Đă có thời
gian, thế
giới hiện
đại này từng
bị phỉnh gạt
lừa dối khi
gán cho t́nh
yêu một ám
ảnh mơ hồ
nào đó nhan
nhản trên
các chương
báo quảng
cáo, phủ
trùm lên các
kỹ nghệ điện
ảnh; các tay
soạn kịch
giật gân
phải giải
quyết các
mối t́nh tay
ba bằng cách
cho một
người tự sát,
viết thành
các tiểu
thuyết bán
thật chạy,
mô tả t́nh
yêu như là
thứ hương
quyến rũ mà
các tay mơ
không với
tới được, là
thứ tăng
thêm “gia vị”
cho tính hài
hước của con
người. Như
thế t́nh yêu
trở nên tầm
thường đầy
nhục cảm đến
nỗi những kẻ
thực sự yêu
đương cũng
hầu như ngại
không dám
dùng từ ngữ
này. Giờ đây
th́ t́nh yêu
lại được sử
dụng hầu như
duy nhất để
diễn tả
“phái này”,
“phái nọ”
chứ không
phải diễn tả
một nhân vị:
diễn tả
những hạch
nội tiết chứ
không phải ư
chí, và được
tập trung
vào sinh vật
học chứ
không phải
nhân cách
học! Ngay cả
khi thứ t́nh
yêu đó được
nguỵ trang
thành sự mê
mẩn th́
chẳng qua
chỉ là ước
muốn gia
tăng tính vị
kỷ của riêng
ḿnh mà thôi.
T́nh yêu
nhân loại
chỉ là phôi
thai của
t́nh yêu
Thượng Đế.
Người ta đă
nhận thấy
điều này
manh nha từ
Platon. Theo
ông ta, mục
đích của
t́nh yêu là
tạo nên bước
khởi đầu
giúp ta tiến
đến tôn giáo.
Platon mô tả
thứ t́nh yêu
dành cho
những con
người xinh
đẹp được
biến đổi
thành thứ
t́nh yêu
dành cho các
linh hồn tốt
đẹp và rồi
dành cho
t́nh yêu
công chính,
yêu sự thiện
và cuối cùng
là yêu
Thượng Đế,
nguồn mạch
của những
thứ t́nh yêu
đó. V́ thế,
t́nh yêu
nhục cảm chỉ
là cây cầu
chúng ta
bước qua chứ
không phải
là trụ cột
để ta dựa
vào đó mà
ngồi nghỉ;
nó không
phải là một
phi trường
mà là một
phi cơ; nó
phải luôn
luôn dẫn ta
đến một nơi
chốn nào đó
thẳng lên và
cao hơn. Mọi
thứ t́nh yêu
nhục cảm đều
khiếm khuyết
cần được bổ
túc kiện
toàn cho
sung măn,
bởi v́ mọi
t́nh yêu đều
được ví như
chuyến bay
đi t́m Vĩnh
Cửu. Nơi mọi
h́nh thức
t́nh yêu
nhục cảm đều
hàm ẩn lời
mời gọi
hướng tới
t́nh yêu
Thiên Chúa
giống như
mặt nước hồ
phản chiếu
ánh trăng.
Chỉ có lư do
duy nhất
khiến con
người yêu
mến các tạo
vật khác là
bởi v́ t́nh
yêu ấy có
thể dẫn họ
đến t́nh yêu
đấng Tạo Hoá.
Tựa như thực
phẩm là để
nuôi xác
thân, xác
thân để phục
vụ linh hồn.
Vật chất
phục vụ tinh
thần thế nào
th́ xác thịt
cũng phải
hướng đến
vĩnh cửu như
thế. Đó là
lư do tại
sao người ta
thường khám
phá ngôn ngữ
dành cho
thần thánh
ngay nơi
ngôn ngữ
t́nh yêu của
con người
chẳng hạn
các từ như
“Thờ phụng”,
“Thiên thần”,
“Tôn thờ”…
Đấng Cứu Thế
đă không dập
tắt các ngọn
lửa hồng
trong tim
kiều nữ
Mađalêna
nhưng đă
biến đổi các
ngọn lửa ấy
để chúng t́m
được đối
tượng mới để
yêu thương.
Lời tán
dương Chúa
dành cho
người phụ nữ
để dầu xức
lên chân
Đấng Cứu Thế
của cô, nhắc
cô luôn nhớ
rằng t́nh
yêu mà cô đă
từng dành để
t́m kiếm lạc
thú cho
riêng nó có
thể biến đổi
thành mối
t́nh sẵn
sàng chết
cho kẻ ḿnh
yêu. V́ lẽ
đó Ngài đă
bàn luận đến
việc an táng
Ngài ngay
lúc mà trong
tâm trí cô
nàng bừng
dậy niềm
khát khao
sống mănh
liệt nhất.
Kế hoạch
Thiên Chúa
thường dùng
là sử dụng
t́nh yêu
nhục thể làm
bệ đá dẫn
đến t́nh yêu
Thiên Chúa,
v́ thế nơi
một tâm hồn
biết sống
điều độ th́
luôn luôn
t́nh yêu
nhục thể sẽ
giảm dần
theo thời
gian để
nhường bước
cho t́nh yêu
mang tính
tôn giáo
tăng lên. Đó
là lư do tại
sao trong
các cuộc hôn
nhân đích
thực, đôi
bạn sẽ ngày
càng yêu mến
Thiên Chúa
hơn, điều
này không có
nghĩa là hai
vợ chồng ít
yêu nhau hơn
mà chỉ có
nghĩa là
càng ngày họ
càng yêu mến
Chúa hơn.
T́nh yêu
chuyển đổi
từ khoái cảm
ngoại h́nh
đến những
chiều kích
nhân vị sâu
thẳm nhuốm
đầy thần
khí.
Ít mà thấy
được điều ǵ
đẹp hơn nỗi
đam mê mà
một người
đàn ông dành
cho một phụ
nữ từng cưu
mang bầy con
cái của ông
như là hiện
thân của
chính t́nh
yêu hai
người, được
biến thành
“nỗi đam mê
sâu sắc,
trầm b́nh,
không hoen
ố” mà anh ta
dành cho
Thiên Chúa…
Đức cha
Fulton
Sheen.
(Nguyên tác:
Way to
Happiness)