GIÁO HỘI HIỆN THẾ
Mục Lục Năm 2008, 2009, 2010, 2011, 2012, 2013, 2014, 2015, 2016
ĐỨC THÁNH CHA PHANXICÔ
GIÁO LÝ VỀ NIỀM TIN TƯỞNG CẬY TRÔNG
BUỔI TRIỀU KIẾN CHUNG THỨ TƯ 25-1-2017
Bài 8
"Chúng ta đừng bao giờ đặt điều kiện với Thiên Chúa, trái lại, hãy để cho niềm tin tưởng cậy trông thống trị những nỗi sợ hãi của chúng ta... Chúng ta không phải là người dạy Thiên Chúa những gì Ngài phải làm, những gì chúng ta cần đến. Ngài biết thế hơn chúng ta, và chúng ta cần phải tin tưởng Ngài, vì đường lối của Ngài và tư tưởng của Ngài khác hẳn với của chúng ta".
Xin chào Anh Chị Em thân mến!
Nổi bật trong số các nhân vật nữ giới được Cựu Ước trình bày cho chúng ta thấy đó là vị đại anh hùng dân tộc Giu-Đích. Cuốn Sách Thánh Kinh mang tên của bà nói về một chiến dịch quân sự áp đặt của Vua Nebuchadnezzar, vị cai trị ở Ninive, đã nới rộng bờ cõi đế quốc của mình ra, bằng việc đánh bại và nô lệ hóa tất cả các dân tộc quanh mình. Độc giả hiểu rằng ông là một kẻ thù cả thể bất khả thắng đang gieo rắc chết chóc và hủy diệt, và đang tiến đến Đất Hứa, gây nguy hiểm cho sự sống của con cái Israel.
Thật vậy, quân đội của Nebuchadnezzar, dưới quyền lãnh đạo của Tướng Holofernes, đã vây hãm Bethulia, cắt nguồn tiếp nước và vì thế làm cho việc kháng cự của dân chúng yếu dần.
Tình trạng trở nên thê thảm cho đến độ dân cư trong thành phải đến với các vị kỳ lão yêu cầu các vị đầu hàng kẻ thù. Họ đã nói lên những lời tuyệt vọng như sau: "Giờ đây đâu có ai giúp chúng ta! Thiên Chúa đã bán đứng chúng ta cho chúng khiến chúng ta phải phơi xác trước mặt chúng, phải chết khát và bị tận diệt. Vậy giờ đây xin hãy mời họ tới mà trao toàn thể thành này cho quân quốc của Holofernes cũng như cho tất cả mọi lực lượng của ông ta cướp phá". (Giu-Đích 7:25-26). Không thể nào tránh khỏi cái chết; khả năng tin tưởng vào Thiên Chúa đã cạn kiệt. Biết bao nhiêu lần chúng ta đụng phải cái giới hạn của hoàn cảnh, lúc chúng ta thậm chí không còn cảm thấy khả năng để tin tưởng vào Chúa. Đó là một chước cám dỗ ghê rợn! Ngược ngạo thay, để thoát chết họ lại phải nộp mình cho những kẻ sát hại. Họ biết rằng những đám quân quốc ấy sẽ tiến vào cướp phá thành, bắt đàn bà làm nô lệ rồi giết chết tất cả những người khác.
Trước nỗi thất vọng như thế, vị lãnh đạo dân chúng cố gắng viện ra một cớ hy vọng đó là cố thủ thêm 5 ngày nữa để chờ đợi việc Thiên Chúa ra tay cứu độ. Thế nhưng, đó là một thứ hy vọng yếu ớt khiến ông ta kết luận rằng: "Nếu những ngày này qua đi mà chẳng thấy sự trợ giúp nào thì tôi sẽ làm những gì anh em nói" (7:31). Thật là một linh hồn đáng thương: ông ta không còn lối thoát. Thiên Chúa được ban cho 5 ngày - và đó là một thứ tội - năm ngày được ban cho Thiên Chúa để Ngài ra tay can thiệp; năm ngày chờ đợi, nhưng bấy giờ dân mang cái nhãn quan tận số. Họ ban cho Thiên Chúa năm ngày để cứu họ, thế nhưng họ biết rằng họ không tin tưởng cậy trông, họ đang mong đợi cái tệ hại nhất. Thật vậy, không ai trong dân chúng còn có thể hy vọng hơn nữa. Họ đã tuyệt vọng.
Chính trong hoàn cảnh ấy mà bà Giu-Đích đã xuất hiện. Một bà góa, một nữ nhân rất đẹp và khôn ngoan, bà nói với dân chúng bằng thứ ngôn ngữ của đức tin. Bà đã can đảm trách thẳng mặt dân chúng rằng: "Quí vị thử thách Đấng Toàn Năng, [...]. Đừng, anh em ơi, đừng trêu ngươi chọc giận Chúa là Chúa của chúng ta. Vì nếu Ngài không muốn giúp chúng ta trong vòng năm ngày, thì Ngài có quyền bảo vệ chúng ta bất cứ lúc nào Ngài muốn, hay thậm chí hủy diệt chúng ta ngay trước mặt kẻ thù của chúng ta. [...] Bởi thế, trong khi chúng ta chờ đợi việc giải phóng của Ngài, chúng ta hãy kêu cầu Ngài cứu giúp chúng ta, và Ngài sẽ nghe chúng ta, nếu đẹp lòng Ngài" (8:13,14-15,17). Đó là thứ ngôn từ của niềm tin tưởng cậy trông. Chúng ta gõ cửa lòng Thiên Chúa, Ngài là Cha, Ngài có thể cứu chúng ta. Người nữ này, bà góa này, liều mình cho người khác thấy mình là đồ xấu xa! Thế nhưng bà tỏ ra can đảm! Bà cứ làm! Theo ý nghĩ của tôi thì nữ giới can đảm hơn nam giới (Sảnh Đường vang tiếng vỗ tay).
Với sức mạnh của một vị tiên tri, bà Giu-Đích nhắc nhở thành phần nam nhân trong dân của bà để dẫn họ về lại với lòng tin tưởng vào Thiên Chúa; bằng một cái nhìn của một vị tiên tri, bà nhìn thấy vượt ra cả bên ngoài cái chân trời chật hẹp được đề ra bởi những vị lãnh đạo, một chân trời mà sợ hãi càng làm cho nó trở thành hạn hẹp hơn. Thiên Chúa chắc chắn sẽ ra tay hành động - bà khẳng định như thế - trong khi đó cái đề xướng 5 ngày chờ đợi là một cách thức thử thách Ngài và rút lui cho khỏi ý muốn của Ngài. Chúa là Vị Thiên Chúa cứu độ - bà tin như thế - bằng bất cứ hình thức nào. Đó là việc cứu độ được giải phóng khỏi kẻ thù và làm cho con người sống, thế nhưng trong các dự án khôn thấu của Ngài, nó cũng có thể là việc cứu độ bị trao nộp cho sự chết. Bà, một người nữ của đức tin, biết điều ấy. Bởi thế chúng ta biết được cái kết thúc, cách thức câu chuyện kết thúc: Thiên Chúa cứu độ.
Anh chị em thân mến, chúng ta đừng bao giờ đặt điều kiện với Thiên Chúa, trái lại, hãy để cho niềm tin tưởng cậy trông thống trị những nỗi sợ hãi của chúng ta. Tin tưởng Thiên Chúa nghĩa là tiến vào các ý định của Ngài mà không đòi hỏi bất cứ sự gì, cùng chấp nhận rằng việc cứu độ của Ngài và ơn trợ giúp của Ngài có thể vươn tới chúng ta bằng cách thức khác với những gì chúng ta mong đợi. Chúng ta xin Chúa cho sự sống, sức khỏe, cảm tình, hạnh phúc, và làm như vậy thì đúng, nhưng phải nhận thức rằng Thiên Chúa có thể rút tỉa sự sống từ cả sự chết, bình an có thể được cảm nghiệm thấy nơi cả bệnh hoạn, và vẫn có thể thanh thản khi quạnh hiu và cả phúc lộc khi khóc lóc. Chúng ta không phải là người dạy Thiên Chúa những gì Ngài phải làm, những gì chúng ta cần đến. Ngài biết thế hơn chúng ta, và chúng ta cần phải tin tưởng Ngài, vì đường lối của Ngài và tư tưởng của Ngài khác hẳn với của chúng ta.
Đường lối bà Giu-Đích muốn nói với chúng ta đó là cách thức tin tưởng, cách thức chờ đợi trong an bình, cách thức cầu nguyện và cách thức tuân phục. Nó là cách thức của niềm tin tưởng cậy trông, mà không dễ dàng thoái lui, làm hết mọi sự trong khả năng của chúng ta, nhưng luôn trung thành với đường lối của ý muốn Thiên Chúa, vì - chúng ta biết đấy - bà cầu nguyện rất nhiều, bà nói rất nhiều với dân chúng, và sau đó, bà đã can đảm ra đi để tìm đến với vị tướng quân và bà đã thành công trong việc lấy được thủ cấp của hắn. Bà can đảm trong đức tin và trong việc làm. Bà luôn tìm kiếm Chúa! Bà Giu-Đích thực sự có mưu đồ của mình, bà thực hiện nó một cách thành công và giúp cho dân chúng chiến thắng, thế nhưng bao giờ cũng bằng thái độ đức tin của một người chấp nhận hết mọi sự từ bàn tay Thiên Chúa, tin tưởng vào sự thiện hảo của Ngài.
Bởi vậy, một người nữ đầy đức tin và can đảm thì mang lại sức mạnh cho dân của mình trong mối nguy hiểm về luân lý và dẫn họ theo con đường của niềm tin tưởng cậy trông. Phần chúng ta, nếu chúng ta nhớ lại một chút, thì có bao nhiêu lần chúng ta đã nghe thấy những lời nói khôn ngoan can trường từ miệng những con người khiêm hạ, từ những người nữ hèn mọn mà người ta nghĩ - cho dù không khinh thường họ - là những kẻ chẳng biết gì... thế nhưng chúng lại là những lời lẽ cho thấy sự khôn ngoan của Thiên Chúa! những lời của ông bà... Biết bao nhiêu lần những người làm ông làm bà có thể nói lên điều hay lẽ phải. Những lời của niềm tin tưởng cậy trông, vì họ có kinh nghiệm về đời sống, họ đã chịu đựng rất nhiều, họ đã phó thác bản thân họ cho Thiên Chúa, và Chúa ban cho chúng ta tặng ân huấn dụ về niềm tin tưởng cậy trông này. Tiến bước theo những đường lối ấy chúng ta sẽ cảm thấy hân hoan và ánh sáng vượt qua để phó mình cho Chúa bằng những lời của Chúa Giêsu: "Lạy Cha, nếu Cha muốn, xin Cha hãy cất chén này cho Con; nhưng đừng theo ý Con, mà xin cho ý Cha được thực hiện" (Luca 22:42). Đó là lời cầu nguyện khôn ngoan, tin tưởng và hy vọng.
Đaminh
Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL, chuyển dịch kèm theo nhan đề và những chi tiết nhấn
mạnh tự ý bằng mầu