"Chúng ta đang sống trong thời điểm của t́nh thương

đă 30 năm rồi hay hơn nữa, cho đến hiện nay" 

 

"Chúa Giêsu dường như là một người vô gia cư (a homeless person)"

(Đức Thánh Cha Phanxicô huấn dụ hàng giáo sĩ Giáo Phận Rôma hôm Thứ Năm ngày 6/3/2014 ở Sảnh Đường Phaolô VI vào đầu Mùa Chay theo thông lệ hằng năm)

Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL, chuyển dịch

http://www.zenit.org/en/articles/pope-s-reflection-on-mercy-as-he-meets-with-priests-of-rome

 

Khi gặp Đức Hồng Y Đại Diện (Biệt chú của người dịch: đó là Đức Hồng Y Agostino Vallini) chúng tôi đă nghĩ đến cuộc gặp gỡ này, tôi nói cùng ngài rằng tôi có thể thực hiện một bài suy niệm cho anh em về chủ đề t́nh thương. Thật là tốt đẹp, vào lúc mở đầu Mùa Chay, cùng nhau suy niệm về t́nh thương với tư cách là các linh mục. Tất cả chúng ta đều cần đến nó, cả thành phần tín hữu nữa, v́ với tư cách là các vị chủ chăn chúng ta cần phải cống hiến rất ư là nhiều t́nh thương, rất ư là nhiều!

Đoạn Phúc Âm Thánh Mathêu (Biệt chú của người dịch, đó là đoạn 9:35-38) chúng ta đă nghe khiến chúng ta hướng ánh mắt về Chúa Giêsu là Đấng đang bước đi qua các phố xá và thôn làng. Và đó là những ǵ khêu gợi ṭ ṃ cần biết. Đâu là nơi Chúa Giêsu thường ở nhất, đâu là nơi có thể t́m thấy Người dễ nhất? Trên đường phố. Có thể nói Chúa Giêsu dường như là một người vô gia cư (a homeless person), v́ Người luôn ở trên đường phố. Đời sống của Chúa Giêsu là một cuộc đời trên đường phố. Trước hết Người mời gọi chúng ta hăy cảm nhận được chiều sâu của tâm can Người, những ǵ Người cảm thấy đối với đám đông, đối với thành phần dân chúng Người gặp gỡ: thái độ "cảm thương" nội tâm, khi thấy đám đông, Người thấy cảm thương họ. V́ Người thấy dân chúng "mệt mỏi và kiệt sức, như chiên không mục tử". Chúng ta đă nghe thấy những lời này rất nhiều lần, đến độ có lẽ chúng không mănh liệt thấm nhập vào chúng ta. Thế nhưng, chúng là những ǵ mạnh mẽ! Chúng là một cái ǵ đó giống như nhiều người anh em gặp gỡ hôm nay trên các nẻo đường lân cận của anh em... Thế rồi chân trời rộng mở, và chúng ta thấy rằng những phố xá và các thôn làng này không phải chỉ là Rôma và Ư quốc mà là thế giới... Và những đám đông kiệt sức là thành phần dân chúng thuộc nhiều xứ sở đang chịu đựng khổ đau mà c̣n ở trong những hoàn cảnh khốn khó hơn nữa...

Bấy giờ chúng ta mới hiểu rằng chúng ta không phải ở đây để thực hiện một cuộc tĩnh tâm vào đầu Mùa Chay, mà là lắng nghe tiếng của Vị Thần Linh đang nói cùng toàn thể Giáo Hội trong thời điểm của chúng ta đây, thực sự là thời điểm của t́nh thương. Tôi chắc chắn như thế. Nó không phải chỉ trong Mùa Chay. Chúng ta đang sống trong thời điểm của t́nh thương đă 30 năm hay hơn thế nữa, cho đến hiện nay.

1- Đây là thời điểm của t́nh thương trong toàn thể Giáo Hội

Nó đă được thiết lập bởi Chân Phước Gioan Phaolô II. Ngài đă "trực giác" thấy rằng đây là thời điểm của t́nh thương. Chúng ta nhớ lại việc phong chân phước và hiển thánh cho Nữ Tu Faustina Kowalska; sau đó ngài đă lập lễ Ḷng Thương Xót Chúa. Ngài đă đi từ từ, từ từ, và đă dẫn đầu về điều này.

Trong bài giảng phong Hiển Thánh xẩy ra vào năm 2000, Đức Gioan Phaolô II đă nhấn mạnh rằng sứ điệp của Chúa Giêsu Kitô truyền cho Nữ Tu Faustina đă rơi vào thời điểm giữa hai Thế Chiến và gắn liền với lịch sử của thế kỷ 20. Tương lai của con người trên trái đất này sẽ ra sao, ngài nói: "Đó là những ǵ chúng ta không biết được. Tuy nhiên, thực tế cho thấy là cùng với những tiến triển mới chúng ta sẽ không thiếu những cảm nghiệm khổ đau. Nhưng ánh sáng của Ḷng Thương Xót Chúa mà Chúa đă thực sự muốn cống hiến cho thế giới một lần nữa qua đặc sủng của Nữ Tu Faustina, sẽ chiếu sáng đường đi nước bước của con người của ngàn năm thứ ba". Thật là rơ ràng. Nó là những ǵ hiển nhiên vào năm 2000, nhưng nó đă là một cái ǵ đó đă từng được chín mùi nơi tâm can của ngài vào một lúc nào đó. Ngài đă có cái trực giác này trong việc cầu nguyện của ngài.

(Biệt chú của người dịch: những ǵ được Đức Thánh Cha Phanxicô vừa trích dẫn ở đoạn trên đây là lời của Chân Phước Giáo Hoàng Gioan Phaolô II, tuy không hoàn toàn nguyên văn nhưng cũng chất chứa những ư tưởng chính xác về những ǵ Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II muốn nói trong bài giảng phong 4 tân Chân Phước Người Balan ở Balan vào Chúa Nhật ngày 18/8/2002, nguyên văn như sau: “...Có lẽ v́ thế kỷ 20, mặc dù có những thành đạt không thể chối căi về nhiều lănh vực, cũng đă bị ghi dấu một cách đặc biệt bởi mầu nhiệm lỗi lầm - 'mystery of iniquity'. Chúng ta đă tiến vào ngàn năm mới với di sản vừa thiện vừa ác này. Những chân trời mới trong việc phát triển đang mở ra trước nhân loại, kèm theo đó có cả những cái nguy hiểm chưa từng có. ... Cảm nghiệm được mầu nhiệm ấy, con người mới sống trong nơm nớp lo sợ về tương lai, lo sợ về t́nh trạng trống rỗng, lo sợ phải khổ đau, lo sợ bị hủy diệt. Có lẽ chính v́ lư do này mà Chúa Kitô, qua việc sử dụng chứng từ của một Nữ Tu thấp hèn, đă đến với thời đại của chúng ta để tỏ cho chúng ta thấy một cách rơ ràng nguồn mạch sống khuây khỏa và hy vọng ở nơi t́nh thương đời đời của Thiên Chúa. ... Đă đến lúc sứ điệp Ḷng Thương Xót Chúa có thể làm cho các tâm hồn tràn đầy hy vọng và trở nên tia sáng cho một nền văn minh mới, một nền văn minh yêu thương”).  

Ngày nay chúng ta đă quá mau chóng quên đi hết mọi sự, kể cả Huấn Quyền của Giáo Hội nữa! Một phần nào đó không thể tránh được, nhưng chúng ta không thể quên những nội dung lớn lao này, những trực giác cao cả ấy và những ǵ được gửi gấm cho Dân Chúa. Mà cái gửi gấm về Ḷng Thương Xót Chúa là một trong những điều đó. Đó là một gửi gấm ngài đă cống hiến cho chúng ta nhưng từ Trên Cao. Tùy chúng ta là thành phần thừa tác viên của Giáo Hội có bảo tồm sứ điệp này hay chăng, đặc biệt là trong việc giảng dạy và các cử chỉ của chúng ta, nơi những dấu chỉ, nơi những chọn lực về mục vụ, chẳng hạn như việc chọn lựa phục hồi quyền ưu tiên cho Bí Tích Ḥa Giải, đồng thời, cho cả các công việc xót thương; để ḥa giải, để tạo an b́nh nhờ Bí Tích này, bằng cả ngôn từ cùng với các việc xót thương.

2- T́nh thương nghĩa là ǵ đối với các linh mục?

Tôi nhớ rằng có một số trong anh em đă gọi điện thoại cho tôi, đă viết thư cho tôi, và sau đó tôi đă nói chuyện qua điện thoại... "Thế nhưng thưa Cha, tại sao cha lại đưa vấn đề này ra cho các vị linh mục chứ?"......... V́ họ nói rằng tôi trổi hơn các vị linh mục! Tôi không muốn đến để thổi lên ở nơi đây...

Chúng ta tự hỏi ḿnh t́nh thương nghĩa là ǵ đối với một linh mục; xin để tôi nói đến t́nh thương cho thành phần linh mục chúng ta. Cho chúng ta, cho tất cả chúng ta! Các linh mục cảm kích trước đàn chiên, như Chúa Giêsu đă cảm thấy, khi Người trông thấy dân chúng bị mệt mỏi và kiệt sức như chiên không có mục tử. Chúa Giêsu có được "thâm cung" của Thiên Chúa. Tiên Tri Isaia đă nói nhiều về vấn đề này: Ngài đầy dịu dàng đối với dân chúng, nhất là đối với thành phần bị loại trừ, tức là đối với các tội nhân, đối với bệnh nhân không được ai chăm sóc cho... Bởi thế, theo h́nh ảnh của Vị Mục Tử Nhân Lành, vị linh mục là một con người của t́nh thương và cảm thương, gần gũi với dân của ḿnh và là tôi tớ phục vụ tất cả mọi người. Đó là một qui chuẩn mục vụ tôi muốn nhấn mạnh rất nhiều: gần gũi cận kề. Cận kề gần gữi và phục vụ, nhưng gần gữi, cận kề!... Bất cứ ai bị thương trong đời sống của ḿnh một cách nào đó đều có thể t́m thấy nơi ngài việc chăm sóc và quan tâm... Đặc biệt là vị linh mục cho thấy chiều sâu của t́nh thương trong việc ban Bí Tích Ḥa Giải; tất cả thái độ của ngài tỏ hiện điều ấy, ở chỗ ngài đón nhận, lắng nghe, khuyên dạy, tha thứ... Tuy nhiên, điều này xuất phát từ cách thức chính bản thân ngài sống Bí Tích ấy, ở chỗ ngài để cho ḿnh được ôm ấp bởi Thiên Chúa là Cha khi Xưng Tội và ngài ở trong ṿng tay ôm này... Nếu bản thân đă sống như thế, trong ḷng của ḿnh, th́ cũng có thể cống hiến nó cho kẻ khác nơi thừa tác vụ. Và tôi để lại cho anh em câu hỏi này: Vấn đề xưng tội của tôi ra sao? Tôi có để ḿnh được ấp ủ hay chăng? Tôi nhớ đến một vị linh mục cao cả ở Buenos Aires, ngài trẻ hơn tôi, ngài chắc ở vào tuổi 72... Có lần ngài đến với tôi. Ngài là một vị giải tội có tiếng: ảnh hưởng của ngài bao giờ cũng có đó... Đa số các vị linh mục đến xưng tội với ngài... Ngài là một vị giải tội nổi tiếng. Có lần ngài đến với tôi: "Thế nhưng thưa Cha...", "Xin cứ nói", "Con có chút đắn đo bối rối, v́ con biết rằng con tha thứ quá nhiều!"; "Hăy cầu nguyện... Nếu cha tha thứ quá nhiều..." Và chúng tôi đă nói về t́nh thương. Đến một lúc ngài nói cùng tôi rằng: "Cha có biết không, khi con cảm thấy cái đắn đo bối rối này trở nên mănh liệt th́ con vào nhà nguyện qú trước Nhà Tạm mà nói cùng Người rằng: Xin tha cho con, Chúa có lỗi v́ Chúa đă làm gương xấu cho con! Rồi con bằng an ra đi..." Đó là một lời cầu nguyện dễ thương về t́nh thương! Nếu bản thân đă sống như thế, trong ḷng của ḿnh, th́ cũng có thể cống hiến nó cho kẻ khác.

Linh mục được kêu gọi để học biết điều ấy, để có được một tấm ḷng cảm xúc. Các vị linh mục, thành phần là - tôi có thể nói - "chất tẩy trùng" những cái "của pḥng thí nghiệm", làm sao cho tất cả trở nên sạch sẽ, tất cả trở nên tốt đẹp, đều không giúp ích cho Giáo Hội. Ngày nay, chúng ta có thể nghĩ về Giáo Hội như là "một bệnh viện lưu động - a field hospital". Điều này, xin tha cho tôi, tôi xin lập lại, v́ tôi thấy nó như thế, tôi cảm thấy là như vậy: "một bệnh viện lưu động". Cần phải chữa trị các vết thương, rất ư là nhiều vết thương! Rất ư là nhiều vết thương! Có rất nhiều người bị thương, bởi các vấn đề về vật chất, bởi gương mù gương xấu, cả ở trong Giáo Hội nữa... Thành phần bị thương bởi những ảo tưởng của thế gian... Chúng ta là các linh mục cần phải ở đó, gần gũi với những con người này. T́nh thương trước hết là chữa trị các vết thương. Khi một người bị thương th́ họ cần được chữa trị lập tức, chứ không phải là các thứ phân tích, như tầm quan trọng của vấn đề cao mỡ, cao đường... Thế nhưng vết thương ngay đó, hăy chữa trị vết thương đă, sau đó chúng ta mới lưu ư tới việc phân tích. Bấy giờ người chuyên viên ra tay chữa trị, thế nhưng cần chữa trị các vết thương bên ngoài (open wounds) trước. Đối với tôi, vào lúc này đây, đó là những ǵ quan trọng nhất. Rồi cũng có cả các vết thương sâu kín nữa, v́ có những con người rời xa khiến không thấy được các vết thương của họ... Hăy nhớ đến tục lệ về những người phong cùi thời Chúa Giêsu, theo luật Moisen, là thành phần bao giờ cũng sống xa cách để khỏi gây lây nhiễm... Có những con người rời xa v́ hổ thẹn, v́ ngại ngùng để lộ ra vết thương của họ.... Và họ rời xa có lẽ mang một bộ mặt lầm lỡ khác với Giáo Hội, nhưng tận thâm tâm họ mang một vết thương đau... Họ cần một vỗ về nào đó! C̣n anh em, quí đồng bạn linh mục thân mến - tôi xin hỏi anh em nhé - anh em có biết được các vết thương của giáo dân trong xứ của ḿnh hay chăng? Anh em có trực giác thấy được chúng hay chăng? Nó là một vấn đề duy nhất...

(Biệt chú của người dịch: đoạn ngay trên đây Đức Thánh Cha Phanxicô có nói rằng: "Điều này, xin tha cho tôi, tôi xin lập lại", bởi v́ h́nh ảnh "Giáo Hội như là 'một bệnh viện lưu động - a field hospital'" được ngài lập lại từ cuộc phỏng vấn với tờ La Catholica hồi cuối tháng 8/2013, khi ngài được hỏi ở câu thứ 9 rằng: "Giáo Hội đang cần ǵ nhất vào thời điểm lịch sử này đây? Chúng ta có cần canh tân cải cách hay chăng? Đâu là những ước muốn của Đức Giáo Hoàng về Giáo Hội trong những năm tới đây? Đâu là loại Giáo Hội Đức Giáo Hoàng mơ tưởng?", bấy giờ ngài đă bày tỏ cảm nhận của ngài khi trả lời rằng: "Tôi thấy một cách rơ ràng là điều mà Giáo Hội cần nhất hôm nay đây đó là khả năng chữa lành các vết thương và sưởi ấm ḷng tín hữu; Giáo Hội cần gần gũi, sát cận. Tôi coi Giáo Hội như là một bệnh viện lưu động sau trận chiến. Thật là vô bổ khi hỏi một người bị thương trầm trọng xem họ có bị cao mỡ và về độ đường trong máu của họ hay chăng! Bạn cần phải chữa lành cho các vết thương của họ. Sau đó chúng ta mới nói đến bất cứ một cái ǵ khác. Hăy chữa lành các thương tích, hăy chữa lành các thương tích... Và bạn cần phải bắt đầu từ mặt đất trở lên.)

3- T́nh thương không có nghĩa là nuông chiều hay khắt khe

Chúng ta trở lại với Bí Tích Ḥa Giải. Thường xẩy ra cho linh mục chúng ta khi nghe thấy kinh nghiệm của tín hữu cho chúng ta biết rằng họ đă gặp một vị linh mục rất "ngặt nghèo - strict" hay một vị linh mục rất "khoan dung - lenient" trong Ṭa Giải Tội, nghiêm khắc (rigorous) hay lỏng lẻo (relaxed). Như thế không tốt. B́nh thường th́ trong số các vị giải tội vốn có những cái khác nhau về đường lối, thế nhưng những cái khác nhau này không thể nào lại đụng chạm đến yếu tính, tức đến luân lư lành mạnh và t́nh thương. Vị linh mục nghiêm khắc hay lỏng lẻo đều không làm chứng cho Chúa Giêsu Kitô, v́ cả hai đều không tṛn trách nhiệm với người họ gặp. Vị nghiêm khắc rửa tay ḿnh, ở chỗ vị này đóng đanh nó vào lề luật được hiểu một cách lạnh lùng và cứng cỏi; vị lỏng lẻo rửa tay ḿnh ở chỗ vị này chỉ tỏ ra t́nh thương bề ngoài nhưng thật sự không nghiêm túc xem xét vấn đề của lương tâm ấy, giảm nhẹ tội lỗi. T́nh thương chân thực là những ǵ chăm sóc con người, chuyên chú lắng nghe họ, chạm tới t́nh trạng của họ một cách trân trọng và chân thành, và hỗ trợ họ trên con đường ḥa giải. Đúng thế, điều này thực sự là những ǵ mệt mỏi. Vị linh mục thực sự xót thương th́ tác hành như Người Samaritanô Nhân Lành... thế nhưng tại sao ngài lại làm điều này chứ? Bởi v́ ḷng của ngài có khả năng cảm thương, nó là tấm ḷng của Chúa Kitô!

Chúng ta biết rơ là chẳng phải nuông chiều hay khắt khe là những ǵ làm cho thánh đức gia tăng. Có lẽ một số người khắt khe có vẻ thánh hảo, thánh hảo... Thế nhưng, hăy nghĩ đến Palagius rồi hăy nói. Chẳng có thứ nuông chiều hay khắt khe nào lại có thể thánh hóa linh mục hay tín hữu! Trái lại, t́nh thương là những ǵ hỗ trợ cho thánh đức, nó nâng đỡ thánh đức và làm gia tăng thánh đức... Quá nhiều việc làm cho một vị linh mục coi xứ hay chăng? Thật vậy, quá ư là nhiều việc! Và bằng cách nào ngài nâng đỡ đường lối thánh đức và làm cho nó tăng trưởng đây? Qua việc chịu đựng mục vụ là một h́nh thức của t́nh thương. Việc chịu đựng mục vụ có nghĩa là ǵ? Nghĩa là chịu đựng cho và với dân chúng. Điều này không dễ dàng ǵ! Chịu đựng như một người cha và một người mẹ v́ con cái của ḿnh, tôi xin nói như thế, với cả nỗi lo âu nữa...

Để làm sáng tỏ những ǵ tôi nói, tôi sẽ hỏi anh em mấy câu để giúp tôi khi có linh mục nào đến gặp tôi. Họ giúp tôi cả khi tôi lẻ loi một ḿnh trước nhan Chúa!

Xin cho tôi biết: anh em có khóc, hay chúng ta không c̣n nước mắt? Tôi nhớ rằng trong các Lễ cũ, các lễ của thời khác, có một kinh nguyện rất hay kêu xin cho được tặng ân khóc lóc. Kinh nguyện này bằt đầu như thế này: "Lạy Chúa, Chúa là Đấng đă ra lệnh cho Moisen phải đập vào tảng đá để nước chảy ra, xin hăy đập vào tảng đá của trái tim con để những giọt nước mắt...", kinh nguyện này hơn kém là như thế. Nó là một kinh nguyện rất hay. Thế nhưng, bao nhiêu người trong chúng ta đă khóc trước cái đớn đau của một em nhỏ, của t́nh trạng tan vỡ một gia đ́nh, của rất nhiều người không t́m thấy đường đi nước bước? Việc khóc lóc của vị linh mục... Anh em có khóc hay chăng? Hay, nơi hàng giáo sĩ này, chúng ta đă hết nước mắt mất rồi?

Anh em có khóc thành phần dân của anh em hay chăng? Hăy nói cho tôi biết anh em có cầu nguyện trước Nhà Tạm hay chăng?

Anh em có đối chọi (struggle) với Chúa cho dân của anh em hay chăng, như Abraham đă đối chọi? "Và nếu ít hơn? Nếu chỉ có 25 th́ sao? Nếu chỉ có 20 th́ thế nào?" ... (cf Khởi Nguyên 18:22-23). Đó là lời nguyện chuyển cầu can trường... Chúng ta nói về việc chân thành dạn dĩ (parrhesia), về sự can đảm tông đồ, và chúng ta nghĩ đến các dự án mục vụ, điều ấy tốt nhưng chính việc việc chân thành dạn dĩ cũng cần thiết khi cầu nguyện nữa. Anh em có đối chọi với Chúa hay chăng? Anh em có tranh luận (argue) với Chúa như Moisen tranh luận hay chăng? Khi Chúa cảm thấy khó chịu bực tức, mệt mỏi với dân của Ngài và nói cùng Moisen rằng: "Ngươi cứ yên tâm... Ta sẽ hủy diệt tất cả và Ta sẽ lập ngươi làm thủ lănh một dân tộc khác". "Đừng, đừng! Nếu Chúa hủy diệt dân này, th́ hăy hủy diệt cả con đi nữa!" Thế nhưng những con người này đă có khí phách (guts)! Vậy tôi xin hỏi: Chúng ta có khí phách để đối chọi với Chúa cho dân của chúng ta hay chăng?

Tôi xin hỏi một câu khác, đó là vào ban tối, anh em đă kết thúc ngày sống của anh em ra sao, với Chúa hay với truyền h́nh?

Mối liên hệ của anh em ra sao với những ai giúp cho ḿnh trở nên xót thương hơn? Tức là, mối liên hệ của anh em ra sao với trẻ em, với thành phần già lăo, với thành phần bệnh nhân? Anh em có thế tỏ ra ân cần âu yếm với họ hay chăng, hay anh em cảm thấy ngại ngùng khi phải tỏ ra mơn trớn một vị lăo thành?

Đừng cảm thấy xấu hổ về xác thịt người anh em của anh em (cf. Reflections in Hope, chapter I). Cuối cùng chúng ta sẽ bị phán xét về cách thức chúng ta đă đến gần với "tất cả mọi xác thịt" - câu này của Tiên Tri Isaia. Đừng hổ thẹn về xác thịt của người anh em của anh em. "Hăy làm cho ḿnh trở thành gần gũi": gần gũi, kề cần, hăy đến gần hơn với xác thịct của một người anh em. Vị tư tế và người Levi đă đến trước Người Samaritanô Nhân Lành nhưng đă không thể tiến đến gần người bị bọn thổ phỉ hành hạ. Ḷng của họ bị đóng lại. Có lẽ vị tư tế đă nh́n đồng hồ mà nói: "Tôi phải đi dâng lễ, tôi không thể trễ lễ", rồi ông bước đi. Các thứ biện minh - Justifications! Bao nhiêu lần chúng ta biện minh để luẩn quẩn với vấn nạn, với con người. C̣n người khác là Thày Levi hay vị tiến sĩ luật, luật sĩ, th́ nói: "Không, tôi không thể v́ nếu tôi làm điều ấy th́ ngày mai tôi sẽ phải đứng ra làm chứng, tôi sẽ mất thời gian..." Các thứ chữa chạy - Excuses! Họ có những con tim khép kín. Thế nhưng con tim khép kín này luôn biện minh về những ǵ không làm. Trái lại, người Samaritanô mở ḷng ḿnh ra, trở nên xúc động sâu xa, và cái xúc động nội tâm này đă được chuyển thành hành động cụ thể, thành một thứ can thiệp thực tiễn và hiệu nghiệm để giúp đỡ người ấy.

Vào ngày cùng tháng tận, chỉ có ai không hổ thẹn về xác thịt nơi người anh em thương tích và bị loại trừ của ḿnh mới được chiêm ngưỡng xác thịt vinh hiển của Chúa Kitô mà thôi.  

Tôi xin thú cùng anh em là tôi cảm thấy vui đó là việc đọc bản liệt kê mà tôi sẽ bị phán xét là những ǵ làm tôi cảm thấy vui, đó là Phúc Âm Thánh Mathêu ở đoạn 25.

Đó là những ǵ trong trí tôi xin chia sẻ cùng anh em. Tôi đă đến đây hơi sớm... [Đức Hồng Y Vallini: "Một cuộc duyệt xét lương tâm hay]. Nó sẽ làm cho chúng ta cảm thấy vui. [Vỗ tay].

Ở Buenos Aires - tôi đang nói về một vị linh mục khác - có một vị giải tội nổi tiếng: vị này là Sacramentino. Hầu hết tất cả hàng giáo sĩ đến xưng tội với vị ấy. Khi Đức Gioan Phaolô II, một trong hai lần đến đây, đă yêu cầu một vị giải tội trong Ṭa Khâm Sứ th́ vị này đă đến với ngài. Vị ấy đă già, rất già... Vị này là Giám Tỉnh của Ḍng ḿnh, là một giáo sư... nhưng luôn là một vị giải tội, luôn luôn. Và vị này luôn có một hàng dài chờ xưng tội, trong nhà thờ Bí Tích Rất Thánh. Bấy giờ tôi là Phó Bề Trên Tổng Quyền và tôi sống ở Ṭa Thánh, mỗi sáng sớm, tôi bật máy phóng ảnh viễn liên (fax) lên xem có ǵ không. Và vào sáng Phục Sinh tôi đọc được một tờ phóng ảnh viễn liên từ vị Bề Trên của cộng đồng này: "Hôm qua, một nửa giờ trước Lễ Vọng Phục Sinh, Cha Aristi đă qua đi - ngài 94 hay 96 tuổi. Lễ an táng sẽ vào ngày này..." Và vào sáng Phục Sinh tôi phải đi dùng bữa trưa với các vị linh mục của the Rest Home - tôi đă thường làm như thế vào Lễ Phục Sinh - bấy giờ tôi tự nhủ sau bữa trưa tôi sẽ đến nhà thờ. Đó là một nhà thờ lớn, rất lớn, với một hầm mộ đẹp nhất. Tôi đi xuống hầm mộ và ở đó có một quan tài, chỉ có hai bà già ở đó cầu nguyện mà chẳng có bông hoa ǵ hết. Tôi nghĩ: thế nhưng, con người này, vị đă tha tội cho toàn thể hàng giáo sĩ ở Buenos Aires, trong đó có tôi, đă không có lấy được một cánh hoa... Tôi đă đi ra và đến một tiệm bán hoa - v́ có những tiệm ở các ngă tư, trên đường phố, ở những nơi có dân chúng - và tôi đă mua những bông hoa hồng. Tôi trở lại và bắt đầu sắp xếp quan tài gọn gàng với các bông hoa... Và tôi đă trông thấy Chuỗi Mân Côi ngài nắm trong tay... lập tức tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta đều có kẻ trộm trong ḷng, không? - và trong khi tôi trang trí các cánh hoa tôi đă nắm lấy cây thánh giá của Chuỗi Mân Côi, và lấy sức một chút tôi đă dứt nó ra khỏi xâu chuỗi. Trong lúc ấy tôi đă nh́n ngài mà nói: "Xin hiến cho con một nửa t́nh thương của ngài". Tôi đă cảm thấy một cái ǵ đó mănh liệt khiến tôi can đảm làm điều này và thực hiện lời cầu nguyện ấy! Thế rồi tôi bỏ cây thánh giá vào trong túi của tôi đây. Những chiếc áo sơ mi của Giáo Hoàng không có túi, nhưng tôi luôn mang theo ở đây một cái hộp nhỏ và từ đó tới hôm nay cây thánh giá đó ở với tôi. Khi tôi có ư nghĩ xấu nào về ai đó th́ tay tôi bao giờ cũng sờ vào đấy, luôn luôn. Và tôi cảm thấy được ân sủng! Tôi thấy rằng cây thánh giá này làm cho tôi cảm thấy an vui. Tốt lành biết bao gương mẫu của một vị linh mục xót thương, của một vị linh mục đến gần với các vết thương....

Nếu anh em nghĩ về t́nh thương, anh em chắc chắn đă biết nhiều, nhiều, v́ các linh mục Ư quốc th́ tốt lành! Các vị là những linh mục tốt lành. Tôi nghĩ rằng nếu Ư quốc vẫn c̣n rất mạnh th́ không phải v́ các vị Giám Mục chúng tôi cho bằng v́ các vị linh mục coi xứ, v́ các vị linh mục. Thật thế, điều này đúng đấy! Đó không phải là một chút hương thơm để an ủi anh em đâu, tôi cảm thấy vậy đó.

T́nh thương. Hăy nghĩ đến nhiều vị linh mục đang ở trên Trời và xin các vị cho chúng ta ơn này! Chớ ǵ các vị cống hiến cho anh em t́nh thương các vị đă có đối với tín hữu của các vị. Và điều này khiến người ta cảm thấy tốt đẹp.

Xin cám ơn anh em rất nhiều đă lắng nghe và đă đến đây.

Angelus Domini...