ƠN GỌI NHÂN BẢN
Có ai biết Nguyễn Tuấn không?
Ngô Nhân Dụng
Chắc quý vị không ai biết Nguyễn Tuấn. Anh qua đời khi đang ngồi trong
quán bánh ngọt tên là Jolly Donuts nằm ở góc Đại lộ Roscoe và Đường De Soto
trong thành phố Los Angeles, nước Mỹ. Một chiếc xe hơi SUV cao và lớn đâm
thẳng vào tiệm bánh lúc anh đang uống cà phê, khoảng 10 giờ đêm ngày 4 tháng
Mười năm 2014.
Khi chết đi, trong túi Nguyễn Tuấn chỉ có mấy tấm vé sổ số cũ, 350 đô la
tiền mặt, và một điện thoại di động. Thi hài anh được đưa vào nhà xác thành
phố, tạm ghi tên là John Doe No. 278. John Doe là cái tên chung đặt cho
những người không biết rõ họ, tên. Giống như lối người Việt gọi những người
không rõ họ tên Nguyễn Văn Mỗ. Anh là tên Nguyễn Văn Mỗ thứ 278, trong số
mấy trăm di hài vô thừa nhận trong nhà xác Los Angeles, một thành phố dân số
gần 10 triệu.
Sở giảo nghiệm (Coroner) chắc đã nhờ cảnh sát hỏi nhân viên làm trong quán
cà phê mà đêm nào anh cũng tới, biết người ta gọi anh là “Tuan,” họ
“Nguyen.” Vậy chắc tên anh là Nguyễn Tuân hay Nguyễn Tuấn. Nhưng vì anh
không mang giấy tờ nào, cũng không thấy thân nhân nào đến nhận diện, cho nên
họ vẫn ghi cái tên John Doe No. 278. Dấu tay anh được đưa cho cảnh sát tìm
thêm, nhưng họ tìm không thấy trong các hồ sơ lưu trữ. Cả đời anh chưa bao
giờ bị bắt vì phạm tội. Có người cho biết tuổi anh, chắc sinh vào năm 1961.
Sở Xe tự động (DMV) cho chạy tên Tuan Nguyen 1961 trong máy vi tính, hy vọng
tìm ra các chi tiết khác. Máy cho biết có 623 người họ, tên tương tự. Nếu
tìm trong hồ sơ của Sở Di trú chính phủ Mỹ, chắc có thể thấy những dấu tay
giống của anh; vì khi một di dân vào nước Mỹ thế nào cũng được lấy dấu tay.
Nhưng trước đây gần 40 năm chưa có máy vi tính để chứa được nhiều dữ kiện
trong hồ sơ các di dân như vậy. Cuối cùng, trước pháp luật, anh chỉ là John
Doe No. 278, vô danh.
Thi hài Nguyễn Tuấn đang được giữ trong phòng lạnh của thành phố, với vài
trăm người khác. Người ta sẽ lấy mẫu sinh học DNA từ người anh, lưu giữ để
sau này cần sẽ dùng. Trong thời gian từ ha đến sáu tháng, nếu không ai đến
nhận, anh sẽ được hỏa thiêu, rồi đưa về cất tại nghĩa trang của Quận Los
Angeles. Trong vài năm, nếu vẫn chưa ai tìm, tro của anh sẽ được đem chôn.
Mỗi năm, vào tháng Mười Hai, thành phố sẽ làm một lễ cầu nguyện cho tất cả
những người được chôn chung như anh. Tôi viết bài này để xin báo Người Việt
đăng ngày 22 tháng 11 năm 2014, nhân dịp 49 ngày Nguyễn Tuấn. Để xin quý vị
cùng cầu nguyện hương linh anh bước vào một cõi bình an vĩnh cửu.
Tôi biết đến Tuan Nguyen nhờ đọc ký giả David Montero, tác giả bài “Who was
Tuan Nguyen?” Tuan Nguyen là ai? trên tờ Los Angeles Daily News, số ngày 25
tháng Mười. Anh Thiện Giao, chủ bút nhật báo Người Việt, đã gửi bài ký hay
cho tòa soạn cùng học hỏi. Montero đã tìm thêm, biết Tuan Nguyen là một
người Việt trong số những thuyền nhân, “boat people” chạy khỏi nước Việt Nam
trước đây hơn 30 năm.
Những người đầu tiên Montero phỏng vấn chắc là các nhân viên tiệm bánh, ai
cũng nhớ Tuan Nguyen. Họ cho biết mỗi buổi tối anh đều tới quán đúng 9 giờ,
trả một đô la mua ly cà phê. Anh cho rất nhiều đường và chỉ quấy sữa bột,
không bao giờ dùng sữa lỏng. Anh ngồi ở một cái bàn nhất định, nếu chỗ đó có
ai ngồi thì anh chờ tới lúc bàn trống mới vào. Lý do vì cái bàn đó gần chỗ
cắm điện để anh “chạc” máy điện thoại di động. Vì cái máy đó mà mỗi đêm anh
đến quán cà phê “chạc” điện. Buổi tối anh qua đời, cái máy vẫn còn chạc chưa
đầy. Chắc anh chỉ dùng cái cell phone để chơi “games,” các trò chơi
điện tử. Trong máy không ghi lại một số điện thoại của người nào. Cũng không
thấy số điện thoại nào gọi tới mà không gặp. Anh có rất nhiều bạn trong khu
này; nhưng chắc anh không gọi cho ai bao giờ.
Tuan Nguyen sống không nhà, một người “homeless.” Mỗi ngày anh đi lượm lon,
bán lấy tiền sống. Tối ngủ quanh quẩn trong công viên Canoga Park hay
Winnetka Park. Ký giả Montero đã hỏi chuyện bà Lori Huynh, 77 tuổi. Bà biết
Tuấn đã 20 năm nay; thân với nhau vì cùng trải qua cảnh vượt biển. Bà Huỳnh
đi năm 1980 khi chồng bà còn nằm tù trong trại “cải tạo.” Chiếc thuyền chở
300 người chạy trốn chế độ cộng sản; tới được một hòn đảo ở Indonesia, bà đã
sống ở đó sáu tháng. Bà Huỳnh kể lại nhiều cảnh hãi hùng. Năm 1986 bà mua
lại một tiệm làm Nails. Thấy một anh da vàng hay đi qua lại, bà làm
quen, mời anh ly cà phê. Hai năm sau Tuấn mới thổ lộ, kể rằng cha mẹ anh đã
chết hết trên biển; anh là người duy nhất còn sống sót.
Không biết gia đình Nguyễn Tuấn vượt biển năm nào. Năm nay anh 53 tuổi thì
chắc lúc đến nước Mỹ anh đã hơn 13 rồi. Tuấn kể với bà Huỳnh rằng cha mẹ anh
từng làm việc tại “cơ quan điện nước” ở thành phố Sài Gòn. Gia đình sống
trong khu chúng cư, một khu nhà đẹp đẽ thuộc lớp trung lưu, của sở. Anh đã
học Trung học Petrus Ký lúc trường chưa bị đổi tên; vậy trước 1975 anh đã
hơn 10 tuổi. Anh kể khi đi học anh giỏi toán. Nhiều người cũng nhớ lại trong
túi đeo vai của anh lúc nào cũng có một cuốn sách, lâu lâu anh lại ngồi
xuống vẽ các đồ biểu hay hình học.
Nhà báo Montero cũng gặp Ben Massaband, chủ nhân một tiệm giặt khô trong 32
năm qua, nằm bên cạnh tiệm Nails của bà Huỳnh. Lâu lâu Tuan Nguyen vẫn giúp
ông đem thùng rác ra cho xe đổ rác lấy. Ông nói, “Tôi gặp Tuan Nguyen nhiều
hơn gặp vợ con.” Cô Kate Leone là chủ nhân một tiệm thẩm mỹ gần đó; cô kể có
lần Tuan Nguyen đã giúp cô mà không cho cô biết. Một tối Chủ Nhật cô Kate
đóng cửa tiệm mà không vặn khóa. Tiệm nghỉ ngày Thứ Hai, đến sáng Thứ Ba cô
tới mới biết mình đã quên. Sau khi kiểm soát khắp chỗ, thấy không mất gì cả,
cô vào coi lại trong máy truyền hình tự động. Trong cuộn phim cô nhìn thấy
anh Tuan Nguyen đã đứng gác trước cửa tiệm giúp cô cả ngày Thứ Hai; có lúc
anh đi khỏi, khi quay về lại kiểm soát xem có ai mở cửa vào tiệm hay không.
Cô Maria Avila là thợ hớt tóc, biết Tuan Nguyên rất nhiều, mỗi năm cô cắt
tóc cho anh hai lần. Cô kể mỗi lần lại bảo cô cắt cho anh không lấy tiền,
nhưng lần nào anh cũng từ chối, nhất định trả đủ 10 đô la. Cô vừa nói vừa
khóc: “Tuan Nguyên nghĩ chúng tôi săn sóc anh ấy, nhưng thực ra chính anh đã
chăm sóc cho chúng tôi.”
Một người bạn “homeless” của Tuan Nguyên là bà Brooke Carrillo, 42 tuổi. Năm
ngoái bà bị mất nhà, vì mất việc rồi không đủ tiền trả nợ ngân hàng. Mỗi Thứ
Năm bà đến nấu nướng giúp nhà thờ, cung cấp bữa ăn cho những người vô gia cư
khác. Tuan Nguyên tuần nào cũng tới, lần chót là hai ngày trước khi anh mất.
Bà còn nhớ anh thích ăn mì spaghetti kiểu Ý và nước trái cây. Bà biết anh
thường ngủ ở công viên Winnetka Park hoặc một chỗ kín đáo trên con đường đó.
Bà Carrillo đang sống trong cái xe hơi cũ của mình, trên nóc xe chất đầy đồ,
phủ mền kín. Hàng ngày bà cũng đi lượm lon. Bà cần tiền đổ xăng, vì phải di
chuyển chiếc xe hơi trong những ngày đường cấm đậu xe. Bà nhớ lại có lần hết
tiền mua xăng, Tuan Nguyên cho. Bà cũng khóc, “Anh ta là một người nhân từ,
hào hiệp, không bao giờ làm phiền ai cả.”
Bà Huỳnh vượt biển đã bán tiệm Violet Nails từ năm 2007, sau khi quen Nguyễn
Tuấn 20 năm. Bà đã giặn dò người chủ mới “phải trông nom cho Tuấn” như một
điều kiện khi bán tiệm. Và những người chủ mới vẫn giữ lời; nghe tin anh
chết, ai cũng khóc. Họ đem hoa tới đặt tại nơi xẩy ra tai nạn. Cách đây ít
lâu, Tuan Nguyên trúng vé số, được 800 đô la. Anh đã đi mua hoa đến tặng
tiệm Violet Nails và mua nước hoa tặng các cô nhân viên.
Ký giả David Montero, dưới tựa bài “Who was Tuan Nguyen?” đã viết thêm một
dòng tự nhỏ: “Bạn bè kể lại niềm bí ẩn của người vô gia cư chết tai nạn xe
hơi ở LA” (Friends unravel mystery of homeless man killed in LA accident).
Nhưng nhiều bí ẩn khác trong cuộc đời Nguyễn Tuấn sẽ không bao giờ được kể
lại. Tại sao anh phải sống không nhà suốt mấy chục năm qua, trong khi nhiều
thiếu niên cùng tuổi với anh đến tị nạn ở Mỹ một mình, các em đó vẫn sống
được, nhiều người đã thành công? Anh đã chứng kiến những thảm cảnh nào trong
chuyến vượt biển, lúc 14, 15 tuổi Nguyễn Tuấn chỉ kể chuyện đời mình với bà
Huỳnh sau hai năm quen biết, và bà kể lại rất ít chi tiết. Có phải vì anh
vẫn còn kinh hoàng khi nhớ lạ quá khứ hay không? Cái chết của cha mẹ anh, và
bao nhiêu người khác trong chuyến đi đã ảnh hưởng tới tâm não anh thế nào?
Anh đã trông thấy những gì, nghe những âm thanh nào trên mặt chập trùng gào
thét? Nguyễn Tuấn mang theo những niềm bí ẩn đó xuống tuyền đài. Chắc hương
hồn anh đã bay ngay lập tức về Biển Đông tìm gặp lại cha mẹ anh. Dân tộc
Việt đã vác cây thánh giá trong bao nhiêu năm, hết cuộc chiến tranh lại đến
chế độ độc tài tàn ác khiến mấy trăm ngàn người phải chết chìm trên biển cả
khi chạy tị nạn. Nguyễn Tuấn vẫn một mình vác cây thánh giá đó bao nhiêu
năm, cho đến ngày 4 tháng Mười năm 2014.
Nhưng có một điều rõ ràng, minh bạch, không bí ẩn trong cuộc đời Nguyễn
Tuấn: Anh qua đời, tất cả những người quen biết anh đều thương tiếc – như
David Montero kể. Không một ai nói một kỷ niệm xấu nào. Một người “không bao
giờ làm phiền ai cả” như bà Carrillo nói về anh, đã khó kiếm. Nhưng Nguyễn
Tuấn còn đáng ngợi khen hơn thế nữa. Anh nhân từ, hào hiệp, sẵn sàng giúp đỡ
người chung quanh. Thấy có thể giúp được ai, là giúp, như một Hướng Đạo sinh
tuân theo lời hứa thứ hai. Giúp một người chủ tiệm quên khóa cửa cho tới một
người bạn homeless thiếu tiền đổ xăng; và chắc còn bao nhiêu người khác mà
ký giả Montero không gặp. Nguyễn Tuấn sống một mình nhưng không cô đơn, vì
lúc nào anh cũng nghĩ đến người khác. Anh sống vô gia cư nhưng có cả một gia
đình lớn, là những người gặp gỡ hàng ngày, ai cũng quý mến anh. Anh tận tình
giúp người mà không muốn nhờ vả ai, không chờ ai đền đáp. Anh giữ tư cách,
không nhận người khác bố thí cho mình, dù chỉ là công cắt tóc trị giá 10
đồng. Khi có tiền, 800 đô la là một món tiền lớn đối với anh, anh không
hưởng một mình mà đem chia sẻ niềm vui chung với những người tử tế quanh
mình.
Nguyễn Tuấn đã theo một quy tắc cư xử mà loài người vẫn dậy nhau mấy ngàn
năm nay: Sống đàng hoàng tử tế; người khác sẽ tử tế với mình. Cứ thế, chúng
ta sẽ tạo nên một thế giới gồm những người tử tế.
Một thiếu niên bơ vơ nơi đất khách quê người, không thân thích, không nơi
nương tựa; chắc anh đã trả qua những thất bại lớn trong đời nên sống vô gia
cư mấy chục năm nay. Nhưng khi qua đời anh vẫn được người khác kính trọng.
Anh sống ở Mỹ, nhưng nếu sau khi vượt biển anh có lưu lạc đến xứ Zambia hay
Equator thì chắc tư cách đàng hoàng của anh vẫn không thay đổi. Cha mẹ anh
đã dậy dỗ thế nào để đứa con giữ được tư cách như thế? Họ đã học hỏi từ đâu
mà truyền lại cho anh các đức tính kể trên? Cha mẹ anh chỉ dậy anh theo
truyền thống dân Việt. Nền luân lý mấy ngàn năm để lại, cùng nền nếp xã hội
trước năm 1975 tạo môi trường đào luyện những con người như Nguyễn Tuấn.
Có ai biết Nguyễn Tuấn không? Chúng ta vẫn có hàng triệu, hàng chục triệu
những Nguyễn Tuấn đang được cha mẹ người Việt Nam làm gương và dậy bảo. Để
các em sẽ trở thành những con người nhân từ, hào hiệp, sống tư cách đường
hoàng như Nguyễn Tuấn. Dù còn ở trong nước hay đang sống khắp bốn phương
trời, những Nguyễn Tuấn vẫn mang theo truyền thống luân lý của tổ tiên làm
hành trang cho cả cuộc đời.
Nguyễn Tuấn mang trong mình một di sản văn hóa anh đã nhận được từ cha mẹ,
ông bà, từ những người cùng sống trong xã hội chung quanh từ lúc anh sinh ra
đời. Anh đã sống di sản văn hóa đó suốt cuộc đời một người vô gia cư.
Cuộc sống càng gian nan, các đức tính anh thể hiện càng sáng lên rực rỡ.
Đọc xong bài báo của David Montero, nhiều người không cầm được nước mắt.
Nhưng không cần ai thương xót Nguyễn Tuấn. Chúng ta có thể còn hãnh diện về
Nguyễn Tuấn. Vì mình là một người Việt Nam như anh. Tôi muốn dậy các con tôi
tấm gương của anh: Dù gặp cảnh cùng quẫn đến đâu nữa cũng giữ vững vàng tư
cách xứng đáng của một người Việt Nam.