Tưởng nhớ nhà thơ Hoàng
Cầm - Hỏi chuyện chủ quán
“Lá Diêu Bông”
Nghe nói ở làng Hạnh Hoa có một cô chủ quán rượu xinh đẹp lấy tên bài thơ Lá Diêu Bông cuả Hoàng Cầm đặt tên quán của ḿnh, tôi bèn mang máy ghi âm bỏ túi đến… uống rượu. Quán nhỏ, lợp tranh đơn sơ, nhưng lịch sự. Các tửu khách trông có vẻ trang nhă, không giống như quán rượu ở quê. Cô chủ quán đẹp như tiên, đi lại nhẹ nhàng như mây gió. Nghe nói ngày xưa chị trót yêu một chàng trai kém ḿnh tám tuổi, gia đ́nh cấm đoán, nên quyết định không lấy chồng. Từ hồi “đổi mới” chị mở quán rượu sinh sống, và luôn mơ được gặp tác giả Lá Diêu Bông.
Thấy tôi là khách lạ,
chị ưu tiên tiếp rượu,
và cuộc tṛ chuyện đă
diễn ra như vầy:
- Chắc chị mê thơ lắm
mới đặt tên quán bằng
tên một bài thơ?
- Tôi mê tiểu thuyết Vũ
Trọng Phụng. Nhưng khi
đọc được bài thơ Lá Diêu
Bông của Hoàng Cầm là
tôi quên Vũ Trọng Phụng
luôn. Từ đó tôi cũng
h́nh dung Hoàng Cầm là
cái cậu con trai cứ lẽo
đẽo theo tôi đi t́m lá
thuốc cho mẹ từ hồi mới
lớn. Nhưng người phụ nữ
trong bài thơ Hoàng Cầm
th́ đi lấy chồng, có
con, c̣n tôi th́ không.
- Chắc chị thuộc nhiều
bài thơ Hoàng Cầm?
- Từ khi đọc bài thơ Lá
Diêu Bông, là tôi đi t́m
đọc Hoàng Cầm. Nghe nói
trong “đổi mới” thơ ông
bị “lưu ban” một thời
gian dài. May mà từ khi
tôi thích thơ Hoàng Cầm,
thơ ông lại được in ra
liên tiếp. Tôi có đủ các
tập Về Kinh Bắc, Men đá
vàng, 99 t́nh khúc, Mưa
Thuận Thành, Bên kia
sông Đuống, và cả cuốn
kịch thơ Kiều Loan ông
viết từ hồi bốn lăm
(1945). Tôi đọc đến đâu
là thuộc đến đấy, v́ thơ
ông rất Việt Nam, rất
thích hợp với tư duy của
tôi. Như là ông viết
riêng cho tôi.
- Chắc chị từng học đại
học văn?
- Mấy đứa cháu tôi nó
mới học đại học văn.
Nhưng chúng nó chẳng
hiểu ǵ về thơ. Chúng nó
thạo kinh tế hơn. Bây
giờ đứa nào cũng nhà lầu
xe hơi trên phố.
- Thế chị học ǵ?
- Tôi học thơ Hoàng Cầm.
“Sông Đuống trôi đi –
Một ḍng lấp lánh – Nằm
nghiêng nghiêng trong
kháng chiến trường kỳ”.
Đọc câu thơ này, nhiều
đêm tôi nằm nghiêng và
thấy ḿnh cũng như đang
trôi đi.
- Chị lăng mạn thật.
- Con người, ai mà chả
lăng mạn. Nhưng lăng mạn
bằng thơ th́ nó đẹp gấp
trăm ngh́n ngoài đời.
Thơ làm cho người ta
sống đẹp hơn.
- Nhưng phải là thơ
Hoàng Cầm?
- Tất nhiên là với tôi.
Nhưng có một ông khách
trên phố về đây uống
rượu, ông ta cũng mê thơ
Hoàng Cầm lắm. Ông ấy
bảo chỉ có thơ Hoàng Cầm
và thơ Hàn Mặc Tử là
nhất. Suưt nữa tôi với
ông ấy đă thành đôi…
- Sao lại không thành?
- V́ tôi chỉ thích thơ
Hoàng Cầm.
- Rắc rối nhỉ?
- Này anh, nghe nói ông
Hoàng Cầm lại sắp lấy vợ
phải không?
- Năm nào tôi cũng nghe
nói như vậy. Nhưng rốt
cuộc th́ mười mấy năm
nay chả có đám cuới nào
cả.
- Thế cũng tốt.
- Sao lại tốt?
- Mỗi lần thi sĩ yêu lại
có thêm bài thơ hay cho
đời.
- Chị không ghen với các
giai nhân thật sao?
- Việc ǵ mà tôi phải
ghen với họ.
- Ở Sài G̣n cũng có một
cái quán Lá Diêu Bông
như quán chị…
- Tôi biết. Những cái
quán ấy ra đời sau quán
tôi. Đọc báo tôi biết mà.
Hai “anh- chị” c̣n làm
thơ tặng nhau nữa. Thi
sĩ Hoàng Cầm phủ dụ chị
ta bằng những câu thơ
thật sang trọng: “Kinh
Bắc lên men đằm hương
vương phi – Hỡi mưa
Phương Nam bao giờ mưa
đi?”. Thế mà chị ta
không chịu đi th́ thật
là “trời không có mắt”.
- Nếu ông Hoàng Cầm mà
làm thơ tặng chị, hay
nói như chị là “phủ dụ”
chị th́ chị tính sao?
- Với tôi thật không có
hạnh phúc nào bằng. Tôi
phóng to bài thơ lên dán
trên vách quán để khách
rượu cùng thưởng thức.
- Nhỡ có người lại chê
th́ sao?
- Chê là quyền của người
ta. Tôi cũng đọc một bài
người ta phê b́nh thơ
Hoàng Cầm là “thơ t́nh
dục khiêu dâm”. Và tôi
thấy chính cái tay phê
b́nh ấy mới thực sự có
một cái đầu “dâm”. Cứ
theo cái đầu của anh ta
th́ Hồ Xuân Hương hay
Nguyễn Du khi viết về
t́nh dục sẽ bị anh ta xử
trảm.
- Có lẽ chị nói đúng.
- Tôi nói đúng là cái
chắc. Ví dụ những câu
thơ đẹp như thế này: “Ấm
êm em trong trắng thịt
da đêm – Ngọn gió nào
cũng ấp một hơi thèm” mà
anh ta lại phán là “thơ
khiêu dâm” th́ tôi không
hiểu là anh ta đọc thơ
theo cách nào.
- Thơ cần có tri âm.
Cũng như Bá Nha gẩy đàn
phải có Tử Kỳ nghe. Chị
là Tử Kỳ của riêng Của
Hoàng Cầm rồi đấy!
Có thêm khách đến. Tôi
chia tay chị chủ quán Lá
Diêu Bông. Biết tôi quen
Hoàng Cầm, chị mừng lắm,
gửi tặng ông chai rượu
Hạnh Hoa, và nhờ tôi mời
thi sĩ ghé thăm quán.
Hoàng Cầm cũng mừng lắm.
Tôi và ông chuẩn bị
“hành quân” th́ ông bị
đau phải vào bệnh viện.
Vậy mà cái cậu con trai
lẽo đẽo theo Chị đi t́m
lá Diêu Bông đă gần chín
mươi xuân.
Giờ th́ “Con người Hoàng Cầm” – con người đẹp trai da trắng môi đỏ, hào hoa và tài hoa ấy đă không c̣n lại trên cơi đời này nữa, ngợi ca hay chê trách ông cũng là chuyện đă rồi. Nhưng ông đă sống, đă yêu, đă đắng, đă ngọt và đă thơ. Thật kiêu hănh đọc câu thơ ông viết: “Chim vàng phải tên dưới bụng/ Giận ḿnh bay quá cao”, “Đợi sau khi Em qua đời/ Sẻ đồng thành phượng núi”. Hàng ngàn trang viết của ông c̣n đó, nói hộ chúng ta rất nhiều điều về một con người nghệ sĩ đến tận cùng chân tóc. Dân tộc và Ái t́nh chính là hồn ông gửi lại. Đó là những tác phẩm trầm đầy tinh thần Việt mà trong đó sử Việt, văn hóa Việt hay văn hóa Kinh Bắc đều ánh xạ qua trái tim mạnh mẽ và yếu mềm của ông. V́ thế tôi tin ông không mất. Ông c̣n rất gần ta và đang “Cúi lạy Mẹ con trở về Kinh Bắc”. Vâng, người ta c̣n đọc ông, và ông c̣n tồn tại, cũng có thể là “tam bách dư niên hậu”… |