Giáo Hội là người mẹ nhân hậu

 

ĐTC Phanxicô: Bài Giáo Lư 13/26 cho/trong Năm Đức Tin 11/9/2013

 

 

Anh Chị Em thân mến,

 

1- Hôm nay tôi trở lại một lần nữa với h́nh ảnh Giáo Hội là Mẹ. Tôi rất thích h́nh ảnh này, v́ đối với tôi nó cho chúng ta thấy chẳng những cách thức của Giáo Hội mà c̣n dung nhan mà Giáo Hội bao giờ cũng cần phải có như thế nào, dung nhan Giáo Hội của chúng ta đây.

 
Tiếp theo những ǵ tôi đă nói hôm Thứ Tư tuần trước, tôi muốn nhấn mạnh đến 3 điều, một khi chúng ta luôn luôn để ư đến những bà mẹ của ḿnh, chúng ta sẽ thấy tất cả những ǵ họ làm, những ǵ họ sống, những ǵ họ chịu khổ v́ con cái của họ. Một người mẹ th́ làm những ǵ?
 
Bà dạy cách thức bước đi trong đời sống, bà dạy làm thế nào để hành động tốt đẹp trong cuộc đời, bà biết cách hướng dẫn con cái ḿnh, bà bao giờ cũng t́m cách cho thấy đường ngay nẻo chính trong cuộc đời để mà tăng trưởng và trở thành người lớn. Và bà bao giờ cũng làm như thế một cách dịu dàng, âu yếm, yêu thương, thậm chí ngay cả lúc bà cố gắng chỉnh sửa lối sống của chúng ta, v́ chúng ta hơi trơn trượt trong đời hay theo những đường lối dẫn đến một ngơ hẻm nào đó. Người mẹ biết quan trọng là chừng nào đối với một đứa con tiến bước đàng hoàng trong cuộc đời, và bà không học biết nó từ sách vở mà là từ tấm ḷng của bà.
 
Giáo Hội cũng làm y như thế: Giáo Hội hướng dẫn cuộc sống của chúng ta; Giáo Hội dạy dỗ chúng ta để chúng ta bước đi đàng hoàng. Chúng ta nghĩ đến 10 Điều Răn: chúng cho thấy đường lối cần phải theo để trưởng thành, để có được những điểm mạnh trong cách thức tác hành của chúng ta. Và chúng là hoa trái của sự dịu dàng, của chính t́nh yêu của Thiên Chúa mà Ngài đă ban cho Giáo Hội. Anh chị em có thể nói cùng tôi rằng: thế nhưng chúng là những thứ lệnh truyền! Toàn là những "cấm đoán"! Tôi xin anh chị em hăy đọc chúng - có thể anh chị em đă quên chúng một cách nào đó - để rồi nghĩ về nó một cách tích cực. Anh chị em sẽ thấy rằng chúng có liên hệ tới cách thức tác hành của chúng ta đối với Thiên Chúa, đối với bản thân chúng ta và đối với những người khác, thật vậy, chúng ta những ǵ người mẹ dạy chúng ta để chúng ta sống tốt đẹp. Chúng mời gọi chúng ta đừng tạo nên các thứ ngẫu tượng vật chất cho bản thân ḿnh, là những ǵ biến chúng ta thành các kẻ nô lệ; hăy nhớ đến Thiên Chúa; hăy tôn kính cha mẹ của chúng ta; hăy chân thành; hăy tôn trọng kẻ khác... Hăy nh́n vào chúng như thế và hăy coi chúng như thể chúng là những thứ ngôn từ, những thứ giáo huấn mà một người mẹ cống hiến để chúng ta bước đi một cách tốt đẹp trong đời. Người mẹ không bao giờ dạy những ǵ là sự dữ; bà chỉ muốn sự thiện cho con cái của ḿnh, và Giáo Hội cũng làm y như vậy.
 
2- Tôi muốn nói điều thứ hai cùng anh chị em, đó là khi một đứa con tăng trưởng, trở thành một người lớn, theo lối sống của ḿnh, lănh chịu trách nhiệm của ḿnh, tự ḿnh bước đi, làm những ǵ ḿnh muốn, và đôi khi cũng lạc bước, một cái ǵ đó bất ngờ xẩy ra. Trong hết mọi trường hợp, người mẹ bao giờ cũng nhẫn nại tiếp tục nâng đỡ con cái của ḿnh. Cái thôi thúc bà là quyền lực của t́nh yêu thương. Một người mẹ biết khôn khéo dịu dàng theo dơi đường lối của con cái ḿnh, kể cả khi chúng lỗi lầm th́ bà bao giờ cũng tím cách thông cảm, gần gũi, trợ giúp. Chúng ta nói rằng người mẹ biết "dar la cara" (gắn liền với) "metterci la faccia" (bênh vực cho) con cái của ḿnh, tức là bà được thúc đẩy luôn bênh vực chở che chúng. Tôi nghĩ đến những người mẹ chịu khổ v́ con cái của ḿnh trong ngục tù hay trong những hoàn cảnh khó khăn: các bà không đặt vấn đề cho dù con cái có lỗi lầm hay chăng; các bà tiếp tục yêu thương con cái và thường gánh chịu nhục nhă, nhưng các bà không sợ, các bà không thôi ban tặng bản thân ḿnh.
 
Giáo Hội cũng thế, Giáo Hội là một Người Mẹ nhân hậu cảm thông, luôn cố gắng trợ giúp, phấn khích ngay cả khi phải đối diện với con cái của ḿnh đă lầm lỗi và đang lỗi lầm; Giáo Hội không bao giờ đóng cửa nhà; Giáo Hội không phán xét, nhưng ban phát ơn thứ tha của Thiên Chúa; Giáo Hội  cống hiến t́nh yêu của Giáo Hội là những ǵ mời gọi hăy lại chỗi dậy cho dù đối với những đứa con đă rơi xuống vực sâu thăm thẳm; Giáo Hội không sợ tiến vào trong đêm tăm tối để công hiến niềm hy vọng.
 
Một ư nghĩ cuối cùng. Người mẹ cũng biết cách hỏi han, yêu thương gơ cửa con cái của ḿnh mà không tính toán. Tôi nghĩ đến cách thức những người mẹ làm sao để có thể gơ cửa nhất là cửa của tâm can của Thiên Chúa! Các bà mẹ cầu nguyện rất nhiều cho con cái của ḿnh, nhất là cho những đứa yếu kém nhất, những đứa cần hơn, cho những đứa trong đời đă đi vào những đường lối nguy hiểm và lầm lạc. Trước đây ít lâu, tôi đă cử hành Thánh Lễ tại nhà thờ Thánh Âu Quốc Tinh ở Rôma đây, nơi vẫn c̣n lưu giữ những di tích của mẹ ngài là Thánh Monica. Biết bao nhiêu là lời nguyện cầu người mẹ thánh này dâng lên Thiên Chúa cho đứa con trai của bà, và biết bao nhiêu là nước mắt bà đă đổ ra! Các người mẹ thân mến, tôi nghĩ đến các chị: các chị đă cầu nguyện cho con cái ḿnh biết bao mà không mỏi mệt. Hăy tiếp tục nguyện cầu, hăy kư thác con cái ḿnh cho Thiên Chúa; Ngài có một tấm ḷng cao cả!
 
Thế nhưng, Giáo Hội cũng làm như thế: bằng lời cầu nguyện, Giáo Hội đặt vào bàn tay của Chúa tất cả mọi trường hợp của con cái ḿnh. Chúng ta hăy tin tưởng nơi sức mạnh của lời cầu nguyện của Giáo Hội Mẹ: Chúa không tỏ ra vô cảm đâu. Ngài lúc nào cũng biết cách làm cho chúng ta sửng sốt vào lúc chúng ta ít mong đợi nhất. Giáo Hội Mẹ biết như thế!
 
Đó, đấy là những tư tưởng tôi muốn nói với anh chị em hôm nay: chúng ta thấy nơi Giáo Hội một Người Mẹ tốt lành, một người mẹ chỉ cho chúng ta thấy đường đi nước bước trong sự sống, Đấng bao giờ cũng tỏ ra nhẫn nại, nhân hậu, cảm thông và là Đấng biết đặt chúng ta trong bàn tay của Thiên Chúa.

Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL, chuyển dịch theo http://www.zenit.org/en/articles/on-the-church-as-merciful-mother