Nhiều
người ngày nay có tư tưởng thiển cận này: họ
cho rằng hết thảy các hành động con người
đều chỉ là phản xạ mà con người không thể
nào kiểm soát được. Theo họ, một hành vi hào
hiệp chẳng có ǵ đáng ca tụng, cũng như tội
ác phạm phải cũng chỉ là do vô ư thức thôi,
giống như người ta hắt hơi (ách x́) vậy!
Loài người tin rằng họ bị “hoàn cảnh” bó
buộc phải hành động, chẳng hề có tự do hoặc
trách nhiệm ǵ về những việc thiện hoặc ác
cả. Họ cho rằng ḿnh gây tội ác hoặc lỗi lầm
là do thuở thiếu thời bị thiếu thốn khó khăn,
hoặc bị “sốc” rồi trở nên “cá biệt” không
thể tự điều chỉnh được.
Triết
lư sống này đă thực sự hạ thấp phẩm giá con
người. Nó lẫn lộn giữa hạnh kiểm con người
với tập tính động vật. Nó bỏ qua những khía
cạnh tâm linh của con người. Chính các năng
lực tâm linh này khiến cho người ta cưỡng
chống lại được hoặc ít ra là khước từ các
xung động bản năng, bởi v́ họ đă chấp nhận
một lư tưởng sống. Quan điểm sai lạc này về
bản tính loài người mâu thuẫn với kinh
nghiệm về lương tri của ta: bạn có quyền dẹp
bỏ không tiếp tục đọc thêm những ḍng chữ
này, hoặc gấp sách lại được chứ. Dĩ nhiên
bạn chắc chắn với tôi điều này là bạn vẫn có
quyền tự do làm chuyện này chuyện nọ trong
ba phút tới đây chứ? Mỗi người chúng ta đều
có quyền tự do lựa chọn hành động bất kỳ
thời điểm nào trong đời ḿnh.
“Tôi
không thể không làm như thế được”. Đây chính
là cái cớ phân trần yếu kém và lăng xẹt nhất,
nhưng những kẻ dối trá lại thường dùng tới
nhất. “Ồ, nàng có hỏi tôi xem cái mũ nàng
mới sắm có đẹp không, nhưng tôi chả dại ǵ
nói thật cho nàng biết ư kiến của tôi”. Tại
sao lại không chứ? Chân lư chẳng hề xúc xiểm
ai cả khi người ta nói ra với ḷng thành
thật và bác ái. “Tôi bị buộc phải làm như
thế”, đó không phải là cái cớ phân bua có
giá trị khi ta phạm lỗi, và nói dối th́ đă
là một tội rồi.
Trong
đời sống xă hội nếu nhận rằng con người hành
xử v́ những “thế lực” mạnh hơn ư chí ḿnh
th́ thật là nguy hiểm! Ngay cả giết người
rồi cũng được cho là đúng nếu ai đó cho rằng
phải gây chiến bởi v́ nhu cầu kinh tế đ̣i
hỏi. Vào thời mà con người ta c̣n có đức
tin, chẳng bao giờ có ai dám nói chiến tranh
là điều cần thiết cả. Chiến tranh là do con
người gây ra chứ chẳng phải là do kinh tế
nào tạo ra cả. Và nên nhớ là con người ta có
tự do quyết định lấy vận mạng ḿnh. Thánh
Giacôbê đă nói: “Sự ǵ đă dẫn anh em tới chỗ
căi cọ, đánh nhau? Tôi bảo cho anh em hay:
đó chính là bởi những ham muốn hằng hoành
hành nơi thân xác anh em. Anh em ham hố mà
không được thỏa măn, bởi thế anh em giết
nhau. Anh em ghen tương mà không toại
nguyện, thế là anh em căi vă và đánh đấm
nhau”.
Chiến
tranh nguyên tử không hẳn sẽ xảy ra. Chính
loài người quyết định nó có xảy ra hay
không. Quả bom vô tri không phải là mối bận
tâm của ta, chính sự tàn ác của con người
mới là điều làm ta bận tâm. Một kho chứa
khổng lồ bom đạn mà giao cho thánh Phanxicô
Assi th́ cũng hoàn toàn vô hại như một bông
hoa xinh tươi vậy. Nhưng nếu chỉ một quả bom
thôi rơi vào tay một nhà độc tài điên cuồng
th́ hẳn là một đại họa, nó có thể tiêu diệt
cả một thành phố lớn như New York như đă
từng xảy ra ở Hiroshima! Truyền thống Kitô
giáo thường qui tội cho cá nhân khi họ cố
t́nh lạm dụng sự tự do Thiên Chúa đă ban cho
ḿnh. Các chính khách thời nay vẫn oang oang
ca tụng tự do, nhưng là thứ tự do về mặt
chính trị. Chẳng có vị nào hô hào thính giả,
bảo cho họ biết rằng họ tự do đạo đức cả,
rằng tội lỗi là do họ tự phạm lấy cả. Người
ta chế nhạo thứ tự do đó: đôi lúc con người
cũng phải “ách x́” chứ? Bởi đó, theo như các
nhà tư tưởng lệch lạc th́ người ta phải phạm
tội và chẳng ǵ ngăn ngừa họ khỏi phạm tội
cả. Nỗ lực phủ nhận tự do này nếu cứ tiếp
tục măi sẽ biến con người giống thú vật hơn.
Thứ
luân lư kiểu “ách x́” này thường được những
người hay tránh né tiếng nói lương tâm hồ
hởi đón nhận. Họ khát khao và tin vào thứ
triết lư cho phép họ được tha hồ tàn ác, dối
trá và kiêu căng mà chẳng cảm thấy tội lỗi
ǵ cả. Chính lương tâm và lương tri của họ
bảo cho họ biết rằng họ đă làm sai, và họ
phải chịu trách nhiệm. Để tránh né những lời
nhắn nhủ “khó chịu” này, một số đă cố tâm
hối lộ lương tâm ḿnh bằng những báo cáo xem
ra có vẻ thỏa đáng hơn. Họ chế ra mộ thứ
luân lư mới, được nhào nặn theo ư riêng họ
miễn sao đánh giá họ là người tốt lành là
được. Bởi chưng lương tâm chân chính làm họ
không thoải mái, nên họ phải chế ra một
lương tâm ngụy tạo để tự trấn an và vuốt ve
họ.
Kẻ
nào đă tạo ra thứ lương tâm mới lạ này, kẻ
ấy tự biến ḿnh thành kẻ thù của Thiên Chúa,
là Đấng có quyền phán xử đúng - sai. Khi họ
làm được điều thiện nào đó, chẳng hạn như
đóng góp từ thiện, th́ họ đ̣i phải nhận được
giấy khen có đề tên ḿnh, đ̣i phải được đền
đáp cả ch́ lẫn chài mới thôi. C̣n khi làm
ác, y chỉ bảo “chẳng qua là hoàn cảnh bó
buộc tôi” hoặc “hồi bé tôi rất khốn khổ nên
không được dạy dỗ tới nơi tới chốn”. Những
kẻ có lương tâm giả dối xem ra rất thành
công - nhưng chỉ phù du. Ngay cả những nhà
đạo đức kiểu “ách x́” cũng bị lương tâm cắn
rứt, và Tiếng của Thiên Chúa làm họ khó
chịu, áy náy. Ngài hằng kêu gọi họ mau chóng
từ bỏ t́nh trạng nô lệ tự nguyện để bước vào
sự tự do quang vinh của kẻ làm con Thiên
Chúa.
Nếu
không có ư niệm thế nào là sống b́nh thường,
ta chẳng thể nào biết được khi nào ḿnh bị
đau ốm, què quặt trong đời sống tinh thần và
thiêng liêng cả. Như thế, hiểu cho thấu đáo
chuyện người ta “làm việc” và phải “làm
việc” ra sao th́ ta mới mong làm chủ được
bản thân và ngăn ngừa được các “chứng bất
thường”.
Mỗi
diễn tiến hành động của con người đều trải
qua ba giai đoạn. Trước hết là suy nghĩ. Kế
đến là rung động t́nh cảm, và sau cùng là ra
tay hành động.
Tư
tưởng bao giờ cũng đi trước cảm xúc. Giọt lệ
của con cái không gây ra cái chết của người
mẹ; chính cái chết của mẹ ḿnh làm con cái
đổ lệ. Do vậy, trí khôn con người thu thập
các kinh nghiệm, ghi nhận các biến cố xảy ra
xung quanh, tựa như viên thuyền trưởng đứng
trên cầu tàu ghi nhận các dấu hiệu rồi ra
lệnh cho tài công dưới buồng lái. Thân xác
chúng ta đáp ứng với những cảm xúc thích
hợp. Ta có thể ví thân xác (bao gồm cả cảm
xúc) như một nhạc cụ mà trí óc ta có thể
dùng để chơi được bất cứ giai điệu nào ḿnh
muốn. Trí óc ta tiếp nhận được những loại tư
tưởng nào th́ nó cũng xác định được những
loại t́nh cảm ấy. Lo lắng có thể gây ra loét
dạ dày, sợ hăi quá làm máu dồn nhiều về cơ
bắp khiến chúng căng hẳn ra.
Cảm
xúc thường dẫn đến hành động. Đó chính là
giai đoạn cuối cùng. Ngay cả một hành động
đơn giản nhất th́ tiến tŕnh xảy ra cũng rơ
rệt như thế: khi xem đá banh, một khán giả
b́nh thường nào cũng có thể cong người lên
xuưt xoa v́ một bàn thắng bỏ qua trông thấy.
Ư niệm về bàn thắng sắp tới khiến anh ta ao
ước chuyện ghi bàn, và thân thể anh ta cong
lại theo sau ước muốn và ư niệm đó!
Biết
được như vậy rồi, hẳn ta biết rơ hơn về bản
thân và vận dụng nhiều trong cuộc sống hàng
ngày. Và tức khắc ta nhận thấy sự vô lư
trong câu nói này: “Anh suy nghĩ ra sao th́
tùy anh, điều quan trọng là sống thế nào
thôi”. Bởi v́ chúng ta hành động theo niềm
tin của ḿnh, nên khi ta nghĩ sai th́ làm
sai là chuyện tất yếu. Ao ước sự ác, đó là
chuẩn bị làm ác. “Kẻ nào nh́n ngắm một phụ
nữ mà có ư dâm ô, kẻ ấy đă ngoại t́nh trong
ḷng rồi vậy”.
Một
khi đă tin sai lầm rồi th́ ứng xử cũng sai
nốt. Nếu không t́m ra lời giải đáp đúng đắn
cho câu hỏi tại sao ta lại hiện diện trên
trần gian này, và rồi ta sẽ đi về đâu, th́
ta chẳng thể cảm nhận hoặc hành động bền bỉ
chắc chắn được. Kẻ nào không suy nghĩ chín
chắn, kẻ ấy không thể hạnh phúc hoặc hành
động đúng đắn, tư tưởng là cội nguồn cho mọi
cảm xúc và hành động.
Đôi
khi những ư tưởng sai trái lại vượt khỏi tầm
kiểm soát của ta; chúng nhảy băng qua giai
đoạn 2, giai đoạn của cảm xúc trước khi ta
kịp nhận ra. Nhưng thông thường th́ ta đón
bắt ư tưởng trước và khi thấy đó là một ư
tưởng sai lầm hoặc thiếu lành mạnh, ta phải
cố xua ngay nó đi khỏi tâm năo ta. Tốt nhất
là nên sớm dè chừng kẻo nó trở thành cảm
xúc: tâm trí phải cẩn thận dè chừng các ư
tưởng xâm lấn hàng ngày, tương tự như thể ta
cảnh giác đối với thức ăn vậy. Tuy vậy,
nhiều người tuy không thể ăn được rác rưởi
nhưng lại có thể ngốn ngấu hết văn chương
đồi trụy rồi đến phim ảnh lăng loàn thật dễ
dàng.
Ta
cũng đừng nên đè nén ư tưởng và cảm xúc…
nghĩa là đừng đẩy chúng lui vào cơi vô thức,
chôn vùi đi để “che mắt thiên hạ” và tự đánh
lừa chính ḿnh. Ư tưởng nào đi ngược với
tinh thần đạo đức Kitô giáo phải được tống
khứ ra khỏi tâm trí ngay, nhưng thật b́nh
tĩnh giống như thể ta từ chối ăn uống thức
ăn khó tiêu vậy. Và cả khi ư xấu đă qua đến
giai đoạn cảm xúc rồi, ta cũng vẫn có thể
xua đuổi nó được, mà chẳng cần ǵ phải đè
nén (v́ nguy hiểm) hoặc cho phép nó biến
thành hành động (càng tệ hại hơn nữa). Ta có
thể biểu lộ ư tưởng đó thành cảm xúc, nhưng
theo hướng ngược lại, tức theo hướng tốt
lành.
Ví dụ,
một nhân viên ngân hàng bị cám dỗ mănh liệt
ăn cắp. Anh ta cảm thấy tim đập loạn xạ lên
khi nghĩ đến những đồ đạc ḿnh sẽ mua được
nếu đánh cắp được số tiền ấy. Nếu anh ta cảm
thấy sợ hăi ư xấu đó, chắc chắn anh sẽ không
dám ra tay ăn cắp. Nếu anh ta đầu hàng cơn
cám dỗ, anh ta sẽ tập được thói quen ăn cắp,
bởi v́ “càng ăn càng ngon miệng”. Nhưng c̣n
có một hướng giải quyết khác: anh ta nên
chuyển qua một hướng tốt lành hơn. Thay v́
hao phí tâm sức, đầu tư trí óc để lên kế
hoạch đánh cắp ngân hàng, anh ta nên dồn sức
để gia tăng hiệu năng công việc thường nhật
của ḿnh. Dần dần anh ta dễ dàng kiếm tiền
một cách lương thiện bằng chính mồ hôi của
ḿnh.
Những
tư tưởng xấu xa bị tiêu diệt triệt để nhất
bằng các ư tưởng tốt lành, và chỉ có ḷng
yêu mến những sự tốt lành mới tiêu diệt được
t́nh yêu thấp hèn. Thánh Phaolô nói: “Anh em
chớ để sự ác thống trị nhưng hăy dùng những
điều thiện hảo để thắng lướt sự xấu xa”. Sự
xấu không thể bị xua đuổi, bị lấn lướt chỉ
bằng sức mạnh điên cuồng. Tốt hơn cả, chúng
ta đánh bật nó ra khỏi tâm trí bằng cách
tăng cường sự thiện hảo và ḷng yêu mến
Thiên Chúa. Tâm hồn nào đă ngập tràn các ư
tưởng yêu thương và tốt lành th́ chẳng c̣n
chỗ để sự xấu xa chen chân vào.
Đức cha Fulton
Sheen. (Nguyên tác: Way to Happiness)