SUY NGUYỆN và SỐNG ĐẠO
Hành
Trình Đi
Về Cõi
Chết
( Buổi nói chuyện của L.M. Nguyễn Thanh
Sơn)
Giảng sư trường Y khoa Đại
Học UCI, Tiến sĩ Thần Học Luân Lý
Linh mục Trưởng Phòng Tuyên
Úy Bịnh viện UCI
"Ôi ! cát bụi phận này
Vết mực nào xóa bỏ không hay..".
(TCS)
"Không
ai muốn chết. Thậm chí cả những người muốn tới thiên đường cũng không muốn phải
chết để lên được đó. Và cái chết là điểm đến của tất cả chúng ta, không ai có
thể trốn thoát...". Từ ý tưởng trên của
Steve Jobs, tôi chợt nhớ đến lời bài thánh ca
:"Khi Chúa thương gọi con về, lòng con hân hoan như trong một giấc mơ" (theo
ý thánh kinh) nhưng trên thực tế, người ta đã sửa đùa lại: "Khi Chúa thương gọi
con về, ngu sao về, ngu sao về?" Nó nói lên 1 thực tế đứng trước cái chết, bản
năng sinh tồn trỗi dậy, con người bỗng
cảm thấy "Sao mà yêu quá đời này!" nên ai tự tử nhảy xuống sông mà biết bơi,
chắc chắn sẽ lo lội lên bờ liền! Ai cũng biết chết là 1 điều chắc chắn sẽ xảy
đến cho mỗi người, không ai thoát được
và cái chết có thể đến bất chợt, tình cờ như "vết mực nào xóa bỏ không
hay"nhưng nguời ta lại cố tình "giả đò ngó lơ" coi như không quen biết nó. Ngày
xưa người ta thường tránh nhắc về cái chết, và sợ nói về nó, nhưng trong xả hội
văn minh hiện nay, người ta đang nhắc đến nó với luật trợ tử, an tử (như là 1
tin hot). Người ta đòi hỏi phải có 1 cái chết phẩm chất (quality of death). Tin
tức phổ biến mới đây cho thấy ở Đức, người ta vừa thông qua luật An Tử để BS có
thể giúp nguời bệnh (nhất là những bệnh nhân ung thư hoặc mắc bệnh nan y bất trị
gây đau đớn nhiều) có thể chết từ từ và nhẹ nhàng bằng cách cho tiêm thuốc giảm
đau tăng liều dần dần để người bệnh bớt đau, bình an rồi từ từ đưa đến cái chết
êm đềm. Riêng ở CA đã có 3 dân biểu đệ trình dự luật An Tử. Trước những sự kiện
nóng hổi của thời đại hôm nay, chúng ta nghĩ gì về cái chết? và đã chuẩn bị cho
mình một cái chết như thế nào chưa? Xin mời các bạn cùng tham dự
buổi nói chuyện về "Hành trình cuối đời"
của linh mục Nguyễn Thanh Sơn
Tình trạng y tế
:
Tinh
trạng y tế của Mỹ nói riêng và của thế giới nói chung mỗi ngày một tiến bộ vượt
bực . Những phương pháp chẩn bệnh và dự đoán bệnh càng ngày càng tiến triển
nhiều như máy MRI ( giá cả vài triệu đô), nhưng bịnh viện nào cũng có thậm chí
có BV còn có vài cái, nên chi phí y tế cũng
tăng rất cao. Bây giờ bịnh nhân đến phòng mạch BS khám bệnh sẽ được gửi đi lấy
test để hổ trợ BS trong việc chẩn đóan bịnh chính xác hơn. Hiện nay người ta có
nhiều phương pháp khác nhau để hổ trợ sức khỏe cho con nguời: Trị bệnh, nén
bệnh, ngừa bệnh, giữ sức khỏe,
dưỡng sinh nhân tạo...diệt bệnh.
Trong
thời đại này, đặc biệt tại Hoa Kỳ, số người được sống và chết tự nhiên trong
hoàn cảnh an bình ngày càng hiếm. Phần lớn người ta ra đi dần mòn lỡ loét ở viện
dưỡng lảo với các thứ bệnh mãn tính hay
trong khu đặc biệt ICU
(Intensive Care Unit) của bịnh viện, đang khi hồi sinh nhân tạo, hay trên bàn mổ
v. v... Riêng ở Mỹ 10% tổng sản lượng quốc gia đổ vào y tế, nhưng phần lớn chi
phí khổng lồ này lại dồn về 30 ngày cuối đời ( nó chiếm 90 % tổng số chi y
tế).Điều này cho thấy những ngày cuối đời rất quan trọng và nền y tế càng văn
minh, người ta càng chú trọng đến giai đoạn này để chuẩn bị cho người bệnh được
phục vụ cao nhất , được có thời gian "êm đềm" nhất, trước khi "chia tay cùng đời
sống này"! Nó mang 1 ý nghĩa nhân bản sâu sắc kiểu V.N. thường nói "nghĩa tử là
nghĩa tận" Nhưng chênh lệch đáng nói là chỉ có 10 % dân số được hưởng sự phục vụ
này.
Tư tưởng sai lầm:
- Nhiều người hiểu lầm phúc âm sự sống nghĩa là làm hết
sức mình để kéo dài cuộc sống. Chống lại sự chết bằng bất cứ giá nào, dù là chỉ
để nằm trên giường thoi thóp. Kiểu Việt Nam mình thường nói "Còn nước, còn tát",
nhưng tát được cái gì? và mục đích tát để làm gì? Cái chết có lẽ là phát minh
tốt nhất của sự Sống. Nó là tác nhân thay đổi của cuộc sống. Nó xóa cái cũ để mở
đường cho cái mới.
Người sống được hết mình luôn sẵn sàng
chết bất cứ lúc nào. ( Mark Twain).
Quả
vậy, tôi biết có những bịnh nhân ung thư
can đảm đối diện với cái chết, chờ đợi nó mà không hề sợ hãi hoăc âm thầm
tự đi tìm nó (Ca sĩ Q.D)
-- Khi trong nhà có người bệnh, người ta đi cầu khấn đủ nơi, đủ chổ để xin
phép lạ chữa lành để tin rằng mình thánh thiện. Thực ra người đạo đức tốt lành
không sợ chết. Đức Thánh Giáo Hoàng
Gioan Phaolo II đã kêu gọi mọi người chấp nhận sự chết như là một quy trình tự
nhiên "Có sinh có diệt". Ngài cũng đã từ chối những phương pháp hô hấp và trợ
sinh và Ngài đã qua đời an bình tại
nhà, không gắn bất cứ ống khí quản hay mổ dưỡng sinh nhân tạo
nào.
Alfred Adler cũng đã nói: "Cái chết thực sự là lời chúc phúc lớn lao dành
cho nhân loại, không có nó không thể có sự tiến bộ. Những người bất tử sẽ không
chỉ ngăn trở và làm thối chí người trẻ tuổi, họ còn thiếu đi sự kích thích cần
thiết để sáng tạo."
.
Cách nhìn về đau khổ:
- Sống
theo nhân phẩm, dùng những ngày cuối đời sống trong an bình, được gặp những
người thân yêu. Tâm tình cho hết những điều "không nói được", những điều làm
lòng ta đau đớn, kẻo muộn rồi :
"Có những niềm riêng một đời câm nín
Nên khi xuôi tay còn chút ngậm ngùi." (LTH)
Bây giờ là lúc tâm tình cho hết để lòng khỏi "ngậm ngùi", rồi nhẹ nhàng ra đi bình an.
- Có một số người theo Công Giáo cho rằng chấp nhận đau khổ để "vác thánh giá theo chân Chúa" (ví dụ phải chịu đựng vợ/chồng, con cái. phải chịu đựng ốm đau bệnh tật dày vò...). Không ! điều này không đúng. Ta cần phải tìm cách vượt qua đau khổ, không ai muốn "ôm" thánh giá, "ôm" đau khổ hay đau đớn hết! kể cả Chúa (Ngày xưa ở vườn cây dầu, Chúa cũng đã từng xin Chúa Cha "cho con khỏi uống chén đắng này"). Tôi hoàn toàn tán đồng quan điểm này: Chúa yêu ta nên mới dựng nên ta, do đó Chúa dựng nên con người để cho con người được sống hạnh phúc chứ đâu phải để chịu đựng khổ đau. Chúng ta đứng ngoài nổi đau đớn nên ta khuyên nhủ dễ dàng vì chúng ta chưa trãi qua những cơn đau đớn, chúng ta chưa "nếm" nó, chưa có kinh nghiệm gì về nó.Nhà thơ N.Du đã từng nói 1 câu vô cùng thấm thía: "Đoạn trường ai có qua cầu mới hay"
Đ.G.H Francis mới đây trong cuộc trả lời phỏng vấn về việc ngài có thể bị ám sát, ngài đã trả lời thành thật:
"Chúa là Đấng coi sóc con. Tuy nhiên, nếu ý Chúa muốn con phải chết và họ gây ra cho con một cái gì đó thì con xin Chúa một hồng ân đó là đừng làm cho con bị đau đớn. Vì con là một con người rất nhát sợ khi bị đớn đau về thể lý".
- Sự chết chính là đau khổ tột đỉnh, cho nên chịu vác thánh giá là chấp nhận sự chết. Chúa Jesus nói "Chịu vác thánh giá là chết với ta" (Tín lý thần học). Cuộc sống là bí ẩn, sự chết là chắc chắn."Nếu ta cùng chết với Ngài, ta sẽ cùng sống với Ngài". Trong bản tuyên ngôn về "tự kết", Bộ Giáo Lý Đức Tin không những coi việc khước từ những phương pháp kéo dài sự sống vất vưỡng là đúng lương tâm mà còn khuyến cáo là việc lệ thuộc một số phương pháp chữa trị theo khoa học cũng là vô luân.
Những
thắc mắc liên quan đến "Hành trình về cõi chết":
Khi tim bị ngưng đập, con người lập tức đối diện với cái chết, có 3 cách :
- Đi tự nhiên (AND) và Lệnh không hô hấp (DNR) ( 2 cách này tương tự nhau)
- Lệnh hô hấp (CPR)
+
Khi nào cần hô hấp nhân tạo (CPR) máy trợ
thở hay mở đường khí quản ?:
- để cho các phương pháp chửa trị có cơ hội giúp bịnh nhân hồi phục
- để có thời giờ chửa bịnh và dự lượng
- để điều quản người hiến cơ phận ( Organ donors)
- để cho gia đình có thời giờ chuẩn bị hay chờ đợi găp người thân ( mua thời gian)
Ngoài ra không phải bất cứ trường hợp nào tim ngưng đập đều cần CPR, với kinh nghiệm tuyên úy trong bịnh viện, cha cho biết CPR không phải nhẹ nhàng giống như trên tivi biểu diễn. Đôi khi rất đau lòng khi nhìn một ông Mỹ to nặng 200 lbs dẫm đạp lên 1 bà cụ VN gấy yếu nhỏ xíu, vì người ta cần phải dùng tới sức mạnh, có khi cần tới cả điện giật để làm cho trái tim như quả bóng xì hơi phải bật lên để đập lại. Có thể cứu được lúc đó, nhưng sẽ chết vài ngày sau, nhất là đối với các cụ già yếu. Có nên phải trả giá sống thêm vài ngày trong hôn mê hay thoi thóp mà thân thể bầm dập, có khi vỡ hết cả lồng ngực, phổi, da bị tím bầm khắp nơi do vỡ mạch máu ?
Nói tới đây tôi chợt nhớ khi làm volunteer cho TT St Alsem, một buổi sáng mọi người trong phòng đang tập thể dục, bỗng nghe 1 tiếng "rầm" ngoài hành lang, 1 ông cụ 80 tuổi đang đi bỗng nhiên bị té và bất tỉnh (ông cụ là thân sinh của ca sĩ Don Hồ). Lập tức 911 được gọi tới, họ làm CPR rồi đưa ông cụ vào nhà thương. Bây giờ tôi mới hiểu tại sao những nhân viên đi theo xe cứu thương (để làm CPR) luôn là những người trẻ, khỏe mạnh. Tuần sau tôi đại diện TT đến nhà quàn gửi vòng hoa và chia buồn với gia đình. Khi gặp Don Hồ, tôi hỏi thăm về diễn tiến bệnh tình của ông cụ. Don Hồ cho biết:
- Ba em có tỉnh lại nhưng rất yếu, rồi sau đó lại tiếp tục làm CPR thêm mấy lần nữa. Em rất dau lòng khi nhìn cảnh họ làm CPR cho ba, cuối cùng ba em vẫn đi. Nếu em biết như vậy em đã không để ba phải làm CPR để ba đi nhẹ nhàng và bình an thì tốt hơn
Ngay cả việc dùng máy trợ thở hay mở đường khí quản cũng vẫn có những mặt không tốt của nó, nhất là việc bị nhiễm trùng và những phương pháp này thường gây tốn kém rất lón! ( Đó là điều lý giải tại sao 90% ngân sách y tế khổng lồ lại chui vào đây). Có 1 bà cụ khoe với cha tuyên úy là các con bà đã cho áp dụng đủ mọi cách để cứu bà sống lại (bill gửi về giá cả triệu đô). Bà cụ tự hào mạng sống của mình giá cả triêu đô, để bà cụ sống thêm 5,6 tháng nữa. Đó có phải là cái giá đáng phải trả không? chưa kể là tiền chi phí này có thực do các con cụ trả không ? hay phần chắc là do quỹ Medi- Medi trả. Gây hao tốn quá lớn cho ngân sách y tế quốc gia có phải là điều nên làm, nếu thực sự biết nghĩ tới những thành phần khác trong xả hội cũng đang có nhu cầu về y tế. Có nhiều người xài tiền theo kiểu "Của người Bồ tát, của mình lạt buộc", nghĩa là xài tiền túi của mình thì cân nhắc tiết kiệm tối đa, còn xài tiền của người khác, của công quỹ thì rộng rãi, từ bi như "bồ tát", nghĩa là xài thoải mái, vô tội vạ vì mình có bỏ ra đồng xu nào đâu!. Tôi nghĩ đây cũng là 1 việc 'lỗi đức công bằng" nhất là phải tự hỏi mình đã đóng góp bao nhiêu cho đất nước này mà lại muốn nhận quá nhiều như vậy?
+ Khi nào cần đặt ống dinh dưỡng ở mũi
hay ở bụng?
- Không có bệnh nặng bất trị
- Có khả năng tiêu dùng dinh dưỡng ( able to process nutrition), nếu thận không có khả năng lọc, người sẽ bị phù to lên
- Không phải ở thời gian cuối đời
Các cụ già hay bị lộn giữa thở và nuốt, đôi khi bị sặc cũng gây chết người. Ngoài ra đặt đường ống qua mũi cũng dễ gây nhiễm trùng khí quản, thường chỉ 2 tuần, đó là chưa kể việc gây khó chịu, vướng víu cho các cụ.
Còn mổ đặt ở bụng thì các cụ già rồi, cái "mớ bòng bong" trong bụng nhiều khi cũng rối tinh. BS mổ xong không biết tìm chỗ nào cho đúng để bỏ ống dinh dưỡng đúng chổ, có khi vì vậy mà lại sinh ra "tai nạn" chết người. Thống kê (2009 - 2010) cho thấy tỷ lệ người sống lâu trong những ngày cuối đời cao hơn, nếu được để yên.
Nhắc tới vụ đặt ống trợ thở và ống dinh dưỡng, tôi lại nhớ đến trường hợp của má tôi. Má tôi bị bệnh đau ở 2 bàn chân, nó gây cho bà khó chịu và đau đớn rất nhiều. Uống thuốc hoài không hết, BS cho biết chỉ còn cách mổ thôi, nhưng bà bị bệnh tiểu đường nên BS cảnh giác là sau khi mổ, tiểu đường có thể gây biến chứng nguy hiểm đến tánh mạng. Các con cố gắng cản ngăn không cho bà mổ, nhưng bà cứ nằng nặc đòi tôi phải gửi tiền về để bà đi mổ. Tôi phải ĐT về nói chuyện với má :
- Con không tiếc tiền gửi về cho má đi mổ, nhưng BS đã cảnh giác má mổ có thể khỏi, nhưng có thể má sẽ đi luôn, má đã suy nghĩ kỹ chuyện này chưa?
- Con ơi! má suy nghĩ kỷ lắm, má già rồi. Nếu Chúa cho sống thì sống mạnh khỏe, còn sống mà đau đớn như vầy má cũng không ham. Con cứ gửi tiền về cho má đi mổ, nếu Chúa thương cho má bình phục thì tốt. Còn không, nếu có chết má cũng chấp nhận, và không tiếc nuối gì nữa.
Trước đó
mấy tháng tôi đã mua vé máy bay để mấy mẹ con về VN thăm ngoại vào dịp hè. Tôi
muốn các con tôi gắn bó với quê hương, với nguồn cội bằng thực tế và tiếp xúc
chứ không bằng hình ảnh hay nghe nói. Thời đó email chưa phổ biến, ĐT vừa đắt
vừa khó khăn. Sau khi má mổ tôi gọi ĐT về theo dõi, hỏi thăm từng ngày, thấy
tình hình diễn tiến khả quan tốt đẹp tôi cũng mừng. Nghe chị tôi kể lại, má tôi
thấy khỏe còn vui vẻ lên kế hoạch khi nào mấy mẹ con tôi về sẽ làm tiệc lớn ăn
mừng má mổ thành công. Nghe vậy tôi yên tâm lo chuẩn bị mua sắm hành trang cho
mấy mẹ con về VN. Một buổi chiều tôi từ trường về nhận được tờ điện tín với
những ký hiệu không thể đọc được, tôi hốt hoảng
chạy ra bưu điện : "Má bị hôn mê, sắp chết". Tôi bàng hoàng, dù
đã biết cảnh giác của BS từ trước, tôi
quay quắt không biết có nên tự trách mình đã đồng ý cho má đi mổ không?. Tôi gọi
ĐT về nhà và được biết chỉ còn 1 hôm nữa là má xuất
viện, bỗng dưng tiểu đường gây biến chứng rồi tình hình xấu đi rất nhanh và má
rơi vào hôn mê. BS điều trị bó tay và
cho chuyển qua BV khác để có phòng săn sóc đặc biệt: tiếp ống dưỡng khí và ống
dinh dưỡng. Nhà cần tiền gấp để lo chi phí ở BV mới, tôi phải vội chạy ra nhà
băng rút tiền để gửi về nhà. Cả đêm hôm đó tôi gối đầu trên nước mắt trăn trở
không biết tôi đã làm đúng hay sai khi chìu
theo ý má để má đi mổ? Tôi đã cẩn
thận ĐT nói chuyện trực tiếp với má, nghe má trả lời phân tích có lý có tình nên
tôi mới chìu theo ý má để má vui. Tôi quan niệm khi ba má ở tuổi già, còn có thể
làm được gì cho ông bà vui lòng, tôi luôn làm tối đa, để sau này khỏi ân hận.
Tôi biết người già nhu cầu vật chất không cao, ăn uống cũng chẳng được bao
nhiêu, nên nhu cầu niềm vui tinh thần là
quan trọng nhất nên tôi luôn cố gắng dành thời gian cho ba má. Tôi về VN làm
sinh nhật, làm lễ thượng thọ cho ba má, dẫn ba má đi chơi những nơi ba má thích,
sau này thì chỉ còn ngồi ăn cơm chung với ba má,lắng nghe ba má tâm tình kể
chuyện buồn vui...Tôi làm những chuyện này
thấy ba má vui nên lòng cũng vui , vì biết đó là" niềm vui của tuổi già"
chứ không phải như có nguời nói "để sau này con cái bắt chước trả hiếu lại như
vậy". Tôi không kỳ vọng để khỏi bị thất vọng về con cái ở xứ Mỹ ( Don’t expect
too much from people, the less you expect, the less disappointed you will be ).
Sau này tôi nhớ đã đọc được trên Net câu nói nghe đau lòng nhưng thực tế:
"Các bằng hữu ơi, cần phải ghi nhớ
là chúng ta đều là những con người của cái thế hệ cuối cùng hiếu
thuận với cha mẹ, lại cũng là những con người của cái thế hệ thứ nhất bị con cái
bỏ rơi"
Với ý muốn đem niềm vui và dành thời gian nhiều cho ba má ở tuổi già, nên thời đó tôi về VN "như đi chợ" (có lẽ tôi bị nghèo vì khoản này), nhất là những lúc ba má ốm đau. Bây giờ phải chi má còn tỉnh, tôi sẽ rán bay về! Tôi không thể xin phép nghỉ đi VN bây giờ rồi tháng tới lại đi với các con . Nếu tôi không đi, chúng sẽ bỏ vé máy bay không đi luôn. Tôi ứa nước mắt nhủ thầm : 'Má ơi, con sắp đem mấy đứa cháu ngoại về thăm má, sao má không chịu đợi tụi con hả má?" nhưng rồi nghĩ lại tôi cũng thấy lòng được an ủi khi nhớ lại lời ba má thường nói với tôi :"Ba má cám ơn con gái đã quan tâm và làm cho ba má vui thỏa hết các nguyện vọng của tuổi già. Bây giờ ba má có chết cũng vui lòng không có gì luyến tiếc. Nếu sau này vì ở xa mà không gặp ba má lúc ra đi thì con cũng không nên áy náy làm gì, ba má hiểu lòng con". Tối nào tôi cũng ôm ĐT goi về VN nói chuyện với ba, tôi thương ba quá, vì sau khi má đi rồi ba sẽ cô đơn nhiều hơn trong lúc tuổi già xế bóng. Sau hơn 1 tuần tiếp dưỡng khí và dinh dưỡng tình hình má mỗi lúc một tệ hơn, ba tôi kể:
-Tội ngiệp má lắm con ơi! nguời chằng chịt những dây nhợ kim chích khắp nơi, bây giờ lại còn bị phù to lên nữa. Ba còn xót ruột vì mỗi ngày phải tiêu tốn biết là bao nhiêu tiền của con vô trong vụ này
- Ba đừng xót ruột vì tiền, nếu cứu được má con rất sẳn lòng dù có phải đi vay nợ. Ba nhắc chị X hỏi BS kỹ lại xem tình trạng của má hiện nay có còn chút hy vọng gì không? Vì BS điều trị bịnh viện trước đã "bó tay" nên mới chuyển qua đây
Hôm sau chị tôi cho biết tình trạng bệnh má, BS chịu thua rồi, rút ống ra thì vài tiếng sau bà sẽ đi. Còn để ống thì không biết đến bao giờ? Có thể bà sẽ ra đi bất chợt lúc nào không biết.
Tôi đau lòng trước tình trạng hiện nay của má, tôi nhớ má đã nói với tôi :"Má chấp nhận chết, không tiếc nuối gì cả", chắc má không muốn nằm chờ chết dai dẵng khổ sở kiểu này. Đôi khi cần phải tỉnh táo để quyết định, tôi cầu nguyện, suy nghĩ và hôm sau gọi ĐT nói chuyện với ba:
-Ba ơi, tình trạng của má không còn hy vọng gì nữa. Con đề nghị rút ống ra, đem má về nhà, con cháu tụ họp tâm tình nói chuyện với má, đọc kinh cầu nguyện cho má để má ra đi bình an ở nhà, ba thấy sao?
- Ừ ba thấy con nói hợp lý, chứ để má như vầy hoài ba thấy tội quá! bây giờ tay chân má có vài chỗ bị phù, nứt rướm máu.
Nhưng không ngờ đề nghị "rút ống" của tôi bị cô em phản đối quyết liệt : "Như vậy là chị ấy muốn giết má. Chị ấy tiếc tiền nên muốn giết má cho sớm. Giết người là lỗi luật Chúa, là phạm tội...người ta nói "còn nước, còn tát"..." Trời ơi ! tôi nghe kể lại mà tim nhói đau như có ai bóp nghẹt, khi bị gán cho cái tội "muốn giết má" Chúa ơi, nghe sao mà "lòng đau, rạn vỡ"! Ba tôi và chị tôi nghe phạm tội "giết người" thì sợ quá, không dám có ý kiến. Tôi không hề sợ bị gán phạm tội giết người, tôi tin Chúa nhân từ thấu hiểu lòng tôi : Tôi không muốn má ra đi bất chợt trong phòng bịnh viện cô đơn lạnh lẽo,với đủ thứ giây nhợ, kim chích chằng chịch, máy móc chung quanh. Ai cũng sợ cái chết, nhưng chết trong khi thân xác mình bị hành hạ và tâm hồn không được bình an thì lại càng đáng sợ hơn. Tôi muốn má được về ngôi nhà thân yêu của mình, nằm nhẹ nhàng bình yên đó nghe con cháu vây quanh nói lời từ biệt, tôi sẽ gọi ĐT về nói chuyện với má, tôi tin má sẽ nghe được lời tôi nói ( có 1 mối giây linh thiêng để người dù hôn mê vẫn nghe được người thân yêu nói với mình, tôi đã có kinh nghiệm này), rồi mọi người cầu nguyện cho má để má ra đi nhẹ nhàng bình an. Nhưng bây giờ tôi không được quyền có ý kiến, tôi chỉ biết im lặng nhẫn nhịn và cầu nguyện.
Vài hôm sau có một Soeur, bạn của cô em đến thăm, nhìn thấy tình trạng của má tôi, bèn nói với cô em: "Sao Chúa đã muốn gọi bà về, không để cho bà ra đi nhẹ nhàng mà còn rán "níu kéo" chi để bà phải chịu đựng khổ sở như vầy! Tội cho bà quá!". Lúc đó cô em tôi mới ngộ ra và chịu cho rút ống.
Tôi kể lại chuyện này vì có nhiều người đức tin chưa trưởng thành hiếu sai lệch, cứ tưởng là sự sống Chúa ban càng kéo dài càng tốt và chống lại cái chết cho tới cùng. Cha giảng thuyết đã nhấn mạnh : "Tất cả những gì trái với tự nhiên để cắt ngắn sự sống hay để kéo dài sự sống đều là trái với tín lý giáo hội" Bạn thân tôi theo đạo Phật cho rằng nếu đã tới giờ ra đi, mà không đi được thì linh hồn sẽ rất đau khổ, như bị "đọa", tôi chỉ nhìn thân xác với đủ loại kim, ống, dây nhợ, rồi lỡ loét cũng đủ thấy quá khổ đau rồi.Ngày nay vì lý do nhân đạo và luân lý người ta khuyên không nên kéo dài sự sống, hãy để người bệnh ra đi thuận theo tự nhiên là tốt nhất
Khi nào
từ chối những phương pháp trị liệu?
- Khi quá nặng nề, người bệnh bị công kích nhiều, hay bất cân xứng ( tốn quá nhiều tiền)
- Khi cần giảm bớt các triệu chứng đau đớn, khó chịu
- Binh viện làm gì khi sự chết gần kề? - Làm giảm đau và bớt áp lực tâm lý. Hiện nay các trường đại học y khoa ở Mỹ, các BS chuyên khoa về những ngày cuối đời được đào tạo riêng để họ rành về tâm lý, an sinh
+ Khi nào dùng chuyên khoa An Trị (when is Palliative care approriate?).
Khi không còn chữa bệnh được nữa, An Trị trở nên một tiến trình giúp bệnh nhân ra đi một cách an bình và tự nhiên, giúp xoa dịu nỗi đau của bịnh nhân. Chuyên khoa này mới có ở Mỹ khoảng 10 năm nay : Cho bịnh nhân có quyền chọn cách an trị, chọn ưu tiên cho cơ thể và tâm trí thoải mái hơn là chữa bịnh:
- Lúc đầu mới nhập viện: Chữa bịnh - An Trị ; Lúc sau thì ưu tiên đảo ngược : An trị - Chữa bịnh
- Khi sự chết gần kề An trị càng được nâng cao (kill the pain not kill the patient)
+ Khi
nào cư trị? (When is hospice approriate?)
Trong vòng 6 tháng của thời kỳ cuối đời tạo một không gian êm đềm giúp bệnh nhân thoải mái tối đa, không sợ hãi, luôn trông cậy. Đây là lúc quan trọng của vai trò tôn giáo để giúp bệnh nhân yên lòng ra đi về thế giới mới. Mục vụ bịnh nhân (Pastoral Care) là "Trung tâm điểm của giáo hội Công Giáo" nhưng còn quá nhiều thiếu sót, nên cần sắp đặt lại ưu tiên cho người bệnh, kẻo đi ngược lại với truyền thống giáo hội. Ngày xưa giờ chót của Chúa, ngài cũng kêu gọi môn đệ hãy thức tỉnh với ngài, hãy ở cùng ta vì lòng ta buồn sầu đau đớn. Đây là lúc nguời bệnh cần sự ủi an và nâng đỡ tinh thần nhiều nhất về phương diện tâm linh.
Người thân có đồng hành với bệnh nhân không? Đây là giai đoạn quan trọng nhất đời, người bệnh cần đến sự có mặt, cần đến tình thương của những người thân yêu ở cận kề bên để người bệnh cảm thấy ấm áp với tình thân chung quanh, chứ không phải đợi chết xong rồi lo làm ma chay đình đám, khóc lóc thương tiếc.
Bạn đã để
lại "Di chúc y tế" chưa?
Theo thống kê chỉ có 5% dân Mỹ để lại "Di chúc Y Tế", Việt Nam thì chắc còn ít hơn nữa 1%?
Ai cần để lại "Di chúc y tế?' Thưa tất cả mọi người, vì không ai biết mình sẽ ra đi lúc nào? ngay cả người trẻ tuổi, cha cho biết hiện nay bịnh viện UCI có tới 8 unit ICU (hơn 1/3 bịnh viện) Những người vào ICU rồi, đa số đều "vào nhưng không trở ra" và tỷ lệ người trẻ chiếm hơn 70%, cỡ khoảng 50 tuổi là nhiều nhất. Cha cho biết dạo này người trẻ bịnh chết nhiều lắm. Vậy "Di chúc y tế" không phải chỉ cho người già mà cả người trẻ vừa và rất trẻ cũng đều cần như nhau.
Khi được đưa vào bịnh viện câu hỏi đầu tiên là bạn đã có "Di chúc sức khỏe" (Advance Health Care Directive) chưa? Nếu có rồi thì moi việc sẽ tuân theo ý kiến của bạn trong đó mà thi hành ( vì đây là luật) Ở Mỹ mọi thứ đều phải ghi xuống giấy, ký tên rõ ràng chứ không thể nói bằng miệng được. Nếu không có nó bạn sẽ gặp nhiều rắc rối mà bạn không ngờ tới: trước những quyết định quan trọng về điều trị, không biết ai là người có thẩm quyền chính, nhiều phiền phức tranh chấp có thể xảy ra. Ngoài ra bạn còn có thể bị "dụ dỗ" với những cách điều trị mà bạn không hề thich trước đó, hay có thể bạn sẽ bị "cư xử" với những điều mà bạn không hề muốn như trường hợp : con gái duy nhất của danh ca Whitney Houston mới 22 tuổi vừa nhận được gia tài của mẹ để lại khoảng vài chục triệu đô chưa được bao lâu thì cô bị stroke, hôn mê, cô không để lại di chúc y tế, nên tình trạng sức khỏe của cô không ai thay cô quyết định được hết ( kể cả thân nhân của cô ). Vậy bạn hãy khôn ngoan chuẩn bị cho mình một kế hoạch để đến một noi mà chắc chắn bạn sẽ đến và phải đến như một "hẹn hò lần cuối" không từ khước được
Bạn có thể lên www.agingwithdiginity.org ( Tel : (888) 594 7437) để order "Five Wishes" (5 nguyện vọng), có bản tiếng Việt và điền vào ngay hôm nay. Năm nguyện vọng là một dụng cụ truyền thông tốt cho bạn và gia đình, bạn bè và bác sĩ để nói về mong muốn của bạn. Nó bảo vệ người thân tránh sự lựa chọn khó khăn khi không biết mong muốn của bạn. Ngoài ra bạn có thể hiến tặng bất kỳ cơ phận thân thể mình như một "kỷ niệm để lại cho đời" , sau khi bạn đã "chia tay với đời sống này". Nó độc đáo ở chỗ cho phép bạn nói với những người thân yêu của bạn những điều mà bạn khó nói bằng lời, và giúp cho bạn bày tỏ ý kiến bạn muốn được ghi nhớ hay lễ tưởng niệm ra sao? bạn muốn mặc bộ áo nào ? hoặc bạn có thể nêu tên 1 bài hát, 1 bài thơ... mà bạn yêu thích đặc biệt và muốn được nghe nó trong buổi tiển đưa bạn...vì đây là buổi "hẹn hò lần cuối" của bạn với cuộc đời, hãy để nó diễn ra như ý bạn thích. Lúc này đây bạn có thể tự do bộc lộ tình yêu chất chứa trong tim bạn vì "Tình yêu là thứ duy nhất chúng ta có thể mang theo mình khi ra đi, và nó khiến kết thúc trở thành dễ dàng"
Cầu chúc bạn có một "hẹn hò lần cuối" đẹp như mơ, êm đềm, như ý và lãng mạn :
"Xin vĩnh biệt mọi người.
Tôi ra đi lần cuối không bao giờ trở lại.
Tôi đã choàng vào vòng hoa tươi.
Đã khoác vào chiếc áo tân hôn.
Đây là giờ tôi đến với Người.
Mang theo chỉ có mỗi con tim."(T.C. phỏng theo thơ Tagore)
Phượng Vũ