HÀNH TR̀NH ĐỨC TIN
rong số thân chủ của tôi bị khuyết tật chậm phát triển
(developmental disability), có một cháu gái tên là Trần Thêu, con của anh Hổ và
chị Gấm, nhà ở Garden Grove, Orange County, Nam California. Vào năm 1989, tôi có
dịp ghé thăm cháu và bố mẹ cháu như thông lệ hằng năm, theo qui chế của Regional
Center of Orange County, cơ quan phục vụ thành phần chậm phát triển địa phương
mà tôi là một trong số Phối Hợp Viên Phục Vụ (Service Coordinator). Trong buổi
gặp gỡ hôm ấy, ngoài những ǵ liên quan trực tiếp đến cháu, chị Gấm c̣n kể cho
tôi nghe một Ơn Lạ Mẹ Ban cho chồng chị và em chồng chị như sau.
Gia đ́nh anh chị sang Mỹ năm 1983. Và cũng trong năm ấy, anh Hổ chồng chị bị
bệnh phù thủng. Chị nói, hồi c̣n ở bên đảo anh vẫn khỏe mạnh, chẳng có bị ǵ cả,
không biết tại sao lại xẩy ra như vậy khi gia đ́nh chị mới đến Hoa Kỳ. Mỗi lần
bị bệnh hành là cả người của anh chỗ nào cũng có nước, nhất là ở chân tay, mặt
cũng xưng húp lên. Anh nói với chị rằng kiểu này anh bị bất toại rồi, không làm
ǵ được nữa. Ngoài việc cầu khấn ơn trên, anh đă t́m mọi phương cách trần gian
để chữa trị. Theo chị cho biết, đến nỗi, ai bảo làm ǵ cho khỏi bệnh anh cũng
làm, bảo ăn ǵ cũng ăn, uống ǵ cũng uống, miễn là khỏi. Các bác sĩ khám bệnh và
trị bệnh cho anh bấy giờ, trong đó có bác sĩ Quang chuyên về thận, đă cho anh
biết rằng bệnh phù thủng của anh không thể nào khỏi được đâu, nên anh cứ phải
tiếp tục uống thuốc cho nó đỡ đi thôi.
Trong thời gian này, gia đ́nh anh chị bắt đầu đi tham dự Ngày Thánh Mẫu do Chi
Ḍng Đồng Công Hoa Kỳ tổ chức hằng năm ở Missouri. V́ mới sang Mỹ, nhà nghèo,
bấy giờ cả nhà anh chị chỉ có một chiếc xe duy nhất, đó là chiếc xe pick up
Toyota bốn máy đời 1985, có mui đằng sau, song không có máy lạnh ǵ cả. Chiếc xe
này tôi vẫn trông thấy đậu trước nhà mỗi khi đến thăm nhà của anh chị. Thế mà,
bắt đầu từ ngay năm 1985 đó, gia đ́nh 5 người của anh chị, trong đó có cả ba
cháu, một gái lớn là thân chủ của tôi và hai cháu trai, bắt đầu dùng chiếc xe
thiếu tiện nghi này để hằng năm vượt hơn hai ngàn dặm sang tham dự Ngày Thánh
Mẫu cho bằng được. Tuy nhiên, v́ chiếc xe chạy tạm này và ba cháu nhỏ nằm ở đằng
sau xe, để có thể tránh sức nóng của mùa hè bỏng da cháy thịt, nhất là khi băng
qua sa mạc của tiểu bang Arizona hơn một ngày đường trên xa lộ 40 hay 10, anh
chị đă phải they v́ ngày đi đêm nghỉ th́ ngày nghỉ đêm đi. Theo chị cho biết, từ
nhà của chị ở California đến địa điểm Ngày Thánh Mẫu, gia đ́nh chị phải đi mất
hai đêm một ngày.
Năm nào gia đ́nh anh chị cũng đi như thế cho đến chuyến đi lịch sử, chuyến đi
lần thứ bốn vào năm 1988. Năm ấy cháu gái thân chủ của tôi được 7 tuổi và hai em
trai của cháu, đứa 6 tuổi và đứa 5 tuổi, mỗi đứa cách nhau một tuổi. Vào chuyến
đi tham dự Ngày Thánh Mẫu năm 1988 này, chị cho biết, chị thường không thấy anh
đâu trong những ngày ở đấy. Mỗi lần hỏi th́ anh trả lời là anh đi khấn cùng Đức
Mẹ. Sau chuyến đi lần thứ bốn này, chị nói là chồng chị tự nhiên đă không c̣n
mắc chứng phù thủng nữa. Các bác sĩ tái khám anh cũng tỏ ra hết sức ngạc nhiên
v́ các vị cứ tưởng rằng anh sẽ không thể nào thoát khỏi chứng bệnh này. Các vị
hỏi rằng anh làm sao mà lại hết bệnh như vậy, anh trả lời là nhờ lời cầu nguyện.
Từ đó anh bỏ hẳn thuốc. Trước khi viết bài này, tôi đă gọi điện thoại đến chị
một lần nữa, vào sáng ngày Thứ Ba 28/11/2001, (v́ thân chủ của tôi là con gái
của chị đă được tôi chuyển sang cho một Phối Hợp Viên Phục Vụ khác từ lâu), để
hỏi thăm về anh, và tôi đă được chị cho biết “nhà em đang ở Việt Nam và vẫn mạnh
khỏe như thường; từ ngày ấy bệnh phù thủng không c̣n tái hiện bao giờ nữa”.
Chưa hết, qua lần điện đàm mới nhất này, chị Gấm c̣n kể cho tôi nghe thêm phần
hậu truyện như thế này. Đó là, đứa em gái của chồng chị, cách anh ḿnh hai tuổi,
vào năm 1990, tự nhiên cũng bị phù thủng, c̣n nặng hơn cả ông anh của cô nữa.
Theo chị diễn tả: “Chân nó to hơn chân voi, bụng nó bự hơn bụng bầu”. Cô em này
đă phải nằm điều trị cả tuần ở Trung Tâm Y Khoa Đại Học Irvine UCIMC thuộc thành
phố Orange. Mới đầu các chuyên viên y khoa ở đó không biết làm sao cho số nước
trong bụng của bệnh nhân thoát ra khỏi cơ thể của cô. Sau khi nghe chồng chị
mách cho biết thứ thuốc xưa kia anh đă dùng để nước có thể thoát ra khỏi cơ thể,
họ đă thử cho cô bệnh nhân này uống và quả nhiên đă có công hiệu ngay lúc bấy
giờ. Tuy nhiên, sau khi xuất viện, chứng phù thủng vẫn c̣n đó và tiếp tục hành
hạ cô rất khốn khổ.
Thế là, cũng vẫn chiếc xe Toyota bốn máy thiếu tiện nghi ấy, ngay trong năm
1990, cả nhà chị cộng thêm cả hai mẹ con cô em gái chen chúc trong chiếc xe chật
hẹp để tiếp tục cuộc hành tŕnh hằng năm sang tham dự Ngày Thánh Mẫu của Chi
Ḍng Đồng Công. Trong Ngày Thánh Mẫu lần thứ XIII này, cô em gái của anh chị,
trong lúc khấn vái cùng Đức Mẹ trong nguyện đường Đền Thánh Khiết Tâm Mẹ, đă bị
ngất xỉu v́ nóng quá, nhưng đă được các thày cấp cứu, bằng cách cho nằm nghỉ mấy
tiếng, cuối cùng cô đă hồi tỉnh. Để rồi, sau chuyến đi lịch sử này, cũng như anh
ḿnh, cô đă không c̣n bị bệnh phù thủng tái phát nữa, cho tới nay là 11 năm.
Thật là Ơn Lạ Mẹ Ban cho hai anh em bị chứng bệnh phù thủng này!
Ngay lần gặp gỡ năm 1989, lần được nghe chị Gấm kể lại Ơn Lạ Mẹ Ban cho chồng
chị như thế, vừa ra khỏi nhà th́ gặp anh Hổ cũng vừa đi làm về. Tôi liền hỏi
anh: “Sao bệnh t́nh tới đâu rồi anh Hổ ơi?”. Anh đă hân hoan trả lời tôi như
sau: “Cám ơn Chúa. Kỳ này em đă có thể giúp vào việc giữ trật tự ở băi đậu xe
cho nhà thờ Saint Columban rồi anh!”.
Phải chăng ḷng tin của hai người anh em này, một ḷng tin rất chân thành và
không kém mănh liệt, được tỏ ra qua những chuyến đi vất vả, riêng người anh đến
bốn lần, để có thể đến với Đấng có thể chữa ḿnh khỏi bệnh, mà lời Chúa phán đă
được hiện thực nơi họ: “Đức tin của con đă cứu con” (Lk 17:19)? Thế nhưng, sau
khi được thực sự khỏi bệnh rồi, như người cùi Samaritanô, họ đă trở lại tạ ơn
Chúa, được tỏ ra bằng việc tích cực phục vụ trong cộng đoàn, giáo xứ.
Chúng ta hăy cùng Mẹ ngợi khen Chúa!
Giáo Phận Sanbernadino ngày cuối Tháng Các Đẳng 2001,
Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL