Dân
Mỹ gọi “thời niên
thiếu” là quăng đời nằm giữa mùa
xuân và mùa hè của cuộc đời con người. Vào
tháng 3, cây cối đơm bông chuẩn bị kết trái
thế nào th́ những kinh nghiệm thời niên
thiếu cũng sẽ tạo khuôn cho các em thể ấy.
Một số em chín quá sớm, đang khi một số khác
chẳng bao giờ chín được. Nhưng cũng có một
số khác lại biết cách hấp thụ những tinh hoa
của thế hệ đi trước.
Tâm
lư tuổi hoa niên rất thú vị và cũng rất quan
trọng. Ba tính chất nổi bật của nó là: hướng
nội, bắt chước và tính hiếu động.
Tính
hướng nội: người ta thường bỏ qua khía cạnh
này bởi lẽ năng lượng dồi dào của tuổi trẻ
chính là ư thức về sự cô độc và tâm trạng
bất chấp thoát thai từ việc các em nhận thấy
rằng thực sự giữa ḿnh và thế giới có một
hàng rào nào đó. Các em trai thỉnh thoảng cố
vượt qua hàng rào này bằng cách thử cạo râu
trước khi có râu, nghĩ rằng như thế là vượt
qua được giai đoạn thiếu niên để thành người
lớn. Các em gái th́ cố vượt khoảng cách này
bằng cách ăn mặc hoặc qua các điệu bộ. Các
cử điệu của các em lúc này rất vụng về, lúng
túng, vô duyên; tay chân dường như dài
ngoẵng ra, lời lẽ th́ ngọng ngịu, thiếu minh
bạch, khiến người lớn nhiều lúc khó mà hiểu
được ư các em muốn nói ǵ. Thế giới nội tâm
các em chứa nhiều h́nh ảnh hơn là tư tưởng,
bởi vậy điều này phần nào lư giải được việc
các em thiếu khả năng tiếp xúc với người
khác. Nhiều khi chính v́ sự bất cập này mà
các em lại càng hướng nội hơn, càng tự co
ḿnh hơn. Bởi v́ không phải lúc nào các hoạt
động bên ngoài cũng đều giải toả được thế
giới nội tâm nên các em thường quay về với
thế giới bên trong đầy h́nh ảnh, ở đó các em
tha hồ phiêu lưu, tưởng tượng ḿnh là một
cầu thủ anh dũng trên sân, hoặc là một nàng
công chúa tuyệt thế sánh duyên cùng một
hoàng tử. Các em thường xem phim bởi v́ phim
ảnh cung cấp dồi dào cho các em những mộng
mơ và hy vọng đại loại như vậy. Tuy nhiên,
bức tranh tổng thể này chính là các em đă
đắm ḿnh với thế giới nội tâm quá ngỡ ngàng
và do không hiểu hết được giá trị của thế
giới này nên diễn đạt quá vụng về.
Tính
bắt chước: có một nguyên nhân triết học sâu
xa giải thích điều này. Bản ngă các em bị đè
nén và cần được bừng nở; phải bộc lộ nội tâm
ḿnh ra để khẳng định nhân vị của ḿnh. Sự
bắt chước trở nên một h́nh thức thay thế cho
sự độc đáo, chính sự độc đáo này khiến em
thiếu niên phải nỗ lực, phấn đấu, chịu đựng
kể cả các lời trách cứ của người khác; nhưng
dù sao tính ưa bắt chước cũng là một tính
cần thiết để các em có thể thích nghi với xă
hội bên ngoài. Bị g̣ bó, các em phải bung ra.
Sống lủi thủi một ḿnh quả là điều khó chịu
và vào tuổi đó các em chưa hiểu thấu đáo về
chính ḿnh, do đó đương nhiên các em trở
thành những kẻ ngưỡng mộ các anh hùng, và
chuyện kế tiếp là tạo bè kết đảng, điên
cuồng với những tṛ chơi ồn ào và ngưỡng mộ
các ngôi sao điện ảnh.
Chính
v́ vậy, ở lứa tuổi trung học, ta hiếm thấy
có em nào ăn mặc khác kiểu với những em
khác. Ngay cả người lớn có tính sáng tạo
cũng chỉ là thiểu số ít ỏi, như vậy ta đừng
nên quan trọng hoá chuyện các em bắt chước.
Chỉ khi nào đối tượng của các em bắt chước
quá thấp hèn th́ mới coi là nguy hiểm. Cũng
lưu ư là một trong các ảnh hưởng cao quư tác
động lên giới trẻ khi các em bắt chước các
đối tượng tốt lành, cao trọng và yêu nước.
Giới trẻ hay bắt chước bởi v́ các em muốn
sáng tạo và sự sáng tạo chính là điểm đánh
dấu cho sự kết thúc t́nh trạng sống hướng
nội, theo chiều hướng có tính xây dựng.
Tính
hiếu động: có lẽ ta nên nói tính nhẹ dạ để
chỉ t́nh trạng hiếu động th́ hay hơn. Giới
trẻ cực kỳ sinh động, v́ tâm hồn các em tràn
ngập các ấn tượng. Cuộc sống th́ đa dạng
nhưng lại ít hài hoà do thế giới ngoại cảnh
đầy dẫy những lời mời gọi khác nhau. Do vậy,
nhạc kích động lôi kéo một số em v́ nó đem
lại cho các em một lối xả bớt năng lượng cơ
bắp chưa được điều chỉnh hợp lư nơi các em.
Chính v́ tính thích vận động này mà các em
khó tập trung chú ư vào một đối tượng, và
việc kiên tŕ ngồi yên một chỗ để học là cả
một vấn đề đối với các em, các em phải la
lối lên mới chịu được. Nếu các em không t́m
ra được một mục tiêu nào cả để hoạt động,
đương nhiên các em sẽ rơi vào ṿng tội lỗi.
Mặt khác, tính hiếu động cũng như các đặc
tính khác, sẽ trợ giúp các em trong giai
đoạn t́m ṭi các kinh nghiệm sống hầu quyết
định cho ḿnh một chỗ đứng trong cuộc đời.
Một khi nguồn năng lượng dồi dào này được
khai thông, được qui tụ và được sử dụng hợp
lư, người thiếu niên bắt đầu một cuộc đời
lao động và trở nên một người trưởng thành
theo như ư Thiên Chúa muốn, nghĩa là một
người biết yêu: yêu đương, yêu bạn bè, yêu
quê hương.
Bất
cứ người thanh thiếu niên nào cũng lưỡng lự
và xao xuyến. Bởi lẽ cuộc sống không hề đơn
giản và thống nhất. Các em chỉ quan tâm dồn
sức cho những cái hiện tại trước mắt mà ít
khi để ư đến mục đích toàn cục. Để che đậy
t́nh huống khó chịu này, giới trẻ thường
tưởng tượng ra h́nh ảnh của cái mà nhà tâm
lư gọi là siêu ngă. Đây không phải là một
h́nh ảnh khác của các em, đúng hơn là h́nh
ảnh của một ai đó hoàn thiện các em cũng như
sẽ đem lại cho các em sự nhất quán. Cái siêu
ngă này chính là cái ta khát khao được trở
thành, hầu hoàn thành trọn vẹn nhân vị của
ta và nhiều khi ta cũng e ngại rằng ta chẳng
bao giờ đạt tới được. Nó cũng từa tựa như
thể nh́n hạt th́ h́nh dung ra được cây, nh́n
nụ th́ mường tượng được hoa, hay từ nền nhà
h́nh tượng ra được nóc nhà. Đó chính là sự
hoàn tất những khát vọng, mơ ước của ta.
“Giới trẻ th́ mơ mộng c̣n người già cả th́
hồi tưởng”. Giới trẻ nh́n về đàng trước, c̣n
kẻ già lại nh́n lui. Tuổi trẻ là gịng suối
nhỏ chảy về biển cả đầy vui thú, c̣n tuổi
già như thể biển cả lặng lẽ quay nh́n lại
các gịng suối.
Do đó
t́nh yêu nơi giới trẻ vẫn bao hàm một chiều
hướng ngưỡng phục những ai hoàn thành được
sự thiếu sót gặp thấy nơi chính họ. Đây
không ǵ khác hơn là t́nh yêu của Thiên Chúa,
Đấng duy nhất thoả măn được mọi khát vọng
tâm hồn. Bởi thế những ai tự cho ḿnh là đă
thoả măn rồi, chẳng cần t́m sự hoàn thiện
bên ngoài nữa, kẻ ấy không thể yêu được. Bất
kỳ người thanh thiếu niên nào cũng yêu cái
h́nh ảnh khả dĩ đạt tới được, nghĩa là sao
cho giấc mơ của ḿnh vẫn tiếp tục, và bù đắp
được sự trống trải, cũng như thực thi được
các khát vọng của ḿnh. Gustave Thibon có
lần đă nói rằng: “Mỗi phụ nữ đều hứa hẹn
điều mà chỉ có Chúa mới có mà thôi”. Ư ông
muốn nói rằng t́nh yêu mọi người mong muốn
là sự vô định; tưởng chừng phụ nữ có thể đem
t́nh yêu đến cho người đàn ông, nhưng thực
ra điều người nam muốn không phải là cái khả
ái, mà là chính t́nh yêu, mang tính Thần
Thánh. Trong văn chương, ta thường gặp thấy
những phụ nữ được mô tả là h́nh ảnh của sự
khả dĩ ví như nàng Beatrice đối với Dante
chẳng hạn. Không ai thực sự biết được có
nàng Beatrice hay không. Nhưng cầm chắc là
h́nh ảnh của nàng gây ra nhiều ảnh hưởng bởi
lẽ nàng vẫn là h́nh tượng tuyệt vời. Ai cũng
mang trong tâm khảm ḿnh một h́nh bóng lư
tưởng nào đó. Rồi sẽ có ngày họ gặp thấy, và
dù ta có cho rằng đó chỉ là “t́nh yêu chớp
nhoáng” nhưng vẫn phải công nhận rằng đó
chính là h́nh ảnh ấp ủ từ lâu mà trước đây
họ chưa từng gặp thấy. Lư tưởng của ta, c̣n
gọi là siêu ngă, có thể khiến ta tự đặt ḿnh
vào những t́nh huống thuận lợi hầu thực hiện
lư tưởng đó, tựa như trường hợp những kẻ
thích thách đấu ra sức đi t́m đối thủ để
cùng ḿnh quyết đấu. Tuổi trẻ t́m kiếm cho
được kẻ hoàn thành nội tâm của ḿnh, kẻ
khiến họ thoả măn khát vọng hướng về Thiên
Chúa, đồng thời lại có thể thay cho Thiên
Chúa, ít ra là trong một khoảng thời gian
nào đó. Ai cũng yêu cái toàn thể hơn là cái
riêng lẻ. Bởi vậy, mọi người yêu mến Thiên
Chúa hơn là người yêu phàm trần của ḿnh, dù
rằng họ được phản ánh theo h́nh bóng của
t́nh yêu Thiên Chúa. Tuy nhiên các t́nh yêu
này đa số đều có tính vô thức hơn là ư thức.
Mầu
nhiệm vĩ đại của cuộc đời nằm ở chỗ thực ra
chúng ta không muốn được yêu, mà là phải
được yêu. Ta cần t́nh yêu bởi lẽ chúng ta
bất toàn, nhưng tại sao có kẻ lại yêu mến sự
bất toàn th́ thật khó mà lư giải được. Chính
v́ vậy mà hết thảy những kẻ đang yêu đều cho
ḿnh là bất xứng. Người được yêu ngự trên bệ
cao, và t́nh nhân của nàng qú mọp tỏ bày
rằng chàng bất xứng. T́nh yêu luôn luôn xảy
đến như một món quà mà ta bất xứng với nó.
Từ chối, hoặc bất trung với t́nh yêu đó là
làm thương tổn đến toàn bộ nhân cách bởi lẽ
nó huỷ diệt h́nh ảnh nguyên tuyền của nhân
cách. Sự huỷ diệt h́nh ảnh tuyệt vời này
chính là tự ḿnh kết án tương tự, như những
lời tàn nhẫn của Ovid đă nói: “Ta chẳng thể
nào sống được dù có nàng hay không c̣n nàng
đi nữa”.
Cái
siêu ngă, lư tưởng, h́nh bóng tuyệt vời được
biểu lộ ra nhiều kiểu nhiều dạng nơi các
thanh niên thanh nữ. Nơi người thanh niên,
chàng cảm thấy thích chí t́m ra những lư lẽ
để xác quyết nàng là người t́nh lư tưởng. Và
như thế chàng cố sức chứng tỏ cho chính ḿnh
và kẻ khác hiểu rằng lư tưởng của chàng đă
thực sự hiện hữu trên cơi đời này. C̣n đối
với nàng, nàng lại quyết tâm cường điệu ư
tưởng cho rằng nàng chính là người t́nh lư
tưởng, bởi thế nàng giả vờ tránh mặt chàng.
Nàng giả bộ chạy trốn để chàng đuổi theo và
như thế nàng lại sáng giá hơn. Nhưng trong
hai trường hợp trên, cả hai đều không t́m
gặp được h́nh ảnh lư tưởng thực sự và tuyệt
đối. Đó chính là Thiên Chúa. Nhưng cho măi
đến lúc già dặn với cuộc đời, họ mới nhận ra
rằng những ǵ họ đă từng mong muốn chỉ là
“t́nh yêu vắn vỏi, hụt hẫng sánh với t́nh
yêu vô biên”. Họ đến với t́nh yêu vô biên
này bằng sự đam mê tột cùng và cũng b́nh
thản vô vàn.
Đức
cha Fulton Sheen. (Nguyên tác: Way to
Happiness)