Quyết định đầu tiên mỗi khách lữ
hành phải thực hiện là chọn đích đến. Chỉ
khi nào biết mình đi đâu, người ta mới quyết
định chọn lựa mình sẽ dùng các phương tiện
gì trên đường đi – xe hơi, đi bộ, tàu lửa,
máy bay… Con người khôn ngoan cũng tuân thủ
theo đúng phương pháp có lớp lang như thế
trong việc thu xếp cuộc sống, bởi lẽ cuộc
đời chính là một hành trình. Nó cũng phải có
một mục đích, được lựa chọn hợp lý, kế đó ta
mới quyết định sử dụng năng lực tối ưu để
tới được đích đó.
Chỉ
có kẻ nào biết chọn Thiên Chúa hằng sống làm
mục tiêu cuộc đời mới hướng được toàn bộ
hoạt động của mình vào việc cứu rỗi linh hồn.
Đó cũng là hành vi lựa chọn thường tình đối
với con người. Có những người, như nhân vật
Macbeth của Shakespear, xem cuộc đời chỉ là
“một câu chuyện kể của một người điên rồ,
đầy âm thanh và cuồng nộ, chẳng có ý nghĩa
gì ráo trọi”. Nhưng cũng như Macbeth, họ đi
đến kết luận này chỉ vì những tội lỗi ghê
gớm của họ khiến họ hãi hùng với sự phán xét
sau khi chết. Chủ nghĩa vô thần là sự thể
hiện khát vọng của những người không muốn
mình bị “áp đặt” bởi bất kỳ ai cả, kể cả
Thiên Chúa lòng lành. Không ai phủ nhận sự
bất tử cả, trừ kẻ nào nhận thấy rằng chính
cuộc sống của họ khiến họ hãi sợ cuộc sống
đời sau. Người vô liêm sỉ không nghĩ ngợi và
tin vào các niềm tin, họ tha hồ phạm tội, và
rồi thừa nhận một châm ngôn nào đó để
hợp-pháp-hoá tội lỗi của mình. Cứ sống trước
đã, rồi sau đó ta xoay sở chế ra cách biện
minh cho hành động của mình. Lý lẽ theo sau
hành vi chứ không đi trước để hướng dẫn hành
vi.
Nhiều
kẻ vô thần và kẻ theo thuyết bất khả tri cố
gắng gán ghép cho cuộc đời mình một ý nghĩa
và mục đích nào đó bằng cách lựa chọn một
giá trị chủ đạo tạm bợ, đơn giản và gọi đó
là mục tiêu cuộc đời họ. Họ chọn ra một
“đích đến”, rồi họ chỉ việc thực hiện những
gì giúp họ tiến bước về đích đó. Còn kẻ tự
khoan nhượng lại chọn lựa theo đuổi lạc thú
suốt đời, kẻ kiêu căng thì chỉ lưu tâm làm
sao để được mọi người nhìn nhận mình là thần
thánh. Người ta có thể tìm ra giá trị chủ
đạo của mình khá dễ dàng: đó chính là điều
mà khi bị mất mát, nó sẽ làm ta buồn chán
nhất, mà nếu đạt được, nó sẽ làm ta hạnh
phúc nhất.
Nhiều
người ngày nay cho rằng mục đích đời người
là sự giàu sang. Đó quả là một “đích đến”
kém cỏi, bởi nó hạ thấp phẩm giá con người,
bắt con người phụng sự một thực thể thấp kém
hơn chính họ - bởi lẽ của cải vật chất dĩ
nhiên là hèn kém hơn nhân cách. Có người lại
săn đuổi danh vọng, đó cũng không phải là
mục đích sáng giá và làm ta thoả mãn được.
Danh vọng không nâng được mình lên cao hơn
đồng loại. Và khi chọn mục đích sống là hành
động theo kiểu “người ta sao mình vậy”, thì
đây chỉ là cách che đậy tình trạng suy sụp
thần kinh bằng cách tự biến thành nô lệ cho
công luận.
Một
mục đích sống thật sự phải cứu xét đến bản
chất con người: sinh ra để làm gì, và khao
khát những gì. Tính năng giúp con người khác
với muông thú là tri thức (khả năng tìm kiếm
chân lý) và ý chí (khát khao sự thiện hảo).
Nhưng ta biết rằng Chân Lý Hoàn Hảo và Sự
Thiện Tối Hậu chỉ có nơi Thiên Chúa. Và ta
chỉ đạt được sự viên mãn trong Ngài mà thôi.
Một khi thừa nhận Thiên Chúa là giá trị chủ
đạo và coi Ngài là mục đích thì hạnh phúc
đạt được không chỉ giới hạn trong cõi đời
chóng qua này; mà còn cho phần hồn của ta
nữa. Người nhận Thiên Chúa làm mục đích cuộc
đời sẽ có được an bình mà thế gian này không
thể ban cho cũng như không thể tiêu huỷ
được.
Một
khi đã chọn Thiên Chúa làm Giá Trị Chủ Đạo
rồi, ta cần phải có một khuôn thước để đo
lường các hành động, để đánh giá xấu, tốt.
Người “làm lành” là người hướng về Thiên
Chúa, còn “làm dữ” khi quay lưng lại với
Thiên Chúa. Cuộc lữ hành về với Thiên Chúa
trên cõi dương gian này là sự chuẩn bị để
đón nhận Ánh Sáng Quang Vinh, để cùng hưởng
hạnh phúc với Thiên Chúa Vĩnh Hằng. Đó mới
là mục đích thực sự cho con người. Khi nào
ta dấn bước về phía Thiên Chúa, bấy giờ ta
“tốt lành” nghĩa là ta đang thực thi mục
đích của ta. Cây viết “tốt” khi nó viết rõ,
con ngựa “hay” khi nó chạy khoẻ, nhanh. Con
người “thiện hảo” khi chu toàn tốt đẹp mục
đích này: hiểu biết, yêu mến, phụng thờ
Thiên Chúa.
Chỉ
khi nào cuộc sống của ta qui chiếu về Thiên
Chúa, ta mới đánh giá đúng mức được giá trị
của hành động này so với hành động kia.
Người duy vật cho phép mình sống thoải mái
bằng cách biến mục đích của mình là hưởng
thụ khoái lạc, nhưng thực ra họ chẳng thể
nào thực hiện được điều đó bởi lẽ các khoái
cảm cho cá nhân sẽ dần dà mòn mỏi và vô vị.
Người kiêu hãnh có lẽ mường tượng rằng quyền
lực và lợi lộc sẽ thoả mãn được tâm hồn đầy
tham vọng của mình. Nhưng không thể nào được,
bởi lẽ những mục đích như thế chỉ càng làm
họ trở nên nhẫn tâm và lừa lọc, khiến đồng
loại xa lánh. Cuộc sống sẽ dần dần mất hết
sinh khí và ý nghĩa nơi những kẻ tìm tòi mục
đích nhỏ bé làm lẽ sống.
Nhưng
khi họ tìm thấy mục đích đời mình nơi Thiên
Chúa, mọi sự sẽ được lề luật yêu thương đặt
định. Đam mê trổi vượt lúc này là duy trì
cho được mối quan hệ thân ái – trước hết với
Thiên Chúa, và kế đến với gia đình, bạn hữu,
đồng nghiệp, và cả kẻ thù – vì tình yêu mến
Thiên Chúa. Thế giới không còn đầy dẫy những
con người và sự việc để ta áp đặt ý chí ích
kỷ lên đó, mà là những tạo vật quí báu và
thú vị vì rằng mỗi người, mỗi vật, qua cách
này và cách khác đều giúp ta đưa cuộc hành
trình về với Thiên Chúa là Cùng Đích của ta.
Đức cha
Fulton Sheen. (Nguyên tác: Way to
Happiness)