ƠN GỌI NHÂN BẢN
MÓN QUÀ ĐẦU NĂM CỦA LÒNG THƯƠNG XÓT
Buổi chiều cuối năm. Trong một căn nhà tồi tàn ở hẻm xéo, vốn vắng vẻ đìu hiu
quanh năm suốt tháng, bỗng rộn rã hẳn lên.
Hai đứa
con
trai ào ra cửa
hét
inh ỏi
:
“Xe
về rồi
!
Xe
về rồi
!”
Chúng
nó xúm lại
lau chùi cái xe,
lắc từng cái căm.
Thằng
anh bảo thằng em:
“mang
mấy
hũ
dầu nhớt ra đây cho anh.
Phải
đại tu
cái xe
lại nào.
Vui
quá
!”
Người mẹ cười mà hai hàng nước mắt chảy dài. Nằm trên
chiếc võng góc nhà,
người cha
ráng gượng nhỏm dậy,
nụ
cười
tươi
: “Tụi
con né
ra
cho ba ngó cái coi
!”
Rồi
anh nhìn chiếc xe lắc
mới toanh
: “Úi
chà! Vui quá! Món quà đầu năm của Lòng Thương Xót! Ba
cũng có xe nữa
nè
!
Ngày
mai,
năm mới…”
Như người vợ,
mắt anh cũng nhạt nhòa
vì xúc động trước món quà “từ trên trời rơi xuống” !
Họ bàn nhau
công việc trong năm mới. Ngày
mai chị lại có xe chạy về nơi ở cũ cách nhà cả hơn hai chục cây
số để lấy quai nón bảo hiểm về
làm. Còn
anh sẽ ráng tập lắc con xe qua khỏi lối mòn đằng đẵng tới đường dầu, tới đường
dầu là có bóng người là anh sẽ bán được vài mươi tờ vé số.
·
Nghẹn
Lòng Chuyện Của Ngày Qua
Sáu năm trước, xoa đầu hai đứa con
trai nhỏ, dặn dò vợ và anh đi làm. Anh thường đùa:
“Mẹ
con thấy bố đẹp như vệ binh không
?
Bố
làm ngành đặc biệt mà
! Toàn thể đội hình toàn trai
đẹp. Người
bình thường là không có mong làm được
đâu
nhé
!”
Là anh đùa cho khí thế, vì anh làm
ở đội mai táng.
Quả thật ở đó nhân viên ai cũng
to cao, ăn mặc tề chỉnh.
Tiếng cười đuổi theo anh ra qua con
ngõ. Có
ai ngờ...
mãi tới gần hai
năm sau anh mới có thể đoàn viên, và ở một tình thế hoàn toàn khác.
Khi anh mở mắt và nhận thức ra cuộc
sống thì thấy
chung quanh chỉ toàn
một màu trắng mà thôi.
Anh nhận ra lờ mờ bóng vợ bên
giường. Chỉ
có thế !...
Nhiều ngày sau đó, trải qua nhiều
ca mổ, thuốc mê đã tan, anh mới ý thức toàn bộ tai họa mình phải gánh chịu.
Khi anh đang
vui vẻ trên đường
đi làm, thì một xe ben chở gạch
phóng
như một hung thần đã cán ngang qua
người anh làm dập vùng bụng và
cáng nát
hai
cái đùi.
Mầu
nhiệm, chỉ là mầu nhiệm!
Chắc
chúa còn muốn anh nghe lại tiếng
cười của vợ con, dấu ấn sau cùng của một gia đình đẹp như mơ,
nên anh mới chưa chết.
Còn chị...
Không
thể tả được nỗi kinh hoàng khi chị nhận hung tin.
Lao vào
bệnh
viện để nhận xác chồng, chị gào lên :
“Cứu
anh ấy đi!
Phải
cứu anh ấy! Làm
ơn cứu anh ấy!”
Kỳ
diệu thay, cái đống bùng nhùng máu me ấy vẫn thoi thóp thở.
Ở nhà, thằng em an ủi thằng anh.
Chúng nó cầu nguyện xin
chúa
xót
thương, cho dù để ba chúng mất thì
cũng còn đôi chân.
Bác sĩ bảo có lẽ phải xử lý cái
phần dập nát bùng nhùng, có nghĩa là cắt toàn bộ hai chân của cha nó.
Và mẹ con nhà ấy xin bệnh viện hủy
quyết định cắt chân.
Người vợ thay
mặt gia đình ký giấy xác nhận điều đó. Anh
lại lên bàn mổ, triền miên
và triền miên.
Mười tám ca mổ được thực
hiện
để
cứu anh. Kỳ diệu thay, anh sống !
Chúa gửi đến một
điều
kỳ diệu khác.
Một người bệnh cùng phòng thấy
người phụ nữ bé bỏng
tội nghiệp ấy một mình
vật lộn cứu chồng
mà không thấy
tăm hơi
người gây tai
nạn đến
thăm
hỏi
sẻ chia với gia đình
người bị nạn. Người lạ ấy rất
giận kẻ có thế lực mà tồi tàn.
Đó là những chủ xe ben chở đất đá. Họ ỷ thế được những người có chức có quyền đỡ
đầu nên cho tài xế chạy xe rất ẩu, phóng như bay, bất chấp luật giao thông, coi
thường sinh mạng người đi đường, thậm chí đụng người bị thương còn de xe lại cán
cho chết. Giới tài xế vô lương tâm ấy truyền tai nhau : “Ăn thua gì. Cán chết
đền có hai chục triệu đồng vừa đủ mua cỗ quan tài, thế là xong! Còn hơn đụng bị
thương phải bồi thường, ra tòa kiện tụng lôi thôi lắm!”
Người
ấy gọi một luật sư tới. Nhờ vậy cái
người
chủ đích thực của đội xe chở
vật liệu
tông người bỏ chạy
cũng phải lòi mặt ra.
Họ đưa được năm chục triệu, đủ
năm ngày cấp cứu đầu tiên.
Ngày thứ sáu, họ
biến
mất.
Dù sao
cũng đỡ được năm ngày.
Để cứu chồng, thực hiện lời cam kết
giữ mạng sống cho anh,
người vợ khốn khổ ấy
phải chạy đôn
chạy đáo mượn tiền
khắp nơi, đồng thời đánh tiếng
bán nhà. Những
người quen biết động tâm và cũng nhìn thấy thiện chí trả nợ, nên đồng ý cho chị
vay giật.
Sau một năm, khi chi
phí đã là hơn một tỷ bạc thì anh tạm an toàn, còn
giữ được
hai cái chân, với một cực hình khác là
không đi lại
được
vì xương không liền, tiêu tiểu ngoại
thân. Anh
tạm xuất viện.
Ngày đầu tiên vợ chồng con cái đoàn
viên rộn tiếng cười vang, cũng là ngày sau cùng họ sum họp
trong căn nhà thân yêu.
Ngày mai họ ra đi, trắng
tay. Chút
tài sản còn lại là chiếc xe wave
màu đỏ, con ngựa sắt giúp chị chạy viện tầm tã hơn một năm trời, vay nợ và bon
chen cơm cháo.
Họ sẽ đi về đâu
? Chỉ
có Chúa
biết.
Chúa dắt họ về một căn
nhà
nhỏ ở một bờ ruộng xa hút heo.
Hẳn còn may vô cùng, vì có chỗ
mà ở. Đây là nhà của một người phụ nữ, cũng có chồng bị tai nạn, kinh tế khá khẩm.
Anh này
thoát nạn
song về nhà sinh tật, nhậu nhẹt dẫn
đến cái
chết bởi bệnh
xơ
gan. Cô chủ nhà
cảm thông hoàn cảnh vợ chồng
anh chị, nên cho ở căn
nhà trên với một giá
thuê
khá rẻ.
Giá rẻ mà những khi
khó khăn,
không trả nổi tiền nhà, chị ấy cũng xuê xoa cho, chứ không nỡ đòi, không nỡ
trách.
Mới đó, họ
ở nơi heo hút này cũng đã gần năm năm…
·
Thử Thách
Dồn Thử Thách
Sau gần sáu năm,
cái chân anh, những mảnh xương
vỡ vẫn không thể lành.
Đứa con lớn, lặng lẽ bỏ học ngang
đi làm hồ.
Người cha tật nguyền thương con
đứt
ruột gan, song
nó cười động viên :
“Con
đi học lúc này là có tội, để con làm phụ với má chăm ba!”
Bụng anh sưng trướng lên căng cứng
như cái thúng.
Đầu
năm
học tới nơi.
Đứa con thứ hai lặng lẽ rời trường.
Lớp bảy, bỏ học làm được gì
? Nó dọn sang lớp tình thương,
có cái chữ, mà đỡ đi cái vấn đề tiền học phí.
Chị cười dặn chồng
: “Mình an tâm. Đợi đó.
Em
đi lo công việc, chút
xíu về mang
mình đi viện.”
Chị đi, và con ngựa sắt không về
cùng chị. Nó bị tạm giam trong tiệm cầm
đồ.
Cầm hai triệu rưỡi
tiền thế chấp
xe, để lại tiền ăn cho con, chị mang
anh đi nhập
viện.
Giờ đây cái bụng
của anh
đã xẹp xuống.
Bốn người túm húm nhau trong
cái nhà ở nhờ nhỏ xíu ven ruộng.
Ngoài nụ cười và tình yêu,
họ chẳng còn gì.
Phải còn điều gì chứ
? Thực sự họ không còn gì cả.
Ngay cái
bọc giấy tờ gồm
tờ
hộ khẩu gia đình
và chứng minh thư, chị
díu vào tay
anh
dặn cầm
lấy
lúc chuyển nhà,
nhưng trong khi
đau đớn mê man anh đã đánh rơi mất kể
từ ngày dời nhà ấy.
Xoa đầu con, gượng cười với chúng,
xoay món gạo nấu cơm
chiều, chị lục tung đống quần áo cũ.
- “Mình
lục tìm gì thế
?” anh chồng
hỏi vợ.
-
“tôi
tìm...
tìm một thứ cứu chúng ta...
Lòng
chúa xót thương
!
Tôi
phải tìm bằng thấy!”
Anh chồng trố
mắt
thở dài, hay chị hóa điên rồi, cùng quẫn quá khiến chị phát điên chăng.
Ai mà tìm lòng
chúa xót thương trong mớ đồ hôi
xì cũ hỉn.
-
Đây rồi
! chị hét lên.
Đây
rồi !
Và chị cười hổn hển.
Hóa ra, sáu năm trời đằng đẵng khổ
đau, chị
vẫn bắt xe buýt thi thoảng đi nghe giảng về lòng
chúa xót thương, và chị còn
giữ lại được một quyển tập san
nhỏ tý hin, nơi ấy chứa đựng một cứu cánh, mà lúc khốn cùng này, chị quyết định
sẽ cầu cứu…
·
Món Quà Lòng Xót
Thương
Chuông
điện
thoại reng trong căn phòng nhỏ nơi một nhà dòng.
Người linh mục lắng nghe.
Qua
phương tiện
này, một ngày ông nghe biết bao câu chuyện đời,
gặp biết bao mảnh đời
bất hạnh, nhận bao ý nguyện cầu dâng lên lòng Chúa xót thương qua lời chuyển cầu
của Mẹ Maria, và đưa ra biết
bao phương án dành cho họ.
Và thế là có một ngày cái bờ ruộng
nho nhỏ ấy rộn ràng bởi bước chân đi của những người tình nguyện.
Có cả
tiếng xuýt xoa vấp té vì đau.
Có cả tiếng bước chân cà tạch
cà tàng của một tình nguyện viên cũng chẳng hề lành lặn.
Nhóm thiện nguyện lắng
nghe tâm sự cặp
vợ chồng cần giúp đỡ, cùng nhau
cầu nguyện
chuỗi kinh lòng
thương xót,
rồi họ
bắt tay ngay
vào những việc
cần làm.
Việc đầu tiên là họ
tìm cách chuộc
ngay lại
cái xe cho người vợ,
để
chị
có
phương tiện chạy
kiếm cơm. Kế
tiếp là mua cái xe lắc dành cho
anh. Không thể
để anh phải chôn vùi cuộc đời trên chiếc võng ở góc nhà mãi được. Không thể để
anh sống đời tầm gởi thành gánh nặng cho gia đình mãi được. Phải giúp anh có cái
cần câu để tự lực cánh sinh. Một
người
hàng xóm đầu bờ ruộng hẹp sẽ phụ giúp
anh tập đi bằng
xe lắc mấy hôm cho quen, để anh
có thể vượt qua
bờ ruộng lên đường dầu bán mươi tờ
vé
số
mỗi ngày.
Nhóm thiện nguyện
sẽ phải
giúp anh
quay về địa phương gốc nơi anh từng
sống làm lại giấy tờ thôi, bởi vì một cuộc sống của con người không thể bỗng
biến thành không danh phận.
Vì tương
lai hai cháu bé, việc đó phải làm.
Lời dặn sau cùng
của người linh mục cho nhóm thiện nguyện là
tuyệt đối
không
để
thằng cu bé bỏ học.
Tình nguyện viên đã rời khỏi căn
nhà. Bốn
mảnh đời xúm
bên nhau, cười khóc bên chiếc xe wave
màu đỏ, và cái xe lắc
tay.
Ngày
mai, ngày mai…
Người linh mục nhìn ra khu vườn sau
song cửa sổ nhà
Dòng.
Với ông,
bất cứ hôm qua hay ngày mai, thì lòng thương xót
của
chúa
sẽ mãi
trường tồn. Đó
là phao cứu sinh cuối cùng cho mỗi phận người
cũng như cho chính ông
trong hoàn cảnh hiện tại.
Ông
mỉm cười, nghĩ tới ngày mai gia đình
đó
xúm quanh
mâm cơm sau giờ
kinh lòng thương xót mỗi tối. Anh ngồi trên xe lắc kiểm lại sấp vé số cả ngày
dong duổi lắc lư đi bán may mắn cho đời. Chị cẩn thận lau chùi con ngựa sắt
ngược xuôi cùng chị nắng mưa kiếm miếng cơm manh áo. Và
thằng
bé con bi bô
kể về cái lớp
học
tình thương của nó.
Món quà đầu năm của
lòng thương xót đem lại hạnh phúc cho một gia đình.
Và
cứ
như thế…ta
có một gia đình bao la...
một bầy con cái của lòng thương
xót !
Người
linh mục ngẩng nhìn lên.
Trên thập giá, Đấng
Cứu Độ nhân loại đang
mỉm cười, dù đôi bàn
tay vẫn còn
đang rướm
máu và vết
thương nơi trái tim vẫn đang mở ra...
Ông nhắm mắt, giọt
lệ trên khóe, nguyện thầm :
“Kính lạy máu và
nước đã tuôn tràn từ Thánh Tâm Chúa Giêsu, như thác nguồn thương xót chúng con.
Con tín thác vào Chúa!”
Tê Hát