Khi
ta càng đeo đuổi hạnh phúc trần gian bao
nhiêu, th́ cuộc sống nội tâm của ta càng bị
đe doạ bấy nhiêu. Chỉ có ai biết tự chủ mới
được thanh thản v́ kẻ ấy đă thiết lập được
cho ḿnh những điều kiện để an b́nh, và kiểm
soát được chúng. Những kẻ khác lại là nạn
nhân của hoàn cảnh, làm nô lệ cho sự vật
chóng qua. Kẻ say sưa làm nô lệ cho rượu chè,
kẻ tham lam làm nô lệ cho tiền tài, kẻ đua
đ̣i ăn diện làm nô lệ cho thời trang… Vũ trụ
của họ đều có thể bị tước đoạt. Chẳng ai
trong chúng ta đủ sức kiểm soát được hành vi
của kẻ khác nhắm vào ta, nhưng ai nấy đều dư
sức kiểm soát được hành vi của ḿnh đối với
tha nhân.
Mọi
quan hệ giữa ta với thế giới bên ngoài đều
được tóm gọn lại bằng hai chữ: có và không
có. Nhưng cuộc sống nội tâm lại tập trung
vào một chữ Là. Con người thường đánh
hỏng cả cuộc đời khi họ khao khát cái Có,
đang khi lẽ ra phải chăm chút cho cái Là
mới đúng. Bởi chưng trên trần thế này không
ǵ cao trọng hơn tinh thần và nhân vị cả. V́
thế, mỗi lần ta nhượng bộ bản thân hầu đạt
cho được khát vọng vật dục, ấy là lúc ta bị
thiệt tḥi. Càng có được nhiều, người ta
càng đối phó với nhiều vấn đề phát sinh.
Càng có nhiều ch́a khoá bao nhiêu, càng lo
lắng bấy nhiêu. Nhưng nếu không có đủ được
những nhu cầu thiết yếu để sống th́ cũng ê
chề lắm. Người nào diệt dục được, kẻ ấy sẽ
tự do. Anh ta đón nhận hết thảy những ǵ xảy
đến cho ḿnh, và dù có bị tước đoạt đi nữa
họ cũng chẳng bận tâm.
Tự
chủ nghĩa là khước từ giá trị của vật chất
bên ngoài. Để có được sự thanh thản hạnh
phúc, ta phải thoát cho được ṿng cương toả
của vô vàn vô số sự vật hỗn độn quanh ḿnh.
V́ rằng nếu để cho tâm hồn ta bị chúng ngập
tràn, ắt chúng sẽ đẩy văng Thiên Chúa ra
ngoài. Kẻ nào mưu t́m thoả măn hời hợt bên
ngoài, kẻ ấy sẽ bị giằng co, tự xâu xé tâm
hồn ḿnh và chẳng thể nào đứng vững được.
Thời
đại này có quá nhiều thôi thúc xô đẩy con
người phải mưu cầu hạnh phúc trong việc thoả
măn các lạc thú vật chất rẻ rúng, ít đ̣i hỏi
công sức và không cần phải dùng đến lư trí
và ư chí. Báo chí ngày càng nghiêng về việc
dùng h́nh ảnh hơn là chữ viết để độc giả đọc
bớt mệt đi. Sân khấu, màn ảnh cuốn hút con
người bằng những pha t́nh cảm sướt mướt, dai
dẳng, làm cho con người lúc nào cũng sống
trong mớ hỗn mang. Lối sống này biến ta trở
thành nạn nhân cho chính cảm giác của ḿnh.
Thế giới cảm xúc chính là một bạo chúa tàn
nhẫn. Kẻ nào chấp nhận nó, kẻ ấy sẽ bị suy
sụp thần kinh.
Để
tái lập an b́nh nội tâm, con người bị căng
thẳng dằn vặt ngày nay phải tạo cho được một
khoảng cách im ắng giữa ḿnh và thế giới…
như thế con người mới LÀ thay v́ CÓ hoặc CẢM
THẤY. Khi nào ta không c̣n lưu tâm đến bản
ngă cùng những nhu cầu vị kỷ nữa, ấy là lúc
ta đă khởi sự rồi vậy. Bước kế tiếp là ra
sức chu toàn thánh ư Chúa – thế là ta đă tự
hoàn thiện và đạt được an b́nh. Mạnh khoẻ về
mặt sinh lư và lành mạnh về luân lư đều như
nhau. Vi phạm lề luật luân lư khiến ta xáo
trộn tinh thần và thể xác. Nhưng nếu biết
tuân phục ư Chúa, thể xác sẽ mạnh khoẻ và
linh hồn được an lành.
Thoạt
đầu, việc khép ḿnh hy sinh là cả một vấn đề
khó khăn. Nhưng ai biết đặt ư Chúa lên trên
ư riêng th́ vấn đề hy sinh không c̣n được kể
đến nữa. Các giai đoạn đầu tiên của lối sống
tâm linh cũng giống như những năm tháng học
chơi đàn vậy. Lúc đầu, phải biết hy sinh
tiệc tùng để dành thời giờ thực tập, tập
trung học hỏi thao luyện các ngón đàn. Nhưng
rồi sau đó người học đàn sẽ vui thích khi
ngồi vào đàn. Kẻ nào yêu Chúa hết ḷng hết
trí khôn hẳn sẽ nhận thấy rằng lời Chúa là
phương cách để vươn tới Chân-Thiện-Mỹ. Sấm
sét chỉ nhằm đánh vào cột thu lôi kim loại
có khả năng nạp được điện chứ không hề đánh
vào cột gỗ trơ trơ. Cũng vậy, sự thanh thản
của Thiên Chúa chỉ dành cho những ai có
chuẩn bị tâm hồn tốt nhất để đón nhận. Chuẩn
bị bằng cách yêu mến Ngài.
Ta
chỉ có an b́nh nội tâm khi ta biết nh́n nhận
Thiên Chúa là vị chủ tể mọi hành động của ta.
Rất nhiều kẻ tuy tin Thiên Chúa đấy, nhưng
không dám triệt để như vậy. Họ chỉ dành cho
Thiên Chúa một góc nhỏ trong tâm hồn họ mà
thôi. Họ hoạch định công việc mà chẳng hề
tham vấn ư kiến của Chúa. Trải qua rất nhiều
thăng trầm cuộc đời rồi thế mà họ chẳng thể
nhận ra sự thể là T́nh yêu phải mang hai đặc
tính này: vừa cay đắng, vừa dịu ngọt. Họ kéo
dài kiếp sống cô đơn và mỏi mệt dù rằng cũng
đôi lúc họ có được những phút giây ngọt ngào
đi nữa.
Đối
với những kẻ này chỉ cần một khoảnh khắc ân
sủng cũng đủ biến đổi tâm hồn họ. Thế là họ
bỗng chốc khám phá ra rằng “Thiên Chúa đang
ngự trong nhà ḿnh”. Dĩ nhiên, Thiên Chúa
vẫn hằng ở trong mọi người kia mà. Và rồi họ
không c̣n qui hướng về ḿnh nữa, mà về Thiên
Chúa. Các biến động xảy đến trong đời không
c̣n phá vỡ an b́nh của ḷng họ. Những ǵ
có được không c̣n quan trọng nữa. Điều
hệ trọng hơn cả là những ǵ họ là, và
họ là ǵ? Họ chính là Con của Thiên Chúa.
Cuối cùng, họ có thể lắng nghe được lời Ngài:
“Ta ban cho con sự b́nh an. B́nh an Ta ban
cho không như kiểu thế gian ban tặng. Đừng
để ḷng trí con xao xuyến nữa”.
Phân
tâm học là khoa nghiên cứu về tâm hồn. Đó là
một khoa có giá trị tự ḿnh nghiên cứu cơi
ḷng, ai nấy cũng đều biết được năm chân lư
này:
1.
Mỗi người đều có hai mặt: ta biết được rằng
trong ta có sự xung đột giữa lư tưởng cao cả
và hiện thực yếu hèn - giữa những ǵ ta phải
làm với cách thức chúng ta thực hiện - Đó là
một trận chiến giữa cái ngă
của ḿnh hằng khát khao những điều tuyệt đối
với những cái ngă khác mang nặng các
ước vọng mâu thuẫn. Có những xung đột giữa
ước muốn được tự do khỏi mọi ràng buộc với
các thói quen xấu xa nô lệ ràng buộc ta nếu
ta vứt bỏ các ràng buộc đi. Đó chính là xung
khắc giữa khát vọng phải thực là ḿnh với
thực tại phũ phàng là những ǵ ta cho là lạc
thú nhất lại dẫn dắt ta xa rời cái tôi.
T́nh trạng căng thẳng này vẫn hằng diễn ra
trong ta.
2.
Chỉ có loài người mới bị giằng co như thế,
loài vật không bị. Sự khác biệt này dẫn ta
đến chỗ t́m ra nguyên nhân: bởi lẽ loài
người có linh hồn, loài vật th́ không. Con
người ta bị giằng co giữa cái vô hạn – cái
hữu hạn, tựa như những người leo núi lưng
chừng, họ mong mỏi vượt lên tới đỉnh cao
chót vót, nhưng cũng rùng ḿnh sợ hăi lo
ngại bị rơi xuống đáy vực sâu thẳm.
3.
Loài người có hồn và xác, bởi vậy phải lựa
chọn một trong hai hướng đi: vượt lên chính
bản thân, hoặc là sa xuống thấp hèn. Con
người có thể vượt khỏi mức phàm trần bằng
cách nhiệt thành t́m kiếm Thiên Chúa. Hoặc
con người trượt dài trong ê chề, buồn thảm
khi không c̣n t́m kiếm sự thiện nữa. Loài
người được đặt giữa đôi ngả đường đời: đi
lên về phía niềm tin, hoặc đi xuống về phía
điên rồ. Mỗi giây phút trong cuộc đời, ai
cũng phải đi về một trong hai hướng đó; ta
không thể chỉ dừng chân tại chỗ. V́ chưng
cái tôi của ta quá nhỏ hẹp đối với linh hồn
bất tử.
Hết
thảy những ai, nam hay nữ, không chịu thăng
tiến linh hồn họ mà vẫn tự nhận rằng ḿnh
hạnh phúc, thảy đều là kẻ dối trá: có thể ta
không thấy được nỗi ê chề của họ, nhưng chắc
chắn là có và tiềm ẩn đâu đó. Khi một cơn
khủng hoảng nào đó xảy đến với họ th́ sự ưu
phiền sẽ lộ ra ngay thôi. Có những người tự
tử v́ bị mất cắp tiền bạc hoặc bị t́nh phụ:
những điểm tựa mỏng manh và ảo tưởng họ dựa
vào đă chiếm hết chỗ dành cho khát vọng Toàn
thiện.
4.
Nhưng nếu cho rằng lựa chọn duy nhất đúng
đắn của ta là theo đuổi Thiên Chúa vô hạn,
Đấng đă tác tạo ra ta, thế th́ tại sao vẫn
có người quay lưng lại với Đấng Vĩnh Cửu? Có
hai trở lực khiến loài người không được hạnh
phúc, ḱm giữ họ trong ṿng cương toả thất
vọng. Một số người không muốn bỏ công t́m
kiếm sự thật, hay t́m ṭi cho được cuộc sống
này “có ư nghĩa ǵ”. Họ kiêu hănh thừa nhận
rằng Thiên Chúa chẳng là ǵ cả, chẳng qua
chỉ là do con người quan niệm vẽ vời ra mà
thôi. Và như thế để đến được với Ngài th́
phải học hỏi và tin nhiều quá. Nhưng một số
khác chối bỏ không thừa nhận Thiên Chúa bởi
v́ nếu tin rằng có Thiên Chúa th́ sẽ gây rắc
rối cho ḿnh. Họ không dám chấp nhận một
cuộc sống thiếu khoái lạc và vị kỷ mà Đức
Tin bắt họ phải tuân giữ.
5. Kẻ
nào thực sự “bước vào nội tâm ḿnh” hẳn
không bao giờ thoả măn với những ǵ gặp thấy
ở đó: sự trống rỗng nội tâm khiến y thất
vọng. Nhưng có hai loại trống rỗng… khoảng
không bao la trên vực thẳm không thể nào vun
lấp được, và chỗ trống nơi tổ chim chờ đón
chim con nở ra. Bởi thế có hai loại thất
vọng: nỗi thất vọng của ma quỉ từ chối tiếp
nhận Thiên Chúa ḷng lành, và nỗi thất vọng
sáng tạo của kẻ sẵn ḷng đón nhận Thiên Chúa.
Nỗi thất vọng thứ nhất là của Giuđa: y bỏ đi
treo cổ. Nỗi thất vọng thứ hai là của Đavid:
“Lạy Chúa, xin thương xót con!”
Bao
lâu những kẻ thất vọng v́ lầm lạc, v́ xung
đột và bất toàn c̣n kêu lên xin Thiên Chúa
thương xót, th́ bấy lâu sự tội không c̣n là
điều xấu xa nhất xảy đến cho con người. Điều
tệ hại nhất chính là không nhận tội. V́ nếu
ta là kẻ có tội th́ ta đă có Đấng Chuộc Tội.
Nếu có Đấng Chuộc Tội, th́ có Thập giá. Nếu
có Thập giá, th́ có phương thế để điều chỉnh
lại cuộc đời chúng ta. Và như thế th́ sự
thất vọng sẽ biến đi và ta có được “sự an
b́nh mà thế gian không thể nào ban cho được”.
Đức cha Fulton Sheen. (Nguyên
tác: Way to Happiness)