
- Ba cho con xin mười ngh́n.
- Không có! Tôi quát, nó thút thít
chạy vào nhà.
Bữa cơm tối chẳng ngon chút nào. Tôi
đi ngủ sớm nhưng vẫn trằn trọc măi
với chuyện bực dọc ở cơ quan. Cu Tí
lặng lẽ đến bên :
- Con mừng sinh nhật ba, - nó ngập
ngừng – con không có tiền – nó đưa
gói quà - một cái thiệp giấy vẽ lem
luốc với hàng chữ nắn nót “Happy
Birthday”
Phần cô
Sinh nhật cô giáo, học sinh tặng cô
nào hoa, nào vải may áo dài...
Mở gói quà của Hằng ra, cô ngạc
nhiên thấy một củ khoai và một bông
hồng. Hồn nhiên, Hằng bảo:
- Ngày nào em cũng ăn khoai lang
nướng, ngon lắm cô ạ. Chắc cô chưa
ăn bao giờ?
Hỏi ḍ mới biết ba mẹ Hằng mất sớm,
nhà em phải ở ngoài triền đê, một
ḿnh vất vả nuôi hai em. Quà của
Hằng là bữa trưa mà em dành phần cho
cô.
Ngày thứ Bảy
Thuở bé tôi luôn luôn chờ đợi ngày
thứ bảy. V́ đó là ngày ba tôi thường
đưa cả nhà đi ăn tối; đi xem phim.
Đến tuổi dậy th́, ngày thứ bảy càng
đáng yêu hơn v́ đó là ngày tôi đến
nơi hẹn với người yêu. Khi lập gia
đ́nh, tôi cũng mong ngày thứ bảy để
được nghỉ việc, được giặt ủi quần
áo, dọn dẹp nhà cửa… Và bây giờ tôi
sợ ngày thứ bảy! Đó là ngày chồng
tôi họp bạn nhậu, con tôi hẹn với
người yêu, tôi hoàn toàn cô đơn.
Nắm tay
Con gái đi chơi tối về muộn, chị
mắng, nó chỉ cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi
nhưng lại cười tủm tỉm. Chị ngạc
nhiên. Tối, nó rúc đầu vào ḷng chị,
khẽ bảo:
- Mẹ ơi, con đă nắm tay một người.
Chị gật đầu:
- Phải nắm chặt nghe con, nếu bạn
trai con là một người tốt.
Ngày xưa, cũng bằng tuổi con, chị
yêu và đă được yêu. Chị cũng đă biết
cái cảm giác lần đầu tiên nắm tay
người khác phái. Cảm giác run rẩy
nhưng hạnh phúc đến rạng ngời mà sau
này không bao giờ thấy lại. Anh c̣n
bảo:
- Đă nắm tay em rồi, anh sẽ nắm thật
chặt. Anh sẽ giữ em cho riêng ḿnh.
Lúc đó, chị đă khóc...
Bây giờ chị lại nghĩ về anh. Anh nắm
tay chị chặt quá, chặt quá... làm
chị bức bối. Chị phải tự buông lỏng
tay ḿnh, để đến ngày lên xe hoa,
nắm tay chị lại là một người khác.
Con gái chị vẫn c̣n cười rạng rỡ,
hai tay cứ đan vào nhau như muốn t́m
lại cảm giác được nắm tay. Thương
ḿnh rồi thương con, quay sang phía
tường trắng, chị khẽ thở dài muốn
nói với con:
- Nhưng đừng nắm chặt quá. Mẹ sợ...
Lư Do
Nó thấy trong ví anh có tấm ảnh mờ
nhạt của một phụ nữ, tuổi khoảng
chừng 25. Nó cầm lấy và nhận xét:
- Bạn anh đấy à! Xấu quá...
Anh không nói ǵ, nhét vội tấm ảnh
vào ví và ra về với dáng điệu buồn
bă.
Mười ngày, hai mươi ngày và cả
tháng, anh vẫn không đến nhà nó, nó
chẳng hiểu lư do ǵ? Giận anh nhưng
nhớ anh. Nó quyết định t́m đến nhà
anh.
Vừa vào đến cửa nhà, nó chợt giật
ḿnh v́ tấm ảnh thân thuộc kia nằm
ngay trên bàn thờ với khói hương
nghi ngút. Nó như hiểu ra v́ sao anh
không bao giờ nhắc đến Mẹ trước mặt
nó. Nó ôm lấy mặt mà khóc v́ ân hận.
Ba Và Mẹ
Mẹ xuất thân gia đ́nh trí thức
nghèo, yêu thích thơ, văn. Ba tuy
cũng được học nhưng là con nhưng là
con nông “chánh hiệu”.
Mẹ sâu sắc, tinh tế. Ba chất phác,
hiền ḥa.
Mỗi khi ba mẹ đấu lư, chị em nó
thường ủng hộ mẹ, phản đối ba. Mẹ
luôn đúng và thắng.
Hôm ba bệnh nặng, cả nhà lo lắng vào
ra bệnh viện.
Tối ba nói sảng điều ǵ đó không ai
hiểu. Nhưng lần đầu tiên nó nghe mẹ
nói “Đúng! Ông nói đúng…” Quay đi,
mẹ sụt sùi. Nó thút thít khóc.
Bố
là mẹ
Tôi mồ côi mẹ từ nhỏ. Hôm nay sau
giờ giảng, tôi hát cho các em nghe…
“Mẹ già như chuối chín cây, gió lay
mẹ rụng con phải mồ côi…”
Tôi nói với các em: “ Chúng ta thật
hạnh phúc khi được ở trong ṿng tay
mẹ”.
Có tiếng khóc ở góc lớp. Tôi đến
cạnh em hỏi:
- Sao con khóc?
- Con nhớ Mẹ! Đứa bé đáp ngập
ngừng.
- Mẹ đâu?
Nh́n theo tay đứa bé, tôi thấy một
người đàn ông nước da đen sạm đang
đứng trước cổng trường.