GIÁO HỘI HIỆN THẾ
"Con đường nên thánh không phải là một cuộc hành trình lẻ loi một mình, mỗi người
tự mình tiến bước, mà là cùng nhau hành trình, trong cùng một Thân Mình duy nhất
là Giáo Hội, được Chúa Giêsu yêu thương và thánh hóa".
ĐTC Phanxicô: Giáo Lý Giáo Hội Cộng Đồng -
Bài 14 Thứ Tư 19/11/2014
Anh Chị
Em thân mến,
Công Đồng Chung Vaticanô II đã được một đại
tặng ân đó là việc tái nhận thức nhãn quan về Giáo Hội được xây dựng trên mối
hiệp thông, cũng như phục hồi được nguyên tắc về thẩm quyền và về phẩm trật theo
chiều hướng hiệp thông ấy. Điều
này đã giúp cho cúng ta hiểu hơn nữa là tất cả mọi Kitô hữu, bởi đã lãnh nhận
Phép Rửa, có cùng một phẩm vị trước nhan Chúa và có cùng một ơn gọi đó là ơn gọi
nên thánh (xem Hiến Chế Ánh Sáng Muôn Dân: 39-42). Vậy chúng ta đặt vấn đề là ơn
gọi phổ quát nên Thánh bao
gồm những gì? Và làm sao chúng ta có thể đạt được nó?
Trước
hết, chúng ta cần phải ý thức rằng thánh
thiện không phải là một cái gì đó chúng ta theo đuổi cho bản thân mình; không
phải là những gì chúng ta chiếm được nhờ các phẩm tính của chúng ta và các khả
năng của chúng ta. Thánh thiện là một tặng ân, nó là một tặng ân Chúa Giêsu ban
cho chúng ta, khi Người kéo chúng ta đến với Người, lấy Bản Thân Người bao
phủ chúng ta và
làm cho chúng trở nên
giống như Người. Trong
Thư gửi Giáo Đoàn Êphêsô, Tông Đồ Phaolô đã khẳng định rằng "Chúa Kitô đã yêu
thương Giáo Hội và hiến Mình Người cho Giáo Hội, để Người có thể thánh hóa Giáo
Hội" (5:25-26). Đó,thánh thiện thực sự là dung
nhan tuyệt mỹ nhất của Giáo Hội: Nó là việc tái
nhận thức mình trong mối hiệp thông với Thiên Chúa, trong sự viên trọn nơi sự
sống của Ngài
cũng như nơi tình
yêu của Ngài.
Bởi
vậy người ta hiểu rằng thánh thiện không phải chỉ là một đặc ân của một số
người: thánh
thiện là tặng ân được cống hiến cho tất cả mọi người; không ai là người bị loại
trừ hết, nó là những gì cấu tạo nên đặc tính chuyên biệt của hết mọi Kitô hữu.
Tất cả những điều ấy làm
cho chúng ta hiểu rằng trở
nên thánh thiện không cần phải là Giám Mục, linh mục hay tu sĩ... Tất cả chúng
ta đều được
kêu gọi nên
Thánh! Tuy nhiên, chúng ta rất thường thiên
về ý nghĩ thánh thiện chỉ giành cho những ai có cơ hội tách mình ra khỏi các
công việc thường tình, hoàn toàn hiến mình cho đời sống cầu nguyện. Nhưng không
phải thế! Một số người nghĩ rằng thánh thiện là nhắm mắt lại và ra vẻ
mặt đạo đức... Không phải vậy! Đó không phải là thánh thiện! Thánh thiện là một
cái gì đó cao cả hơn nữa, sâu xa hơn nữa Thiên Chúa ban cho chúng ta. Thật vậy, chính
là ở chỗ sống một cách yêu thương và cống hiến chứng từ Kitô giáo trong các công
việc hằng ngày của chúng ta mà chúng ta được kêu gọi nên Thánh - mỗi người
theo điều kiện và bậc sống của mình. Anh chị em
là những người tận hiến ư? Hãy thánh thiện bằng việc hân hoan sống đời sống hy
hiến của mình và thừa tác vụ của mình. Anh chị em lập gia đình ư? Hãy thánh
thiện bằng cách yêu thương và chăm sóc cho chồng mình hay vợ mình, như Chúa
Kitô đã đối xử với Giáo Hội. Anh chị em là người lãnh nhận phép rửa không lập
gia đình ư? Hãy thánh thiện bằng cách thực hiện việc làm của mình một cách thành
tín và đảm đang cùng bỏ giờ ra phục vụ anh chị em
của mình. 'Thế nhưng, thưa cha, tôi làm việc ở trong một hãng
sản xuất... Tôi
là một kế toán viên, lúc nào cũng thấy toàn con số là con số, tôi không thể làm
thánh ở đó được...' - 'Được chứ! Anh chị em có thể nên thánh khi làm
việc ở đó.
Thiên
Chúa ban cho anh chị em ơn để nên thánh. Thiên Chúa trao đổi với anh chị em. Anh
chị em có thể nên thánh ở mọi lúc và hết mọi nơi, tức là chấp nhận ân sủng đang
hoạt động trong chúng ta và dẫn chúng ta đến chỗ thánh thiện.
Anh chị em là cha mẹ hay ông bà ư? Hãy thánh thiện bằng việc thiết tha dạy cho
con cái hay cháu chắt của anh chị em nhận biết và theo chân Chúa Giêsu. Việc này
cần
nhiều nhẫn nại, để làm một người cha tốt,
một người ông
tốt, một người mẹ tốt, một người bà tốt, cần
nhiều nhẫn nại, và sự nhẫn nại này là sự thánh thiện sống nhẫn
nại. Anh chị
em là giáo lý viên, là giáo dục viên hay tình nguyện viên ư? Hãy nên Thánh bằng
việc trở thành một dấu hiệu hữu hình cho tình yêu của Thiên Chúa cũng như cho sự
hiện diện của Ngài bên chúng ta. Hết mọi bậc sống bao giờ cũng đều
dẫn tới thánh thiện là thế! Ở
nhà, ngoài đường, trong sở, tại nhà thờ, trong lúc nào đó và tùy bậc sống của
mình đều hướng đến thánh
thiện. Đừng
nản lòng trong cuộc hành trình trên con đường này. Thiên Chúa ban cho anh chị
em ân sủng để làm điều ấy. Và đó là tất cả những gì Chúa đòi hỏi, ở chỗ chúng
ta hiệp thông với Ngài và phục vụ người khác. Nếu được sống
hiệp thông với Chúa và phục vụ người khác.
Đến đây, mỗi một người
chúng ta có thể khảo sát lương tâm mình, chúng ta có thể làm như thế bây
giờ đây, hết mọi người trong lòng trả lời cho mình cách âm thầm xem: Cho đến
nay cho ta đã đáp lại ơn Thiên Chúa gọi nên thánh ra sao? Thế
tôi có muốn cải tiến để trở thành một Kitô hữu tốt lành hơn chăng? Đó
là con đường dẫn đến thánh thiện. Khi Chúa gọi chúng ta nên thánh là Ngài không
gọi chúng ta làm một cái gì đó khó khăn hay buồn phiền... Không phải một tí nào
hết! Nó là một mời gọi tham phần vào niềm vui của Ngài, hân hoan sống động và
cống hiến hết mọi giây phút của cuộc đời
mình, đồng
thời biến nó thành một tặng ân yêu thương cho tha nhân quanh chúng ta. Nếu chúng
ta hiểu được điều này thì hết mọi sự sẽ đổi thay và mang một ý nghĩa mới, một ý
nghĩa mỹ miều, bắt đầu bằng những điều nhỏ mọn hằng ngày. Một thí dụ như thế
này. Có một người đàn bà đi chợ mua đồ và gặp một người hàng xóm khác, rồi
bắt đầu nói chuyện, sau đó xì xèo chuyện người khác, thì người đàn bà ấy liền
nói: 'Không, không, không tôi không muốn xì xèo về chuyện của người khác'. Đó là
một cố gắng sống thánh thiện, điều ấy giúp anh chị em nên thánh hơn. Rồi ở
nhà, đứa con trai của anh chị em xin anh chị em nói cho nó nghe về những truyện
thần tiên của nó: 'Ồ, tôi mệt quá, hôm nay tôi làm
việc quá
vất vả...' - 'Thế nhưng, anh chị em ngồi xuống lắng nghe đứa con trai của anh
chị em, cháu cần điều ấy'. Và anh chị em ngồi xuống, anh chị em lắng nghe một
cách nhẫn nại... Đó là một cố gắng sống thánh thiện. Thế rồi kết thúc ngày sống,
tất cả chúng ta đều mệt, nhưng vẫn cầu nguyện...
Chúng ta cần phải cầu nguyện! Đó là một cách nên thánh. Đến Chúa Nhật, anh chị
em đi Lễ và Hiệp Lễ, có những lúc, thực hiện việc xưng tội một cách tốt
đẹp để giúp cho chúng ta nên sạch sẽ hơn một chút. Đó là một cố gắng nên thánh.
Rồi Đức Mẹ là Đấng rất tốt lành, rất mỹ lệ, tôi cầm Tràng Hạt lên cầu kinh. Đó
là một cố gắng nên thánh. Và rất nhiều cố gắng nên thánh, những cố gắng nho
nhỏ... Rồi tôi ra đường, thấy một người nghèo, một người nào đó thiếu thốn, tôi
hỏi họ, tặng cho họ một điều gì đó, một cố gắng khác nữa để nên thánh. Những
điều nhỏ là các nỗ lực nho nhỏ nên thánh. Hết
mọi nỗ lực nên thánh làm cho chúng ta trở thành người tốt hơn, thoát khỏi tính
vị kỷ và khép kín bản thân mình, hướng chúng ta tới những người anh chị em của
chúng ta và tới các nhu cầu của họ.
Các bạn thân mến, trong Bức Thư Thứ Nhất của Thánh Phaolô, đây là lời huấn dụ được ngỏ cùng chúng ta: 'Vì mỗi người đều đã lãnh nhận được một tặng ân, hãy sử dụng nó cho nhau, như là những quản lý viên tốt lành của ân sủng đa dạng Thiên Chúa ban, ở chỗ, ai nói năng thì hãy nói như người nói lời của Thiên Chúa, ai phục vụ thì như người thực hiện bằng sức mạnh Chúa ban, để trong hết mọi sự Thiên Chúa được hiển vinh nơi Chúa Giêsu Kitô" (4:10-11). Hãy lưu ý tới lời mời gọi nên thánh! Chúng ta hãy hân hoan nhận lãnh lời mời gọi này, và hỗ trợ nhau, vì con đường nên thánh không phải là một cuộc hành trình lẻ loi một mình, mỗi người tự mình tiến bước, mà là cùng nhau hành trình, trong cùng một Thân Mình duy nhất là Giáo Hội, được Chúa Giêsu yêu thương và thánh hóa.
Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL, chuyển dịch (kèm theo nhan đề
tự đặt và các chỗ nhấn mạnh tự ý)
http://www.zenit.org/en/